Xuân Hòa Cảnh Minh

Chương 32: C32: Chương 32



Khi tỉnh dậy Xuân Hòa thấy mình trong căn phòng tối om, có tiếng nhỏ giọt, còn có tiếng nói chuyện, rất gần, nhưng cũng có vẻ rất xa, Xuân Hòa không chắc lắm, đầu rất nặng nề, mắt bị bịt, không thấy gì cả, hai tay bị trói sau lưng, hai chân co lại, mắt cá chân cũng bị trói vào nhau. Phía sau cô là bức tường, lạnh cóng, đá ẩm ướt.

“Cô ấy tỉnh rồi.” Có người nói, giọng trẻ, là con trai.

“Tỉnh rồi thì sao, mày còn giết được à? Đại ca Minh coi cô ta như báu vật, chị Nhiên bắt cô ta đến đây đã chọc giận anh ấy rồi. Giờ sếp trọng dụng Đại ca Minh lắm, bắt cô ta về thì chết chắc”. Một người đàn ông có giọng khàn khàn nói. Còn một người phụ nữ thứ ba, người phụ nữ khinh bỉ hừ một tiếng, “Đám hèn nhát!”.

Sau đó ba người lại cãi nhau ầm ĩ, cứ quanh đi quẩn lại hai chủ đề “Mày gan thì làm đi” và “Tao không gan nhưng cũng không làm”, cuối cùng có người khác gầm lên từ xa “Đứa nào cãi nhau nữa thì cút ra ngoài bốc hàng đi!”.

Rồi yên tĩnh trở lại.

Miệng Xuân Hòa không bị nhét gì, nhưng ban đầu cô không dám lên tiếng vì không biết hoàn cảnh ra sao.

Bây giờ thì hình như đã hiểu phần nào, ít ra là vì Trình Cảnh MInh nên bọn họ không dám đụng đến cô.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim vẫn đập loạn xạ.

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô, càng siết chặt hơn, dù cô tự nhủ bây giờ vẫn an toàn cũng vô ích.

Cô luôn tưởng mình vô sở úy, nhưng khi nguy cơ ập đến mới nhận ra, có điều vốn có trong bản năng, như sợ chết chẳng hạn, cô không thể kiềm chế được.

Cô nghĩ mình đã gây thêm rắc rối cho Trình Cảnh Minh, cứ nghĩ vậy là lại thấy buồn và day dứt.

Cô nhớ hắn quá đi mất, dù chỉ được nhìn thấy hắn từ xa cũng đủ khiến cô yên tâm rồi.

Hắn luôn có một sức mạnh kỳ diệu như vậy.

Xuân Hòa nói nhỏ: “Cho em chút nước được không?”.

Thật ra cô không chỉ khát lắm mà còn đói nữa, bụng như rỗng, có lẽ đã bất tỉnh lâu rồi.

“Đợi đó!” Người đàn ông giọng khàn khàn nói.

Một lúc sau, cằm Xuân Hòa bị người ta nắm lấy, nước bị ép thô bạo vào miệng, cô nuốt không kịp nên ho dữ dội, “Đủ…khục…rồi…khục…tôi…”. Đủ rồi, được rồi, tôi không muốn uống nữa, nhưng không thể thốt thành lời vì bị sặc. Những người kia có vẻ chẳng quan tâm đ ến tình trạng của cô, thấy cô sặc nước mũi dãi còn cười.

Nỗi sợ hãi vô hình leo thắt cao hơn, cô lo một lúc nào đó mình sẽ bị bọn khốn nạn này giế t chết.

Xuân Hòa co rút người vào góc tường, dán lưng vào, người đàn ông giọng khàn thấy vậy cười khẩy một tiếng, “Thật hèn nhát!”.

Chàng trai trẻ cảnh báo: “Đừng quá đáng, kẻo đại ca Minh biết thì khổ”.

“Biết thì biết, mắc mớ gì, đâu phải bọn tao bắt đâu.”.

Thời gian trôi qua chậm rãi và dày vò, Xuân Hòa vẫn dán mình vào tường, không dám cử động, qua lớp vải dày bịt mắt, cô có thể thấy mờ mờ đỏ lờ mờ, bây giờ có lẽ là ban ngày.

Tường phía sau lưng cô dính đầy rêu, lạnh, trơn tuột, như da rắn, rất gồ ghề.

Đây không phải tường, ít ra cũng không phải tường thường.

Người ra người vào liên tục, ngoài hai người đàn ông và một phụ nữ canh giữ Xuân Hòa, gần như không ai nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân, rồi mờ dần đi và lại gần.

Cùng với tiếng bước chân là tiếng vật nặng rơi xuống, lẫn âm thanh thở nặng nhọc, có lẽ đang khuân vác, nhưng Xuân Hòa không đoán ra là gì.

Cô nhớ cái giọng quát ầm lên: “Đứa nào cãi nhau nữa thì cút ra ngoài bốc hàng đi”.

Có thể đó là hàng hóa, còn là hàng gì thì không biết.

Thời gian dài đằng đẵng khó nhịn, Xuân Hòa cảm thấy khát và đói quá, nhưng chẳng ai quan tâm cô, cô cũng không dám lên tiếng nữa, sợ bị ép uống nước hay ăn thức ăn nữa, cảm giác đó thật tệ hại.

Đến giờ trưa, người phụ nữ canh giữ cô nhận điện thoại của Chu Nhiên gọi tới, miệng cười toe toét, “Dạ, chị Nhiên, em trông cô ấy cẩn thận lắm đấy ạ, chị yên tâm đi, chúng em không đụng vào cô ta, sếp cũng chưa có phản ứng gì, chắc sẽ không giết cô ta đâu, tên cảnh sát kia vẫn còn trong bệnh viện nhưng dù sao cũng là công an mà, lúc này sếp không muốn gây sự ạ.”

Khi tiếng chân bước dần mất hẳn, xung quanh trở nên yên lặng, Xuân Hòa cũng ngừng cử động tay – cô tranh thủ lúc hỗn loạn, dán sát vào tường và cố gắng dùng đôi tay bị trói sau lưng lần theo những rãnh không bằng phẳng trên tường, giống như đã từng thấy trên truyền hình, nhưng cô không may mắn, không biết họ dùng dây gì trói cô, không tóc tơ nào bị cọ xước.

Cô thất vọng nghĩ, cô không thể nào trốn thoát.

Cô không cố thoát thân nữa, ba người kia không rời cô xa, dù không canh chừng kỹ lắm, phần lớn thời gian chỉ chơi bài hoặc trò chuyện, nhưng không bao giờ hai người cùng rời đi cả, với tình thế này dù có tháo được dây thừng, cô cũng không có cơ hội.

Não cô dần tỉnh táo lại, nhớ lại trước khi mất ý thức đang xảy ra chuyện gì – cô vừa lấy kết quả phân tích đất tại bưu điện bệnh viện, rồi định báo cho Diêm Đông biết, thế là cô chạy thục mạng lên phòng, vừa mở cửa thì phòng trống không, Diêm Đông không có, quay đầu lại là khuôn mặt cô Chu Chu, có vẻ cô Chu Chu đã chờ sẵn ở đó từ lâu.

Nghĩa là lúc Xuân Hòa nhận được kết quả phân tích thì cô Chu Chu đã biết tin. Hay đúng hơn, từ trước nữa!

Thế Diêm Đông thì sao nhỉ? Anh ta có sao không?

Trước đó Xuân Hòa luôn thấy có kẻ theo dõi cô và Diêm Đông, bọn đó có quan hệ gì với cô Chu Chu?

Câu trả lời đã rõ ràng phơi bày, Xuân Hòa cảm thấy mình đã đoán được phần nào chuyện gì đã diễn ra, nhưng dù biết nguyên nhân cũng vô ích thôi, nếu không xác định được nghi phạm, không tìm ra thủ phạm cầm đầu, trong một tổ chức ngầm khổng lồ, cắt bỏ vài nhánh phụ cũng không gây ảnh hưởng nhiều được gì đến thân chính.

Xuân Hòa gần như chắc chắn việc này liên quan đến vụ cướp 712 cách đây nhiều năm, liên quan tới vụ buôn lậu m@ túy, thực ra từ đầu đến cuối chỉ là một vụ án, vì chưa bao giờ được làm rõ nên mới xuất hiện biến cố sau này.

Xuân Hòa rất mệt mỏi, suy nghĩ mơ hồ rồi không hay biết mình đã thiếp đi, trong tình cảnh và môi trường như thế này, cô tưởng mình sẽ căng thẳng suốt, nhưng thực sự cô đã ngủ thiếp đi, mơ màng thấy có ba, có người ba nuôi, còn có Trình Cảnh Minh, tất cả chạy vụt dưới ánh mặt trời màu máu, Xuân Hòa không biết ai đang chạy trốn cái gì, cô cũng bắt chước chạy theo, ba quay đầu lại hét ầm lên với cô, nhưng không nghe thấy, giấc mơ yên tĩnh như kẻ chết, giống hình ảnh bị tắt tiếng vậy, cô há to miệng mà chẳng nghe thấy giọng nói nào của mình, cũng không nghe được bất kỳ thứ gì.

Trình Cảnh Minh chạy rất nhanh, có vẻ như đang đuổi theo cái gì đó, ánh mặt trời màu máu khiến khuôn mặt hắn như ngâm trong vũng máu, hắn cũng quay đầu lại, nhìn Xuân Hòa, biểu cảm đột ngột thành vẻ sợ hãi, cũng hét to vào mặt cô, Xuân Hòa cố gắng đọc cử chỉ, hoảng hốt hỏi: “Anh nói gì?”.

Hắn làm cử chỉ với cô, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, bật ra hai chữ, Xuân Hòa há hốc mắt, cuối cùng đọc được, hai chữ đó là — Cẩn thận!

Cô giật mình quay đầu lại, một khuôn mặt hiện ra trước mặt, cô Chu Chu với ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, gọi tên cô: “Xuân Hòa!”.

Hai tiếng này có âm thanh, Xuân Hòa cảm thấy nỗi kinh hoàng dồn dập bao trùm cả người, mồ hôi lạnh tuôn ra từ những lỗ chân lông mở toang.

“Đừng!” Xuân Hòa giật mình mở mắt, thấy khuôn mặt cô Chu Chu, liền lùi lại vội.

Hiện thực hòa lẫn với cơn mơ, xúc động còn đằng đẵng.

“Sợ à?” Cô Chu Chu vuốt mặt cô, đôi bàn tay không mềm mại mướt mát như dung nhan bề ngoài, trên lòng bàn tay là những cục chai cứng của người lao động, “Em thông minh quá, cảnh sát trong đội đều hoạt động ngầm mà em thì cứ xông thẳng đến trước mặt tôi. Giờ tình hình này đấy, đừng trách tôi nhé.”

Xuân Hòa nuốt nước bọt, dần tỉnh táo lại, miếng vải che mắt đã bị tháo ra, cô nhìn xung quanh nơi đang ở, là một hố sâu trong núi, thành hang liên tục ngấm nước chảy xuống, phía sau lưng cô không phải tường mà là vách đá trơn bóng do ẩm ướt đầy rêu xanh, những người canh giữ giờ không còn đây nữa, ngay cả hàng hóa vẫn còn, xếp ngay ngắn thành đống là các thùng kẽm không ký hiệu, Xuân Hòa đoán có thể là m@ túy. Nếu trên núi Văn Thanh có vấn đề thì chỗ chế biến và tinh chế cũng có thể ngay tại đây, vì nếu muốn vận chuyển nguyên liệu ra ngoài thì quá khó khăn, rủi ro tăng lên nhiều lần.

“Em sợ.” Xuân Hòa gật gật, “Em không còn em gái nữa rồi, nhưng em còn ba mẹ nuôi, dù họ khắt khe song cũng yêu thương em, em còn bà, bà đã già rồi, người thân bên cạnh còn quá ít ỏi, bà đã trải qua nhiều đau đớn chia ly, em không nỡ đem thêm một nửa nỗi đau nữa cho bà, em vẫn nghĩ sống chết chỉ là một trạng thái, vốn dĩ chết là lẽ tất nhiên, sống cũng bình thường, nhưng khi thực sự đối mặt cái chết mới nhận ra ràng buộc rất nhiều. Còn cô, cô Chu Chu có sợ không?”, Xuân Hòa ngước lên nhìn cô ta, cơn đói và khát khiến giọng cô yếu ớt đi rất nhiều, cử động cũng chậm chạp hơn, ánh nhìn dần dần tháo lên, như chuyển động chậm vậy.

Cô Chu Chu cười, đó không phải nụ cười dịu dàng quen thuộc, nụ cười này mang chút mỉa mai và sắc bén, cô ta nói: “Tôi sợ ư? Tôi đã sợ từ lâu rồi, nên giờ cũng chẳng có gì đáng sợ nữa.” Cô như thú dữ bị kìm nén bấy lâu, giờ đây được giương móng vuốt ra rồi, những lớp ngụy trang hóa thành vô nghĩa.

“Không, cô vẫn sợ, thậm chí còn sợ hơn.” Xuân Hòa khẳng định.

Cô Chu Chu nhướng mày nhìn cô.

Xuân Hòa giải thích: “Nếu cô không sợ, sẽ không quay về nước đâu. Khi 17 tuổi, mẹ cô đốt nhà, không lâu sau đó ba cô đi vào nam làm thuê, rõ ràng là đang trốn tránh gia đình, cô cô độc không nơi nương tựa, trời như sập xuống, rồi thầy Đỗ Hành xuất hiện, ông mang theo đội cứu trợ, như thiên thần giáng trần đến nhà cô, trang trải học phí, cung cấp tiền bạc, giúp ôn bài, ông hiền hòa như người thân lớn tuổi, cô cho rằng ông là ân nhân của mình.” Khi nói tới đây thì ánh mắt cô Chu Chu đã trở nên u ám, nhưng Xuân Hòa vẫn tiếp tục, “Cô tin tưởng ông hoàn toàn, bất kỳ yêu cầu nào, dù lớn hay nhỏ, cũng cố gắng thực hiện, cô cảm thấy ân huệ của ông vô cùng lớn.

Cô Chu Chu đột ngột nắm vai Xuân Hòa, “Cô nói gì vậy?”.

Xuân Hòa hai tay chân bị trói phải co người lại, dựa vào vách đá để tìm chút an toàn, cô nói: “Để em nói hết đã.” Không đợi cô Chu Chu đồng ý, cô đã tiếp tục, “Rồi hai người yêu nhau, hay ít ra cô tưởng là yêu, lần đầu là ở đâu nhỉ? Có lẽ trong một buổi ôn tập tối nào đó, hoặc là cô chủ động tìm gặp ông ấy, dù sao cũng là trong một khoảng thời gian chỉ có hai người, giữa hai người có quan hệ, lúc đó cô chưa thành niên, còn ông là giáo viên đáng kính, cô cảm thấy tội lỗi, cúi đầu xuống không nổi, cũng cảm thấy sợ hãi, giống bao cô gái đang xuân sắc khác, mơ mộng về tình yêu đẹp đẽ nhưng bị kìm kẹp bởi ánh mắt xã hội, cô đã làm điều không tha thứ nhất là quan hệ với người đàn ông đã có vợ, cô sợ hãi, muốn lùi lại, nhưng người đàn ông bảo yêu cô, không thể thiếu cô, cô thấy thương hại cho ông vì ông có người vợ quê mùa và tư tưởng cổ hủ, nên cô đầu hàng trước ảo ảnh về tình yêu và cảm giác an toàn, tình nguyện hiến dâng, cho đến khi cô thi đại học. Sau này học đại học, vì người đó dạy Hóa, tâm lý khiến cô không ngăn được mình nộp đơn khối ngành tương tự, với hy vọng tìm được điểm chung giữa hai người, để tình cảm mong manh kia thêm chút cứng cáp hơn. Chính thầy phát hiện ra năng lực của cô khi học đại học, cô là cái cây học hóa học, ông trang trải cho cô suốt 4 năm đại học, rồi định tiếp tục cho cô học thạc sĩ, nhưng càng lớn cô càng thấy quan hệ của hai người là sai lầm, muốn rời đi, lén đăng ký vào trường nước ngoài, cô tưởng mọi chuyện đã chấm dứt. Nhưng cô vẫn quay lại, bên ông, làm quân cờ đã định trước, vì ông nắm điểm yếu của cô, ép cô không thể không trở về.”

Nói xong, Xuân Hòa nhìn thẳng vào mắt cô Chu Chu, thấy đồng tử co thắt lại, thấy vẻ u ám.

Xuân Hòa nghĩ, mình đã đoán đúng.

“Em nói những điều này, không có ác ý gì, em không biết chính xác thông tin nào cả, chỉ là suy đoán, nếu em đoán sai thì xin lỗi vì thiếu tế nhị, còn nếu đúng thì em muốn nói với cô một câu – cô có thể bắt em sớm hơn, chẳng hạn khi em mới bắt đầu làm lớp trưởng của cô, thường xuyên quanh quẩn bên cô, hoặc nói cách khác, cô cố ý kéo dài đến phút cuối mới bắt em, cô muốn một cuộc chống đối lặng lẽ, muốn làm Trình Cảnh Minh tức giận, tạo rắc rối cho thầy Đỗ Hành, trong khi Trình Cảnh Minh đang làm việc quan trọng, không thể phạm sai lầm, nên sếp nhất định sẽ nghe theo ý anh ấy, phải không?”.

Xuân Hòa vừa dứt lời, cô Chu Chu siết cổ cô, mắt nhìn sắc lạnh, “Cô có nghĩ trước khi nói những lời này, tôi có thể siết chết cô không?”.

Xuân Hòa khó khăn nuốt nước bọt, “Cuộc đời là cuộc cá cược lớn, chỗ hấp dẫn chính là bạn không bao giờ biết mình có thể thắng hay không.”

Cuối cùng cô Chu Chu buông tay, vỗ vỗ má cô, “Bạn gái Trình Cảnh Minh cũng thú vị giống anh ta.”

“Quá khen.” Xuân Hòa thở hổn hển, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng đỡ hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.