Ác Linh Quốc Gia

Quyển 2 - Chương 25: Hệ thống​



Tôi không nộp hồ sơ lí lịch vào công ty mà, đúng không?

Hạ Thiên Kỳ đối với việc nộp hồ sơ xin việc vào công ty này không có chút ấn tượng, và cả việc hắn đồng ý đến phỏng vấn nữa, toàn bộ sự việc này hắn đều thấy rất mơ hồ.

Đúng vậy, là công ty đơn phương nhận người, cũng có thể nói là cưỡng chế nhận người.

Người đàn ông trung niên đó gật đầu khẳng định, dập tắt điếu thuốc lá trên tay, ông ta tiếp tục nói, giải thích vấn đề này:

Tuy nhiên, công ty chỉ chọn những người có điều kiện phù hợp, sau đó mới ép buộc đến phỏng vấn. Bất kể người đó có đồng ý hay không, đều phải chấp nhận thử việc.

Bởi vì các cậu có được thể chất đặc biệt.

Nói một cách chính xác hơn đó là các cậu có khả năng nhận biết được ma quỷ.

Người bình thường thì rất ít khi nhận biết được chúng, cho nên việc bọn họ bị quỷ để mắt tới là rất thấp. Nhưng đối với những người như cậu lại khác, các cậu rất dễ bị ma quỷ phát hiện, mà một khi đã bị phát hiện, rất có khả năng sẽ tử vong.

Không chỉ các cậu gặp chuyện, mà kể cả những người quen, thân thích bên cạnh các cậu cũng sẽ bị sát hại.

Công ty tuyển vào những người có khả năng đặc biệt, vừa xem như để cô lập, cũng là biến điểm yếu thành năng lực bảo vệ.

Biến điểm yếu thành năng lực bảo vệ? Ông xác định cái này là bảo vệ sao? Nếu không phải vận khí của tôi tốt, thì đã chết lâu rồi! Hạ Thiên Kỳ cảm thấy ông ta đã bị công ty này tẩy não, ngay cả những lời vô lý như vậy cũng có thể nói.

Nếu như công ty không tuyển cậu vào, như vậy thì sớm muộn gì cậu cũng bị quỷ giết. Nhưng giờ cậu đã vào đây, sau kỳ thực tập vẫn còn sống, như vậy là cậu có thể biết phép trừ ma, hơn nữa cũng từ từ có được năng lực đối phó với bọn chúng, không lẽ đây không phải là một loại bảo hộ?

Lần này, Hạ Thiên Kỳ chỉ im lặng, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy phẫn nộ không ngừng.

Ngoài ra, vận khí cũng là một loại sức mạnh, tôi có thể sống sót đến bây giờ, leo đến vị trí quản lý nơi này cũng là nhờ vào vận khí tốt. Bởi vì những người có vận khí không tốt kia đều đã chết, vậy nên tuyệt đối không thể tự xem thường bản thân mình.

Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút, để cho Hạ Thiên Kỳ có thời gian suy nghĩ, sau đó mới nói tiếp:

Sau này trở thành nhân viên chính thức, cậu vẫn phải tham gia giải quyết các vụ việc kinh dị khác.

Thời gian không thể xác định, nhanh thì khoảng ba bốn ngày, có thể ngắn hơn. Còn lâu thì 1- 2 tuần, cũng có thể sẽ lâu hơn.

Cậu có thể xem việc giải quyết chuyện linh dị là nhiệm vụ công ty giao xuống.

Mà trong thời gian không có nhiệm vụ, cậu sẽ là một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, sẽ không có cái gọi là làm việc đúng giờ.

Lúc nào nhận được công việc cấp trên giao thì lúc đó mới phải làm việc.

Địa điểm có thể là ở nông thôn, hoặc là ở thành phố, nói chung là cũng không cố định.

Trong tình huống bình thường thì người thực hiện nhiệm vụ chỉ có một mình cậu, về vấn đề này chủ yếu là phụ thuộc vào độ khó mà giao. Chuyện càng khó giải quyết thì người tham gia sẽ càng nhiều.

Về phần độ khó của nhiệm vụ, thì phải phụ thuộc vào năng lực của quỷ.

Nói tóm lại là do ma quỷ.

Tất nhiên, ma quỷ cũng có mạnh có yếu. Trong đó yếu nhất là hồn ma, tiếp đến là quỷ mị, và mạnh nhất là Lệ Quỷ.

Tuy nhiên, mạnh nhất này cũng chỉ là đối với các nhân viên bình thường, hay nói một cách khác, so với các loại quỷ khác thì Lệ Quỷ mạnh hơn, nhưng trong mắt cậu thì tạm thời không đáng để nhắc đến.

Hồn ma, quỷ mị, Lệ Quỷ? – Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mơ hồ, nhìn ông ta:

Không lẽ quỷ cũng có nhiều loại khác nhau? Người sau khi chết đi sao lại chia làm nhiều đạo như vậy?

Quỷ tất nhiên phân đủ nhiều loại khác nhau, ngoài ra, cậu cần phải biết rõ, quỷ chưa chắc đã là con người sau khi chết chúng còn có thể là một loại vật nào đó tạo thành.

Ông nói quỷ không phải là con người sau khi chết mà thành? – Câu nói của người đàn ông trung niên làm Hạ Thiên Kỳ vô cùng kinh ngạc:

Nhưng tại sao có thể là loại đồ vật này.

Không nên quá xem thường thế giới này. Tốt rồi, chúng ta trở lại chuyện chính, có nhiều chuyện đến lúc bản thân mình sẽ tự biết.

Nói đến đoạn này, rồi ông ta lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy hợp đồng, một xấp chứng kiện, và một chiếc đồng hồ đeo tay, đẩy đến trước mặt Hạ Thiên Kỳ:

Đây là hợp đồng chuyển thành nhân viên chính thức, cậu ký nó sẽ trở thành nhân viên chính thức của công ty, nhận được những đãi ngộ của nhân viên. Còn chiếc đồng hồ này là phụ kiện bên ngoài. Mỗi lần cậu làm nhiệm vụ, cái này sẽ xuất hiện những thông tin tương ứng, cho điểm sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cũng như là ban thưởng. Cụ thể thế nào thì sau này cậu tự tìm hiểu, tôi không nhiều lời thêm nữa.

Còn cái chứng kiện này, là để chứng nhận công tác của cậu, nếu như sau này gặp phiền toái trong quá trình làm việc, ví dụ như đụng độ phải cảnh sát, hoặc là quân đội cản trở, cậu có thể đem nó ra, giải quyết mọi rắc rối.

Cmn, tại sao lại ví dụ những trường hợp xấu như vậy.

Nghe xong, nội tâm Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hưng phấn hẳn, vội vàng cầm giấy chứng kiện ở trên bàn lên, cẩn thận mở ra xem một chút.

Chứng kiện nhìn rất đơn giản, giống như thẻ học sinh ở trường học, có dán hình của hắn, và cả một chân dung hết sức quỷ dị. Hạ Thiên Kỳ nhìm chằm chằm vào đó, chẳng những không phát hiện được thứ gì rõ ràng, mà thậm chí càng xem càng thấy mơ hồ, có cảm giác như bị thôi miên.

Đây là… Có chuyện gì vậy? Tại sao tôi không thấy rõ mặt người này?

Cậu thấy không rõ cũng là chuyện bình thường, bởi vì ngay cả tôi, đến bây giờ cũng không thể nhìn rõ được.

Ông cũng không thể nhìn rõ? Vậy thì ai?

Có người nói là BOSS, cũng có người nói là tổng thanh tra, nhưng đến cùng là người nào thì những nhân viên quèn như chúng ta không thể biết được. Trong công ty, sự chênh lệch giữa các cấp bậc là rất lớn, đã biết rõ chuyện tình cũng hoàn toàn khác.

Nhìn chung, cấp bậc cao nhất mà nhân viên bình thường có thể gặp chính là quản lý.

Như vậy đó, mọi chuyện là như vậy.

Tuy Hạ Thiên Kỳ không nói gì, nhưng trong lòng hắn cho là rất không đúng, nhưng dù sao, hắn cũng đã gặp qua quản lý lương Nhược Vân, bây giờ suy nghĩ lại một chút, cảm giác của hắn quả thật rất khó so sánh.

Tuy nhiên, cái thực sự làm hắn động tâm chính là, người được dán trên cái chứng kiện này rõ ràng là người sống, hắn thật sự là khó để có thể tưởng tượng được người này là người như thế nào, sao lại in hình mình lên đó, hơn nữa người không đủ cấp bậc sẽ không có tư cách để nhìn thấy mặt hắn.

Cái biết rõ về công ty này, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy nó rất thần bí, và vô cùng đáng sợ.

Lúc này, người trung niên kia lại nói tiếp:

Trong sinh hoạt hằng ngày, tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của mình với người ngoài, nếu không sẽ phải chịu phạt, là bị trì điểm vinh dự. Ngoài ra, chứng kiện cũng chỉ có thể dùng để giải quyết rắc rối trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, không được dùng trong cuộc sống thường ngày, bằng không, cũng sẽ bị phạt trừ điểm.

Điểm vinh dự? Là cái gì vậy?

Hạ Thiên Kỳ ngắt lời ông ta.

Đúng, vì sau khi các cậu giải quyết xong nhiệm vụ đều sẽ được cho điểm ban thưởng, phần thưởng này đối với chúng ta mà nói thì cực kỳ quan trọng.

Bởi về, kể cả việc bản thân tự tăng ca, thăng chức và hoàn thành nhiệm vụ được giao hằng năm, tất cả đều cần điểm thưởng.

Đây chính là vấn đề tôi đã đề cập với cậu trước khi cậu làm nhân viên thực tập.

Chuyện này, nếu như nhân viên thử việc không đạt tiêu chuẩn, hoặc là không hoàn thành nhiệm vụ sẽ như thế nào? – Hạ Thiên Kỳ, thăm dò hỏi một câu.

Nếu là lãnh đạo, sẽ bị giáng chức, còn nhân viên bình thường sẽ bị khai trừ, mà điều đó có ý nghĩa – sẽ bị giết chết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.