Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái

Chương 2: Chương 2



Thái Thượng Hoàng hung hăng lườm y một cái, không vui nói: “Còn để ý đến thể diện cơ đấy! Nhanh tranh thủ thời gian cùng ta ra cửa thành nghênh đón cô út của con, đã là lúc nào rồi còn cố giữ lấy chút thể diện bằng cái móng tay đó.”
Thái Thượng Hoàng hùng hùng hổ hổ đi đằng trước, Hoàng Đế đuổi theo sau, để lại đám phi tử với vẻ mặt tò mò.
“Cái đó, Hoàng Thượng đi rồi, chúng ta còn chơi tiếp không?”
“Chơi cái gì nữa mà chơi, ai về nhà nấy đi thôi.

Còn nữa, nhanh báo tin về cho gia tộc, nói bà cô về cung rồi, bảo người trong gia tộc mở to mắt ra, đừng có dại mà trêu vào.”
Nghe thấy lời nhắc của phi tử này, cả đám người mới chợt nhớ ra, nhao nhao quay về cung mình, sai người truyền lời cho gia tộc.
Thái Thượng Hoàng đi được một lát, ông chợt nhớ ra một chuyện, bèn xoay người lại nhắc nhở Hoàng Đế, nói: “Đúng rồi, tranh thủ thời gian thông báo cho đám ranh con kia, bảo tất cả tập trung ở cửa thành, chuẩn bị nghênh đón bà cô nhỏ của chúng nó.”
Hoàng Đế: “…”
Không cần Hoàng Đế lên tiếng dặn dò, thái giám đi theo sau y đã nhanh chóng chạy đi thông báo.
“Gọi được ai thì gọi đến hết đi, để mọi người biết mặt Tiểu Hoàng Cô của Đại Tần ta, tránh cho có tên nào mắt mù, đui, chột, trêu chọc em gái ông đây không vui.”

Thái Thượng Hoàng lại bổ sung thêm một câu nữa.

Lần này thì toàn bộ triều đình và hoàng cung đều bị kinh động, không những thế, đến cả dân chúng trong kinh thành cũng cảm nhận được động tĩnh, nhao nhao bàn tán.
“Ai mà phô trương thế nhỉ? Còn để cả Hoàng Thượng dẫn theo trăm quan đến cửa thành nghênh đón nữa chứ?”
“Không chỉ có Hoàng Thượng và trăm quan đâu, đến cả Thái Thượng Hoàng cũng đích thân dến đón, chẳng lẽ là vị tướng quân nào chiến thắng khải hoàn?”
“Gần đây đâu nghe nói có cuộc chiến nào đâu.

Không phải đâu.”
“…”
Ở cửa thành, Thái Thượng Hoàng kích động đến mặt mũi đỏ bừng, nụ cười trên mặt ngoác đến tận mang tai, liên tục nhìn chằm chằm đường cái trước mặt.
Hoàng Đế và Hoàng Hậu cũng đứng cạnh.

Hoàng Hậu còn tỉ mỉ sửa sang lại quần áo cho Hoàng Đế.

Lúc đi vội quá, quần áo còn chưa kịp sửa sang đã bị giục xuống xe ngựa.
“Phụ hoàng, chúng ta đứng chờ ở cửa thành làm gì thế?” Đại Hoàng tử đứng cạnh hoàng đế, thiếu niên chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, dáng vẫn luôn trầm ổn; thế nhưng lúc này cũng không nhịn được tò mò, đành cất tiếng hỏi thăm.
Lời vừa dứt, mấy củ cải nhỏ bên cạnh cũng nhìn về phía Hoàng Đế, trong mắt tràn ngập sự tò mò.
“Quế công công chưa nói với các con ư? Chúng ta đến đây là để đón bà cô của các con về nhà.” Trên gương mặt Hoàng Đế tràn ngập sự uy nghiêm, thế nhưng trong lòng y dần cảm thấy hứng thú với cô út chưa gặp mặt này.
Ha ha, hóa ra vẫn có người có bối phận cao hơn y cơ đấy, còn là cô út của y nữa chứ.

Cũng không biết cô út bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, có lẽ cũng trạc tuổi con cả nhà y nhỉ?
Có khi còn lớn hơn thằng cả vài tuổi ấy chứ.

Dù sao ông chú cũng lớn hơn y tận mấy tuổi, năm nay đã hơn ba mươi rồi, chắc hẳn con cái của ông chú cũng không còn nhỏ nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.