Tân Lang Thứ 7

Chương 14: Phòng tiêu bản



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tụi tôi được di chuyển sang một khu vực tập trung mới cách khu ký túc xá nam không xa cho lắm. Tôi nghe mọi người nói, trước đây nơi này là trường học có từ thời Pháp, tới ngày giải phóng thì được tận dụng làm khu ký túc xá tập trung, nhưng khoảng mười năm trở lại đây do khu ký xá nam đã được xây dựng mới, nên mọi người đều di chuyển hết qua bên đó, vì vậy nơi này hiển nhiên trở thành kho để đồ đạc hay chỗ ở cho những học sinh thi đại học tạm trú.

Phải nói thật một điều là nơi đây còn khá mới, và phảng phất phong cách của người Pháp, có lẽ bởi vì mỗi năm ban lãnh đạo nhà trường đều cho trùng tụ lại, nhằm bảo lưu kiến trúc xinh đẹp này.

Buổi tối ngọn gió lay động, những cơn mưa rào nhỏ cứ rơi không ngừng, âm thanh vang lên nghe mà buồn bã.

“Cạch cạch”.

Bỗng dưng ở phía bên ngoài cửa sổ có một âm thanh vang lên khe khẽ, khiến cho tôi phải chú ý tới.

Tôi đưa mắt nhìn về hướng đó, trong bầu không gian mờ mờ tối tối, chợt trông thấy một cánh cửa sổ đã bị mở tung ra, có lẽ là do gió thổi quá mạnh nên mới như vậy.

Không suy nghĩ nhiều, tôi bước tới đó nhè nhẹ nhằm tránh tạo ra tiếng động mà đánh thức những người còn đang ngủ ở trong phòng.

Tôi không nhanh không chậm đưa tay đóng cánh cửa lại, vừa mới quay người bước trở lại giường, thì đột nhiên ở phía đó lại vang lên tiếng “cạch cạch”, tuy nhiên tiếng động lần này liên tục, và có chút khác biệt so với tiếng động lần trước.

Theo phản xạ tự nhiên tôi xoay lại nhìn, trong tầm mắt ngay lập tức đập vào hình ảnh của một xác chết đầy máu me ở bên ngoài, liên tục đập mạnh vào bên trên cánh cửa kiếng.

Tôi giựt mình một cái mạnh, hai mắt mở bự, lúc này mới nhận rằng, bản thân mình vừa mới nằm mơ thấy một cơn ác mộng, cái thứ kinh dị kia hoàn toàn không tồn tại.

Định bụng là sẽ nhắm mắt ngủ tiếp, bởi vì sáng mai còn một buổi thu âm thử nữa, chỉ có điều đúng lúc này ở phía bên cạnh cách giường của tôi không xa bỗng dưng vang lên âm thanh thì thào to nhỏ.

Tôi ngay lập tức không thở mạnh, chầm chậm chầm chậm đưa mắt nhìn sang phía đó, liền nhìn thấy Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành đang trò chuyện với nhau, dáng vẻ của hai người bọn họ lúc này rất khả nghi.

Tống Nhựt Thành khe khẽ lên tiếng hỏi “Duy Phúc và Hoành Nghị đã ngủ say chưa vậy?”

Từ Dĩ An gật đầu một cái, chắc chắn trả lời “Cậu cứ yên tâm đi, lúc nãy mình đã kiểm tra hai người bọn họ rồi, ta nói ngủ say như chết luôn đó”.

Câu nói vừa dứt, bọn họ lập tức cười khì khì khoái trí. Tôi không quan tâm cái nụ cười này của bọn họ cho lắm, thứ tôi muốn biết chính là hai cái tên này không biết muốn làm gì mà phải đợi cho tôi và Lý Hoành Nghị ngủ say rồi mới hành động.

Khoan đã, có khi nào nó liên quan tới vụ việc muốn giấu diếm tôi ban sáng hay không? Thậm chí là muốn điều tra tiếp tục vụ án mạng Tân Lang thứ 7 nữa.

“Thôi, bây giờ chính là thời cơ tốt để hành động, đừng nên lãng phí thời gian, tụi mình đi thôi”.

Giọng nói của Tống Nhựt Thành chợt trở nên nghiêm túc, nó làm cho dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.

Từ Dĩ An nghe cậu ta nói vậy liền gật đầu đồng ý.

Dưới ánh sáng mờ mờ tối tối, hai người bọn họ chậm rãi bước ra khỏi phòng, đồng thời không quên cẩn thận đóng lại cánh cửa một cách nhẹ nhàng tránh gây ra tiếng động.

Tôi nhìn thấy như vậy, trong lòng cảm thấy bất an vô cùng, sau khi suy đi nghĩ lại tôi quyết định bám theo bọn họ, coi rốt cuộc bọn họ đang muốn làm gì.

Ở bên ngoài vừa mới mưa, nên không gian hết sức lạnh lẽo, lại thêm lâu lâu có một làn gió thổi vào người, khiến cho da gà da vịt của tôi nổi lên hết.

Tôi cắn chặt môi, kéo kéo cái áo khoác để giữ ấm, thầm nghĩ, nếu biết ở ngoài đây lạnh tới như vậy, thì tôi đã trùm luôn cái mền ra ngoài rồi. Cứ cái đà này, không khéo lại bị cảm lạnh cho mà coi.

Bước chân của tôi vội vã hơn, cố gắng bám theo Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành, bằng mọi cách không thể để mất dấu bọn họ được.

Đi được một hồi, bọn họ dừng lại trước một căn phòng.

“Dĩ An, làm sao đi vô trong bây giờ?”

Tống Nhựt Thành nhìn sang Từ Dĩ An ở bên cạnh, thấp giọng lên tiếng hỏi.

Từ Dĩ An nhếch mép cười khẩy, đáp “Cậu cứ để cho mình lo, mấy cái trò đột nhập mình là nhất”.

Nói xong, câu ta liền lấy từ trong túi ra một thẻ từ, do quá tối nên tôi không biết nó rốt cuộc nó thuộc loại thẻ từ nào, cậu ta đưa lên liếm một cái rồi cho vào chỗ cà thẻ từ của cửa.

“Cạch”.

Một tiếng động nho nhỏ phát ra từ trong cánh cửa, Từ Dĩ An mặc kệ nó, trực tiếp đưa tay đẩy cửa, không ngờ cánh cửa lại mở ra một cách thuận lợi.

Từ Dĩ An quay lại hướng Tống Nhựt Thành, ra vẻ tự hào, nói “Thấy sao? Mình có lợi hại hay không hả? Còn bây giờ vào trong thôi”.

Tôi chờ cho hai người bọn họ bước vào bên trong rồi mới bước tới chỗ đó, đưa mắt nhìn lên trên cánh cửa, dòng chữ “Phòng Tiêu Bản” ngay lập hiện ra. Ở bên dưới còn có bậc tam cấp chặn trước cửa vào, mùi vị của thuốc ướp xác chậm rãi lan tỏa khắp mọi nơi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.