Xuân Hòa Cảnh Minh

Chương 17: C17: Chương 17



Sáng thứ Hai, khi học sinh vào trường thì cảnh sát đã có mặt, tòa nhà số 7 bị vây kín bằng dây vàng, đội điều tra hiện trường thu thập bằng chứng, các cảnh sát túm tụm bên ngoài vẻ mặt lo âu.

Nguyên nhân vẻ mặt lo âu không phải vì vụ án quá phức tạp, mà là phóng viên đến quá nhanh và đông đảo, đang túm tụm bên ngoài dây vàng, cầm theo mic chĩa vào cảnh sát đến nỗi muốn chọc thủng mí mắt của họ.

“Theo tìm hiểu của chúng tôi, đây không phải lần đầu trường THPT Chiêu Dương xảy ra tai nạn, vậy đây có phải là vụ án liên hoàn không?”

“Hung thủ là ai, đã xác định được nghi can chưa?”

“Liên quan tới tin đồn giáo viên của trường THPT Chiêu Dương bắt tay với các cơ sở giải trí để xâm hại học sinh, xin ngài trả lời?”

Đúng vậy, tin đồn giáo viên bắt tay cơ sở giải trí để xâm hại học sinh do Jasmine đăng lên mạng, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của vài tờ báo lớn, lập tức cử phóng viên tới để truy tìm sự thật, phơi bày bóng tối dưới ánh sáng.

Vụ việc của Triệu Ngọc Hàm như thế đã lọt vào tầm mắt công chúng, mức độ quan tâm của người dân huyện Giang đối với sự việc này trong thời gian ngắn đã đạt mức kỷ lục chưa từng có. Đi cùng với đó, nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lục Tri Hạ cũng nhận được rất nhiều đồn đoán. Hai chuyện gộp lại, dù xem xét thế nào cũng không thể nghĩ là trùng hợp tình cờ.

Cảnh sát bị đánh bất ngờ, vụ Lục Tri Hạ từ trước đến giờ kết án là tự sát, mặc dù sau đó thành phố cử Diêm Đông và một nhóm điều tra xuống, nhưng họ gần như không đặt nặng, Lục Tri Hạ không có mối quan hệ gì, cũng không có người thân quen thân thiết nào, vụ án không có nhiều điểm đáng ngờ, ngay cả mẹ nuôi cô bé cũng thừa nhận việc tự vẫn, dù thế nào đi nữa cũng không thể lật lại vụ án.

Chỉ là không ngờ sẽ xảy ra chuyện của Triệu Ngọc Hàm, cùng địa điểm, cùng cách thức tử vong, nếu đây không phải là sự hành hạ thì chắc chắn là cố ý mô phỏng. Và bị các phóng viên đeo bám, dù sự thật là gì thì cũng không mấy tốt đẹp.

Đáng sợ hơn, các phóng viên lại có manh mối sớm hơn cả cảnh sát, điều này gần như là tát vào mặt họ, bị dư luận ép buộc luôn không phải là chuyện tốt.

Cấp trên nổi giận, ra lệnh nhanh chóng làm rõ vụ việc này.

Chưa thể khẳng định đây có phải là vụ án liên hoàn hay không, dù sao chỉ mới có hai vụ, họ chỉ hy vọng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Dì ruột và chú ruột của Triệu Ngọc Hàm vội vã chạy đến, dì năm nay tuổi không lớn lắm, chừng hơn 30, gặp phải chuyện này suýt nữa đã sụp đổ, khóc lóc nước mắt nước mũi, níu tay chồng, một lần nữa lại nói: “Trời ơi, tôi phải làm sao để chịu trách nhiệm với chị gái bây giờ!”.

Các cảnh sát giữ cô ấy ở bên ngoài, dặn cô ấy bình tĩnh trước đã.

Các phóng viên đã bao vây cô ấy, hỏi trước khi Triệu Ngọc Hàm chết có hành vi bất thường gì không.

Dì của Triệu Ngọc Hàm đã không còn khả năng suy nghĩ, sau một hồi lâu mới lấy lại khả năng biểu đạt, nói với cảnh sát và phóng viên: “Ngọc Hàm của chúng tôi mất tích vào thứ bảy, sáng hôm đó con bé đi sửa máy tính cho hàng xóm, có vẻ là trong bản ghi hình camera giám sát thấy có Lục Tri Hạ, muốn đưa video cho cảnh sát, rồi gọi điện thoại và đi ra ngoài, sau đó không quay lại nữa, con bé luôn ở nhờ nhà họ hàng, cuối tuần thỉnh thoảng đi chơi vài ngày ở nhà các họ hàng khác, tôi và chồng không để ý”. Nói xong, cô ấy lại khóc. Cô ấy để cho chị gái gửi con gái cho mình, nhưng đứa trẻ lại ra nông nỗi này, cô ấy sẽ giải trình sao với chị gái?

“Cô có biết người cô ấy đã gọi điện là ai không?”

“Nghe có vẻ như con bé gọi là cô, nói là tra cứu địa chỉ nhà của ai đó, có lẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp của Hàm! Hàm nhát gan, không thích giao tiếp với thầy cô, chỉ lưu số liên lạc của giáo viên chủ nhiệm thôi”.

“Cô ấy có mang điện thoại khi đi không?”

“Có”.

“Điện thoại thế nào?”

“Trắng, có một dây đeo hình ngôi sao. Là mẹ con bé mua cho, nói là để dễ liên lạc.”

“Vậy hai ngày này cô có liên lạc được với cô ấy không?”

Nói đến đây, dì lại khóc, mặt đầy đau khổ và tự trách: “Tất cả là lỗi của tôi, tôi nên gọi điện xác nhận Hàm đang ở nhà ai”.

Viên cảnh sát thẩm vấn cắn môi, có người bên cạnh nhắc nhở: “Hiện trường không tìm thấy điện thoại”.

Không lâu sau, cảnh sát điều tra ngõ hẻm gọi điện về: “Chúng tôi đã tìm thấy video của siêu thị vào ngày Lục Tri Hạ chết, đồ mua và hóa đơn trong túi quần áo trùng khớp, duy nhất có điều đáng ngờ là, Lục Tri Hạ có nhận một cuộc gọi, màn hình hiển thị người gọi là – Trần Hoài, con trai Trần Hoành Chí”.

“Anh nói… Lục Tri Hạ ngày đó có mang điện thoại?”

Người kia bừng tỉnh: “Đúng rồi, nhưng bên cạnh thi thể Lục Tri Hạ không tìm thấy điện thoại”.

Không tìm thấy điện thoại có ba khả năng, một là trước khi chết nạn nhân đã vứt đi, hai là sau khi nạn nhân chết người qua đường nhặt đi, ba là cái điện thoại đó không được phép cảnh sát tìm thấy, nên đã bị nghi can xử lý.

Cả ba khả năng đều có thể xảy ra.

Nhưng bây giờ bên cạnh Triệu Ngọc Hàm cũng không có điện thoại, điều này có phần trùng hợp.

Có vẻ giả thuyết bị giết hợp lý hơn tự sát.

Cuối cùng, cảnh sát quyết định điều tra chung cái chết của Lục Tri Hạ và Triệu Ngọc Hàm, tạm thời lấy giả thuyết bị giết làm chủ yếu.

Như vậy, vụ án quả thực có phần rắc rối.

Xuân Hòa đứng ngoài vạch vàng, cách một lớp thép gai nhìn xa xa thấy đội khám nghiệm hiện trường trong bộ đồ bảo hộ đang nhảy nhót trong toà nhà mỹ thuật bỏ hoang, xung quanh cảnh sát và phóng viên không ngừng nói tới hai từ “Triệu Ngọc Hàm” và “Chết”, khiến cô đôi chút không kịp phản ứng.

Rõ ràng không lâu trước đây, cô bé nhút nhát và nhát gan còn nắm chặt tay mắng cô không xứng làm chị gái!

Sao lại chết được.

Cứ có cảm giác như đây là giả, nhưng nghĩ lại cảnh tượng nhìn thấy hôm đó ở “Hầm tối” của câu lạc bộ Hoàng Đình, Xuân Hòa chỉ thấy lạnh toát cả người.

Ở huyện Giang này, quá kinh khủng.

Trình Cảnh Minh tìm đến, kéo cô đi, “Đừng nhìn nữa!”

“Tại sao lại chết chứ!” Xuân Hòa nhìn hắn, mắt đầy đỏ hoe, “Cuối cùng là ai? Cậu nói cho tôi biết đi.”

Trình Cảnh Minh cau mày, “Tôi cũng không biết.”

Xuân Hòa cụp mi mắt xuống, cô biết bản thân đã hơi lôi thôi, nhưng cô thực sự quá sợ hãi.

Cô sụp xuống đất, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, không thể bước đi.

Trình Cảnh Minh quỳ xuống, nhìn cô một lát, cuối cùng thở dài, bế thốc cô dậy.

Giả sử là trước đây, hắn ôm Xuân Hòa vào lớp như thế này, mọi người có thể sẽ cùng trêu chọc hắn rồi, nhưng hôm nay không ai nói cười, lớp học hiếm khi im lặng đến thế, có một không khí nặng nề và trang nghiêm.

Triệu Ngọc Hàm là nữ sinh kín đáo nhất lớp, nếu một ngày nào đó cô ta nghỉ học cả tuần, có lẽ cũng chẳng ai để ý.

Nhưng một nữ sinh kín đáo như vậy, cái chết của cô ta vẫn khiến tất cả mọi người cảm nhận được nỗi đau thấu xương.

Cuộc sống mong manh quá.

Cô Chu Chu là người đầu tiên chịu khám xét, cô ta lật ra nhật ký cuộc gọi cho cảnh sát xem, trình bày: “Ngày hôm đó, Triệu Ngọc Hàm gọi cho tôi khi trời còn rất sớm, tôi chưa tỉnh ngủ, chỉ nghe thấy em ấy hỏi tôi địa chỉ nhà của Xuân Hòa, tôi hỏi tại sao, em ấy nói đã tìm thấy bằng chứng có thể chứng minh Lục Tri Hạ bị giết, là một video, em muốn đưa video cho chị gái của Tri Hạ, nhưng tôi nghĩ nên đưa cho cảnh sát, và sổ ghi chép địa chỉ gia đình học sinh không để bên tôi, nên tôi bảo em ấy đợi tôi ở cổng trường, tôi sẽ cùng em đến trụ sở cảnh sát, giao những thứ đó cho cảnh sát”.

“Hai người đã gặp nhau lúc nào?”

Cô Chu Chu lắc đầu: “Tôi không gặp được em ấy, đợi ở cổng trường gần một tiếng đồng hồ, gọi điện cho em ấy thì tắt máy, tưởng em ấy có việc gấp, nên tôi về. Hôm sau tôi có việc phải đi thành phố, nên không liên lạc với em ấy nữa.”

“Từ khi rời trường về nhà vào thứ bảy, cô đã đi đâu? Xin hãy cố gắng nhớ lại tất cả lịch trình của cô cho đến tối.”

“Tôi ở nhà.”

“Không đi đâu khác sao?”

“Không.”

“Có ai có thể làm chứng không?”

Cô Chu Chu nghĩ một lúc, lắc đầu: “Tôi thuê nhà ở khu dân cư, xung quanh không có camera an ninh, quê tôi không ở đây, chỉ thuê nhà khi đi làm, nên cũng không quen biết ai, nên… có thể không ai có thể làm chứng.” Cô Chu Chu tái mét mặt, trông rất sợ hãi.

Một cô giáo trẻ nhỏ yếu ớt như thế này, có vẻ cũng không phải là người có thể giết hại học sinh, nhưng vẫn chưa loại trừ nghi can.

“Hãy cố nhớ thật kỹ nữa, mấy giờ cô tới đây, rồi mấy giờ quay lại, quay lại đi đường nào, có đi đâu khác không, dù chỉ là đi siêu thị mua chai nước cũng có thể nói!”

Hai bàn tay cô Chu Chu siết chặt lại, run rẩy nhẹ, môi cũng run run, mỗi lời nói phải nuốt một ngụm nước bọt thật mạnh. Là nghi can chính, cơ thể nhỏ bé của cô ta gần như không chịu nổi áp lực này, “Tôi… tôi thực sự không nhớ nữa.”

Viên cảnh sát cau mày, “Cô nghỉ ngơi đã, cố nhớ lại kỹ càng…”

Rồi cuộc thẩm vấn dai dẳng như kéo co bắt đầu. Sau cùng, đại khái vẽ ra được sơ đồ hoạt động.

Nhưng vẫn chưa có chứng cứ vắng mặt ở hiện trường.

Nghe xong, Chu Kỳ chỉ đạo: “8-10h sáng, kiểm tra camera từ cổng trường tới làng Thành Quan đường Vĩnh Minh, xe Audi A6 trắng, biển kiểm soát Lộc YC342.”

Đáng tiếc toàn là khu vực không có camera an ninh, trường Chiêu Dương nằm ở phía Đông thành phố, sát với Thành Quan, cạnh đó toàn là xã và thị trấn, cửa hàng hầu hết là kinh doanh nhỏ, trừ một số siêu thị và nhà hàng, không có camera để truy vết.

Hôm đó cô Chu Chu đi đường nhỏ, chỉ có hai ngã tư giao nhau ghi lại hình ảnh ô tô của cô ta.

Một là 7 giờ, hai là 9 giờ. Đi và về hai lần.

Không có gì khác với lời khai của cô ta.

Nhưng giữa lại có một khoảng lớn không có camera, cổng trường cũng vậy. Cô ta nói đợi ở cổng trường, nhưng camera trường mới bắt đầu từ trong cổng, nên cổng trường cũng không có camera.

“Chưa loại trừ được nghi can, nhưng cũng không có manh mối.” Chu Kỳ hơi bực mình hút thuốc liên tục, hỏi Diêm Đông: “Đội trưởng Diêm, anh điều tra về cái chết của Lục Tri Hạ là liên quan đến vụ buôn lậu, còn Triệu Ngọc Hàm thì sao? Cũng có dính líu đến buôn lậu sao?”

Diêm Đông lắc đầu, “Khó nói, hơi khả nghi. Nếu là bị giết thì động cơ của hung thủ là gì? Hôm đó cô ấy ra ngoài là để giao video cho cảnh sát, nhưng nếu muốn hủy bỏ video, hoàn toàn không cần thiết phải giết, cảnh sát vẫn có thể tìm kiếm ở siêu thị.”

“Vậy vụ buôn lậu đó là như thế nào? Buôn lậu cái gì chứ?”

Diêm Đông suy nghĩ, cuối cùng nói với anh ta: “Buôn m@ túy.”

“Có liên quan gì đến Lục Tri Hạ?”

“Có người gửi kín đáo cho chúng tôi một ổ đ ĩa USB, bên trong là một video ghi lại hình ảnh một nhóm người trồng thuốc phiện quy mô lớn bất hợp pháp, video đó hiển thị vài người, có nửa khuôn mặt của Lục Tri Hạ.”

Ban đầu tập trung xác định vị trí cụ thể địa điểm trong video, nhưng tình cờ anh ta lại biết Lục Tri Hạ.

“Làm sao có thể?” Chu Kỳ hoàn toàn không tin, “Mấy năm vừa rồi mới truy quét buôn bán m@ tuý mạnh tay mà, trồng cây thuốc phiện quy mô lớn như thế làm sao có thể tồn tại?”

“Không biết, video không phải chỉnh sửa, nhưng cho đến nay chúng tôi vẫn chưa tìm ra nơi đó.”

Sau khi phát hiện Lục Tri Hạ, đội trọng án đã gần như đã quét sạch huyện Giang, nhưng không tìm ra nơi nào có thể trồng thuốc phiện quy mô lớn.

Ban đầu anh ta nghĩ Lục Tri Hạ sẽ là một manh mối quan trọng, nhưng không ngờ cô ấy đã chết ngay sau đó.

– ——————–

Trường THPT Chiêu Dương là trường nội trú, nhưng trong trường hợp đặc biệt cũng có thể xin đi học bán trú, nhận một chứng nhận bán trú, rồi có thể tự do ra vào trường.

Trình Cảnh Minh chính là học sinh bán trú, trước đây mọi người thường đùa rằng, ban ngày hắn lúc nào cũng ngủ gục, không phải là vì ban đêm không làm chuyện tốt đẹp à.

Hắn luôn mỉm cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Mọi người đều cho hắn im lặng là đồng ý, không ai làm phiền hắn khi lên lớp.

Thứ Hai tuần đó, Xuân Hòa cũng xin học bán trú, lý do là bà ngoại đã già không yên tâm để bà ở nhà một mình.

Tan học, cô đi theo Trình Cảnh Minh, hắn đeo balo trên một vai, cao ráo nhưng vẫn oai vệ. Bước đi rất nhàn nhã, người đi đường cười vui vẻ chào: “Đại ca Minh, đưa vợ về à!”

Rồi hắn quay đầu lại, thấy cô đang đi sau hắn.

Xuân Hòa không còn lén lút quan sát anh sau lưng nữa, tiến lên hai bước, đi sát bên cạnh hắn, hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”

Hắn không nhìn cô, tay nhét túi quần, hớ hênh nói: “Ăn chơi đàng đi3m, nếu không tôi còn làm được gì chứ?”

Xuân Hòa cười toe toét: “Đưa tôi đi với cậu nhé! Tôi đi cùng cậu.”

Hắn nhướng mày.

Xuân Hòa ôm cánh tay hắn, “Tôi không phải bạn gái cậu sao?”

“Đừng nghịch ngợm, về nhà đi.”

Xuân Hòa nhíu mày: “Mẫu thiết kế trên chiếc áo dài tôi xem rồi, đó là hình vẽ của Tri Hạ, hình con chim Kim Ô đậu trên mặt trời”.

Hắn liếc cô một cái, gật gật đầu, ra hiệu đang lắng nghe.

“Tôi hỏi bà, bà bảo không quen cậu, không thấy cậu từng đến cửa hàng. Ngày Tri Hạ đến may áo dài là đi cùng một thanh niên, nhưng không phải cậu. Nhưng trong thư Tri Hạ nói hôm đó em ấy dẫn cậu đến mà, sao em ấy lại nói dối? Hôm đó tôi nghi ngờ cậu không thể tìm không ra cửa hàng may mặc nhà bà, cậu cũng không phản bác tôi.”

Hắn im lặng một lúc: “Cố gắng học tốt đi, những chuyện khác cậu không cần quan tâm, cũng không can dự được.”

“Cậu có can dự được không?” Xuân Hòa nói: “Để tôi giúp cậu đi, bảo tôi làm gì cũng được.”

Trình Cảnh Minh dừng bước, quay người lại, đứng đối diện cô, cúi xuống nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị mà lạnh lùng: “Tôi nghĩ cậu có lẽ hiểu nhầm gì đó về tôi, tôi chỉ là tên du côn, đưa cậu đến Hoàng Đình nói sự thật với cậu, hoàn toàn là vì thương hại, cậu suy diễn quá đà rồi.”

Xuân Hòa nhìn hắn chăm chăm, cho đến khi hắn ném lại câu “đừng đi theo tôi” rồi bỏ đi, cô mới tỉnh lại, lẩm bẩm: “Đó không phải sự thật.”

Người thanh niên này… lúc tốt lúc xấu, rốt cuộc câu nào mới là thật lòng, cô không hiểu lắm.

Hắn bước ra ngoài gọi taxi rồi đi, Xuân Hòa sững sờ một lúc, cũng gọi một chiếc taxi, đuổi theo.

Tại đồn cảnh sát, tin xấu một nối một, đoạn băng tại siêu thị vẫn chưa sao chép, bất ngờ siêu thị bị mất điện, hai cảnh sát đến kiểm tra đường điện, một kẻ điên lao vào cửa hàng tiện lợi, miệng hét lên thứ gì đó, sau đó túm lấy cái máy tính ném xuống đất, dùng chân đạp phá cuồng nhiệt.

Ổ cứng bị hỏng không thể sửa chữa, hình ảnh mất hoàn toàn.

Theo xác minh, bệnh nhân tâm thần đó là con trai của một phụ nữ góa bên hẻm sau, từ nhỏ đã có vấn đề trí tuệ, không được điều trị, điên loạn là chuyện thường, thường xuyên xảy ra là ném đá phá người đập đồ, chặn người trên đường, người xung quanh đều biết.

Hơn nữa là câm điếc, cho nên lý do là do ai xúi giục, hay tình cờ, không cách nào kiểm chứng.

Mất hình ảnh, bằng chứng đầu tiên đã hư hại.

Cảnh sát khó khăn lắm mới liên lạc được với Jasmine, sau khi trốn khỏi Hoàng Đình cô ta đang ẩn nấp tại một nhà nghỉ nhỏ không cần đăng ký tên, rồi dùng wifi của nhà nghỉ đăng lên mấy bức ảnh và mô tả bằng chữ, khẳng định giáo viên nhà trường bắt tay với nơi giải trí, tập thể xâm hại nữ sinh.

Sau đó sợ bị người Hoàng Đình bắt lại, tự động liên lạc cảnh sát, nói không dám ra ngoài, ra ngoài là nguy hiểm đến tính mạng, cảnh sát bảo sẽ đến ngay, nhưng khi tới nơi cô ta đã không còn đó nữa.

Theo lời chủ nhà nghỉ, cô ta bị ba mẹ mang đi rồi, đưa đến bệnh viện tâm thần Thành Quan.

Cảnh sát lại vội vàng đến bệnh viện, ba của Jasmine gần như quỳ xuống xin lỗi, bảo con gái ông ta chỉ là phát bệnh tâm thần nói bậy nói bạ, xin cảnh sát đừng truy cứu, và cam đoan sẽ chăm sóc cô bé tốt hơn. Mẹ cô bé thì ngăn cửa không cho cảnh sát vào, khóc lóc đòi cảnh sát đừng ép con gái bà.

Trong dò xét đứt quãng, cảnh sát chỉ tìm hiểu được Jasmine từng là gái gọi tại Hoàng Đình, từ lâu đã mắc bệnh rối loạn tâm trí, biểu hiện chủ yếu là hoang tưởng bị hãm hại, đã được điều trị, khỏi rồi, nhưng gần đây do k1ch thích nên tái phát bệnh.

Nguyên nhân k1ch thích, là trong lúc ân ái với Trần Hoài, không cẩn thận cắn trúng Trần Hoài, dẫn đến Trần Hoài tức giận.

Xem lại hồ sơ bệnh án, quả thật cách đây một năm đã có lần khám chữa.

Một người điên, lời khai của cô ta không thể dùng làm bằng chứng, nên manh mối này cũng bị cắt đứt.

Về việc giáo viên bắt tay cơ sở giải trí để xâm hại nữ sinh viên là thật hay giả, chi tiết tình huống cụ thể là gì, không đầu không đuôi, vài bức ảnh mờ mịt, lời mô tả có người bệnh thần kinh, việc xác định tính xác thực cũng còn phải xem xét, rất khó hành động điều tra.

Còn một người bị nghi ngờ nặng nề.

– — Trần Hoài!

Rất nhiều chuyện liên quan tới cậu ta, Jasmine với cậu ta, Lục Tri Hạ với cậu ta.

Cái chết của Triệu Ngọc Hàm cũng rất có thể là do phát hiện ra Trần Hoài có qua lại điện thoại với Lục Tri Hạ vào ngày cô bé chết dẫn đến.

Nhưng sau khi triệu tập Trần Hoài đến đồn, cậu ta không nói gì cả, khẳng định sẽ ủy quyền cho luật sư đến nói.

Đây là một yêu cầu hợp lý, nhưng vẫn khiến một lũ cảnh sát thấy bực mình.

Việc này không giống với một thiếu niên mười bảy tuổi có thể có được sự tự chủ và bình tĩnh đó.

Rất đáng ngờ, nhưng vẫn chưa có bằng chứng Trần Hoài phạm tội, hơn nữa cậu ta có bằng chứng ngoại phạm, ngày Triệu Ngọc Hàm chết, cậu ta ở suốt tại bệnh viện.

Ngày Lục Tri Hạ chết, cậu ta cũng có bằng chứng ngoại phạm, và phủ nhận bản thân không liên lạc với Lục Tri Hạ.

Nghi can Chu Chu không thể loại trừ khả năng phạm tội, có thời gian ra tay, nhưng không có động cơ.

Nghi can Trần Hoài, không thể loại trừ khả năng phạm tội, cũng có động cơ ra tay, nhưng không có thời gian.

Nếu là giết người, việc gi ết chết Triệu Ngọc Hàm, khó có khả năng là hai người họ.

Điều quan trọng hơn, cảnh sát không thể hiểu nổi, mục đích giết Triệu Ngọc Hàm, rốt cuộc là để che giấu điều gì?

Xuân Hòa theo dõi Trình Cảnh Minh, phát hiện hắn thật ra đi tới bệnh viện tâm thần Thành Quan.

Hắn mua một giỏ trái cây ở cổng bệnh viện.

Ra ngoài thấy Xuân Hòa, hắn nhíu mày nhìn cô: “Sao cậu cũng tới đây?” Rồi kéo cô ra vỉa hè, giơ tay gọi taxi, nhét vào tay tài xế hai trăm đồng, “Đưa cô ấy đến Hòa Bình, không đến nơi đừng cho xuống xe.”

Xuân Hòa gõ cửa kính hỏi anh: “Cậu đến thăm thầy Đỗ Hành à?”

Hắn không trả lời.

Ngày hôm sau, Jasmine đã mất tích.

Và người cuối cùng nhìn thấy cô ta, là Trình Cảnh Minh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.