Người Âm Mai Mối

Chương 34



Người Âm Mai Mối 34

Nói đoạn, ông Phớt khật khưỡng bước đi tiếp. Mỗi bước đi tựa như muốn rình ngã, vậy mà chẳng hiểu sao ông ấy vẫn về được đến nhà một cách an toàn không hề hấn gì, mặc dù trong làng rất nhiều ao chuôm.

Cánh cửa nhà khép kín im thin thít. Thím Mười dựng xe ngoài cổng liếc mắt nhìn vào, khung cảnh u uất ảm đạm đập ngay vào mắt. Thím Mười không ngờ rằng ngôi nhà đã gắn bó với mình suốt bao nhiêu năm, chỉ có mấy tháng không về thăm nay nó đã giống y như ngôi nhà hoang không có người ở. Cảnh vật đìu hiu hoang tàn vô cùng.

Bỗng, tiếng gọi sau lưng làm thím Mười giật mình:

– Thím ơi, thím về thăm bà nội hả thím. Bà mong thím lắm ạ, ngày nào bà cũng hỏi” Mười nó về nhà không?”

Nghe những lời này tâm can lạnh giá của thím Mười bỗng chốc tan chảy, tim nảy lên nhịp vì xúc động. Thế nhưng, bản tính điêu ngoa trong người thím rất nhanh đã trỗi dậy, nhìn hai chị em con bé Tường Vân bĩu môi, nói:

– Trông ngóng tao về làm gì? Muốn tao hầu hạ bà ấy chắc?

Sắc mặt con bé ỉu xìu, bặm chặt môi không nói thêm câu gì.

Tường Vân mở chiếc cổng tre cọt kẹt, rồi quay lại nói:

– Con mời thím vào nhà chơi.

Lúc này thím mới để ý trên tay con bé xách xâu thịt lợn. Nét mặt thím Mười dần trở nên gượng gạo khó chịu. Chỉ tay vào xâu thịt lợn, thím vặn hỏi:

– Nói mau, tiền đâu chúng mày được thịt lợn thế hử?

Thằng bé Hoàng Minh toan nói gì đó nhưng bị Tường Vân níu lại lùi ra phía sau. Bởi con bé nhớ lời cô Đào dặn, đừng để chuyện cô Đào đưa tiền chi tiêu sinh hoạt hằng ngày cho thím biết. Nghĩ vậy, con bé cất tiếng trả lời:

– Dạ, thịt là do cô Đào cho con.
– Thế còn gạo, muối, mì chính, tiền điện…trăm thứ khác phải chi. Tiền ở đâu mày có?

Con bé im lặng không trả lời. Dù sao tâm hồn con bé mới chỉ là đứa trẻ gần 13 tuổi, chưa đủ trưởng thành để đối đáp lại lời của thím Mười hỏi.

Đang không biết trả lời ra sao để thím thôi không tra khảo nữa, thì bỗng sau lưng có tiếng nói vang lên:

– Bá Mười về chơi đấy hả?
Đó là cô tiếng của cô Lành. Tường Vân mừng rỡ, hớn hở chào hỏi:
– Dạ, con chào cô Lành. Cô vừa đi làm về hả cô.
– Ờ, cô vừa ngoài đồng về.
Thím Mười thay đổi sắc mặt, gượng cười nói:
– y dà! Lâu ngày không gặp cô Lành, thế nhà cô có khoẻ không?
– Vâng! Cảm ơn bá, nhà em vẫn khỏe cả.
Thím Mười hất hàm, ngầm ra hiệu cho Tường Vân vào nhà. Khi đó cô Lành nói tiếp:
– Khi nãy em nghe bá hỏi về tiền điện và phí sinh hoạt của hai đứa. Tiện đây em nói luôn. Tiền điện hằng tháng nhà em đóng cho nó đấy. Cũng chẳng nhiều gì, dăm ba chục đồng bạc. Còn cái ăn, hôm thì u em múc sang cho, bữa thì chòm xóm khác biếu. Mà không có thì liệu gắp mắm mà ăn, đơn điệu sống cũng qua ngày. Nhà quê thiếu gì rau cỏ, cầm cái rổ lượn ra vườn một vòng thì cả xảo rau ấu chớ bá. Hề hề..

Bị lời nói của cô Lành làm cho quê, thím Mười tắt hẳn nụ cười trên môi. Hừ tiếng, hậm hực quay lưng bỏ đi mà không nói thêm câu gì nữa.

Thấy thím Mười đi vào nhà. Cô Lành ở phía sau đứng nhìn theo, bĩu môi dè bỉu:

– Ôi dào, suốt ngày tỏ vẻ thanh cao với thiên hạ, chồng chế/t mả còn chưa kịp xanh cỏ bụng đã ễnh to ra thế kia. Đã thế sống còn hay ra vẻ.

Cô Lành thở dài rồi đi về nhà.
—-
Tường Vân cất cặp sách vào trong buồng, chạy đi rót cho thím Mười cốc nước. Xong con bé đi xuống bếp đong ống gạo ra giếng vo, rồi quay lại bếp nhóm lửa thổi cơm. Thằng bé Hoàng Minh vừa cất cặp sách đã vội chạy tót sang nhà hàng xóm chơi với bạn.

Lúc này trên hiên chỉ còn mỗi thím Mười. Thím len lén nhìn vào nhà, liếc lên bàn thờ của chồng cứ cảm thấy ánh mắt chú Mười đang nhìn mình chằm chằm. Trong đôi mắt đượm buồn ấy phảng phất nét uất hận. Thím Mười vội quay mặt đi hướng khác, tránh tia nhìn trong đôi mắt trên di ảnh thờ của chồng. Mắt thím lại nhìn trân trân vào buồng ngủ mẹ chồng, nơi mà ám ảnh thím suốt bao nhiêu ngày đêm.

Thím Mười vờ đánh tiếng hỏi lớn vọng vào trong:

– U khoẻ không? Tôi về thăm u rồi đây.

Trong phòng vẫn im lìm. Thậm chí một tiếng động nhỏ cũng không. Cũng không biết vì bản tính tò mò, hay vì sự quan tâm bất chợt từ tận đáy lòng mà thím Mười quyết định nhấc mông đứng dậy, lấy hết can đảm bước vào trong. Lúc đi qua bàn thờ của chồng thím rảo bước thật nhanh, dường như nỗi sợ hãi trong lòng thím bắt đầu được nhen nhóm.

Đứng trước cánh cửa buồng hôi hám của mẹ chồng, tim thím Mười đập thình thịch. Bây giờ đây, ngoài tiếng tim đập vang dội bên tai thì thím không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa, dù là nhỏ nhất cũng không.

Không gian trở nên lặng phắc đến dị thường.

Bỗng, bên trong phòng phát ra tiếng động lạ, nghe rất rõ:” sột..sột..sột..” tựa như tiếng móng tay cào lên cánh cửa, cảm giác rờn rợn dần lan tỏa ra khắp cơ thể to phè do đang mang thai của thím Mười, tóc gáy dựng đứng.

Lúc đó không biết gì sao thím Mười không ùa chạy ra ngoài, mà cứ đứng chôn chân một chỗ. Một lúc sau, thím Mười gạt nỗi sợ hãi sang một bên, nhấc chân nhích từng bước, từng bước.

Trên cánh cửa xuất hiện một khe hở khá lớn, đủ để ghé mắt nhìn vào. Thím Mười nhớ trước lúc mình ra đi trên cánh cửa buồng của mẹ chồng vẫn lành lặn, chưa hề xuất hiện vết nứt. Giờ đây thím ấy không rõ vết nứt đó có từ bao giờ. ”Nhưng thôi kệ”. Thím Mười nghĩ vậy trong đầu. Đứng trước cánh cửa buồng lặng im một lúc, thím mới ghé mắt nhìn vào trong qua khe hở. Song cảnh vật bên trong quá đỗi mơ hồ do thiếu đi ánh sáng.

Lúc này, tiếng động lạ từ trong buồng lại vang vọng. Tất cả bốn phương tám hướng dường như đều văng vẳng tiếng sột soạt, như có tới bàn cánh tay dài vườn ra bấu lên cánh cửa dùng lực hết sức cào thật mạnh.

Thím Mười không nhìn ra, cũng chẳng rõ đó có phải tiếng móng tay cào hay không, song trong ý thức của thím đang hình thành một cảm giác lờ mờ. Một hình bóng già nua đen nhẻm với mái tóc lưa thưa loà xoà che kín gần hết khuôn mặt đang lượn vòng quanh, phất phơ như một làn gió thoảng. Đem theo mùi hôi hám khăm khẳm, nghe khó chịu vô cùng.

Đột nhiên, lọn tóc lốm đốm sợi bạc sợi đen trên đầu cụ Doãn bị gió thổi bay lọt qua khe cửa chạm vào nửa khuôn mặt đang áp sát trên vách của thím Mười.

– Á !

Thím Mười buột miệng kêu lên một tiếng kinh sợ, trái tim như bị một bàn tay bóp nghẹt. Tiếng thét thất thanh của thím lớn đến nỗi Tường Vân đang nấu cơm dưới bếp cũng nghe rõ mồn một.

Con bé chạy ra, đứng ngoài cửa bếp nói vọng lên, hỏi:

– Thím có làm sao không?

Thím Mười không trả lời, thím ấy đang vô cùng khiếp sợ. Cảm giác mách bảo với thím, người trong phòng không còn là bà mẹ chồng của mình ngày xưa nữa. Nơi lọn tóc vừa chạm qua buốt lạnh khác thường, buốt lạnh hệt như tiết trời mùa đông giá rét. Hơn nữa, cảm giác lạnh buốt vẫn không ngừng lan rộng, nửa khuôn mặt của thím đã không còn cảm giác.

Thím Mười đứng chết lặng, ngẫm nghĩ trong đầu:” Bà ta là quỷ, chứ không phải là người. Trời ạ!”

Phải một lúc sau, thím Mười mới mở miệng lắp bắp được vài tiếng, do nửa khuôn mặt của thím đã lạnh đến tê cứng, nên giọng cũng ấm ớ không rõ. Nghĩ vậy, thím phải nói ra sức nói ngay, chỉ sợ một lát nữa thôi mình sẽ không còn nói nổi:

– Ma..ma. Có ma!

Nhưng câu nói cầu cứu của thím Mười quá nhỏ, nên Tường Vân nghe không rõ. Nghĩ thím không sao nên con bé quay vào bếp nấu cơm tiếp.

Nửa khuôn mặt của thím Mười như bị lực bên trong phòng hút, vẫn dán chặt vào vách cửa, nhấc mãi không ra.

Vào khoảnh khắc tưởng chừng mình sắp nghẹt thở vì sợ hãi, thím Mười nhìn thấy một khuôn mặt, khuôn mặt quá đỗi lập dị. Ngay lúc đó, gió từ đâu thổi thốc đến làm mái tóc rũ kín trên gương mặt lập dị kia bị tung lên cao, để lộ ra gương mặt nhăn nheo, các lớp da trên mặt đã bị chảy xệ, khiến khuôn mặt trở nên méo mó quái dị. Khuôn mặt ma quái đó cách mặt thím chưa đầy năm phân, đang phóng đôi mắt đỏ rực lửa nhìn thím Mười xuyên thấu qua vách gỗ.

Bất ngờ gương mặt đó mở trừng mắt, làm thím Mười thảng thốt hét lên:” Ôi ma!” Hai chân nhẹ tễnh, toàn thân bắt đầu có cảm giác nên thím ngã bật ngửa ra phía sau, mông cũng vì thế mà bị đập xuống đất.

“ Thịch. Á..!”

Nước từ cửa mình dưới háng của thím Mười vậy chảy ra, xen lẫn chút máu tạo thành dòng nước màu hồng nhạt, tuôn chảy loang lổ ra cả bãi theo diện rộng. Khi thím Mười cảm nhận được cơn đau từ bụng truyền tới, đó là lúc thím nhận ra, nước ối trong mình đã bị vỡ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.