Vụ Bí Ẩn: Bộ Phim Khó Quay

Chương 14: Bị mất...và tìm thấy lại



Đã gần mười hai giờ trưa khi chiếc Porsche đen bóng láng của Mark Morningbaum chạy ra khỏi bãi đậu xe. Nhà sản xuất phim có vẻ rất vội. Ông phóng nhanh ngang qua chốt bảo vệ rồi không giảm tốc, không bật đèn quẹo, lái xe ra khỏi đường làm bánh xe kêu rít lên như để báo cho những xe chạy tới rằng chiếc Porsche đen quẹo trái và các xe phải nhường đường.

Peter bấu chặt tay lái hơn. Cậu đậu xe bên kia đường và nhìn theo chiếc xe của Mark Morningbaum đang xa dần trong đám bụi.

– Dường như ông ấy nhận được lời nhắn rồi – Peter nhận thấy.

– Và đã mắc lừa! – Hannibal nhe răng cười nói.

Peter nổ máy chạy theo chiếc Porsche ở khoảng cách vừa phải, hòa mình vào dòng xe chạy để không bị phát hiện. Mark Morningbaum đang đi về hướng bắc. Chẳng bao lâu Los Angeles biến mất. Xe chạy qua những cánh đồng rộng và bằng phẳng. Rồi chiếc Porsche rẽ vào một con đường phụ đâm lên núi bên bờ biển. Những cánh đồng nhường chỗ cho rừng thưa. Chẳng bao lâu, thông và tùng uy nghi xuất hiện. Đường tiếp tục đi lên, càng lúc càng dốc, càng lúc càng hẹp. Cuối cùng chiếc Porsche rẽ vào một con đường đất nện. Peter dừng xe, tắt máy. Đã rời Los Angeles được ba tiếng rồi.

Ba Thám Tử Trẻ chờ năm phút rồi mới xuống xe, và đi thám thính hiện trường. Đường đất dẫn đến một ngôi nhà bằng gỗ tròn. Một vệt khói đen bay ra từ ống khói…

Hannibal, Peter và Bob nhìn nhau. Diller có trong đó không? Nếu có, thì Diller đã kịp nói với Mark Morningbaum rằng anh không hề để lại lời nhắn trên máy trả lời tự động của ông?

– Đám lửa củi kia hấp dẫn quá – Peter vừa nói vừa xoa tay thật mạnh.

Khí trời trên núi rất mát và Ba Thám Tử Trẻ chỉ mặc áo thun mỏng.

– Bọn mình có đi vòng qua ngôi nhà gỗ? – Bob hỏi – Hay ta tấn công bằng cửa sau?

– Nên gây bất ngờ từ cửa trước hơn – Hannibal đáp rồi kiên quyết bước đến cửa.

Peter đếm từ từ đến ba. Rồi Hannibal và Bob đồng thanh xông cửa vào. Ba Thám Tử Trẻ lao vào bên trong ngôi nhà gỗ. Rốt cuộc cũng gặp được Diller?

Nhưng Diller không có đó.

Ba Thám Tử Trẻ đứng ngay giữ một phòng khách rộng lớn trang bị thô sơ. Một cái bàn, vài cái ghế, một băng ghế, một kệ sách nhỏ, tất cả được làm bằng cùng thứ gỗ giống như ngôi nhà.

Ngay giữa phòng, Mark Morningbaum đang chạy tại chỗ trên chiếc thảm cuộn. Nhà sản xuất phim đã lấy lại được khí thế, không còn vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt bơ phờ, nước da xám xịt. Ông có vẻ rất mừng khi thấy Ba Thám Tử Trẻ đột nhập vào nhà ông sau khi phá cửa.

– Nào nào, các cậu ơi, có chuyện gì vậy?

Giọng nói thân thiên, gần như giống một người cha nói chuyện với con. Mark Morningbaum bấm nút đồng hồ, ngưng chạy để dùng khăn lông quấn quanh cổ lau trán.

Không thèm nghe ông, Ba Thám Tử Trẻ tản đi tìm Diller.

Nhưng dù có đi vòng phòng khách ba lần, cũng đành phải chấp nhận sự thật: anh chàng diễn viên không có đó.

– Vinh dự gì mà các cậu đến thăm tôi? – Mark hỏi và trông không ngạc nhiên lắm – Các cậu đi theo tôi đến đây phải không?

– Dạ đâu có – Peter trả lời vô tư – Tụi cháu đi dạo trong rừng.

– Tụi cháu tìm rắn – Bob nói thêm và nhìn Mark Morningbaum bằng ánh mắt lạnh lùng.

Nhà sản xuất phim vẫn bình tĩnh.

– Các cậu có muốn ăn bánh chiên không? – Mark Morningbaum hỏi càng lúc càng vui tính hơn.

– Bánh chiên! – Peter quay sang Hannibal hỏi – Như vậy nghĩa là sao?

Hannibal nhún vai, không biết nghĩ sao. Còn Mark Morningbaum thì tươi rói. Chưa bao giờ trông ông hăng hái. thân thiện như thế.

– Bánh chiên hả? – ông nói tiếp – Ồ! Không phải cho tôi đâu. Dầu mỡ nhiều quá. Không tốt cho chế độ ăn kiêng của tôi. Nhưng tôi có linh cảm rằng có thể tôi sẽ có khách hôm nay. Nên tôi ghé quán ăn ở trường quay mua vài thứ đồ ăn. Rồi các cậu lại đến. Trùng hợp quá nhỉ?

– Ngôi nhà gỗ này của ai vậy? – Hannibal hỏi.

Đồng hồ Mark Morningbaum lại reng lên như mọi khi, rồi nhà sản xuất phim tiến hành chạy tại chỗ.

– Tất nhiên là của tôi – ông trả lời – Tôi đến nạp năng lượng lại tại đây.

– Chú chỉ có một mình ở đây thôi à? – Hannibal hỏi tiếp.

– Dĩ nhiên là không – Mark trả lời.

Peter nín thở rồi đa nghi nhìn xung quanh.

– Ta không bao giờ ở một mình với thiên nhiên – nhà sản xuất phim nói tiếp – Không khí.

Cây cối. Thú vật hoang dã. Tất cả đều là bạn của tôi. Tôi chịu đựng được chúng suốt ba mươi sáu tiếng – nhưng không hơn. Sau đó tôi chạy nhanh trở về thành phố.

Mark Morningbaum dừng lại, bước xuống thảm cuốn, lại dùng khăn lau mặt.

– Này, trông các cậu kỳ kỳ làm sao ấy – ông nhận xét với một nụ cười tươi rói – Có chuyện gì buồn bực à?

– Thưa chú Mark Morningbaum – Hannibal bắt đầu nói – hôm nay chú đã nhận được tin nhắn trên máy trả lời tự động. Tin nhắn rằng Diller cầu cứu chú. Chính vì vậy mà chú đến đây. Bởi vì chú biết rằng Diller trốn ở trong ngôi nhà gỗ này.

– Diller. Ở đây à? Trong ngôi nhà gỗ này à? – Mark phá lên cười – Đúng là một tin giật gân. Hãy nhìn xung quanh đi. Bộ trông nhà này có người ở sao? Tôi nghĩ chưa có ai đến từ mấy tháng nay rồi. Các cậu nhìn đi.

Mark Morningbaum nói đúng. Nền đất và bàn ghế phủ một lớp bụi dày. Hannibal gãi đầu.

– Chú đừng hòng lừa tụi cháu – Peter xen vào – Ở nhà ba cháu có nửa chục bình xịt bụi. Cháu rành hiệu quả đặc biệt lắm!

Mark lắc đầu.

– Rõ ràng các cậu giàu trí tướng tượng quá. Nhưng các cậu lầm rồi. Tôi không hề nhận được tin nhắn nào hôm nay. Các cậu cứ kiểm tra máy trả lời tự động của tôi mà xem! Không có tin nhắn… Tại sao tôi đến đây hôm nay à? Thì để ăn mừng!

– Mừng gì ạ? – Peter hỏi.

– Dĩ nhiên là mừng chuyện Diller được thả!

Ba Thám Tử Trẻ tròn mắt.

– Các cậu có vẻ ngạc nhiên – nhà sản xuất phim nói tiếp – Bộ các câu không nghe tin sao? Tiền chuộc đã nộp xong và bọn bắt cóc đã thả Diller ra. Mọi chuyện đã xảy ra y như tôi dự kiến.

Sau khi khi hết sửng sốt, Hannibal là người đầu tiên hoàng hồn.

– Diller được thả ra lúc nào ạ? – Hannibal hỏi.

– Mới cách đây vài tiếng. Trước khi tôi rời thành phố – Mark Morningbaum trả lời.

Ông đi đến quầy bar, mở nắp một hộp đầy bánh chiên và lấy ra vài ly.

– Các cậu uống tí sữa nhe! Các cậu lờn khôn thêm nhiều lắm – ông nói thêm.

Rõ ràng ông đang rất vui vẻ.

– Như vậy có nghĩa là bây giờ chú sẽ quay xong được Nghẹt Thở II phải không? – Hannibal hỏi.

Mark cười lúng túng. Rõ ràng thám tử trưởng đã chạm phải một điểm yếu.

– Rất tiếc là không! – cuối cùng ông trả lời – Tôi buộc phải bỏ vụ quay phim – Chúng tôi đã bị mất quá nhiều thời gian, các cậu hiểu không? Bây giờ đã quá trễ rồi. Diller đã bị sốc rất nặng trong vụ này, còn những diễn viên khác thì có hợp đồng chỗ khác rồi. Mà chưa nói là bộ phim bắt đầu rất tồi. Thảm hoạ. Jon Travis không đủ tầm cỡ.

– Cháu hiểu rồi – Hannibal nói chậm rãi.

Một ánh sáng nhỏ vừa mới loé lên trong đầu thám tử trường. Đúng rồi! Sao Hannibal không nghĩ ra sớm hơn?

– Chú không muốn hoàn tất bộ phim! – Hannibal nói tiếp – Đó mới là sự thật. Chú đã nhận thấy là mình đang đi thẳng đến thất bại, nên chú đã quyết định bỏ cuộc. Và thu hồi hai mươi triệu đô-la.

– Thu hồi hai mươi triệu đô-la? – Mark rót đầy sữa vào mấy cái ly – Bằng cách nào chứ! Nghẹt Thở II đã tốn của tôi quá nhiều tiền rồi.

– Chú Mark Morningbaum à – Hannibal nói thật chậm – chú thừa biết rằng công ty bảo hiểm sẽ hoàn lại cho chú số tiền này.

Cái ly mà Mark đang cầm trong tay rơi xuống đất, vỡ ra thành hàng ngàn mảnh.

– Cậu có vẻ rất rành về ngành điện ảnh – nhà sản xuất phim nhận xét – Cậu nói đúng. Bảo hiểm sẽ đền bù những khoản lỗ của tôi về bộ phim. Đúng! Đó là chuyện của bảo hiểm mà. Có gì sai đâu.

– Trừ phi người ta dàn dựng một vụ bắt cóc giả để lấy tiền bảo hiểm – Hannibal nói – Trường hợp này thì gọi là lừa đảo.

Mark nhìn Ba Thám Tử trẻ bằng ánh mắt lạnh lùng. Bây giờ ông không cười nữa.

– Nói là một chuyện – nhà sản xuất phim đáp – Nhưng còn phải chứng minh… Tôi nghĩ dã đến lúc phải chấm dứt cuộc nói chuyện này. Các cậu đừng mất thời gian mà nán lại.

Chuyến về thật buồn bã. Peter bật máy sưởi nhưng vẫn run lập cập. Hannibal cứ nhìn đồng hồ suốt và lải nhải là muốn về kịp để xem bản tin tức 17 giờ.

Lúc 16 giờ 50, khi còn rất xa Rocky, Hannibal phát hiện được một nhà hàng nhỏ bên đường. Nhà hư hỏng và bị tróc sơn, mái hiên mục nát nghiêng một cách đáng sợ, nhưng lại có một lợi điểm rất hay: phía sau nhà hàng có một ăng ten parabol to vươn lên trời.

– Ta hãy dừng lại đây – Hannibal ra lệnh.

Rồi Hannibal nhảy xuống xe trước khi xe dừng hẳn.

Phòng ăn trống không ngoại trừ đầu bếp đứng trước cửa, tay cầm dĩa trứng, tay kia cầm nĩa.

– Tụi cháu xin phép xem bản tin được không ạ? – Hannibal hỏi.

Vừa tiếp tục cho trứng vào miệng; người đàn ông gật đầu chỉ đài truyền hình. Hannibal vội bật lên. 17 giờ đúng, bản tin buổi chiều bắt đầu.

“Sáng nay, cảnh sát đã tìm ra nam diễn viên điện ảnh nổi tiếng Diller Rourke đi lang thang ngoài đường phố trong tình trạng ngơ ngác. Anh diễn viên tuyên bố là anh vừa mới được bọn bắt cóc thả ra sau khi bị giam mười một ngày. Diller Rourke đã kể lại nỗi khổ của mình trong cuộc họp báo sáng nay, tại chính đồn cảnh sát. Phóng viên đài truyền hình đã tham dự….”

Đoạn phim được quay lại và ba thám tử nhìn thấy Diller Rourke xuất hiện sau một hàng micro đặt trên một cái bàn dài. Anh diễn viên có vẻ mệt đừ. Đôi mắt xanh lừng danh được che sau cặp kính đen. Diller đã nổi tiếng vì thiếu kiên nhẫn và thiếu lịch sự đối với giới nhà báo, nhưng hôm nay càng hung hăng hơn nữa.

– Anh có mô tả được bọn bắt cóc với cảnh sát không? – một phóng viên hỏi.

– Chứ còn gì nữa. Bọn bắt cóc hả? Bọn chúng xấu xa y như anh vậy đó! – Diller trả lời dữ dằn… Không, anh bạn à – Diller nói tiếp – Tôi không hề mô tả gì với cảnh sát cả. Vì tôi không nhìn thấy gì. Ban ngày tôi bị bịt mắt. Ban đêm, thì phòng tôi bị giam chìm hẳn trong bóng tối.

– Anh Diller, quan hệ của anh với Victoria Jansen đang đến giai đoạn nào? Anh có định nối lại quan hệ với cô ấy sau chuyện này không?

– Có thể các anh sẽ rất ngạc nhiên – Diller trả lời với vẻ bực tức – nhưng khi ta bị trói chân trói tay suốt mười một ngày liền, thì vấn đề có quan hệ với ai không còn quan trọng nữa.

– Có bao nhiêu kẻ trong số bọn bắt cóc?

– Tôi nói rồi: tôi không biết, tôi bị bịt mắt.

Hannibal lắc đầu.

– Có một cách rất dễ để biết cho dù có bị bịt mắt – thám tử trưởng nhận xét – Chỉ cần đếm có bao nhiêu giọng nói. Diller đang nói láo. Anh chàng vận dụng kỹ năng đóng kịch để lừa đám nhà báo.

Trên màn hình, cuộc họp báo tiếp diễn.

– Bọn bắt cóc có đối xử tệ với anh không? – Một phóng viên hỏi.

– Anh thử đoán xem? Y như đi nghỉ mát! – Diller mỉa mai rồi cười khẩy khinh bỉ – Thật không tưởng tượng nổi đám nhà báo các anh. Toàn là lũ diều hâu! Các anh chỉ cần tin giật gân. Các anh chỉ quan tâm đến những chi tiết máu me! Được thôi. Bọn chúng trói tôi, đánh tôi, tôi hét muốn sút quai hàm… Tôi hy vọng bọn bắt cóc sẽ bị mắc nghẹn với tờ bạc tiền chuộc. Còn lũ diều hâu các anh, thì tôi cầu các anh mắc nghẹn với những câu hỏi của các anh.

Diller cứ tiếp tục theo giọng điệu như thế suốt một hồi, rồi đứng dậy, gạt đống micro ra, rời khỏi phòng họp.

Anh chàng diễn viên đã rất thành công. Cảnh sát và báo chí đều tin câu chuyện của anh. Mọi người tin chắc như đinh đóng cột câu chuyện bắt cóc anh. Mọi người – ngoại trừ Ba Thám Tử Trẻ đang ngồi trong một nhà hàng nhỏ trống trải ở trên đường Los Angeles. Ba bạn này biết rằng Diller Rourke và Mark Morningbaum nói láo. Nhưng làm sao chứng minh được?

Khi hết bản tin, ba bạn đi tiếp về Rocky. Peter im lặng suốt một hồi lâu suy nghĩ rồi phẫn nộ.

– Bọn mình đã làm hỏng tất cả!

Peter bực mình đập vào tay lái, khiến tiếng còi xe vang lên.

– Bọn chúng sẽ thoát, chắc chắn như vây! – Peter thất vọng nói tiếp – Sao mình tệ quá nhỉ? Mình đã lầm to!

Hannibal suy nghĩ một hồi rồi trả lời :

– Ta cũng đâu đến nỗi tệ lắm đâu. Chỉ có điều bọn chúng khôn hơn ta. Có lẽ Mark và Diller có tín hiệu để nói chuyện với nhau bằng điện thoại. Dù gì, bọn chúng không mắc cái bẫy lời nhắn mà ta để lại trên máy trả lời tự động. Lời nhắn rất hay, kế hoạch xuất sắc. Tuy nhiên, bọn chúng khôn hơn ta – vậy thôi.

– Cậu cứ nói thế nào cũng được – Bob đáp – nhưng bọn mình vẫn thất bại thảm hại.

Đến Rocky, Peter đưa Bob và Hannibal về nhà, rồi đi đến khu nhà Kelly. Peter suy nghĩ về vụ án này và luôn xào tới xào lui chỉ một câu hỏi trong đầu. Kết cuộc có khác hơn không, nếu Peter báo cho Hannibal ngay từ đầu?

Làm sao biết được?

Peter nhảy xuống xe, bỏ đèn pha sáng, băng qua đường. gõ cửa nhà Kelly. Đèn cổng sáng lên, cửa mở ra. Kelly xuất hiện ở khung cửa, phía sau tấm lưới chắn muỗi.

– Chào – Peter nói.

– Chào anh người lạ – Kelly trả lời – Ta có quen nhau không nhỉ? Hay anh đi lạc ? Xin báo anh rằng đây là nhà của tôi – chỗ tôi ở. Chứ không phải là hãng thám tử, mà cũng không phải xưởng cơ khí nơi anh ở ngày và đêm.

Peter kéo cửa lưới.

– Kelly! Em bước ra đây đi! Anh xin em mà. Anh và em cần nói chuyện với nhau.

– Thì anh cứ nói, em nghe đây – Kelly trề môi đáp.

Nhưng Kelly bước ra cổng, tiến đến gần Peter.

– Kelly ơi! Ta làm hoà đi nhé? – Peter nói – Anh xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra. Được chưa?

Peter đột nhiên cảm thấy rất buồn và nở một nụ cười cay đắng.

– Nhiều khi anh cố gắng hết sức, nhưng cái gì cũng thất bại cả!

Kelly lo lắng nhìn Peter.

– Anh Peter, có chuyện gì vậy? Em chưa bao giờ thấy anh như thế này. Trông anh không khoẻ tí nào.

Peter lục trong túi quần jean, lấy ra viên đá mà Marble Ackbourne-Smith đã cho. Peter đặt vào tay Kelly.

– Cái gì vậy? – Kelly hỏi.

– Một vật mà anh không muốn nhìn thấy nữa – Peter trả lời ngắn gọn.

– Tại sao vậy?

– Bởi vì nó làm anh nhớ đến một vụ mà anh muốn tự mình giải quyết. Và kết quả là anh đã làm hỏng tất cả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.