Người Âm Mai Mối

Chương 49



Xoan run rẩy nói tiếp lời người đàn ông:

– Anh Nghĩa, bỏ qua cho Xoan lần này đi mà.

Nghĩa rít thêm một hơi thuốc rồi ném nó xuống đất, dùng mũi giày giẫm lên điếu thuốc cho nó tắt, miệng cười khẩy, đưa bàn tay săn chắc của mình lên bóp chặt cằm Xoan nâng lên cao, trừng mắt nói lời cảnh báo:

– Loại này tao chỉ búng một nhát thì chế/t ngắc, nhưng làm vậy tổ làm bẩn tay bọn tao. Nghe đây, việc mày ăn nằm với bao nhiêu gã đàn ông tao không cần biết, nhưng nếu mày dám lôi kéo chị Dung đi vào vết bánh xe đổ của mày, thì cứ liệu thần hồn với thằng Nghĩa này đấy nhé.

Xoan tái mặt, nhìn Nghĩa gật đầu lắp bắp đáp:

– Em biết rồi anh Nghĩa, em sẽ không rủ Dung đi đâu.

Tay Nghĩa buông lơi, từ từ bỏ tay ra khỏi cằm Xoan rồi nhấc mặt mình ra xa. Nghĩa đập tay lên vai người đàn ông, cười hề hề nói:

– Chú cầm lấy tiền đem về mà mua bánh cho cháu chắt, bọn này tuy không học hành cao siêu nhưng chưa đến nỗi giành tiền ăn của con cháu nhà người khác.

Nói xong Nghĩa hất hàm ra hiệu cho tụi bạn ra về. Khi Nghĩa vừa đi khỏi, Xoan nhảy cẫng lên chửi thề:

– Mẹ kiếp, anh anh cái cục shit. Mày tưởng mày ngon chắc, cứ đợi đấy để xem tao làm gì với bà chị họ quý báu của mày. Xí..!!!

Người đàn ông bên cạnh hỏi:

– Em quen họ hả cưng?
– Bọn chúng là mấy kẻ rảnh háng người làng em, không sao đâu anh.
– Vậy thì tốt, anh còn tưởng người của mụ vợ anh thuê tới bắt ghen nữa chứ.

Xoan mỉm cười nhìn người đàn ông già nua, rồi khoác tay ông ta leo lên xe taxi bỏ đi đâu đó.
—-
Cũng trong đêm đó.

Thím Mười đang ngủ thì bất ngờ bừng tỉnh bởi tiếng động lạ bên ngoài giếng. Thím ngồi lặng thinh lắng nghe từng tiếng động, đến nỗi còn không dám thở mạnh.

“ Tòm..xì xụp..”

“ Hình như có ai đang múc nước ở ngoài đó thì phải.” Thím Mười nghĩ trong đầu.

Một lúc sau tiếng động lạ im bặt.

Thím Mười thở phào, ngẫm tai mình nghe nhầm. Thế nhưng khi vừa đặt lưng nằm xuống thì tiếng múc nước lại từ giếng vọng đến ngay bên tai, nghe rất rõ. Tiếng động đó cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, làm thím Mười bực mình đến phát cáu.

Thím Mười quát vọng ra:

– Ai đấy! Ai ngoài kia múc nước nhà tôi đấy?

Tiếng nước đổ vào thau, rồi tiếng thả gầu xuống giếng, tiếng nước chảy tong tỏng vẫn vang vọng.

Thím Mười lại nói với ra ngoài:

– Tao hỏi ai đấy? Còn không mau biến đi thì đừng trách tao đấy nhé!

Tiếng động im bặt ngay sau câu nói hăm dọa của thím Mười. Tưởng đâu hồn ma bóng quế sẽ không làm phiền thím Mười nữa, nhưng không, tiếng lội nước bì bõm dưới ao lại vang lên, đôi khi là cả tiếng xì xụp tựa như người ta đang cầm nơm úp cá.

Thím Mười tức giận, dáng lom khom từ trong nhà đẩy cánh cửa bước ra, trên tay là cây đèn pin đã mở sẵn.

Thím làu bàu trong miệng: “ Khốn kiếp, điện với chả đóm, hỏng lúc nào không hỏng, lại hỏng vào giờ này.” Thì ra công tắc điện nhà thím Mười bị hỏng nên bật mãi bóng đèn chẳng sáng. Bất đắc dĩ thím phải cầm đèn pin ra ngoài kiểm tra xem, liệu có phải là trộm?

Khung cảnh tĩnh lặng hiện ra trước mắt. Ngoài tiếng gió vi vu thổi và tiếng lá chuối khô va quệt vào nhau nghe xào xạc thì không pha lẫn một thứ âm thanh nào khác. Ngoài giếng nước không một bóng người, cả dưới ao cũng không.

Thím Mười nghĩ thầm:” Lạ nhỉ? Rõ ràng khi nãy có người múc nước ngoài giếng kia mà? Còn cả tiếng nơm úp cá xì xụp dưới ao?” Một lang gió từ mặt ao thổi thốc vào mang theo hơi lạnh lẽo, báo hại thím Mười phải so vai rùng mình.

Lông tóc dựng đứng.

Cố chấp nghĩ đôi tai mình nghe nhầm chứ không phủ nhận bản mình đang bị ma trêu, nên thím Mười quyết định quay vào nhà.

“ Xì..xụp..xì..xụp..”

Tiếng úp cá lại vang lên khi thím Mười vừa quay lưng đi. Thím quay quắt người lại, rọi thẳng cây đèn pin xuống mặt nước ao, cất tiếng hỏi:” Ai đấy? Ai đang ngoài kia?”. Song dưới ao chẳng có gì, bề mặt nước im lặng như tờ.

Tiếng “ xì xụp” cũng im bặt.

Khi đó, tìm trong lồng ngực của thím muốn nhảy vọt ra ngoài. Vừa mới quyết định quay vào nhà nằm nghỉ sau khi đã kiểm tra mọi ngóc ngách, thì đột nhiên một cánh tay trắng bệch gầy gò nhô lên từ vại nước rau dưa muối ở ngoài giếng vươn dài ra, bấu vào cổ chân thím Mười kéo lại.

Thím Mười nhảy cẫng lên, hét lớn:

“ Ối cha mẹ ơi!”

Cánh tay thụt lại chui tọt vào vại nước dưa chua bốc mùi khắm khú mà thím Mười chưa kịp đổ. Lúc bà ấy vừa ngoảnh lại nhìn thì chỉ kịp trông thấy bàn tay vừa thụp xuống. Khoảnh khắc đó lướt qua rất nhanh, song cũng đủ để thím Mười nhìn thấy rõ đó là bàn tay người.

Chớp mắt một cái đã không thấy đâu nữa.

Mồ hôi trên người túa ra như tắm.

“ Cũng may đó chỉ là ảo giác, ảo giác mà thôi.” Thím Mười tự nói trấn an bản thân, tay đấm thùm thụp lên ngực.

Nhưng lạ thay, dưới cổ chân thím Mười và cả phía sau lưng đều xuất hiện một vệt nước chảy dài chỗ vại dưa muối chua kéo dài đến chỗ thím Mười đang đứng. Trên vệt nước đó còn loáng thoáng vương vài đôi ba lá rau ở trên, có mấy con giòi trắng hếu bu bám ngay ở làn da trên cổ chân thím.

Nghe nhồn nhột.

Thím Mười nhấc chân lên cao rồi giậm mạnh phạch phạch xuống đất, nghiến răng nói lảm nhảm:

“ Cút đi, cút hết đi.”

Đúng lúc đó chú Công bật đèn sáng, đưa mắt áp sát vào song cửa, cất tiếng hỏi:” Cô làm cái quái gì ngoài kia thế? Nửa đêm không muốn cho ai ngủ à mà cái mồm gào ầm cả lên.” Những lời nói đó là đang trách thím Mười gây ồn gào, song cũng là thứ âm thanh mà thím Mười mong đợi nhất vào lúc này để xua tan đi nỗi sợ hãi trong lòng thím.

– Vâng, em..em..vào nhà ngay đây!”

Thím Mười vừa thở hổn hển vừa đáp.

Vạn vật xung quanh trở lại vẻ yên tĩnh đến dị thường ngay sau câu hỏi của chú Công cất lên.

Nằm trên giường thím Mười không ngủ, hết trở mình bên này lại xoay người sang bên kia, chỉ muốn nghĩ phải làm sao để hồn ma vợ con chú Công không đến đây quấy quả nữa. Bỗng thím Mười ngồi bật dậy, tóc tai xõa rũ rượi chẳng buông búi lên cho gọn, hai mắt mở to tròn nhìn chăm chăm lên bàn thờ chỗ đặt ảnh hai mẹ con cô Oanh, nghĩ thầm trong đầu:

“ Phải rồi, cọc tre, máu chó mực. Nghe nói hai thứ này được đóng và đổ xuống mộ thì sẽ giam giữ linh hồn người chết, lúc đó họ không còn quay về quấy quả mình nữa.” Ngẫm nghĩ một lúc trong đầu, thím Mười hạ quyết tâm:” Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Hừm! Tôi biết là tôi có lỗi với hai mẹ con cô, nhưng bao nhiêu năm nay việc thờ cúng vong linh hai người đều do một tay tôi lo liệu. Còn cả anh Công nữa, tôi cũng thay hai mẹ con cô chăm sóc và yêu thương anh ấy hết lòng, cho dù đôi lúc anh Công đối xử với ba mẹ con tôi rất tệ. Nếu hai người không muốn chết yên thân thì đừng trách tôi tàn ác. Do hai mẹ con cô mà ra cả thôi, ép tôi làm những việc không nên làm.”

Hừm!

Ánh mắt thím Mười long lên sòng sọc. Cả khuôn mặt tỏ rõ người đàn bà độc ác, mưu mô, xảo quyệt.
—-

Sáng hôm sau, thấy Dung vừa từ spa bước ra trên mặt là đôi môi sưng vếu. Tường Vân ngoắc Dung lại lo lắng hỏi

– Dung ơi, khoan đi đã, đứng lại cho chị hỏi chuyện chút.

Chân Thuỳ Dung khựng lại, ngoảnh lại nhìn chị họ mặt lầm lì cất tiếng hỏi:

– Có chuyện gì, nói mau.

Tường Vân nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng húp vội hỏi:

– Môi em sao thế kia? Có đau lắm không?

Thuỳ Dung “xí” tiếng, đáp:

– Chị hỏi bằng thừa. Có thấy kim đâm vào da thịt không đau bao giờ chưa? Lại còn là ở môi nữa?

Tường Vân chẹp lưỡi:

– Làm đẹp cũng khổ vậy sao? Chắc em đau lắm.

– Nếu chị muốn gọi tôi lại để cười vào mặt tôi thì mau biến đi cho khuất mắt. Đừng ở đây diễn kịch làm người tốt, chẳng ma nào đứng xem đâu.

Nói dứt câu thì Thuỳ Dung quay người bỏ đi.

Tường Vân gọi với theo:” Khoan đã mà Dung, chị nói chưa hết câu. Cuối tuần đến đám giỗ của bố em đấy, nhớ sang thắp cho chú nén nhang để chú đỡ tủi thân.”

Thuỳ Dung sững lại. Quả thực, từ khi theo mẹ rời bỏ ngôi nhà thân yêu thì đến nay dù trải qua bao nhiêu năm Thuỳ Dung cũng chưa hề ghé về thăm nhà dù chỉ một lần, ngay cả đám giỗ của bố cũng không. Cô ta toan lên tiếng từ chối, nhưng lúc đó Thanh Trúc chạy tới hớn hở nói với Tường Vân, những lời đó như rót vào tai cô ta làm cô ta chăm chú đứng nghe.

– Này cậu! Cuối tuần này đám giỗ chú Mười có phải không? Hôm đó mình sang phụ cậu một tay nhé, mình xin phép mẹ mình rồi đấy. À còn cả anh Quý, anh ấy đang nghỉ phép ở nhà, mình sẽ rủ cả anh Quý sang làm mâm cúng phụ cậu Vân nhé.

Tường Vân nhìn cô bạn thân, mỉm cười gật đầu:

– Ờ! Cảm ơn cậu trước nhé Trúc.
Trúc xua tay:
– Ôi xời, bạn bè mà khách sáo làm chi.

Nụ cười trên môi Thanh Trúc tắt ngấm khi nhìn thấy Thuỳ Dung đứng bên kia đang chăm chú nhìn hai người. Thanh Trúc nhỏ giọng hỏi:” Con đó đứng ở đây làm gì thế?”

Tường Vân suỵt dài một tiếng, đáp nhỏ:

– Không có gì, mình đang bảo em ấy hôm đám giỗ sang thắp cho bố nén nhang thôi mà.

Thanh Trúc bĩu môi:

– Hừ! Loại người như nó quên cả tổ tiên gốc gác thì trông hòng gì mà cậu mời. Theo mình nó không đến đâu, như mọi năm í.

Trúc nói vừa dứt câu, Thuỳ Dung bên kia lên tiếng nhận lời:

– A Được, hôm đó tôi sẽ sang.

Trả lời mỗi vậy rồi quay đi.

Cả Thanh Trúc và Tường Vân đều ngạc nhiên trước quyết định bất ngờ này của Thuỳ Dung, mà họ không hiểu rằng đằng sau cái gật đầu ấy là cả một bầu trời mưu mô. Nhân vật chính lần này không phải ai khác, chính là Quý.
—-

Thím Mười thấy con gái vừa về nhà mà cứ đưa tay lên che mặt, lảng tránh ánh mắt của mình. Nghĩ con gái gặp chuyện gì đó chẳng lành, thím Mười vội chộp lấy cánh tay kéo xuống, miệng thốt lên:” Ối dồi ôi!” Đập vào mắt thím Mười là đôi môi căng mọng đỏ chót như quả nhót chín mùi của Thuỳ Dung. Cô ta ngượng ngùng cười hì hì, đưa tay lên che mặt, khẽ quay đi.

Thím Mười chỉ tay vào con gái, lo lắng hỏi:

– Thế môi mày bị làm sao thế kia hử con?
Thuỳ Dung ngoảnh lại nhìn mẹ vội một cái, rồi lại nhanh chóng quay quắt mặt đi, đáp:
– Thì con vừa xăm môi mà mẹ.
– Hả! Xăm môi à? Thế sao nó cứ đỏ chon chót như cái dom con lợn dính chặt trên môi mày thế hử con?

Thuỳ Dung khựng lại nụ cười, nét mặt tức tối nhìn mẹ, nói:

– Người ta xăm môi đẹp thế mẹ lại đi ví với cái dom lợn? Rõ thật là chán.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.