Thiên Phú Quỷ Dị Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 32: 32: Ngụy Công Công Sớm Nắng Chiều Mưa



Mãi đến khi binh sĩ ra đường thanh lý thi thể, dân chúng mới dám ra khỏi cửa.

Đầu đường cuối ngõ tất nhiên không thể thiếu tiếng nghị luận ầm ĩ.

Thương dân tình nhiều khó khăn, giận triều đình không tranh đấu, rủa Địch Lỗ gây nghiệt, đồng thời nỗi sợ hãi đối với Địch Lỗ cũng tăng thêm một tầng.

Chiếu ngục Phủ ti trấn Bắc được cho là mình đồng da sắt, lại bị một tên mật thám Địch Lỗ hung hãn giết vào giết ra.

Uy nghiêm Triều đình bị quét sạch!

!.

Đại nội Hoàng Cung.

“Bành!”

“Các ngươi làm việc kiểu gì!”

Ngụy Trung Lương ném một cái chén trà bạch ngọc nát bấy, giọng the thé hét lớn.

Dưới sảnh đường, Phủ sứ Phủ ti trấn Nam trấn Bắc, Thiên hộ cùng một đám quan văn tướng võ quỳ cùng một chỗ.

“Đường đường chiếu ngục Phủ ti trấn Bắc, lại bị mật thám Địch Lỗ vào như chốn không người, các ngươi thật cho chúng ta tăng thể diện a!”

Sắc mặt Ngụy Trung Lương vô cùng âm trầm, chiếu ngục được Trấn Phủ sứ thành lập từ khi Hồng Vũ lập triều đến nay, chưa từng bao giờ xảy ra chuyện cướp ngục.

“Hứa Hiển Thuần, Phủ ti trấn Bắc các ngươi trông coi cửa lớn như thế nào?” Ánh mắt Ngụy Trung Lương sắc bén như lưỡi dao, chỉ tay vào một người dưới sảnh đường.

Thân thể Hứa Hiển Thuần run rẩy một cái, cầu xin tha thứ: “Công công, đêm qua Địch Lỗ phóng hỏa giết người tứ phía, dưới trướng tiểu nhân có chín tên Thiên hộ thì có sáu tên được phái ra ngoài diệt kẻ tặc, không ngờ rằng đã trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng, mới để cho tên An Ba Cốc kia thừa dịp mà vào, nhưng Cửu Thiên ngài yên tâm, chiếu ngục không có tù phạm nào bị cướp, An Ba Cốc bị ba tên Thiên hộ ở lại liên thủ đánh lui.

“Đánh lui cái rắm.

Ngụy Trung Lương cầm lên ấm trà trên bàn đập xuống, “Tên An Ba Cốc kia là đi tìm Hình Nô, nếu có đã sớm bị hắn cướp đi rồi.

“Vâng vâng vâng, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.

Hứa Hiển Thuần bị nước trà tạt đầy đầu đầy mặt, không còn dám biện giải, đành phải không ngừng dập đầu xin tha.

Rất nhanh, trên trán đã một mảng đỏ thắm.

“Ngươi đáng chết, các ngươi đều đáng chết, An Ba Cốc khó đối phó, vậy những người khác thì sao? Bắt được chưa?”

“Còn cái tên Hình Nô gì đó, người đâu?”

“Hang ổ Địch Lỗ lại ở chỗ nào?”

“Hỏi cái gì cũng không biết, chúng ta nuôi các ngươi các ích lợi gì?”

!

Ngụy Trung Lương mắng chửi chừng nửa nén hương mới cảm giác thuận khí hơn chút.

Đêm qua kinh thành đại nạn, Hoàng Nhi Gia ở Hoàng cung đều thấy được ánh lửa ngút trời, muốn giấu cũng không giấu được.

Hoàng Nhi Gia sốt ruột, ngay lập tức hỏi Ngụy Trung Lương có chuyện gì xảy ra, nhưng Ngụy Trung Lương cũng chẳng hiểu ra sao, ấp úng không trả lời được, thế là khó tránh khỏi bị Hoàng Nhi Gia dạy dỗ vài câu, nếu không phải nhờ Khách thị nói đỡ cho hắn ta vài câu hữu ích, thì khi đó đều không thể hạ màn.

Đợi đến khi Phi Ngư Vệ truyền đến báo cáo kỹ càng, khá lắm.

Ngụy Trung Lương đã nhịn ròng rã cả một đêm, lúc đó gấp đến miệng đều mọc đầy mụn nước.

Phi Ngư Vệ tử thương thảm trọng, diện tích kinh thành rộng lớn quá mức, mật thám Địch Lỗ An Ba Cốc ở chiếu ngục còn giết vào giết ra, thì dân chúng tử thương càng không thể nhìn.

Mật thám Địch Lỗ đâu?”

Đến không một bóng người, đi không một dấu chân, một tên cũng không bắt được.

Như thế làm sao mà bàn giao?

Hoàng Nhi Gia bên kia còn đang đợi trả lời đấy.

Nếu là ngươi có thể bắt được một tên, chỉ là một tên thôi cũng được a.

Ngụy Trung Lương dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, hiện tại nhất định tấu chương vạch tội đã như tuyết rơi bay lên ngự án.

Hắn ta rất rõ ràng, đám ngụy quân tử Đông Lâm kia thật sự là tiểu nhân xấu tính.

Làm việc vô dụng, miệng pháo cãi cọ thì đệ nhất, một khi bị bọn chúng cắn được, không mất khối xương cũng phải mất mảnh da.

Một đám người ô ô ương ương đang đợi túm lấy bím tóc của mình đấy.

“Công công bớt giận, tên An Ba Cốc kia được coi là Ba Đồ Lỗ của Địch Lỗ, nội kình mạnh mẽ, dũng lực hơn người, chiếu ngục vội vàng không kịp chuẩn bị bị mất phòng thủ, về tình có thể tha thứ, chuyện quan trọng nhất bây giờ, vẫn là nhanh chóng nghĩ ra một cái đối sách.

” Lúc này, Công bộ Thượng thư Thôi Trình Tú ngẩng đầu góp lời.

Ngụy Trung Lương nhìn về phía tâm phúc đa mưu túc trí của mình, rốt cuộc cũng nghe thấy một câu nghe được, vẫy tay ra hiệu cho cả đám đứng dậy, lui sang hai bên.

“Các ngươi nói xem, chúng ta làm như thế nào để giải quyết việc này?” Ngụy Trung Lương liếc nhìn toàn bộ đám người.

Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Thôi Trình Tú đứng ra, nói: “Công công, chuyện này vẫn phải nhanh chóng và kiên quyết, tranh thủ trước khi tấu chương được dâng lên ngự án, trước tiên đem chuyện này định chết.

“Định chết, nói như thế nào?”

!.

.

Càn Thanh Cung, nơi phê duyệt tấu chương, xử lý chính vụ của Đế Vương các Triều.

Mà giờ khắc này lại có vẻ hỗn loạn, đủ mọi loại vật liệu đỗ quý giá chất thành một đống, các loại công cụ rực rỡ đủ màu, các thành phẩm cùng bán thành phẩm của thợ mộc, còn có rất nhiều thành phẩm chưa sơn.

Hoàng đế thợ mộc nổi danh Đại Lê Chu Do Giáo đang kéo tay áo, chỉ huy mấy tên tiểu thái giám lắp ráp một đồ vật tương tự như trâu gỗ.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Ngụy Vương cầu kiến.

” Một tên tiểu thái giám thu chân thu tay đi tới bẩm báo.

“Đại Bạn tới, mau cho hắn vào.

” Chu Do Giáo không chút nghĩ ngợi nói.

“Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng!”

Ngụy Trung Lương người chưa đến, tiếng nói chói tai trước tiên đã truyền vào trong điện, thân người gần như là vọt lộn nhào vào.

“Vui? Đại Bạn, vui mừng này từ đâu tới?” Chu Do Giáo lúc này mới xoay người, nhìn Ngụy Trung Lương ngờ vực.

Đêm qua kinh thành cháy lớn, nửa trời đều bị chiếu đến đỏ bừng, trong lòng hắn nhận định đây cũng không phải chuyện tốt gì, nhìn thấy khuôn mặt của Ngụy Trung Hiền tràn đầy vẻ vui mừng, liền cảm thấy ngoài ý muốn.

“Hoàng Thượng, đêm qua Phi Ngư Vệ vây quét hang ổ mật thám Địch Lỗ, bắt bảy tên mật thám Địch Lỗ, chém giết hai mươi sáu người, do đó chúc mừng Hoàng Thượng, Đại Lê ta thiên thu vạn đại, Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên!” Vẻ mặt Ngụy Trung Lương tràn đầy vui mừng đáp lời.

“Chuyện này là thật?”

Chu Do Giáo nghe xong, vui mừng nhướn mi.

Ngụy Trung Hiền vỗ vỗ ngực nói: “Hoàn toàn đúng vậy, mật thám Địch Lỗ đều là kim tiền thử vĩ, phong tục khác biệt với con dân Đại Lê ta, lão nô đã tự mình đi đến chiếu ngục kiểm tra, chắc chắn không sai.

“Tốt, tốt, Đại Bạn vất vả lập công lớn, mau mau bình thân!” Long nhan Chu Do Giáo cực kỳ vui mừng, vội vàng đi đỡ Ngụy Trung Lương.

Ngụy Trung Lương lại lui về phía sau một bước, sắc mặt từ vui chuyển thành buồn: “Lão nô không dám tham công, không dối gạt Hoàng Thượng, mặc dù đêm qua tiêu diệt hang ổ mật thám Địch Lỗ, nhưng chuyện đó xảy ra đột ngột, ngay cả lão nô đều bị che giấu, cộng thêm những tên mật thám Địch Lỗ kia đều là những tử sĩ cực kỳ dũng mãnh, quá trình tiêu diệt cũng không thuận lợi, Phi Ngư Vệ chúng ta có nhiều tử thương, còn liên lụy một ít dân chúng vô tội.

Ngay cả chiếu ngục cũng bị đầu mục của mật thám Địch Lỗ mạnh mẽ xông đến.

“Không ngờ tình tình chiến đấu thảm liệt như vậy?” Chu Do Giáo ngẩn người.

“Hoàng Thượng, vào lúc Phi Ngư Vệ vây quét hang ổ của mật thám Địch Lỗ, đầu mục An Ba Cốc cũng không ở trong hang ổ, sau khi bắt đầu hành động vây quét, An Ba Cốc trông thấy không có hy vọng giải cứu, đã dẫn theo tử sĩ tâm phúc mạnh mẽ tấn công chiếu ngục, giết người phóng hỏa khắp nơi, ý định vây Ngụy cứu Triệu, vì thế ba tên Thiên hộ Phi Ngư Vệ của ta đang trông giữ đã liều chết chống cự, mới không để cho hắn đạt được mưu đồ.

“Tên An Ba Cốc đó là người thế nào, sao có thể dũng mãnh như vậy, có thể đối phó ba tên Thiên hộ Triều ta?”

“An Ba Cốc là mãnh tướng của Địch Lỗ, Tá lĩnh Ba Nha Lạt, là Ba Đồ Lỗ tiếng tăm lừng lẫy của Địch Lỗ, a, Hoàng Thượng, Ba Đồ Lỗ có nghĩa là dũng sĩ.

!

Ngay vào thời điểm Ngụy Trung Lương miệng đỏ răng trắng ở trong đại nội Hoàng Cung lật tay thành mây trở tay thành mưa.

Liễu Trường An đang trực ban ở Binh bộ, đau đầu đến mức sắp sưng to thành hai cái.

Buổi sáng, trên đường đi làm hắn thu được tin khẩn cấp mật thám truyền tới, tên lỗ mãng An Ba Cốc kia, thế mà cả đêm chưa về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.