Tân Lang Thứ 7

Chương 24: Con đường mòn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Phi Võ nhìn tôi một hồi lâu, rồi sau đó mới lên tiếng “Được, nếu như cậu đã nói như vậy rồi thì tôi sẽ không ngăn cản cậu nữa, chỉ là…”.

Anh ta ngưng lại, đôi mắt bỗng nghiêm túc, nói tiếp “Chỉ là khi cậu đi điều tra thì phải có tôi đi cùng, tôi thân là một cảnh sát, nên không thể nào trơ mắt nhìn thấy người khác đi vào chỗ chết được”.

“Được”.

Tôi nói với chất giọng vô cùng chắc chắn, dù rằng bản thân đã quyết định quá nhanh mà không cần suy nghĩ thêm gì.

Thực ra, tôi thừa biết một khi điều tra sẽ gặp phải vô vàn nguy hiểm, có khi mất mạng, vì vậy việc có thêm một người đi chung nhất định sẽ đảm bảo được an toàn, vả lại đây còn là một người cảnh sát đã cứu mạng tôi hai lần, với năng lực diệt ma quỷ của anh ta, tôi tin tưởng rằng rất nhanh chóng sẽ phá giải được vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7, và tìm ra kẻ thủ ác đằng sau mọi chuyện.

“Mà quên hỏi, tại sao cậu lại có mặt ở đây chứ? Không lẽ ở thư viện này có manh mối gì hay sao?”

Trong khi tôi mải mê suy nghĩ, thì Trần Phi Võ đột nhiên lên tiếng đã, nó khiến cho tôi giựt mình, vội vàng chú ý tới anh ta.

Tôi ầm ừ, trầm giọng trả lời “Ở trong thư viện này không có manh mối, tôi tới đây chỉ vì theo dõi hai người bạn cùng phòng của tôi thôi”.

“Hai người bạn cùng phòng sao?”

Trần Phi Võ nhướng mày, nghi hoặc hỏi.

Tôi gật đầu, đáp “Đúng vậy, hai cậu ta từng nói với tôi về việc điều tra vụ án mạng liên hoàn này, nhưng rồi dạo gần đây hành động của bọn họ cực kỳ mờ ám khác lạ, tôi cảm thấy hoài nghi nên đi theo coi thử bọn họ đang muốn làm gì”.

Trần Phi Võ ừ một tiếng, rồi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, tiếp đó hướng về phía tôi, hỏi tiếp “Vậy hai người bạn cùng phòng của cậu đâu? Ở xung quanh đây, ngoại trừ tôi và cậu ra thì hoàn toàn không có bất kỳ người nào hết”.

“Bọn họ theo con đường này di chuyển vào trong khu ký xá nam, nơi hiện trường vụ án mạng rồi”.

Tôi vừa nói vừa đẩy cánh cửa ở bên cạnh ra, nhằm mục đích để cho Trần Phi Võ nhìn thấy con đường mòn dẫn tới khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt.

Trần Phi Võ bước tới gần để quan sát, sau một lúc, anh ta liền quay sang tôi, lên tiếng “Vụ án mạng vừa mới xảy ra, chắc chắn hung thủ vẫn còn quanh quẩn ở xung quanh đây, hai người bọn họ đi vô đó chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng tới đó ngăn cản bọn họ trước khi có chuyện không hay xảy ra”.

Tôi nghe những lời nói này của anh ta, cảm thấy vô cùng hợp lý, ngay lập tức gật đầu đồng ý, nói “Anh nói đúng, chúng ta nên đi tới đó ngay”.

Tụi tôi bước vội ra bên ngoài, không quên đóng lại cánh cửa bí mật, âm thanh kèn kẹt của nó vang lên như báo trước sắp có chuyện chẳng lành.

Con đường mòn này là một con đường hẹp, ở bên dưới toàn là sỏi đá xen lẫn với cây cỏ, một bên là vách tường của thư viện, phía còn lại là một hàng rào gai sắt, khi di chuyển phải chú ý tới tới nó, không thôi sẽ bị quẹt trúng mà chảy máu.

Do chỉ đủ một người đi, nên Trần Phi Võ đi trước, còn tôi thì nối bước theo sau, trong lúc bước đi cả hai người tụi tôi đều không lên tiếng, nó vô thức khiến cho bầu không gian trở nên yên ắng tới mức đáng sợ.

Khi di chuyển trên con đường này, tôi có cảm giác hơi lạnh lẽo, nhất là khi càng tiến gần khu ký xá nam hơn.

Trước đây, tôi từng nghe người ta nói, nơi nào từng xảy ra án nạn chết người, đồng thời vắng vẻ không có người ta sinh sống, thì nhất định âm khí ở nơi đó sẽ dồi dào hơn bình thường, vô tình tạo cho người ta cảm giác u ám, lạnh lẽo và ma mị. Tôi nghĩ, khu ký xá nam hiện tại cũng giống như vậy.

“Hàng rào gai sắt ở phía trước hình như có bị rách”.

Giọng âm trầm của Trần Phi Võ ở phía trước đột ngột vang lên, làm dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoán, tôi vội vội vàng vàng đưa mắt nhìn về phía đó.

Ở cách tôi không quá xa, tấm lưới gai sắt bị rách một lỗ vừa đủ cho một người trưởng thành chui qua.

Tôi suy đoán “Chắc chắn hai người bạn cùng phòng của tôi đã sử dụng lối này để đi vô khu ký túc xá nam, mà không để cho người khác phát hiện”.

Trần Phi Võ gật đầu, bày ra vẻ mặt đồng tình, nói thêm “Coi bộ hai người bọn họ đã điều tra mọi thứ kỹ càng trước khi hành động rồi”.

“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy”.

Nói tới đây, tôi liền thúc giục “Chúng ta mau chóng theo lối đó mà vô khu ký túc xá đi, không thôi sẽ bị lạc mất dấu của bọn họ mất”.

Lời vừa dứt, tôi và Trần Phi Võ ngay lập tức bước tới chỗ hàng rào gai sắt bị rách, cẩn thận từng người một chui qua đó.

Lúc tôi chui qua, liền mơ mơ hồ hồ phát hiện có một ai đó đang đứng ở trên khu ký xá nam quan sát nhất cử nhất động của tôi bằng đôi mắt đầy sát khí, nó khiến cho tôi rùng mình, sống lưng lạnh toát. Chỉ có điều, khi tôi đưa mắt nhìn về phía đó, thì lại không trông thấy một ai hết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.