Chuyện Quái Dị Ở Trường Học

Chương 17: Lớp sương mù thứ bốn (3)



Tôi cứ nghĩ rằng sau khi quay về trường học, chuyển ra khỏi khu kí túc cũ kĩ, tôi và Tiết Luyến có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Nhưng trái tim có thể không nghĩ đến, mắt lại không thể không nhìn, tôi không thể không nghe.

Cách nói tiên-đĩa-khóc-ra-máu được lưu truyền rộng rãi trong trường tôi. Không biết từ khi nào, bốn người trong phòng ngủ chúng tôi lại trở thành tâm điểm của câu chuyện. Bộ phim về tiên đĩa do Trung Quốc sản xuất cũng tương tự như bộ phim do Hàn Quốc sản xuất, việc chúng tôi mời tiên đĩa đến vào đêm hôm đó đã bị đồn nhảm rằng chúng tôi thay Tiểu Tuyết gọi quỷ về. Tiểu Tuyết tự nhiên trở thành một hồn ác trong câu chuyện. Trong lời đồn đại, cô ấy không chịu được cô đơn, phải kéo thêm bốn người chúng tôi đi theo cô ấy.

Câu chuyện càng được lưu truyền rộng rãi hơn. Cái chết của Trương Phượng và việc Đặng Mai bị điên càng tăng thêm tính chân thực cho câu chuyện. Tôi và Tiết Luyến nhanh chóng trở thành nhân vật quan trọng, trong trường không ai không biết đến. Dù chúng tôi đi tới đâu cũng có người đằng sau lưng chỉ trỏ này nọ. Lần chia lại phòng ngủ cũng chẳng ai đồng ý ở cùng chúng tôi.

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đầy thương hại hướng về chúng tôi, tôi luôn cảm nhận được rằng, họ mang thêm vào đó tâm trạng khi xem kịch. Những vẻ mặt đó như đang nói với chúng tôi, họ mong đợi sự linh nghiệm trong lời nguyền của tiên đĩa, mong chờ xem tôi và Tiết Luyến ai sẽ là tế phẩm tiếp theo của tiên đĩa.

Thời gian dần trôi, trường sắp sửa nghênh đón một trăm năm ngày kỉ niệm trường. Tất cả những tin đồn dưới chủ đề chính của trường học đã được chôn vùi sâu dưới đất. Hôm chào mừng một trăm năm ngày thành lập trường, bầu trời cao đẹp, mặt trời tỏa sáng và không hề có mây mù. Sinh viên các khóa trước của trường từ bốn phương kéo đến, trường học trước đây rộng rãi giờ trở nên nhỏ bé hẳn đi.

Hôm đó là thứ bảy, không có tiết học, tôi đi giữa đám người mà không cảm thấy được những ánh mắt phức tạp trước đây, sự mẫn cảm đã biến mất trong niềm vui mừng khôn xiết của trường học. Tôi như được quay trở lại cái ngày đầu tiên bước chân vào trường. Giọng nói sảng khoái của Trương Phượng, nụ cười e thẹn của Đặng Mai… những suy nghĩ về bọn họ trong lúc vô tình đã biến thành cơn lốc xoáy giữa biển khơi, cuốn tôi vào sâu trong đó.

Nước mắt mọng đầy và chảy ra, hai chân không kìm nổi mình bước về phía kí túc. ánh mặt trời dường như đã cảm hóa được tâm tình, trong tim tôi không một gợn sóng. Nhìn quanh kí túc cũ được ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu thêm vào một lớp màu vàng, bỗng nhiên tôi cảm thấy tất cả đều là những lời nói hàm hồ. Những căn phòng ma quỷ chứa đầy các linh hồn oan khuất làm sao có thể hiền từ, gần gũi như những người bà được?

Với tâm trạng được cân bằng, tôi đi về nơi Trương Phượng đã nhảy lầu tự sát. Sau cái chết của Trương Phượng tôi luôn sợ rằng mình sẽ sụp đổ, ngay cả đám tang của cô ấy cũng chẳng dám tham dự.

Nhìn vào vết máu không thể xóa đi được trên mặt đất đã được lát xi măng, trong tim tôi thấy cảm động muôn phần. Tôi quỳ xuống bên vết máu, trong mũi cảm thấy chua xót, cay đắng, hai má lại tiếp tục ướt. Chuyện cũ không thể ngăn cản nổi, nó tự chui ra từ nơi sâu thẳm trong kí ức. Tôi vẫn còn nhớ lần giằng co một ngày trước khi cô ấy chết, nếu hôm đó tôi ngăn cản cô ấy đi bắt quỷ, hoặc là tôi có thể đi bắt quỷ cùng cô ấy thì hôm đó cô ấy nhất định sẽ không chết. Cho dù chết thì trên con đường xuống hoàng tuyền cũng có tôi bầu bạn.

Nhưng hôm đó rõ ràng tôi biết sự việc rất nguy hiểm song lại không ngăn cô ấy lại. Trong giây lát tôi cảm thấy mình thật yếu mềm. Tôi cảm thấy cái chết của Trương Phượng và việc Đặng Mai bị điên đều có liên quan tới tôi. Nhìn vào vết máu còn đọng lại, tôi lặng lẽ quỳ xuống, mười ngón tay đan vào nhau, tôi không biết mình muốn sám hối với cô ấy hay là muốn hứa hẹn…

“Uỳnh!” – Một chiếc bóng màu xanh rơi từ trên trời rơi xuống, đập lên trên vết máu, va vào tầm nhìn của tôi. Mười ngón tay tôi đan chặt vào nhau hơn, trong chốc lát trước mắt tôi là một khoảng mơ hồ. Tôi hi vọng mình không phải xem những hình ảnh kinh dị nữa, nhưng không như mong muốn của con người, trước mắt tôi trong chốc lát trở nên rõ ràng. Một ánh mắt đầy hận thù khóa chặt tầm nhìn của tôi. Nhìn vào đôi mắt mơ màng đang dần lồi ra đấy, tôi như nhìn thấy được Trương Phượng nhảy lầu nhiều ngày trước đây. Khi đó cô ấy nhất định sẽ đau khổ như thế này, muốn kêu cứu nhưng chẳng có sức lực để kêu cứu. Khi đó cô ấy nhất định ngậm mối hận sâu lắm, hận tôi, hận Tiên đĩa!

Đang trong lúc mất hồn thì một vuốt sắc bám lấy ống quần tôi, tôi trượt ngã xuống đất, ánh mắt hoàn toàn bị hút vào bởi một người đầy máu trước mặt. Tôi lùi lại một cách có ý thức, nhưng ngay cả sức để lùi lại cũng chẳng có. Cô ta bám lấy ống quần tôi và nhờ đó mà bò lên. Mồm thì rít lên âm thanh gì đó thật kì quái. Đầu tôi một màu đen kịt, muốn hét, muốn lùi nhưng đều không làm được như ý muốn, chỉ có thể ở đó nhìn theo cô ta. Mắt mở to nhìn linh hồn mình đang bị đưa vào địa ngục cùng cô ta.

Khi chúng tôi ở cách nhau không quá mười centimet, con ngươi của cô ta phóng to lên, thần sắc trong mắt biến mất hết. Cánh tay nhuộm đầy máu tươi của cô ta buông xuống, cơ thể nằm thẳng đừ bên cạnh tôi. Cái khuôn mặt biến dạng cực độ còn chân thực và kinh khủng hơn gấp trăm lần so với những con quỷ mặt xanh nanh vàng trên phim ảnh.

Cơ thể cứng đờ lại một chỗ, tuy không có cách nào di chuyển và kêu lên nhưng tôi vẫn ý thức được mình vẫn đang khao khát rời khỏi cảnh tượng khủng khiếp này. Đôi mắt chuyển động để giãy giụa một cách khó khăn, tôi cố ngửng đầu lên, khát khao trời cao trong xanh có thể cứu tôi ra từ trong địa ngục. Nhưng ánh mắt không thể điều khiển được lại rơi trên khu kí túc cũ kĩ. Những ánh sáng vàng tươi dường như nhuộm thêm cả máu. Cả một khu kiến trúc dưới ánh sáng mặt trời lộ ra một màu thật quái dị. Nhịp thở của tôi ngày một gấp gáp, tôi không biết lúc này đem thở không khí ra thì lúc sau tôi có thể còn sức hút không khí vào không nữa.

Thình lình tôi nhìn thấy một cái bóng trắng quen thuộc vụt hiện ra ở cửa sổ phòng ngủ 475, tinh thần thêm một lần nữa bị kinh động, như một kì tích nó quay trở lại với thể xác từ dưới địa ngục. Một cơn tê liệt truyền từ đỉnh đầu xuống gót chân, bộ não không thể suy nghĩ được nữa, ngón tay lại có thể cử động được, tiếng nói cũng quay trở lại trong cổ họng. Tôi nghĩ ngay tới Tiết Luyến, lời đồn đại từ trong trường truyền tới. Tôi chưa điên, chưa chết! Điều đó có nghĩa gì? Lẽ nào Tiết Luyến cũng bị kéo xuống địa ngục tiếp theo sau Trương Phượng và Đặng Mai?

Cúi đầu nhìn xuống cái xác cứ nhìn tôi chằm chằm kia. – A! – Tôi kêu lên một tiếng, vừa chạy nhanh về phía khu kí túc mới, vừa ý thức được phải hét to lên:

– Có người chết, có người chết, có người chết…!

Tôi chạy nhanh về phòng ngủ, Tiết Luyến không có ở đó. Nỗi sợ hãi trong lòng giống như một lỗ đen không ngừng được mở to ra. Tôi lại chạy ra ngoài, cứ gặp người tôi liền hỏi:

– Có thấy Tiết Luyến đâu không? Có thấy Tiết Luyến đâu không?… – Tôi đã hỏi không biết bao nhiêu người, họ đều dùng một nét mặt sợ hãi nhìn tôi và lắc đầu liên tục. Đột nhiên tôi cảm thấy trường học đang được mở rộng ra không biên độ, tôi mãi mãi không thể chạy đến tận cùng của nó được.

– Tiểu Phỉ! – Giọng nói trong trẻo vang lên từ sau lưng tôi.

Tôi quay đầu lại ngay lập tức, vui mừng nhìn Tiết Luyến. Tôi giống như một lữ khách ở lâu trong sa mạc giờ nhìn thấy ốc đảo.

– Tiểu Phỉ, tại sao cậu đầy máu trên người thế kia, cậu sao thế? – Tiết Luyến bước lên phía trước, lo lắng nhìn khắp người tôi.

– Cậu đi đâu đấy, mình chẳng tìm thấy cậu, chẳng tìm thấy cậu. Mình hỏi người khác nhưng mọi người đều lắc đầu không biết. Tiểu Luyến, cậu đi đâu đấy, đi đâu đấy?

Tôi muốn khóc nhưng không thể nhỏ ra được giọt nước mắt nào.

– Chủ nhiệm phòng hành chính giáo dục Dương Quang nhờ mình giúp một chút việc. Mình đi giúp thầy ở văn phòng thầy ấy.

Tiết Luyến nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của tôi và cười một cách hiền lành:

– Còn cậu, tại sao lại đầy máu trên người thế kia?

Tay Tiết Luyến tuy rất ấm áp song không thể kéo được tâm hồn tôi ra khỏi băng đá. Tôi nhìn cô, thì thầm như không hiểu gì:

– Mình nhìn thấy người chết, nhìn thấy người chết. Một người con gái chết trước mặt mình. Cô ấy nhảy từ trên tầng kí túc cũ xuống, rơi vào vị trí mà Tiểu Phượng chết, sau đó cô ấy nhìn chằm chằm vào mình và bò về phía mình. Mình lùi về phía sau nhưng không cử động được. Cô ấy bò về phía mình, người đầy máu, từng tí từng tí một, cô ấy tóm lấy ống quần mình và bò lên phía trước, bò lên phía trước. Miệng cô ấy cứ rít lên, kêu lên, nhưng mình chẳng nghe rõ cô ấy hét cái gì, kêu cái gì. Cô ấy bò lên theo chân mình, bò lên đến ngực mình và tóm lấy cổ áo mình. Cô ấy không cam tâm, cô ấy không cam tâm… Có lẽ cô ấy muốn bảo mình cứu cô ấy, nhưng mình không thể động đậy được, ngay cả bản thân mình cũng chẳng cứu được, làm sao cứu được cô ấy. Sau cùng cô ấy dừng lại trước mắt mình, con người của cô ấy phóng to lên, rồi phóng to nữa lên. Cô ấy ngã xuống, chính ở bên cạnh mình…

Tôi nhìn máu tươi nhuốm đầy trên quần,áo sơ mi và không ngừng ra hiệu cho Tiết Luyến. Lúc này toàn thân tôi mọi tế bào đang run lên bần bật. Tôi không biết nói loạn lên như thế có tác dụng gì không, nhưng tôi biết nếu không nói ra thì tôi lập tức sẽ bị điên. Tâm hồn tôi sẽ bị Tiên đĩa lôi đi cùng với người con gái đã chết ban nãy.

– Người chết, lại người chết rồi… Tiểu Phỉ đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ gì nữa. Cậu phải được nghỉ ngơi, ngủ một giấc tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt đẹp lên ngay. Tất cả đã qua rồi, sẽ không còn có tiên đĩa nữa, không còn có người chết nữa… Tiểu Phỉ, chúng ta đi, chúng ta về thôi.

Tiết Luyến ôm lấy tôi, không để ý ánh mắt của những người xung quanh, cô ấy dắt tôi về phòng ngủ

Chúng tôi không thể về phòng được thuận lợi, giữa đường đi chúng tôi đã bị cảnh sát chặn lại. Tôi là người đầu tiên phát hiện ra xác chết, là người tình nghi đầu tiên, cũng là một nhân chứng bắt buộc phải ghi lại khẩu cung.

Lúc đó đầu tôi như một hộp hồ dán vậy. Bao nhiêu câu hỏi cảnh sát đặt ra, cho dù có hay không thể trả lời, tôi cũng đều đã trả lời. Còn về tôi đã nói những gì, sau lúc đó tôi hoàn toàn không hay biết.

Sau này tôi khi dần tỉnh lại mới biết được rằng người mà tôi nhìn thấy không phải là người chết duy nhất. Ngày hôm đó phòng 475 đã chết đi ba người. Ba người đó là ba người quay lại trường để tham gia vào ngày lễ kỉ niệm, cũng là bạn cùng phòng với Tiểu Tuyết mười năm về trước.

Cái chết của ba người họ đã đẩy truyền thuyết về tiên đĩa lên tới đỉnh điểm. Lễ kỉ niệm một trăm năm của trường chưa vui mà đã phải giã đám, con tim của tất cả những người trong trường đều run lên. Phía trường học không thể trốn tránh được nữa. Để kể được hết chuyện với mọi người, họ đã lập tức liên kết với phía phòng công an, kết hợp cái chết của Tiểu Tuyết năm đó với cái chết của Trương Phượng, việc Đặng Mai bị điên, cùng với cái chết của ba người bạn cùng trường để điều tra toàn bộ.

Tuy nhiên, cho dù trường học có lên tiếng thế nào thì tất các những vụ tử vong đều là do mưu sát có tính toán từ lâu. Nhưng dưới tiền đề còn chưa phát hiện ra hung thủ, phía trong, ngoài trường học đều bàn tán về câu chuyện tiên đĩa khóc ra máu một cách sôi nổi. Mọi người không tìm thấy tiên đĩa, tự nhiên sẽ tập trung sự chú ý lên đầu tôi và Tiết Luyến. Rốt cuộc chúng tôi vẫn chưa chết, vẫn chưa điên.

Đối mặt với sự quấy nhiễu của các phương tiện truyền thông, cảnh sát, bạn cùng học, giáo viên… Tiết Luyến đều cố sức một mình chống đỡ, cố gắng không để bọn họ làm phiền tôi.

Một lần nữa đối mặt với người chết, nỗi phiền muộn lạ thường bị khóa dưới đáy tim tôi đã được thoát ra một cách triệt để. Đầu tôi bị đẩy đến bước không thể suy nghĩ thêm được nữa. Tôi thường một mình tựa vào cửa sổ, nhìn đờ đẫn về phía khu kí túc cũ. Những nỗi sợ hãi trước đây, đã bị một thứ tình cảm không nói được ra thay thế. Dường như người chết chỉ là người chết, tiên đĩa chẳng qua chỉ là tiên đĩa.

– Tiểu Phỉ! – Buổi trưa sau khi tan học, tôi không muốn ăn mà đi lang thang ở ngọn núi phía sau trường, cho đến khi có một giọng nam hiền hòa gọi tôi lại.

Tôi hơi ngạc nhiên, quay đầu lại tôi nhìn thấy Dương Lão, một khuôn mặt chứa nụ cười hiền dịu, trong tim tôi từ từ trào dâng từng sợi tơ ấm áp.

– Thầy Dương Lão!

Tôi trả lời hiền lành.

– Gần đây khổ cho em quá.

Thầy vẫn giữ một nụ cười thật thần thánh.

Tôi mở to mắt nhìn thầy một cách khó hiểu, trong lòng tràn đầy sự nghi ngờ.

Má thầy lại thêm chút hồng, thầy ho khan hai tiếng để xóa đi nỗi ngượng ngùng:

– Những ngày qua em đã rất sợ đúng không?

– Người chết là người chết, tiên đĩa là tiên đĩa.

Tôi cúi đầu nhìn lá cây dưới mặt đất. Đối mặt với cái chết nhiều rồi mới phát hiện ra con người giống như những chiếc lá khô yếu đuối trên mặt đất, lại rất dễ lụi tàn. Sau khi quen thuộc với cái chết thì cái chết không còn đáng sợ nữa.

– Không sợ tiên đĩa lần sau sẽ tìm tới mình? – Giọng nói mềm mỏng của thầy đã có chút lạc điệu.

Sợ? Thì đã làm sao? Nếu thật sự có sự tồn tại của quỷ, tôi tin sợ chẳng giải quyết được vấn đề gì. Tôi không ngẩng đầu mà đáp:

– Đây không phải là lời một chủ nhiệm phòng hành chính giáo dục nên nói!

– Rời khỏi đây đi! Tất cả sẽ tốt thôi. – Giọng nói êm đềm của thầy đã gõ mạnh vào tim tôi.

Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên. Trong tiềm thức tôi dường như đã tỉnh ngộ, nhưng lại rơi ngay vào trạng thái mơ hồ:

– Thầy… thầy… thầy biết những gì? Tiểu Tuyết là bạn học của thầy, người chết cũng là bạn học của thầy. Tiên đĩa rốt cuộc là thế nào? Tại sao lại cướp đi những người bạn của em? – Tôi gào to lên.

– Họ đều là bạn của tôi, đều đã từng là bạn tốt của tôi. Kỉ niệm trường lần này là do tôi cố gắng mời họ đến đấy. Mười năm rồi, cuối cùng họ cũng quay trở lại. Nhưng… tất cả đều là ý trời.

Dương Lão ngẩng đầu lên, mái tóc đen ngắn của thầy lóe lên ánh sáng chói mắt, ánh mắt đau đớn để lộ rõ sự thương xót nơi sâu thẳm.

Tôi lặng lẽ nhìn thầy, càng khẳng định rõ hơn thầy đã biết ngọn nguồn của sự việc, có khi còn biết cả nguyên nhân mà Trương Phượng và Đặng Mai chết. Tôi muốn mở miệng dò hỏi nhưng không biết nói thế nào, dường như một khi nói ra thế giới của tôi sẽ sụp đổ.

– Quay về đi! Quên hết tất cả, tiên đĩa vĩnh viễn sẽ không tìm tới em. – Một lúc lâu sau, thầy mới nhìn về tôi một cách thương xót, thầy khẽ nói.

Tiên đĩa?

Lại là tiên đĩa. Những nghi ngờ trong lòng tôi càng nhiều hơn. Dương Lão không hề đơn giản, vô tư như tin đồn.

– Nếu em còn ở lại chiến đấu đến cùng với tiên đĩa thì sao?

-Ở lại?

Thầy dùng một ánh mắt rất kì lạ nhìn tôi, sau đó cười lớn:

– Em cần có bác sỹ tâm lý. Ngày kia, bố mẹ sẽ tới trường đón em. Trường học sẽ chịu trách nhiệm về tổn thất của tất cả những vết thương mà trường gây ra cho em. – Nói xong thầy nhặt một chiếc lá dưới đất lên rồi từ từ đi khỏi.

Nhìn thầy dần đi xa, ngẩng đầu lên nhìn từng tầng lá che khuất mặt trời. Tôi chợt cảm giác như chúng không còn là những chiếc lá nữa mà là những chiếc đĩa sứ nhỏ màu xanh lá cây. Tôi hoảng loạn cúi đầu, lá vàng đầy đất lúc này lại biến thành vô số những chiếc đĩa sứ màu vàng. Chúng đang để lộ nụ cười tanh mùi máu với tôi…

– A! – Tôi hét lên kinh hoàng, chạy một mạch ra khỏi rừng. Tôi không muốn nhìn lại bọn họ, không muốn nhìn thấy máu nữa, tôi không muốn chết, tôi phải rời khỏi, rời khỏi…

– Cậu thật sự muốn rời khỏi đây? – Mắt Tiết Luyến chứa đầy bịn rịn.

– Ừ, mai bố mẹ sẽ đến trường giúp mình làm thủ tục tạm ngừng học.

Tôi không muốn bị tiên đĩa làm phiền, không muốn lại phải nhìn thấy máu. Tôi nghĩ sau khi chứng kiến nhiều cái chết trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, tâm lý của tôi đã có vấn đề từ lâu rồi, tôi cần có bác sĩ, cũng cần có người thân.

– Mình… mình… không nỡ xa cậu. – Con mắt sáng của Tiết Luyến ngay lập tức nhuốm màu nước.

– Có thể sau khi bão táp đã qua mình sẽ quay trở lại. Dù sao cũng chỉ là làm thủ tục tạm ngừng học chứ không phải là thôi hẳn học. Tiết Luyến, cậu không rời khỏi đây à? Bố mẹ cậu không lo lắng sao?

Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy. Tuy sống với nhau không lâu nhưng chúng tôi đã cùng nhau trải qua quá nhiều. Nếu không phải có sự điềm tĩnh trên người cô ấy hết lần này đến lần khác kéo tôi lên từ dưới địa ngục, tôi nghĩ mình đã phải tự sát hoặc điên từ lâu và lúc này chắc chắn tôi không thể đứng một cách bình tĩnh để nói chuyện với cô ở nơi đây. Khoảng thời gian này tôi thật sự vui mừng vì có cô bầu bạn.

– Tớ? Tớ có thể đi được đâu?

Cô ấy cười miễn cưỡng, rất chua chát:

– Bố và chị tớ đã chết từ lâu, mẹ tớ còn chẳng chăm sóc nổi cho bản thân thì làm gì có sức mà quản tớ. Tớ chỉ có thể ở lại đây thôi.

– Xin… xin lỗi. Tớ không ngờ lại chạm vào vết thương của cậu.

Tôi chưa bao giờ biết gia đình của Tiết Luyến lại không hề hạnh phúc, cũng chẳng biết an ủi cô ấy thế nào, chỉ có thể tiến lên phía trước nắm lấy đôi tay hơi lạnh của cô.

– Không có gì, đó chỉ là một sự thật.

Tiết Luyến cúi đầu một lúc, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ lo lắng:

– Có phải cậu lại nghe thấy một số tin đồn xấu không? Cậu sợ người tiếp theo bị tiên đĩa sát hại sẽ là mình?

– Không phải, thật sự không phải.

Tôi đột nhiên phát hiện ra mình không còn sợ sệt hai chữ “tiên đĩa” nữa. Vỗ lên tay của Tiết Luyến, tôi nói chậm chạp:

– Mình chỉ không muốn đối mặt với những lời đơm đặt, không muốn bố mẹ lo lắng, cũng không thể coi thường vết thương mà Tiểu Phượng và Tiểu Mai để lại trong lòng mình… Cậu biết không, Tiểu Phượng và Tiểu Mai là bạn của chúng ta, chúng ta bằng tuổi nhau, chúng ta đều đặt rất nhiều những hoài bão vào tương lai. Nhưng bọn họ không hiểu sao lại chết và điên hết. Có lúc mình cảm giác như người chết, người điên ấy chính là mình. Trong lòng mình thực sự khó chịu, rất khó chịu.

Cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy nước mắt trong suốt của tôi từng giọt từng giọt rơi trên bàn tay tôi và Tiết Luyến. Đau xót từ trước tới nay cuối cùng đã tìm được một nơi an toàn để trút bỏ.

– Xin lỗi. – Giọng Tiết Luyến rất thấp, rất thấp.

Cố sức hít thở và lau đi nước mắt trong khoang mắt, tôi nhếch miệng cười:

– Cậu xin lỗi mình làm gì? Kể cả cậu không hỏi, mình cũng muốn đem những u uất trong lòng thổ lộ ra với cậu. Cậu biết không? Người cậu có một sự trầm tĩnh, có thể làm yên lắng tâm hồn. Nếu không có cậu ở bên cạnh mình thì mình đã sụp đổ từ lâu rồi. Những ngày qua toàn là cậu an ủi mình, thực ra trong lòng cậu cũng rất khó chịu đấy chứ? Bốn người chúng ta đã từng sống vui vẻ như thế, hòa nhã như thế…

– Ừ.

Nước mắt của tôi ngừng được lại thì nước mắt của Tiết Luyến bắt đầu trào ra:

– Mình sẽ không quên cậu, mãi mãi không bao giờ quên được cậu. Sau khi ra đi cậu nhớ sống cho thật vui vẻ, cậu phải vui vẻ và hạnh phúc hơn bất cứ người nào khác. Nếu có thể mình nguyện đem tất cả niềm vui thuộc về mình dành tặng cả cho cậu.

– Ngốc ạ.

Tôi lấy khăn giấy mang theo bên người ra, lau nước mắt cho cô ấy:

– Chúng ta đều sẽ rất hạnh phúc. Mình chẳng cần hạnh phúc của cậu, bởi vì mình hi vọng cậu có thể hạnh phúc, hạnh phúc và vui vẻ hơn bất cứ một người nào.

– Tiểu Phỉ, mình sẽ không bao giờ quên cậu, mãi mãi không bao giờ quên.

Tiết Luyến bước lên một bước, ôm chặt lấy tôi, nước mắt càng chảy càng nhiều.

– Tiết Luyến, mình cũng sẽ không bao giờ quên cậu. Không bao giờ quên Tiểu Phượng và Tiểu Mai. Cho dù đi đến đâu, các cậu cũng đều ở trong tim mình.

Bị cô ấy làm cho cảm động, tôi ôm cô ấy và cũng khóc lên:

– Không cần, chỉ cần tớ nhớ đến cậu là được rồi. Cậu phải quên bọn tớ đi, quên đi tất cả những gì từ khi bước vào trường học đi. Hu… hu… hu…

Tiết Luyến khóc rất thương tâm, tiếng khóc nhỏ khàn đó khiến người ta sốt ruột.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.