Địa Ngục Nhân Gian

Chương 23: Thần Giữ Cửa



“À, đúng rồi, quên mất không nói cho anh, anh nhắm mắt hít thở coi như là bị lộ rồi, chỉ là đối phương sẽ không nhìn thấy anh, lúc đó anh mà mở mắt thì sẽ bị phát hiện.” giọng nói nhỏ nhẹ của Hồng Dược lúc đó mới truyền đến.

“Mẹ nó, cô đùa tôi à?” Tôi chửi một câu, rồi không quan tâm quỷ quái gì nữa, đã bị phát hiện rồi thì trốn cũng ích gì, tôi nhấc chân chạy xuống tầng!

Phía sau đám quỷ nhi nhằm vào tôi mà đuổi, làm tôi sợ hãi đến mức bước xuống cầu thang cũng không vững, cứ thế ngã xuống giếng trời.

Kể cũng lạ, đám quỷ nhi như bị thứ gì đó chặn lại, tôi xuống tầng rồi, chúng chỉ có thể loanh quanh ở trên đó, không dám xuống.

Lúc này tôi mới phát hiện ra ở bậc cầu thang có dán một miếng bùa, lúc tôi chạy lên vẫn chưa có, tôi đoán là Tiết Dương đã dán nó.

Dưới tầng giờ đã trở nên vắng vẻ, chỉ có ông chủ Thẩm nằm ngay cửa, Tiết Dương và Dương Tiểu Hồng không biết xảy ra chuyện gì, đã biến mất không thấy đâu.

Tôi chạy lại xem ông chủ Thẩm, phát hiện trên cổ ông ta có dấu tay màu đen, sắc mặt xanh lét, mắt trắng dã.

Đưa tay lên mũi xem thử, không thở nữa rồi, đã chết rồi!

Không thể ở lại đây nữa, nghĩ đến trên tầng còn đám quỷ nhi, không chừng Dương Tiểu Hồng sẽ quay lại bất cứ lúc nào, nghĩ vậy tôi liền chạy ra ngoài!

Chạy được ra ngoài, cái cảm giác lạnh lẽo trong căn nhà dần biến mất, cơ thể có hơi ấm trở lại.

Giờ phải làm gì đây?

Vì có người chết nên trong lòng tôi hoảng lên, lúc này mới chợt nhớ ra, không phải còn có thanh niên tóc bạc và Giang Tiểu Thơ ở đây sao, hiện giờ Tiết Dương không biết đi đâu rồi, không chừng vẫn đang bị nguy hiểm, đi gọi cứu binh cho cậu ta mới được.

Tôi liền gọi một chiếc xe, sau khi bảo lái xe địa chỉ thì ngồi mềm nhũn trên ghế sau thở hồng hộc, cảm giác tim sắp nhảy vọt ra ngoài cổ họng rồi.

Tài xế cũng kỳ lạ, từ lúc tôi ngồi lên xe đều nhìn tôi với ánh mặt lạ lùng, làm cho tôi cũng cảm thấy rờn rợn.

Khi gần tới nơi tôi mới không kiềm được nữa, lên tiếng hỏi: “Nhìn gì vậy?”

“Cậu thật là thất đức, không mặc quần áo cho con rồi hãy đem nó đi, nửa đêm nửa hôm không lạnh à?” anh lái xe trách móc.

Tôi sững người, “Con cái nào cơ!”

“Cậu còn định giả ngốc với tôi, không phải đang bám trên cổ cậu đấy sao?” anh tài xế nhìn tôi: “Trông cậu cũng không phải là không có tiền, đến bộ quần áo cũng không lỡ mua cho con à?”

Tôi liền cảm thấy trên cổ đột nhiên có hơi lạnh, toàn thân nổi da gà.

Nếu như tài xế nói thật, vậy tức là, sau lưng tôi có đứa trẻ?

Chuyện gì đây, lẽ nào tôi đã đem bọn quỷ nhi này ra ngoài?

Không thể nào, vừa nãy khi đi ra tôi không cảm thấy gì mà.

Vừa nghĩ tới đây, tôi nhìn lên gương chiếu hậu, không nhìn thì tốt rồi, vừa nhìn vào tôi đã bị dọa đến mất nửa phần hồn, không biết từ lúc nào lại có một đứa trẻ trong suốt trắng nhợt bám trên cổ tôi, đôi mắt đen sì nhìn chằm chằm vào tôi qua gương chiếu hậu.

Lúc này tài xế cũng ý thức được có chuyện rồi, thực sự con quỷ nhi trông vô cùng kỳ quái nguy hiểm, đã không phát hiện ra thì thôi, chỉ có thể nói rằng anh tài xế này là một kẻ ngốc.

Lái được một đoạn, anh ta nhanh chóng dừng xe lại, căng thẳng hét vào mặt tôi: “Anh mau xuống xe!”

“Gì cơ?” tôi bị dọa không nhẹ, vội vàng mở miệng hỏi: “Anh bỏ tôi ở giữa đường thế này, nơi này lại hoang vu, sao tôi có thể gọi được xe đây!”

“Xuống xe! Còn không xuống tôi sẽ báo cảnh sát!” giọng nói của tài xế cũng run lên, anh ta cần gì quan tâm tôi có bắt được xe hay không, trong tình cảnh đáng sợ thế này, còn giữ tôi trên xe không chừng đến mạng anh ta cũng khó giữ!

Tôi nhìn khuôn mặt giận dữ của anh ta, nếu còn không làm theo sợ rằng sẽ xông đến đánh tôi, tôi đành vội vàng xuống xe, vừa xuống xe, anh ta liền lái xe đi thẳng một mạch, để lại tôi một mình ngửi khói.

“Chú, giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi, chơi cùng nhau nào.”

Giọng nói u ám từ trên đỉnh đầu tôi truyền đến, tôi hít sâu một hơi, cảm thấy cổ cứng đơ, đứng nguyên tại chỗ không biết nên làm thế nào.

“Nghe mẹ nói, chú đến để gϊếŧ bọn con? Cha muốn gϊếŧ con, đến cả chú cũng muốn gϊếŧ con sao?”

“Các người đều là người xấu, các người muốn gϊếŧ tôi!”

“Ta sẽ không để cho mấy người yên ổn đâu!”

Câu cuối cùng trở nên vô cùng sắc bén, khiến da đầu tôi căng lên.

“Hồng Dược, nhanh đuổi thứ này đi, nếu không tôi chết rồi, cô cũng không yên được đâu!”

Tôi không biết lời đe dọa đấy có tác dụng gì không, nhưng vào lúc này cũng chỉ có thể trông cậy vào Hồng Dược mà thôi, nên tôi vội vàng cất lời.

“Hứ, đám đàn ông mấy người đúng là cùng một giuộc!” Hồng Dược lạnh nhạt hứ lên một tiếng, nhưng rồi cũng ra tay!

Tôi chỉ cảm thấy đột nhiên có thứ gì đó bị bắn ra khỏi cổ tôi, vốn dĩ cổ đang cứng đơ cũng hồi phục lại như ban đầu!

“Chú, chơi cùng con, một mình con rất cô đơn!”

Không xa phía sau lưng tôi, truyền đến một tiếng gào rõ ràng!

Chơi? Còn chơi nữa thì mạng của chú cũng không còn!

Tôi chửi rủa trong lòng, vội vàng nhằm hướng nhà thanh niên tóc bạc chạy, không dám quay đầu lại, nhưng tôi biết, con quỷ nhi đó chắc chắn vẫn ở phía sau tôi.

Cũng may nhà thanh niên tóc bạc ở nơi vắng vẻ, gần đây cũng chẳng có ai, nếu không nhìn thấy dáng vẻ bỏ chạy điên cuồng của tôi không chừng bị tưởng là thần kinh cũng nên!

Đến lúc tôi chạy đến trước cửa nhà, đột nhiên cảm thấy có thứ gì nhảy lên trên người tôi.

“Đồ xấu xa, các người đều là người xấu, ta sẽ không để yên cho mấy người!”

Tôi biết, bị nó đuổi kịp rồi, trong lòng hoảng hốt, vội vàng kêu lên: “Cứu mạng, cứu mạng!”

Đúng lúc đó, trên cửa lớn đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng vàng, cứ thế hất văng thứ sau lưng tôi ra ngoài, tôi quay lại nhìn, hóa ra trên cửa có treo một bức tranh thần giữ cửa.

Xem ra là thần giữ cửa phát huy tác dụng, tôi quay đầu lại nhìn con quỷ nhi, quả đúng như vậy, nó đang chằm chằm nhìn vào thần giữ cửa, giống như con sói con bị kích động giận dữ, rất đáng sợ.

Chỉ là nhìn vào đôi mắt đó, tôi cảm thấy như nhìn thấy xác chất thành núi, máu chảy thành sông.

Bị ánh mắt đó làm cho chấn động, tôi chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, đến một cử động nhỏ cũng không làm được.

Vừa lúc đó, cửa mở ra, thanh niên tóc bạc từ trong đi ra, không biết tại sao, bình thường đặc biệt ghét bộ mặt không cảm xúc của anh ta, nhưng giờ lại cảm thấy rất đáng yêu.

Chút nữa thì chạy lên thơm một cái!

Thanh niên tóc bạc dùng đôi mắt màu vàng đảo qua chỗ quỷ nhi, lạnh lùng cất tiếng: “Đúng là loại quỷ quái nào cũng có thể đến đây tác oai tác quái!”

Nói ra cũng lạ, thanh niên tóc bạc vừa xuất hiện một chốc lát, con quỷ nhi bỗng giống như nhìn thấy quỷ vậy, hét lên muốn bỏ chạy.

Nhưng thanh niên tóc bạc mới hắng giọng một câu, đưa tay về phía quỷ nhi ép xuống.

Chỉ nhẹ nhàng như vậy.

Con quỷ nhi như bị búa đập tan, phát ra tiếng kêu thảm thiết, rồi bị đập thành bùn, hóa thành làn khói đen tan biến mất.

Lúc đó Giang Tiểu Thơ cũng từ trong chạy ra, nhìn thấy tôi liền hỏi: “Chuyện gì vậy? Anh làm gì mà bị quỷ nhi ám vậy?”

Giờ tôi mới nhớ ra mình đang đi gọi viện binh, vội vàng nói: “Tiết Dương gặp nguy rồi, mau đi cứu cậu ta!”

“Tiết Dương?” Giang Tiểu Thơ sững người nhìn tôi, hỏi: “Các người không phải đi mua đồ sao? Sao có thể gặp nguy hiểm được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh niên tóc bạc cũng nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng có chút nghi hoặc.

Tất nhiên bọn họ không thể ngờ rằng, tôi và Tiết Dương ra ngoài chuẩn bị đồ, lại gây ra chuyện phiền phức lớn thế này.

Tôi cũng ngần ngại, vì chuyện lần này đều do tôi và Tiết Dương đã không làm gì được người ta, giờ hay rồi, lại còn hại chết ông chủ Thẩm, đến lúc cảnh sát tra ra, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào.

Tôi hít một hơi, sắp xếp lại câu chữ, từ từ kể lại chuyện xảy ra.

Từ lúc ông chủ Thẩm đến cầu cứu, rồi kể đến Tiết Dương bày mưu với ông chủ Thẩm, rồi đến chuyện Tiết Dương mở quỷ môn quan, kết quả thật sự triệu hồi được nhân tình của ông chủ Thẩm, những chuyện sau đó cũng không quan trọng nên tôi không kể nữa.

Nói một hơi xong, tôi cảm thấy gương mặt Giang Tiểu Thơ trở nên khó coi.

“Làm loạn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.