Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 4: Suối nước nóng Hoa Tháng Hai (4)



Beta: Tuyết Nhi

“Vì sao bà lại có sở thích thu thập tròng mắt thế?”

Người phụ nữ vươn tay ra, tay bà ta có thể xuyên qua ảnh chụp đi ra thế giới thực. 

Đường Nghiên Tâm cầm chuôi dao không do dự chút nào, chém đứt móng tay đang vươn ra từ ảnh chụp. 

“Bà có thể lựa chọn trả lời hoặc câm miệng, nhưng không được động tay động chân.”

Nó bị động tác của cô chọc giận nhưng lại chỉ biết kêu “Hô hô hô” thở hổn hển, đầu lưỡi không linh hoạt, không có cách nào để nói chuyện tử tế được. 

Dao gọt hoa quả không thể chém đứt xương nên đành chém vài nhát khiến cho cánh tay đầy vết thương, nhưng cũng không có tác dụng gì. Đường Nghiên Tâm biết nó sẽ không trả lời mình, so với câu trả lời thì không cho nó chạy mới việc là quan trọng nhất. 

Đường Nghiên Tâm cũng biết cái gọi là “giơ cao đánh khẽ”, dao nhỏ đâm mạnh vào vị trí trái tim trong ảnh chụp, nó phát ra tiếng thét chói tai, bức ảnh trắng đen nhanh chóng nhiễm một màu đỏ tươi, ngay lúc Đường Nghiên Tâm hạ dao đốt bức ảnh thành đống tro tàn…Thì mặt tường lộ ra hai con số 01.

Câu trả lời chính xác của vị tiểu thư trắng đen xui xẻo này hẳn là: Tôi bị lấy mất đôi mắt, nên muốn đi thu thập tròng mắt. 

Đáng tiếc nó không muốn trả lời hoặc nên nói vị tiểu thư này không thuộc về loại hình quỷ quái có thể câu thông, không đầy đủ tư duy tự chủ. Nghe chuyện liền tức giận, khả năng trí lực không đạt tiêu chuẩn để có thể nói chuyện với người khác.

Bắt được vong linh còn có thể nói chuyện…Đây có liên quan với năng lực thiên phú của Đường Nghiên Tâm. 

Đường Nghiên Tâm cũng không phải là con người. 

Cô là vong linh!

Vong linh là từ đâu ra? Sau khi sinh vật tử vong có nguyện vọng mãnh liệt chưa đạt được, sẽ hấp dẫn vật chất bẩn bám tới, cải tạo thân thể hoặc linh hồn, trở thành một giống loài mới. Vong linh và con người khác nhau, chính là chúng nó không có ‘nhân tính’, không có cảm tình. Thất tình lục dục phần nhiều đều lạnh nhạt, như cảm xúc ‘vui, ‘mừng’ cực ít, rất nhiều cảm xúc tiêu cực lại được phóng đại vô hạn, như ‘giận’,… Đại đa số vong linh rất dễ bị chọc giận. 

Năng lực thiên phú dường như chỉ có liên quan đến con người, chắc là do quy tắc dành riêng cho loài người. 

Mỗi một năng lực thiên phú đều có thời điểm kích phát, đều có nhiều hoặc ít điều kiện hạn chế, như Đường Nghiên Tâm ngẫu nhiên có được năng lực thiên phú mà có đến mấy trăm điều hạn chế, khiến cho cô phải cải trang thành con người chịu đói, mỗi một giây đều có nguy cơ hiện hình. 

Nếu nói mỗi năng lực thiên phú chia đều 100 phần, đại bộ phận con người vào lúc kích phát năng lực thiên phú chỉ có thể sử dụng 1 đến 2 phần, còn những phần khác đều ở trạng thái “chờ mở khóa”.

Nghe nói có được trái tim boss khu vực là có thể giải trừ điều kiện hạn chế. 

Bởi vì Đường Nghiên Tâm là chủng loại con người biến dị, nên phương pháp cô giải trừ hạn chế không phải là lấy được Trái tim vong linh, mà là dùng phương thức cắn nuốt vong linh, cắn nuốt nhân loại, cùng đồng loại. Cắn nuốt là đủ rồi! Trái tim Vong linh đối với vong linh mà nói, như là một tượng trưng thân phận, điều khiển từ xa trong khu vực. 

Về mặt bản chất Đường Nghiên Tâm vẫn là vong linh. Cô lấy được Trái tim Vong linh thì sẽ trở thành tân boss, vĩnh viễn ở trong khu vực vong linh. 

Nhưng cái này cô không cần, chấp niệm của cô là thoát khỏi trái đất. 

Chấp niệm của vong linh không cách nào đạt được, nên lúc nào cũng bị chịu tra tấn. 

Do vậy, con người mới có thể có được năng lực thiên phú, vong linh thì không được. Con người và vong linh cấu tạo không giống nhau, lực lượng hệ thống cũng không giống nhau. Nhưng mọi việc đều có ngoài ý muốn, và Đường Nghiên Tâm chính là điều ngoài ý muốn này. 

Cô không chỉ có được năng lực thiên phú! Còn có được loại năng lực thiên phú ‘ngụy trang con người’ cổ quái này.  

Bởi vậy, cô có biện pháp loại bỏ một số điều kiện hạn chế cũng không tính là kỳ quái. 

Trở lại chuyện chính, biện pháp Đường Nghiên Tâm loại bỏ điều kiện hạn chế là ‘phỏng vấn vong linh’, nói đơn giản là cô đưa ra câu hỏi để vong linh trả lời. Vong linh cấp bậc càng cao, đáp án đủ tư cách càng cao, bản thân cô càng nhận được nhiều năng lượng hơn, năng lượng này dùng để duy trì thân hình con người, cũng dùng để hóa giải ‘hạn chế thiên phú’.

Hiện tại cô có thể duy trì bộ dạng con người này, lừa gạt được công cụ kiểm tra đo lường của nhân loại, thậm chí được phép tiến vào khu vực vong linh, che giấu khỏi mắt của boss khu vực, tất cả đều dựa vào phần giá trị đến từ phỏng vấn lúc trước của cô.

Gặp phải vong linh, Đường Nghiên Tâm có thể phỏng vấn vấn đề, nhưng đại đa số vong linh bình thường đều hỗn loạn trong tư duy, bị chọc giận lại không trả lời câu hỏi của cô. Đụng phải vong linh lợi hại hơn thì có thể trả lời vấn đề. Quy tắc dùng phỏng vấn vấn đề lại quá mẹ nó…Sau kinh nghiệm vài laần phỏng vấn có hạn của cô, phỏng vấn vài vị có thâm niên, là có thể gọi ra quyển sách gọi là < Bách khoa toàn thư: đâm thấu tim>.

扎心大全  (大全: bách khoa toàn thư; 扎心:  “扎”có ý nghĩa tương tự như “刺”, có nghĩa là đâm, tức là dùng một vật có đầu nhọn đâm vào trong một vật nào đó. Vì vậy khi chúng ta nói “扎心了“ cũng đồng nghĩa với việc là như có cái gì đó đâm vào tim, cảm giác rất buồn và cũng rất khó chịu.  

Vợ ngoại tình, cô nên hỏi người chồng trong chuyện đó không đáp ứng tốt phải không? Hay anh ta bị bất lực? Có phải do kích cỡ chỗ kia nhỏ quá không? 

Làm đầu bếp, cô hỏi anh ta tại sao quán ăn của anh ta làm ăn kém nhất trên toàn con phố? Có phải do tay nghề không tốt không?

Quả thật là rắc muối lên miệng vết thương, lấy dao chọc phổi người ta. Đối phương không nhất định sẽ trả lời nhưng nhất định sẽ mở miệng chửi người khùng điên. 

Đường Nghiên Tâm: Tôi khó quá trời!

Không lấy được điểm, cô rất thất vọng. Đối với động tĩnh cẩn thận của ba người kia cô cũng không có sắc mặt tốt gì, nghịch con dao gọt hoa quả, nhập mật mã 325201. Còn một loại khả năng khác là 013252, nhưng vận may cô không tồi, một lần liền đúng! Cửa mở ra, vừa vào Đường Nghiên Tâm đã ngửi được mùi thối thoang thoảng quanh đây. 

Suối nước nóng rất lớn, sàn nhà đều là nước. Bên cạnh viết ‘khu vực bên trong suối nước nóng’, cùng với một hàng chữ nhỏ — [ Mời quý khách mặc đồ theo quy định, sau đó đi vào suối nước nóng.]

Đường Nghiên Tâm đối với sự ấm áp của suối nước nóng không hứng thú lắm, khu vực vong linh mỗi chỗ đều ẩn chứa nguy hiểm, cô dám cam đoan chắc chắn giờ bản thân mình mặc đồ không đúng quy định. Cho dù có đúng quy định, cái ‘ao sữa bò’ to kia căn bản không thấy rõ được bên trong có cái gì, cô cũng không dám tùy tiện xuống nước. 

Mũi tên chỉ ra bên ngoài suối nước nóng,mà cửa phòng thay đồ nam bên cạnh đã mở ra, mấy nam du khách bên kia so với mấy cô lấy được mật mã sớm hơn, hẳn là ở trong phòng đã bị bọn họ kiểm tra qua. 

Kỳ thật cũng không có gì để kiểm tra, trừ bốn góc để máy nước lọc ở ngoài, còn lại chỉ có mấy cái giá treo khăn tắm với quần áo. 

Trên đường Mễ Lạc đỡ cánh tay Tiểu Âm, còn kéo tay Quân Quân theo. Ba người nháy mắt đã bình thường lại, lúc đi ra khỏi phòng tới khu vực suối nước nóng, Đường Nghiên Tâm hỏi Mễ Lạc: “Chị tha thứ cho họ?”

Mễ Lạc: “Người cũng đã chết, tôi chỉ hối hận vì anh ta mà rơi nước mắt quá nhiều…”

Đường Nghiên Tâm: “Em không nói bạn trai chị.”

Mễ Lạc: “Bốn người cùng nhau đi vào so với hai người luôn tốt hơn. Loại tình huống này, xuất hiện nhân tố không ổn định sẽ ảnh hưởng đến khả năng chạy trốn của chúng ta. Tiểu Âm không nói cho tôi, ước chừng cũng là vì suy xét như vậy. Còn Ngô Quân Quân, giờ tôi còn có lựa chọn sao? Đơn phương độc mã so với hợp tác đồng đội dễ chết hơn nhiều. Trong gen  của con người có tính đồng loại, tôi suy nghĩ đến về sau, du khách càng coi trọng đồng đội hơn. Trong lĩnh vực xuất hiện kiểu người hành động một mình có vẻ hơi khác lạ.”

Đường Nghiên Tâm sợ nhất chính là hai chữ “khác loại” này. 

“Ồ…”

Mễ Lạc: “Em vẫn còn nhỏ, chị nói nhiều với em như vậy làm gì nhỉ!”

Loài người kỳ quái như vậy, cô cũng chẳng muốn hiểu nhiều. 

Bên ngoài giờ là đêm tối, ngẩng đầu có thể nhìn thấy được mấy ngôi sao xa xôi. Trên cây có treo mấy cái đèn được tạo hình khá cổ quái, ánh sáng cũng không quá nhiều, thế cho nên nhìn cũng không rõ đường lắm. Bóng cây to, mơ hồ có thể nhìn thấy một vạt ánh sáng màu đỏ. 

Cho dù biết phía trước có đồ vật, lúc người phụ nữ áo đỏ đi ra, mọi người vẫn hoảng sợ không nhỏ. 

Cô ta đi rất nhanh, Đường Nghiên Tâm hoài nghi thứ này là do thổi đến. Vừa mới còn cách xa, nháy mắt cái đã đến trước mặt. Bộ dạng cũng cổ quái, rõ ràng dáng người thiếu nữ nhưng khuôn mặt lại đầy nếp nhăn. Nhìn thẳng vào người ta, mà cảm giác tròng mắt không chuyển động chút nào, nhìn chằm chằm một điểm. 

Cô ta mang đến một trận gió lạnh, Đường Nghiên Tâm cùng ba người rùng mình một cái. 

“Các người đi theo tôi!”

Giọng cô ta trầm thấp, còn có chút khàn khàn. 

Nói xong, người phụ nữ váy đỏ xoay người rời đi. 

Đường Nghiên Tâm theo sau. 

Mễ Lạc giữ chặt cô: “Đường Đường, lỡ là loại không sạch sẽ kia thì sao?”

Đường Nghiên Tâm: “Vong linh trong khu vực có thứ không sạch sẽ này cũng rất bình thường mà!”

Không tránh được. 

Khu vực vong linh cùng boss đều tương quan với cốt truyện chính, manh mối rời khỏi khu vực thường có liên quan đến cốt truyện. Nếu muốn rời đi, chỉ có thể đi theo hoàn thành cốt truyện, không thể một mực tránh né được. 

Mặc kệ ba cô nàng thế nào, Đường Nghiên Tâm vẫn đi theo người phụ nữ kia. Kỳ thật chỗ này chỉ có một con đường, không đi thì cũng không có lựa chọn nào khác. Chờ mấy cô nàng suy nghĩ cẩn thận, liền đuổi theo. 

Phía trước trống trải có thể nhìn thấy mấy du khách nam ở đình nghỉ mát. Đường Nghiên Tâm nhạy bén phát hiện, du khách mặt béo không thấy đâu. Bao gồm cả Lộ Tầm Nhất với sắc mặt tái nhợt đang ở cùng với ba nam du khách, trông họ giống như tượng điêu khắc. Vừa thấy người phụ nữ váy đỏ, ai cũng có thể thấy họ đều trở nên căng thẳng. 

Phiến đá xanh trên đường cách đó không xa có vết máu, nhìn dấu vết lưu lại như đồ nặng bị kéo đi. 

Nhìn thấy Đường Nghiên Tâm, Lộ Tầm Nhất nhíu mày thở phào nhẹ nhõm. 

Chắc chắn nơi này đã xảy ra chuyện gì đó! 

Thấy Lộ Tầm Nhất vẫy tay với mình, Đường Nghiên Tâm ngoan ngoãn ra ngồi cạnh. 

Sau đó Lộ Tầm Nhất đứng dậy, hoàn toàn ngăn cách Đường Nghiên Tâm với người ngoài, lại là tư thái bảo vệ này. Anh chàng này tuyệt đối trong ngoài thánh thiện, một người tốt chân chính. 

Một lúc sau, người phụ nữ váy đỏ vẫn không nói gì, chỉ đứng ở đường nhỏ vừa mới đi qua, biểu cảm không thay đổi, nhưng mọi người đều cảm nhận được thời gian chờ đợi càng dài thì tâm trạng của cô ta càng kém. Đương nhiên là phải chờ mọi người tới đủ thì cô ta mới có thể tiến hành bước tiếp theo.

Thời điểm ba người kia đến, Đường Nghiên Tâm nghe thấy Lộ Tầm Nhất thở phào một hơi. 

Người phụ nữ váy đỏ lấy trong ngực ra một xấp lá đỏ: “Mỗi người một lá.”

Lộ Tầm Nhất nắm tay Đường Nghiên Tâm đi qua: “Nghe lời cô ta.”

Lúc Đường Nghiên Tâm lấy lá đỏ vô tình đụng vào tay người phụ nữ, có cảm giác như sờ vỏ cây vậy. Cô li3m li3m khóe miệng, động tác này tuy không khiến người khác phát hiện nhưng tiếng bụng cô kêu thì tất cả mọi người đều nghe thấy. 

Người phụ nữ váy đỏ cúi đầu liếc nhìn cô một cái. 

Lộ Tầm Nhất: “Đói bụng sao?”

“Không đói, không đói chút nào.”

Trên thực tế, nước miếng của Đường Nghiên Tâm đã sắp chảy ra rồi, đứng xa một chút không cảm thấy gì, nhưng tới gần…Thơm quá đi! Thôi, đành ngửi ngón tay chính mình cho đỡ thèm vậy. 

Lá đỏ trông không khác nhau lắm nên  không có gì phải chọn cả. 

Tất cả mọi người sau khi lấy được lá đỏ, người phụ nữ váy đỏ lại nói: “Phòng ở sau suối nước nóng không thể vào, muốn nghỉ ngơi thì lên tầng hai.”

Lúc rời đi, cô ta nhìn ba người với ánh mắt hung dữ. 

Người nào cũng đều thở dài, mấy du khách cũ không ai hỏi bạn trai Mễ Lạc đâu, hiển nhiên đã đoán được anh ta đã chết, Mễ Lạc thì lại tò mò hỏi tung tích của du khách mặt béo. 

Lộ Tầm Nhất: “Chúng ta ở chỗ này ở lâu quá rồi, nắm chặt thời gian, vừa đi vừa nói chuyện.”

Nói đơn giản một chút là bọn họ từ phòng thay đồ ra trước, gặp được người phụ nữ váy đỏ. Lúc ấy cô ta đứng ở bên ngoài vẫy tay với bốn người bên trong, có ba người quyết định đi qua xem, lúc ấy du khách mặt béo đang nghịch máy lọc nước nên không đáp lại cô ta. 

Du khách nam mặc áo đội khăn hoa văn…Theo như Lộ Tầm Nhất giới thiệu, anh ta tên là Võ Cương. 

Võ Cương nói: “Lúc ấy tôi cách cô ta gần nhất, nghe rất rõ cô ta nói, không nghe lời, vòng này chỉ có mày. Tôi còn chưa kịp nói gì với cô ta thì cô ta đã xoay người rời đi rồi.”

Bởi vậy Lộ Tầm Nhất vừa mới bảo mọi người “Nghe lời cô ta.”

Đi được đến đình nghỉ mát, bỗng nhiên du khách mặt béo ngã xuống đất, ngực phun một lượng lớn máu tươi. Người phụ nữ váy đỏ xuất hiện kéo thi thể của du khách mặt béo đi, lúc quay trở lại, phía sau liền có Đường Nghiên Tâm đi theo. 

Du khách mặt béo bây giờ xem như sống chết không rõ…

Vẻ mặt ba người Mễ Lạc từ sợ hãi biến thành tuyệt vọng. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.