Tân Lang Thứ 7

Chương 38: Chờ đợi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Reng… reng…reng…”.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động trong túi của Trần Phi Võ vang lên, nó vô tình làm cho câu nói của tôi bị gián đoạn.

“A lô”.

Trần Phi Võ vội vội vàng vàng bắt máy.

Chẳng biết đầu bên kia đã nói gì, mà khiến cho Trần Phi Võ nhíu mày, sắc mặt thay đổi.

“Cái gì?”

Trần Phi Võ kêu lên, đôi chân mày của anh ta lúc này nhíu lại, vẻ mặt có chút tức giận, cất tiếng “Mấy cái người này, không những không phối hợp giúp phá án mà lại còn gây rối nữa”.

“Thôi được rồi, tôi sẽ giải quyết”.

Trần Phi Võ nói tới đây hình như nhớ ra chuyện gì đó, chậm rãi liếc nhìn tôi một cái, rồi mới tiếp tục “Bây giờ các cậu ngăn cản bọn họ trước, tôi sẽ về ngay”.

Nói xong câu này, anh ta liền cúp máy.

“Phi Võ, bộ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Tôi thấp giọng lên tiếng hỏi.

“Cấp dưới của tôi vừa mới thông báo rằng, ở chỗ nhà xác, nơi lưu giữ nạn nhân thứ năm xảy ra chuyện rồi”.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Tôi cảm thấy chuyện này không hề đơn giản chút nào, nên lấp tức hỏi ngay.

Trần Phi Võ hừ một cái, bày ra bộ mặt khó chịu, đáp “Người nhà của nạn nhân tới gây náo lộn, bọn họ không tin kết luận của cảnh sát chúng tôi, một mực đòi tự mình khám nghiệm tử thi”.

“Vậy bây giờ mấy anh định xử lý ra sao?”

Tôi lo lắng, khe khẽ hỏi Trần Phi Võ.

Lúc này, Trần Phi Võ liền thở dài, đáp “Không còn cách nào khác, hiện tại tôi phải tới đó đích thân xử lý chuyện này, pháp luật là quy định được đặt ra cho tất cả mọi người, vì vậy không thể làm trái quy định được .”

“Có thể cho tôi đi cùng không?”

Tôi không đợi anh ta nói hết câu, đã ngay lập tức ngỏ ý xen vào.

Trần Phi Võ có chút bất ngờ, nói “Hiện tại ở đó chắc chắn là đang rất loạn, cậu mà tới sẽ gặp rắc rối đó”.

“Không sao đâu”.

Tôi nhìn thật sâu vào anh ta, nghiêm túc cất tiếng “Dù gì đi nữa thì tôi cũng muốn tới đó để coi thử nạn nhân thứ năm ra sao”.

Trần Phi Võ im lặng một lúc như thể đang suy ngẫm, cuối cùng vẫn lắc đầu, trả lời “Duy Phúc, cậu nghe tôi nói, lúc này người nhà nạn nhân đang có tâm trạng rất kích động, bọn họ một mực đòi tự mình khám nghiệm tử thi, cậu tới đó, nói không chừng sẽ bị bọn họ làm hại”.

“Ờ”.

Tôi gật đầu, mặc dù trong lòng có chút thất vọng.

Trần Phi Võ có vẻ như nhận ra tâm trạng này của tôi, anh ta đưa tay vỗ nhẹ lên vai tôi, an ủi “Cậu đừng làm bộ mặt thất vọng đó, tôi hứa sau khi xử lý xong việc này sẽ tới tìm cậu, bởi vì chúng ta vẫn còn chuyện để bàn bạc mà”.

Anh ta nói xong những lời này, liền mỉm cười rồi mau chóng rời đi.

Tôi nhìn theo hướng anh ta, trong lòng nổi lên một thoáng sợ hãi. Không biết lại sắp có chuyện gì xảy ra nữa đây?

Bởi vì chuyện vừa rồi, khiến cho tôi không có tâm trạng ăn sáng nữa, do vậy tôi chỉ ăn qua loa đại khái cho xong, rồi sau đó nhanh chóng đi trở về khu ký cư xá mới.

Trên bầu trời lúc này lại kéo mây đen, gió thổi mạnh hơn, hình như báo hiệu sắp có một trận mưa lớn đổ xuống thì phải.

Khi tôi tới chỗ hành lang, chợt trông thấy Dương Đăng đang đi tới. Còn chưa kịp chào hỏi anh ta một câu xã giao, thì anh ta đã lên tiếng “Duy Phúc, em mới đi ăn sáng về à? Anh đợi em ở đây cả buổi rồi”.

“Dạ, em mới vừa ăn sáng xong, nhưng mà sao anh lại đợi em, bộ có chuyện gì sao?”

Tôi bày ra bộ mặt ngạc nhiên, hai mắt mở tròn, nghi hoặc hỏi.

“À, bởi vì còn vài ngày nữa sẽ tới cuộc thi ca hát của ban văn nghệ, nên mọi người đang cố gắng hoàn thành cho xong hết mọi thứ vào ngày nghỉ, vậy nên muốn nhờ em tới giúp một tay”.

Dương Đăng vừa nói, vừa lộ ra vẻ mặt khó xử.

Tôi cảm thấy mình không thể từ chối được, đành đáp “Dĩ nhiên là em cũng phải tới giúp mọi người một tay rồi, dù sao đi nữa em đã hứa với anh sẽ phụ ban văn nghệ kia mà”.

Dương Đăng khẽ cười, nói “Vậy thì bây giờ chúng ta đi tới phòng của ban văn nghệ luôn đi, mọi người đang ở đó chuẩn bị mọi thứ, tới nơi chỉ việc bắt tay vào làm là được à”.

Lời anh ta vừa dứt, tôi liền vội vàng gật đầu đồng ý “Chúng ta đi thôi, tới càng sớm sẽ càng nhanh chóng hoàn thành công việc”.

Nghe tôi thúc giục, Dương Đăng ừ một tiếng rồi cả hai người tụi tôi cùng di chuyển tới phòng văn nghệ.

Dãy hành lang hiện tại rất vắng vẻ, ngoài tụi tôi ra thì hoàn toàn không có một ai hết, lại thêm trời sắp mưa, nên không gian cứ âm u lạnh lẽo một cách vô định, nó tạo cảm giác rất đáng sợ.

“Duy Phúc, hôm trước em có nói tới vụ án mạng liên hoàn phải không?”

Đang đi, bỗng nhiên Dương Đăng lại lên tiếng, âm thanh khá trầm, nhưng mà tôi không quan tâm tới nó, thứ làm cho tôi chú ý chính là tại sao tự nhiên anh ta nhắc tới chuyện án mạng liên hoàn chứ?

“Dạ, mà có gì không anh?”

Tôi nhìn sang anh ta, khẽ hỏi.

Dương Đăng hít một hơi lạnh, trả lời “Sau ngày hôm đó, anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng lại nhớ ra một chuyện”.

Nghe anh ta nói tới đây, tôi liền tròn mắt kinh ngạc, vội vã hỏi “Anh nhớ ra chuyện gì vậy?”.

“À, là về một người bạn thân của anh cũng đã từng mất trong vụ án mạng liên hoàn này….”.

Giọng của Dương Đăng nhỏ dần, và mang theo có chút nghẹn đắng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.