Trùng Tang Nhà Phú Thương

Chương 42



Vào khoảnh khắc bọn chúng vừa đuổi tới thì Miên Lam cũng vừa kéo người đàn ông đó khuất sau một tảng đá lớn. Tim cô đập thình thịch, đập nhanh đến nỗi ngoài âm thanh đó ra thì không còn tạp âm nào khác lọt vào tai cô.

“ Đại ca, ở đây không có ai.”

Hắn lèm bèm chửi thề:

“ Khốn kiếp, lần này lại để nó chạy thoát rồi.”

Hắn ngừng một lát, nhổ toẹt miếng nước bọt xuống đất rồi quơ tay một cái ra lệnh:

“ Chia nhau ra mà tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Một núi không thể có hai lãnh chúa.”

Miên Lam bịt chặt miệng mình, cố không để gây ra tiếng động. Qua lời nói của gã đồ tể kia thì cô đoán đây là cuộc thanh trừng tranh giành địa bàn làm ăn giữa hai bang phái trên cùng một vùng. Và người đàn ông cô cứu có thể ông ấy chính là kẻ bại trận.

Đợi bọn chúng đi khuất Miên Lam mới nhô đầu đứng dậy, rướn cổ nhìn quanh quẩn một lúc, bao quát một lượt, không có ai ở đây cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Để thám thính xem những gã đàn ông giang hồ kia đã thực sự đi chưa, cô chạy ra ngoài nhìn theo hướng bọn chúng đi, thấy bóng lưng đã xa khuất cô mới yên tâm rời đi.

Một lúc sau cô quay lại với một chiếc lá sen hứng đầy nước bên trong. Miên Lam chạy tới chỗ người đàn ông, đút nước cho ông ta uống, giúp ông ta rửa mặt, sau một lúc thì người đàn kia tỉnh lại.

“ Ơn giời, chú tỉnh lại rồi.”
Người đàn ông nhìn cô mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích:
“ Cô nương, ân huệ này ta xin ghi lòng tạc dạ. Ngày tháng về sau cô gặp khó khăn gì cứ tới gặp ta. Còn trước mắt, cô giúp thì giúp cho chót, hãy tới địa chỉ ghi trên mảnh giấy này nhắn người nhà tơi đây đưa ta về.”

Miên Lam đọc địa chỉ ghi trên mảnh giấy, khẽ gật đầu:

“ Từ đây tới đó không xa, cũng tiện đường tôi về. Tôi sẽ giúp chú chuyển lời tới người thân của chú. Nhưng mà, một mình chú ở đây liệu có ổn không?”

Người đàn ông gật đầu:

“ Tôi ổn, tôi ổn. Cô hãy cầm vật này tới đó, con trai, con gái tôi nhìn thấy họ sẽ tin lời cô nói.”

Đó là một miếng gỗ có khắc duy nhất một chữ hán trên đó, nhưng Miên Lam không hiểu đó là chữ gì. Cô cầm nó trên tay, ngắm nghía một lúc, cảm thấy trời cũng gần trưa nên đã cáo từ người đàn ông.

“ Vậy cháu đi nhé, chú tạm thời lánh mặt đi, chỉ sợ bọn chúng quay lại đây nữa.”

Người đàn ông gật đầu, xua xua tay:

“ Đi đi….”

Đi bộ phải hết gần ba mươi phút thì cổng nhà trong địa chỉ ghi trên giấy cũng đã hiện ra trước mắt. Đó là một ngôi nhà trông rất đẹp, bên trong kiên cố tráng lệ, quang cảnh xung quanh tựa như tranh vẽ, sơn thuỷ hữu tình. Ai nhìn thấy cũng ước được sống ở đây.

Miên Lam như dứt ra khỏi cơn mê, cô bước tới dừng chân trước mặt hai người gác cổng và nói:

“ Tôi muốn gặp cô chủ và cậu chủ của nhà này.”

Người gác cổng nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm và đầy nghi hoặc, ngắm cô từ đầu đến chân một vòng, rồi cất lời:

“ Cô là ai? Muốn gặp cậu chủ và câu chủ để làm gì?”

Miên Lam mỉm cười:

“ Là có một người đàn ông tầm hơn năm mươi tuổi, à mà không, cũng có thể là hơn hơn mươi một chút, có râu quai nón nhờ tôi tới đây báo tin.”

Hai người gác cổng nhìn nhau, dường như hok đã nhận ra người đàn ông trong lời nói của cô gái là ai, rồi lại nhìn sang cô gái trước mặt.

“ Người đó giờ đang ở đâu?”
Miên Lam đáp:
“ Khi gặp cậu chủ hay cô chủ của nhà này, tôi sẽ gửi gắm lời nhắn.”

Một gã hất hàm ra hiệu cho gã còn lại:

“ Mày vào trong báo lại cho cậu chủ biết tin, tao ở lại trông chừng cô ta.”

Gã kia gật đầu rồi quay người vội chạy đi. Một lúc sau, một nam thanh và một nữ chạc ngoài hai mươi tuổi hớt hải từ trong nhà bước ra, ngay khi nhìn thấy Miên Lam đôi mắt chàng trai đã dán chặt vào cô, song cậu vẫn không quên nhiệm vụ:

“ Cô nương, xin cô cho tôi biết chỗ người đàn ông cô gặp đang ở đâu?”

Miên Lam đưa lại mảnh giấy rồi đáp:

“ Cách đây không xa, chỗ ngã ba đoạn giao nhau giữa thôn này sang thôn bên kia.”

Cậu thanh niên nhìn những dòng chữ được viết nguệch ngoạc trên giấy liền nhận ra đó là nét chữ của cha mình.

Cậu hạ lệnh:

“ Mau vào nhà gọi thêm người đi đón cha tôi về.”

Cô em gái nhìn Miên Lam, lòng đầy nỗi nghi ngờ bèn ngăn cản anh trai của mình.

“ Khoan đã anh, ai biết lời cô nương này nói thật hay đang nói dối. Với trước khi đi cha có dặn, nếu người về báo tin không mang theo vật tuỳ thân của cha, tuyệt đối không được tin tưởng ai hết.”

Cậu thanh niên nói:

“ Em sợ cô nương đây là của bên gián điệp bang khác ư?”

Cô gái gật đầu:

“ Vâng, anh cả.”

Miên Lam xua xua tay:

“ Không, tôi không là gián điệp của bang phái nào hết. Tôi tên Miên Lam, là con dâu cả của gia đình phú thương họ Ngô.”

Cậu thanh niên kia lẩm nhẩm:

“ Phú thương họ Ngô, chẳng phải là một gia đình giàu có bậc nhất vùng này hay sao?”

Miên Lam gật đầu:

“ Đúng vậy, ngoài ra tôi còn vật này mà cha hai người giao cho tôi.”

Ngay khi trông thấy tấm gỗ như tấm lệnh bài thì cả hai anh em mới thật sự tin rằng cha mình đang gặp nạn, và gái này chính này người đã cứu cha mình.

“ Chuyện hôm nay tôi xin cảm ơn cô nương nhiều, đợi ngày cha con chúng tôi đoàn tụ sẽ đến tận nhà báo đáp ơn cứu mạng.”

Miên Lam mỉm cười:

“ Như vậy thì không cần đâu, chú ấy bị thương khá nặng nhưng sức tôi quá yếu không thể một mình đưa chú ấy về đây được. Để tránh kẻ gian quay lại, hai người hãy tới đó đón chú ấy về chăm sóc.”

Nói đoạn Miên Lam xin phép ra về. Cậu thanh niên mải nhìn theo cô gái xinh đẹp mà quên đi cả chuyện tới đón cha. Mãi đến khi cô em gái huých chỏ tay vào mạn sườn thì cậu mới kéo mình về thực tại.

“ Anh cả, anh đang nghĩ gì em biết hết cả đó. Nhưng người ta là bông hoa đã có chủ, anh đừng có mà tương tư đấy nhé.”

Cậu cười bảo:

“ Cái con nhỏ này chỉ khéo suy nghĩ. Còn không nhanh chuẩn bị xe đi đón cha về.”

Nói xong cậu quay vào, thúc giục người làm chuẩn bị xe ngựa. Cô em gái nhìn theo, thở dài rồi lắc đầu.

Trên đường về nhà, Miên Lam bắt gặp nhỏ Mơ đang giằng co với một người đàn ông trông rất quen mặt. Cô không tiện bước đến, đứng nép sau gốc cây nghe họ nói chuyện.

“ Cô nói thật cho tôi biết đi Mơ, có phải đứa bé trong bụng tiểu thư Vân Xuyên nó giọt máu của tôi không?”

Mơ hất cánh tay của cậu ta ra khỏi người mình, lớn tiếng quát mắng:

“ Anh nghĩ mình xứng với tiểu thư nhà tôi hả? Ra vũng nước mà tự soi lại bản thân mình đi, người chẳng được, lại còn nghèo mạt vận. Từ bây giờ tôi cấm anh nhắc tới tên tiểu thư nhà chúng tôi nữa nghe chưa.”

Người đàn ông đứng đôi co với Mơ chính là Sái, người người cũ của Vân Xuyên hồi cô ta chưa đi lấy chồng.

Nới xong Mơ định bỏ đi, nhưng đã bị Sái dang rộng cánh tay sang hai bên, ngăn cản:

“ Nếu hôm nay cô không nói cho tôi biết sự thật, thì tôi không cho cô đi đâu hết. Thậm chí tôi sẽ tới tận nhà họ Ngô tìm vợ, đòi con.”

Mơ trợn mắt túm lấy cổ áo của Sái, nghiến răng rít lên:

“ Anh dám. Đồ không nhà anh mà dám làm ra những chuyện ảnh hưởng xấu đến tiểu thư, thì một người trung thành như tôi sẽ không bao giờ chịu ngồi yên.”

Sái rơi vào đường cùng, cậu hét lên:

“ Tôi dám. Tôi dám đấy! Thằng Sái này đã chẳng còn đếch gì, thì sợ gì nào? Ha ha ha ha…”

Thấy Sái như kẻ đang điên tình, Mơ biết không thể dùng thái độ cứng rắn với anh ta lúc này, chỉ sợ anh ta nổi điên sẽ phá hỏng tất cả mọi chuyện tốt mà cả Mơ hay tiểu thư Vân Xuyên đang có.

Mơ chớp chớp mắt, tay buông ra khỏi cổ áo, đặt lại bàn tay lên vai Sái vỗ vỗ hạ giọng trấn an.

“ Anh Sái cứ bình tĩnh trước đã. Để Mơ về nhà chuyển lời tới mợ chủ. Tối ngày kia gặp nhau ở gốc cây đa cuối thôn báo tin nhé, không gặp không về.”

Nó còn đệm thêm câu cuối để Sái thêm tin tưởng. Sái như biến thành người khác sau khi nghe thấy nó nói vậy. Cậu gãi đầu, cười hề hề nói với Mơ:

“ Vậy tối ngày mốt nhé, tôi nhớ tiểu thư Vân Xuyên lắm đó. Bảo tiểu thư tới gặp tôi một lần, một lần thôi cũng được.”

Mơ đẩy anh ta sang một bên, ghì chặt xuống rồi cảnh báo:

“ Tuy nhiên tôi phải nói cho anh Sái biết điều này, một khi chuyện cái thai trong bụng mợ chủ là con của cậu, thì không những chỉ có mợ chủ gặp họa mà ngay cả đứa bé trong bụng mợ chủ đang mang cũng sẽ gặp nguy. Nếu anh muốn con của anh gặp nạn thì cứ việc làm tới luôn đi. Còn không, thì phải nghe theo sự sắp đặt của tôi nghe rõ chưa?”

Sái gật gật đầu:

“ Tôi biết rồi Mơ à. Tôi sẽ giữ kín chuyện này.”

“ Anh thề độc đi?”

Sái giơ tay lên cao, thề thốt đủ kiểu. Chỉ như vậy thì Mơ mới tin lời anh ta. Mơ cười xoà để xoa dịu bầu không khí.

“ Thôi anh Sái về nhà đi, tôi cũng phải mang thuốc về cho mợ rồi.”

Nhìn mấy tháng thuốc trên tay Mơ, Sái lo lắng hỏi:

“ Bộ nàng ấy và con bị..bị..”

Sái chưa kịp hỏi hết câu đã bị Mơ cản lời:

“ Mợ chủ bà đứa bé không sao hết, anh phải nghĩ tích cực lên chứ. Mợ còn quý đứa con trong bụng hơn sinh mạng của mình thì làm sao có chuyện gì không may xảy ra được.”

Câu nói này của Mơ khiến mối nghi ngờ trong đầu Miên Lam nảy sinh. Đôi lông mày cô nhíu lại, lẩm nhẩm câu gì đó trong miệng rồi tự nói với bản thân:” Mình vẫn muốn biết cái Mơ đi cắt thuốc gì, hy vọng mọi chuyện không như mình dự đoán.” Nghĩ tới đây Miên Lam lẳng lặng rời đi mà hai người họ không hề hay biết cuộc nói chuyện vừa rồi đã bị Miên Lam nghe thấy hết.

Trong thôn chỉ có duy nhất một tiệm thuốc, chẳng mấy chốc Miên Lam đã dừng chân lại trước cửa tiệm. Cô hít vào một hơi thật sâu, rồi thở hắt ra tựa như sự quyết tâm.

“ Ồ! Là Miên Lam tới hả cháu.”

Ông chủ tiệm thuốc là người địa phương, vốn tính cách hài hoà vui vẻ nên mỗi khi thấy cửa tiệm có khách ông đều nở nụ cười thân thiện đón mời.

Miên Lam tới đây không ít lần, nhưng là tới may đo quần áo cho mẹ và cho vợ ông chủ tiệm thuốc, tuy không thân nhưng cũng có thể gọi là chỗ quen biết.

Miên Lam mỉm cười, đáp lễ:

“ Dạ chào chú, cháu mới đến.”
“ Miên Lam, hôm nay cháu tới may quần áo cho mẹ ta, hay vợ ta?”
“ Dạ, không, bà và thím vừa mới may quần áo hồi tháng trước rồi chú ạ.”
Ông chủ tiệm thuốc ngạc nhiên, khẽ nhíu mày:
“ Ồ! Hay cháu đến đây cắt thuốc.”

Miên Lam cũng hỏi thẳng vào vấn đề, nhưng để không làm khó ông chủ tiệm thuốc, cô đã khéo léo mà rằng:

“ Dạ thưa, em cháu là Vân Xuyên gần đây đang mang thai trong người cảm thấy không được khoẻ, chú xem có loại thuốc nào tốt cho thai phụ không ạ?”

Ông chủ tiệm thuốc chau cặp chân mày, nói với cô:

“ Hả? Thuốc an thai hả? Sao khi nãy người làm của cô ấy qua đây cắt thuốc, nhưng không phải là thuốc dành cho người mang thai, mà thuốc đó chỉ có thể uống sau khi sinh hoặc thai phụ không may bị sảy thai mà thôi. Ta còn tưởng con bé Vân Xuyên sinh rồi chứ?”

Miên Lam hiểu ra ngay vấn đề. Cô mỉm cười chào ông chủ tiệm thuốc rồi xin phép ra về.

Cánh cổng nhà họ Ngô hiện ra trước mắt, cơ thể cô thấm mệt, hai mắt hoa lên khi nhìn chăm chăm vào cổng. Đây là lần đầu tiên cô lại có cảm giác như đang về chính nơi mình sinh ra, tiếng lúc lắc kêu lọc cọc, tiếng cười nói, và cả tiếng hát ru ầu ơ cứ hiện hữu trong tâm trí cô. Miên Lam cảm thấy chóng mặt, ký ức mơ hồ đó vẫn hiển hiện ra trước mắt. Một gia đình ba người cười nói hạnh phúc quây quần bên nhau, trên tay người vợ bên khung dệt là đứa bé con mới sinh được mấy tháng.

Miên Lam lắc lắc đầu, cố thoát ra ảo ảnh đó, nhưng dường như cô càng cố muốn thoát ra thì đầu cô càng đau như búa bổ. Lúc đó, một đôi tay săn chắc vươn ra đỡ lấy cơ thể Miên Lam ngay vào khoảnh khắc cô sắp ngã xuống đất.

“ Chị dâu, chị bị sao thế?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.