Người Âm Mai Mối

Chương 47



– Em nói thật chứ?

Cô gái gật đầu không chút do dự.

– Thật mà chị. Nó trèo kéo cả bà chị họ nhà em cùng tham gia, nhưng bà ấy là người ngay thẳng, chúa ghét kiểu lười làm mà muốn có ăn nên đã thẳng thừng từ chối. Chị nhắc chị Dung nên cẩn thận khi chơi thân với chị ta, kẻo có ngày ễnh bụng ra như chơi.

Tường Vân im lặng, ngẫm nghĩ một lúc rồi buông cây đòn gánh trên tay xuống, chạy đi tìm Thuỳ Dung kéo cô ấy sang một góc khuất để nói chuyện.

– Chị kéo tôi ra đây làm gì? Không biết tôi đang làm việc à.

Nói xong Thuỳ Dung bỏ lại ánh mắt lườm nguýt rồi vùng vằng bỏ đi. Tường Vân gọi nói theo:

– Dung, ở lại nói chuyện với chị một lát.

Thuỳ Dung khựng chân, ngoảnh lại nhìn chị họ nhếch môi cười khẩy, chầm chậm bước đến bên cạnh xỉa xói nhìn dò xét, rồi nói:

– Sao nào? Hay chị sợ tôi cướp mất anh Quý của chị nên định kéo tôi ra đây hăm doạ? Nói cho chị biết nhé, những thứ tôi muốn có thì đừng hòng ai giật được, mà những thứ tôi không đạt được thì đừng hòng ai có nó.

Dung hừ tiếng, định quay đi thì Tường Vân lên tiếng:

– Giữa chị và anh Quý không hề có tình cảm trai gái. Còn em thích anh ấy hay không cũng không liên quan gì đến chị.

Thuỳ Dung nhìn Tường Vân, bán tín bán nghi hỏi lại:

– Chị nói thật chứ? Vậy chị kéo tôi ra đây làm gì?

Tường Vân gật đầu, nói:

– Chị nói thật, còn kéo em ra đây là muốn cảnh báo em một chuyện.

– Chuyện gì, nói đi?

Thuỳ Dung hỏi cộc lốc, cứ như ngang hàng vai vế với Tường Vân, nhưng Tường Vân hiểu rõ con người và tính cách của cô em họ, nên cô không chấp nhất mặc dù lời nói đôi câu có hơi hỗn láo:

– Em đừng chơi chơi thân với cái Xoan nữa, con bé đấy nó không đàng hoàng đâu. Nó là..là..là…

Tường Vân nói chưa hết câu thì bị Thuỳ Dung lên tiếng, cản lời:

– Chị im đi. Tôi tưởng chị kéo tôi ra đây muốn nói chuyện gì, thì ra chị muốn chia rẽ tình bạn của chúng tôi. Hừm! Đây mới là con người và tính cách thật của chị sao? Rõ thật không thể nhìn vẻ bên ngoài mà đã vội đánh giá.

Nói xong Thuỳ Dung bỏ đi.

Tưởng Vân nói với theo:

– Dung, khoan đi đã. Chị nói chưa hết câu kia mà!

– Chị im đi, giữa tôi và chị chúng ta không có chuyện gì để nói.

Nghĩa đứng sau kiêu gạch đã nghe thấy tất cả, đợi Thuỳ Dung đi khuất cậu mới lù lù xuất hiện, nói với Tường Vân:

– Vân đừng chấp chị ấy, vốn cái tính ngang ngạnh của nó ngang hơn cua bò qua đường.

Tường Vân gật đầu, mỉm cười chào Nghĩa, đáp:

– Nghĩa về nhà khuyên nhủ em ấy giùm mình nhé. Cái Xoan nó không phải người tốt đâu. Nghe bảo nó làm mối giới mại dâ/m để kiếm tiền hoa hồng đấy, nhiều cô gái nhẹ dạ cả tin đã bị vướng vào đường dây này rồi. Hèn gì dạo gần đây nhiều người xin nghỉ đột xuất, lò gạch đang thiếu nhân công trầm trọng.

Nghĩa gật gù, nói:

– Thì ra là vậy. Để mình về khuyên bảo chị ấy cho. Cảm ơn Vân nhiều nhé!

Tường Vân mỉm cười, gật đầu chào Nghĩa rồi đi làm việc tiếp. Cô không hề thắc mắc vì sao Nghĩa không phải là nhân công làm việc ở lò gạch, nhưng lại hay lảng vảng lui đến nơi này, chính là Nghĩa đang âm thầm quan sát cô, từng cử chỉ từng hay ánh mắt và từng nụ cười. Hình ảnh đẹp nhất của Tường Vân trong mắt Nghĩa, đó là chính là lúc khuôn mặt đẹp nhẹ nhàng của Tường Vân, lấm tấm mồ hôi đổ. Trông nó mới tuyệt làm sao.

Nghĩa đứng nhìn theo cho tới khi Tường Vân đi khuất, cậu mỉm cười rồi lặng lẽ ra về.
—-

Trời về khuya, đêm đen u tối.

Tường Vân giật mình khi nghe thấy có tiếng ai đó lạch cạch mở cửa, một lúc sau là tiếng bản lề kèn kẹt vang lên. Cánh cửa chính bị đẩy ra, một luồng ánh sáng mờ nhạt chiếu hắt vào.

Tường Vân ngồi bật dậy, quẹt que diêm châm vào bấc đèn dầu được đặt trên bàn, vặn lửa lớn chút để phần nào xua tan đi bóng tối.

Lúc cô xách đèn dầu ra ngoài kiểm tra thì lại không thấy gì, cánh cửa nhà vẫn đóng im thin thít:

– Lạ thật nhỉ? Rõ ràng khi nãy mình nghe thấy có người mở cửa kia mà? Chả nhẽ mình bị mơ ngủ?

Tường Vân không mở đèn vì sợ cậu em trai tỉnh giấc. Hôm nào thằng bé cũng học bài đến tận khuya mới đi ngủ, mùa thi cử lại sắp đến nên Tường Vân càng lo cho sức khỏe của nó.

Cô mở then cửa bước ra sân hít thở bầu không khí trong lành và tận hưởng cảm giác bình dị của quê hương.

Bầu trời hôm nay tuy không có trăng sao, song cũng thoáng đãng. Hít thở ngoài sân một lúc, thấy trời cũng đã khuya Tường Vân quyết định quay vào nhà đi ngủ. Lúc đi ngang qua chỗ bàn thờ chú Mười, cô vô tình liếc lên nhìn và thấy ảnh thờ của chú bị đổ úp xuống. Tường Vân đặt cây đèn xuống bàn, nhón chân lên dựng tấm di ảnh chỉnh lại cho ngay ngắn. Nhìn vào ảnh thờ của chú, cô khẽ mỉm cười.

Từ ngày thím Mười dứt áo ra đi, thím không thờ cúng cũng chẳng bao giờ làm đám giỗ cho chồng mình. Song lại không bao quên làm mâm cúng thịnh soạn mỗi khi ngày giỗ của vợ con chú Công đến.

Vừa đặt lưng xuống, đang thiu thiu ngủ, bên tai cô vang lên câu nói thì thầm.

– Nhân duyên sắp đến rồi đó, ngày này tháng sau, vào buổi chiều mát nhớ đi lên ngọn đồi ở mé ngoài làng nhé cô gái.

Câu nói ấy quá đỗi mơ hồ, nhưng nó luôn đọng lại và hiện hữu trong tâm trí Tường Vân, ngay cả khi cô ngủ.

Bất giác, khoé môi Tường Vân hiện ra một nét cười tuyệt đẹp. Là cô đang mơ, hay cho dù đây là sự thật? Thì trong tiềm thức cô muốn nó trở thành sự thật. Bởi tới tận bây giờ, trái tim còn trinh nguyên của cô chưa hề rung động trước bất cứ một chàng trai nào.

Một đêm thật đẹp êm đềm trôi qua.
—-

Buổi chiều hôm sau…

Bà đồng đang rảo bước đi trên triền đê thì nghe thấy tiếng bà Phấn gọi lớn:

– Cô Loan ơi cô Loan, dừng lại tôi bảo.

Cô đồng Loan khựng chân, nhìn bà Phấn, hỏi:

– Chị muốn hỏi tôi chuyện gì?

Trông thấy người ngợm mình mẩy bà Phấn ướt sũng, bà đồng phần nào đoán ra được sự tình, bèn không đợi bà Phấn trả lời xoay người chậm rãi bước đến.

– May quá, hôm nay cô Loan về rồi.

Bà Phấn cười hì hì, vui vẻ nói khi thấy cô đồng Loan đang rảo bước tiến về phía mình.

Đến trước mặt bà Phấn thì bà đồng dừng lại, liếc ánh mắt nhìn vào trong nhà thím Mười, im lặng trong giây lát rồi nhìn sang bà Phấn, thở dài nói:

– Ý của tôi khuyên nhủ đã lâu, nhà chị đâu có xem lời tôi nói ra gì. Hôm nay gọi tôi vào đây làm gì?

Bà Phấn chẹp lưỡi, nói.

– Giờ tôi nghiệm ra lời cô Loan nói trúng lắm. Mỗi khi sang đây thăm con thăm cháu, tôi cứ bị té nước vào mặt, ướt luôn cả quần áo mình mẩy.

Bà đồng hừ tiếng, nhìn trân trân vào trong, phán:

– Khi xưa, lúc cô Mười mới bắt đầu đào móng, tôi đã khuyên cô ấy làm nhà thụt vào trong một lúc đoạn, ấy thế mà cô ấy không nghe theo còn mắng tôi xơi xơi mê tín, rằng ăn ở không đến đây phán xằng phán bậy.

Bà Phấn biết cô đồng vẫn để bụng chuyện cũ, bèn ra sức nài nỉ:

– Tôi biết! Con dại cái mang. Thôi thì cô Loan nể tình chúng ta là họ hàng xa mà giúp cháu nó một tay, xua đuổi vong đi.

Bà đồng nói tiếp:

– Làm nhà trên mộ người ta khác gì đè đầu cưỡi cổ người ta mà sống. Nên mới bị người âm hàng cho đó. Bệnh xương khớp, rồi cả bệnh lùn của cậu con trai cô ấy đang mang không phải tự dưng mà phát ra đâu? Là bởi trên vai chị Mười luôn đeo thêm hai cái vong đấy. Họ đè đầu cưỡi cổ hành xác đấy. Thằng bé không phát triển chiều cao cũng một phần nguyên do đó mà ra.

Bà Phấn nghe xong lạnh toát người..

Lắp bắp hỏi:” Vậy bây giờ gia đình tôi phải làm gì mới hết bị vong hành đây cô Loan?

Bà đồng không trả lời. Một mạch đi thẳng vào trong nhà trước sự ngạc nhiên của chú Công và thím Mười. Khoảnh khắc bà vừa đặt chân vào gian nhà chính đã cảm nhận rõ nét luồng âm khí cực mạnh. Bà ấy đứng lặng im quan sát một lúc, bỗng cặp mắt trợn trừng, nghiến răng rít lên.

– Vong kia, quỳ xuống, quỳ xuống nói chuyện với tôi mau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.