Người Phát Ngôn Của Thần Chết

Chương 28



Sáng hôm sau, do đoạn clip được phát hiện ngày hôm qua đã chứng minh Lâm Tiểu Phong là hung thủ trong vụ án đầu độc năm ngoái nên Tổ chuyên án liền triệu tập một cuộc họp khẩn.

Trước tiên, Cao Đống cho tất cả mọi người xem đoạn clip đó rồi nói: “Về hung thủ của vụ án đầu độc người Phòng Công thương vào năm ngoái, bây giờ chúng ta đã có thể khẳng định chắc chắn chính là Lâm Tiểu Phong, nhưng về việc hắn ta có phải là hung thủ của vụ án lần này không thì mọi người nghĩ thế nào?”

Một chuyên gia điều tra hình sự liền nói: “Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là hắn, hiện trường vụ án đã được tìm kiếm rất lâu, sáu thi thể khác đều được tìm thấy, duy nhất chỉ còn thiếu mỗi Lâm Tiểu Phong. Việc bắt cóc cả xe và người ngay trong trạm nghỉ, ngoài người trong xe gây ra, những người khác hầu như không thể thực hiện được. Tôi đã xem lý lịch của người này, hắn từng đi lính nên có khả năng bẻ gãy cổ người khác nhanh gọn. Chiều cao, cân nặng, thân hình và cả dấu chân lưu lại ở hiện trường đều khớp nhau. Tôi thấy, xong cuộc họp này chúng ta có thể ra lệnh truy nã, chỉ cần bắt được hắn ta thì vụ án xem như đã phá được rồi.”

Tất cả mọi người đều lần lượt tranh luận. Cao Đống nhận thấy hầu hết mọi người đều tán đồng kết quả này, nghe tin sắp phá được án, sự phấn chấn đều hiện rõ trên khuôn mặt họ. Khỏi phải nói, nếu vụ án này được phá thì tập thể sẽ nhận được chiến công hạng nhất. Ngay cả bản thân Cao Đống cũng bỗng nhiên cảm thấy vụ án này sắp được phá rồi, nên không giấu được niềm hân hoan trong lòng mình. Tuy nhiên ông nghĩ lại, nhớ đến cuộc nói chuyện hôm qua với Từ Sách, vụ án này không phải dễ dàng được phá như vậy đâu. Hung thủ đã vạch ra một kế hoạch quá hoàn hảo để làm cho chiếc xe biến mất ngay trên đường cao tốc, đến giờ hoàn toàn vẫn không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào có tính định hướng cả, rõ ràng tất cả đều đã được bố trí sắp xếp rất cẩn thận, năng lực chặn điều tra rất mạnh.

Nếu hung thủ là Lâm Tiểu Phong, một người có năng lực chặn điều tra mạnh như vậy, chẳng lẽ lại không nghĩ ra rằng việc thi thể của mỗi mình hắn mất tích, công an sẽ nghi ngờ ư? Nếu đã chắc chắn sẽ bị nghi ngờ thì hắn hà tất phải lập nên một kế hoạch hoàn hảo như thế?

Cao Đống cố kìm nén niềm vui đang dâng trào trong lòng mình và khống chế cảm xúc trở lại trạng thái bình thường, ông lặng lẽ nhìn khắp một lượt tất cả mọi người rồi hỏi: “Những người khác thấy thế nào?”

Một chuyên gia khác nói vẻ cẩn trọng: “Theo cách suy nghĩ của các vụ án thông thường, với tình hình chứng cứ trước mắt, chúng ta có thể giả định Lâm Tiểu Phong là kẻ bị tình nghi, sau đó dựa trên việc điều tra các chứng cứ khác để kiểm chứng kết luận này. Trước mắt vấn đề khó khăn nhất là giải thích được quá trình và động cơ phạm tội.”

Một người bảo: “Động cơ là trả thù Phòng Công thương, điều này rất rõ ràng rồi còn gì.”

Vị chuyên gia đó hỏi: “Nhưng bản thân hắn cũng là người của Phòng Công thương, tại sao lại trả thù Phòng Công thương chứ?”

Trương Nhất Ngang nói: “Hôm qua chúng tôi đã đến Phòng Công thương tìm hiểu sơ bộ về thông tin của mỗi người. Nghe nói 4 năm trước Lâm Tiểu Phong vào Phòng Công thương xin làm tài xế, chỉ là một nhân viên thời vụ, lương có một ngàn rưỡi tệ, cũng chẳng được xem là người của Phòng Công thương. Trước đó có người từng nghe hắn kể lại rằng, sau khi đi bộ đội trở về, hắn từng làm ăn nhỏ nhưng không thành công, sau đó thì mở một tiệm sửa xe nhưng cuối cùng cũng phải đóng cửa. Đến lúc này hắn mới xin vào làm tài xế cho Phòng Công thương. Liệu có phải hắn ta đóng cửa tiệm sửa xe là vì các loại phí do Phòng Công thương yêu cầu? Tất nhiên tiệm của người khác cũng đóng đủ các loại tiền, hắn ta đóng cửa chủ yếu là vì kinh doanh không được tốt, nhưng liệu có phải hắn ta phẫn uất trong lòng vì việc thu phí tùy tiện của Phòng Công thương đã khiến cho tiệm hắn phải đóng cửa? Cuối cùng hắn tìm cách lọt vào Phòng Công thương, trước tiên là đầu độc Vương Hồng Dân không thành, nên lần này gϊếŧ hết cho đơn giản.”

Lý Vệ Bình và Đội trưởng Mã của Công an Thành phố đều gật đầu phụ họa theo: “Rất có khả năng!”

Một người khác nói: “Hắn rình rập ở Phòng Công thương mấy năm mới ra tay, kiên nhẫn hơi lâu đấy, chứng tỏ thù hận phải sâu sắc lắm, đã 4 năm trôi qua rồi mà vẫn không bỏ qua được ư?”

Lý Vệ Bình nói: “Trong công việc thực tế, chúng ta đã bắt giữ rất nhiều phần tử tội phạm có cách suy nghĩ và tâm lý không giống người bình thường. Trước đây tôi có bắt một tên có vợ bị người ta cưỡng bức, đã hơn chục năm trôi qua, phải nói là mọi thứ đều không còn như trước từ lâu, vợ hắn cũng đã già nua xấu xí rồi. Kết quả chỉ vì nạn nhân xảy ra xung đột nhỏ với hắn trên đường, hắn liên tưởng đến chuyện của mười năm trước, không kiềm chế được nên tối đó đã cầm dao phay xông vào nhà chém chết nạn nhân. Chuyện này nếu là người bình thường như chúng ta thì không tài nào hiểu nổi, hỏi mười người thì mười người sẽ trả lời là không đáng chút nào cả. Tuy nhiên một số người có tâm lý kỳ quặc như vậy đấy, trong lòng luôn có một nút thắt không gỡ ra được. Tôi thấy khả năng trong quá khứ Lâm Tiểu Phong đã ôm hận việc thu phí tùy tiện của Phòng Công thương, tuy đã vào Phòng Công thương nhưng nút thắt này trong lòng hắn vẫn không thể gỡ ra được. Có thể năm ngoái cũng đã có chuyện gì đó làm nghiêm trọng cái gánh nặng trong lòng hắn nên mới không kiềm chế được, sếp xem, hắn đã gϊếŧ chết sáu người rồi, còn gọi điện đến uy hiếp cảnh sát. Đây là hành vi mang đậm tính chất giải tỏa. Kỳ thực suy cho cùng, công việc của chúng ta đâu có quan tâm tội phạm có động cơ phạm tội gì, pháp luật chỉ cần sự thật, chỉ cần chứng minh hắn thật sự có phạm tội là đủ.”

Những người khác cũng tỏ ra đồng ý với quan điểm đó, có lẽ động cơ của hắn là như vậy, hay cũng có thể hắn có thù oán với nhiều người ở Phòng Công thương, biết đâu được với hắn. Việc phân tích động cơ sau khi xảy ra án mạng là công tác chuẩn bị nhằm thu hẹp lại phạm vi điều tra, từ đó định ra phương hướng chuẩn để tiến hành điều tra chính thức. Giờ thì giả thiết Lâm Tiểu Phong là hung thủ đã được chứng minh hoàn toàn chính xác, đến lúc bị bắt giữ và kết án tử hình thì chẳng cần biết đến động cơ của phạm nhân. Có thể lý do mà anh gϊếŧ người khiến người khác vô cùng thương xót nhưng có thương xót đến cỡ nào đi nữa thì cũng không thay đổi được kết cục bị kết án tử hình cho vụ án dã man mà anh đã gây nên.

Cao Đống im lặng lắng nghe mọi người thảo luận, không thốt một lời. Việc truy nã Lâm Tiểu Phong là điều tất nhiên vì dù thế nào hắn cũng là hung thủ của vụ án đầu độc lần trước. Còn vụ án này… nếu hắn không liên quan gì cả thì khó mà giải thích được việc làm thế nào để bắt cóc cả xe lẫn người. Vấn đề mấu chốt là liệu có đồng phạm hay không?

“Đồng chí Cao, ông thấy thế nào?” Mã Đảng Bồi hỏi với vẻ mặt lo lắng.

Cao Đống biết điều mà Mã Đảng Bồi trông chờ nhất là kết thúc vụ án sớm, cho dù sau này có bị truy cứu trách nhiệm hay không thì thân là lãnh đạo địa phương, ông ta vẫn khó mà thoát được. Huống hồ lúc những người nhà Phòng Công thương báo không liên lạc được, ngoài việc phái người hỏi thăm cảnh sát giao thông dọc đường và điều tra hệ thống định vị GPS cũng như tín hiệu điện thoại ra, ông ta hoàn toàn chưa nghĩ đến tình huống nghiêm trọng hơn, cũng chưa hề thực hiện biện pháp điều tra nào thực sự cả. Đương nhiên, ông ta không phải là thần tiên, không thể nghĩ đến việc cả xe và người sẽ bị hại ngay trong đêm đó. Cho dù ông ta có muốn thực hiện biện pháp mang tính thực tế nào thì cũng không thay đổi được kết cục cuối cùng. Tuy nhiên chung quy lại, người chịu trách nhiệm lớn nhất vẫn là ông ta.

“Sếp, có thể ban lệnh truy nã chưa?” Lý Vệ Bình hỏi tiếp.

Những người khác đều nhìn Cao Đống, cũng muốn hỏi câu này.

Ở đây không giống thời phong kiến mà lãnh đạo nói được là được, ý kiến của mọi người cũng có lý, Cao Đống ngẫm nghĩ, sau đó quay qua nói với lính của mình: “Tan họp ban lệnh truy nã.” Rồi nhìn mọi người, “Điều tôi lo lắng không phải Lâm Tiểu Phong có phải là hung thủ hay không, tôi lo là liệu chỉ có mình hắn là hung thủ thôi hay sao.”

Mọi người sững sờ trong giây lát, nếu không chỉ có một hung thủ vậy sẽ phiền phức lắm đây.

Cao Đống tiếp tục: “Bây giờ vụ án này dường như đã rõ ràng rồi, nhưng vẫn còn thiếu bằng chứng chứng minh Lâm Tiểu Phong bắt cóc gϊếŧ người và quá trình gây án vẫn còn mơ hồ. Mấy ngày nay tôi đã cho người theo dõi ở nhà của Lâm Tiểu Phong, tạm thời vẫn không thấy bất thường gì, hiện giờ Lâm Tiểu Phong đang ở đâu cũng chưa biết được. Tôi thấy thế này đi, lát nữa tôi sẽ cho người tìm kiếm ở nhà và đơn vị của Lâm Tiểu Phong xem liệu có đầu mối gì không. Sau khi nắm được tình hình cơ bản sẽ sắp xếp phương án cụ thể để bắt giữ hắn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.