Dương Gian Phán Quan

Chương 2: Vương Chuột Nhắt



Một phòng ký túc xá thông thường vẫn an bài bốn sinh viên năm nhất tá túc. Xong bởi vì có một vài nguyên nhân khác biệt, cho nên phòng của Cao Cường chỉ có hắn và một người nữa vào ở mà thôi.

Nguyên nhân kể ra có chút nực cười, chung quy cũng vì thi đỗ vào trường Y là không dễ. Để lấp đầy chỉ tiêu hay nói thẳng ra vì một vài lợi ích, chuyện thu nhận một ít con em nhà giàu chẳng phải điều hiếm lạ.

Nhất là để không bị mất mặt trong tầng lớp thượng lưu, không thiếu bậc phụ huynh lắm tiền nhiều của sẵn sàng chi ra hàng núi tiền, chỉ để con cái của họ có một cái thẻ sinh viên đeo trên ngực làm dáng.

Đó là còn chưa kể tới những ông này bà nọ có chức có quyền. Những trường hợp này không chỉ lo lót cho con cháu của mình vào trường danh giá. Mà còn nhận sự uỷ thác nhờ vả từ gia quyến, bạn bè …

Những sinh viên chạy chọt kiểu này, có rất ít là chịu khó học hành tử tế. Còn đâu phần lớn có tới trường đi nữa cũng chỉ để chơi bời trai gái, rồi thì đàn đúm với đám bạn “trong cùng đẳng cấp”.

Nói thì là như vậy nhưng không đồng nghĩa tất cả sinh viên con nhà giàu đều chơi bời lêu lổng. Những trường hợp nêu trên chỉ là cá biệt, dùng tiền cũng như quan hệ để chạy chọt vào trường mà thôi.

Chứ những Thế Gia Đại Tộc luôn vận hành theo kiểu một xã hội thu nhỏ. Tồn tại sự cạnh tranh vị thế khốc liệt, gây sức ép lớn lao khiến cho thế hệ trẻ tuổi có ý thức phải sống một cách có trách nhiệm hơn.

Nhận được hậu thuẫn lớn lao từ gia đình, lại chăm chỉ nỗ lực hơn người, thành ra danh hào học bá tại các trường đại học từ trước đến nay đa số là do con em Thế Gia Đại Tộc nắm giữ.

Cái viễn cảnh này ngàn năm qua vẫn luôn duy trì bất di bất dịch. Cho nên có thể thấy câu tục ngữ “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh” của thế hệ ông cha ta từ xưa để lại là cấm có sai.

Lại nói tiếp về bạn cùng phòng ký túc của Cao Cường, thì từ hai người chưa từng gặp mặt kia cho tới Đỗ Chi Vương là người đang ở cùng hắn.. cả ba bọn họ đều thuộc diện “chạy chọt” mới vào được trường.

Sau khi biết được tẩy của Đỗ Chi Vương, nhìn lại bản thân thì phải liều mạng học hành mới đỗ được Đại Học. Thành thật mà nói thì Cao Cường không ưa cái người bạn cùng phòng ký túc xá này cho lắm.

Có điều sau vài tháng tiếp xúc, nhận thấy Đỗ Chi Vương cái anh chàng thấp bé nhẹ cân này không đến nỗi tệ hại như tưởng tượng, sự bài xích trong lòng Cao Cường cũng giảm đi nhanh chóng.

Đỗ Chi Vương tuy học hành không được giỏi, xong cũng chẳng lười nhác. Cũng không rõ có nhớ được chữ nào vào đầu hay không, nhưng chí ít thì vẫn lên lớp nghe khoá đầy đủ.

Đỗ Chi Vương cũng không chơi bời lêu lổng đi sớm về khuya như đám sinh viên con nhà giàu khác. Tật xấu của hắn là quá ham mê chơi game online, qua đó tiêu tốn không ít tiền.

Nói cho cùng thì trẻ tuổi thích game là quá bình thường, lại thêm phát hiện Đỗ Chi Vương có cùng sở thích lên Truyện Convert giống mình, dần dàn hai người chơi thân lúc nào chẳng hay.

Đỗ Chi Vương tính tình có thể nói là rất tinh quái và nghịch ngợm. Chuyên đầu têu dụ dỗ Cao Cường làm những trò vi phạm nội quy như là vụng trộm nấu đồ trong phòng, ném gạch trêu quản lý ký túc …

Người bạn cùng phòng này nghịch ngợm và hiếu động như quỷ, lại thêm cái hình thể nhỏ bé loắt choắt, cho nên Cao Cường liền đặt cho Đỗ Chi Vương cái biệt danh gọi là Vương Chuột Nhắt.

Phùng lão bản cùng với nữ y tá đi về hướng này, tiếng bước chân của hai người họ đột ngột vang lên trong hành lang lặng ngắt, để cho Đỗ Chi Vương đang ngồi đó chờ đợi không khỏi hoài nghi ngoái nhìn.

Phùng lão bản quay sang cảm tạ một câu, nữ y tá hiểu ý liền lễ phép cúi chào rồi quay người rời khỏi. Đợi cho nữ y tá đi khuất bóng, Phùng lão bản mới mỉm cười đưa tay với Đỗ Chi Vương và mở lời:

“Xin tự giới thiệu, ta họ Phùng, là ông chủ của quán Coffe Ánh Trăng mà Cao Cường làm nhân viên”

Nghe thấy vậy Đỗ Chi Vương không ngồi yên nữa mà ngay lập tức đứng lên cùng Phùng lão bản bắt tay. Nhất là biết thân phận ông ta rồi, Đỗ Chi Vương cũng muốn hỏi thăm cho rõ ràng:

“Ta là Đỗ Chi Vương, bạn cùng phòng ký túc xá với Cao Cường. Phùng lão bản, xin cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra mà Cao Cường hắn lại bị người ta đâm chém tàn nhẫn thế này?”

Nghĩ đến những suy đoán trong đầu, Phùng lão bản bất đắc dĩ thở dài. Đưa tay ra hiệu để Đỗ Chi Vương trước tiên ngồi xuống, bản thân cũng ngồi vào ghế bên cạnh, sau đó Phùng lão bản mới chậm rãi giảng giải:

“Nguyên nhân vụ việc thì xin nói thật rằng ta với toàn bộ nhân viên của quán cũng không được rõ. Chỉ biết Cao Cường lúc đó tan ca ra về, vừa ra khỏi quán được vài bước thì bị hai gã thanh niên chặn đường”

“Bọn chúng ra tay cực kỳ nhanh, làm xong việc còn có đồng bọn bo xe đợi sẵn để tẩu thoát. Mà bọn chúng đội mũ lụp xụp che gần hết mặt cho nên camera bên ngoài quán cũng không quay chụp được gì”

“Vụ việc của Cao Cường không hề đơn giản thế nhưng phía quan phủ lại chỉ cử tới hai gã lính quèn tra hỏi qua loa. Đến tận bây giờ cũng chẳng hề có bóng dáng binh lính nào tới bệnh viện xem xét tình hình”

“Cho nên ta lo lắng rằng Cao Cường đã lỡ đắc tội với người nào đó không nên đắc tội. Mà nếu đúng thật là như thế thì không cần ta phải nói thêm nữa chắc cậu cũng hiểu.. Àiiiii..”

Đỗ Chi Vương có phải là kẻ ngu si đần độn đâu mà không hiểu ý Phùng lão bản. Thậm chí vừa nghe tới đoạn lính quèn tra hỏi qua loa thôi là hắn đã ngay lập tức cảm thấy có chuyện không ổn rồi.

Nói ra thì lại bảo là bất mãn với chính quyền, thế nhưng những vụ việc hắc ám vẫn luôn công khai diễn ra trong cuộc sống hàng ngày, là một thực tế chẳng một ai có thể phủ nhận.

Từ quan quân quyền chức cho tới những thế lực hắc xã, cứ tiền tới tay mọi việc đúng hay sai đều dễ dàng giải quyết. Có thể thấy, chỉ cần ngươi chịu ra tiền thì muốn sai khiến ma quỷ cũng được.

Đỗ Chi Vương cúi đầu trầm ngâm không nói gì. Phùng lão bản có chút chần chừ xong vẫn là lấy ra một xấp tiền dúi vào tay Đỗ Chi Vương rồi ngại ngùng nói:

“Ta rất muốn trợ giúp Cao Cường vượt qua chuyện này, thế nhưng tiểu Đỗ cậu cũng hiểu rồi đấy..”

Đỗ Chi Vương không cần nghe hết cũng hiểu ý tứ của Phùng lão bản là gì cho nên mới xua tay ngăn cản. Kế đó hắn từ xấp tiền rút lấy hai tờ năm trăm bạc, chỗ còn lại thì đưa trả Phùng lão bản và nói:

“Cao Cường từng khoe với ta lương hàng tháng được một ngàn bạc. Còn chưa biết hắn có vượt qua được tai kiếp lần này hay không, nhưng ta cứ thay hắn nhận lấy số tiền lương này trước đã”

“Ý tứ mà Phùng lão bản ngài muốn nói ta có thể hiểu được. Ta tin Cao Cường cũng sẽ hiểu và không oán trách gì. Chờ hắn phục hồi ta tự có biện pháp an bài ổn thoả, cho nên ngài cứ yên tâm ra về đi thôi”

Đỗ Chi Vương nói năng bình thản như không có gì quan trọng. Xong đã ở tuổi trung niên mà phải nghe những lời này từ một thiếu niên đáng tuổi con mình, trong lòng Phùng lão bản ít nhiều có hơi hổ thẹn.

Thế nhưng tình huống của Cao Cường gặp phải để cho Phùng lão bản không dám nhúng chàm. Dù sao cũng không thể vì một thiếu niên chẳng phải thân thuộc gì, mà khiến bản thân và gia đình gặp nguy hiểm.

Người không vì mình trời tru đất diệt, Phùng lão bản cư xử cũng tử tế hơn khối người khác rồi. Những việc muốn làm đã làm, những điều muốn nói đã nói, trước khi đi Phùng lão bản liền bổ sung một câu:

“Cậu đã hiểu nhưng nếu không nói ra lòng ta không được yên. Không phải ta coi thường mấy người trẻ tuổi các cậu, chỉ là ta nghĩ có thể chuyển Cao Cường đi nơi khác là tốt hơn hết. Nếu không chỉ sợ có vượt qua lần này, chưa chắc đã vượt qua được lần sau. Cáo từ”

Phùng lão bản thật sự không có ý gì xấu, ông ta là lo lắng Đỗ Chi Vương và Cao Cường bướng bỉnh cứng đầu giống như những thanh thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh khác, cho nên mới cố nhắc nhở một câu.

Lịch sự tiễn Phùng lão bản ra tới đầu hành lang, Đỗ Chi Vương quay trở lại ngồi xuống ghế mà trong đầu không ngừng tính toán. Thành thật thì Đỗ Chi Vương thừa hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề.

Đừng thấy Đỗ Chi Vương ít tuổi suốt ngày ôm máy vi tính mà tưởng hắn trẻ người non dạ. Tuy gia cảnh chưa đến tầm thế gia đại tộc, xong cũng đủ để hắn sớm va chạm với một vài mặt tối của xã hội.

Đỗ Chi Vương từng chứng kiến những việc làm có thể nói phi thường kinh khủng. Những trải nghiệm đầy ám ảnh này thì một ông chủ nho nhỏ như Phùng lão bản chưa chắc đã có cơ hội kinh qua.

Đỗ Chi Vương thực ra học tập cũng không phải là kém, chỉ là để tránh né những việc làm hắc ám kia. Từ hai năm cuối cấp 3, Đỗ Chi Vương dần làm mọi cách để hạ thấp giá trị của bản thân đối với gia tộc.

Như là trở nên lười biếng chểnh mảng học hành. Rồi thì suốt ngày vùi đầu vào máy vi tính để lên mạng cùng với chơi game. Đỗ Chi Vương còn từng ẩu tả đầu tư cổ phiếu để thua lỗ một khoản tiền lớn.

Liên tục gây ra những lỗi lầm, giúp cho Đỗ Chi Vương thành công trở thành cái gai trong mắt của đám cao tầng gia tộc. Việc gì đến cũng phải đến, Đỗ Chi Vương bị xếp vào danh sách hoàn khố vô dụng.

Với danh nghĩa hoàn khố vô dụng, Đỗ Chi Vương được giao cho một nhiệm vụ duy nhất đó là ngây ngốc vài năm lấy cái bằng tốt nghiệp Đại Học. Vì thế mới có chuyện hắn trở thành bạn cùng phòng ký túc xá với Cao Cường thế này đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.