Kỳ Án Thôn Đông Quan

Chương 80



Ni mặc dù rất muốn ngăn cản ông ta nhưng tay chân cô bị trói và miệng cô thì bị dán keo dính. Giờ đây cô cầu mong sư phụ mình nhanh chóng xuất hiện, có như vậy mới ngăn cản nổi ông ta.
Cô phóng ánh mắt tức giận nhìn Hàn, trong đầu thầm chửi:” Chưa thấy người nào ngu ngốc như anh ta, mê tín tới nỗi đem cả con ruột của mình mang ra trao đổi lấy danh vọng. Nếu có người phải xuống địa ngục, thì là ba người bọn họ mới đúng, chứ không phải thằng bé.”
Ở bên này, thầy Quý liên tục hỏi:
“ Đã sắp tới nơi chưa?”
Sa đáp:” Cũng sắp tới rồi đó thầy!”
Huệ tiếp lời:
“ Vượt qua đoạn đường này là tới.”
Giọng nói của Huệ không hề thất thanh, hầu như không có vẻ hoảng loạn. Nhưng trong lòng cô đã căng thẳng tới mức muốn nghẹt thở. Chỉ mong cậu con trai bé nhỏ của mình không xảy ra chuyện.
Bên tai thầy Quý mơ hồ nghe thấy tiếng than thở của cành lá đang già cỗi, dường như chúng đang ngậm ngùi trong cơn hấp hối.
Thầy Quý lẩm nhẩm trong miệng:
“ Mảnh đất công chúa sơn trang huyệt cái gì chứ? Nếu quả thực đây là mảnh đất mang lại phú quý thì sao thực vật nơi này lại dần mất đi sự sống? Hơn nữa, chẳng có thần thánh nào hãm hại con người cả, bởi vốn dĩ lòng dạ con người nham hiểm hơn cả ma quỷ.”
Càng đi, thầy càng cảm nhận âm khí tại đây càng đặc khác thường, nhưng có xen lẫn chút ít hơi khí của xá/c chế.t. Lúc đó thầy biết mình đã đặt một chân vào ngưỡng cửa tử thần.
“ Luồng âm khí đang toả ra từ đâu?” Đó là câu hỏi hiện hữu trong đầu thầy lúc này.
Trời như sắp có mưa, vài giọt nước từ trên những tán lá rơi xuống lộp độp, có vài giọt rớt lên trán Sang.
Cậu lầm bầm trong miệng:” Với thời tiết này, chẳng nhẽ lại có mưa?” Chân cậu khựng lại theo quán tính, bởi mùi tanh nồng của mâu vừa xộc thẳng vào khoang mũi cậu.
Sang đưa tay lên quẹt giọt nước vừa đọng trên trán mình, cảm giác nó rất tanh tưởi và nhớp nháp. Cậu đưa xuống mũi ngửi, lập tức nhăn mặt, kinh hãi thốt lên:
“ Là máu!”
Mọi người bị câu nói của Sang làm cho dừng lại. Việt ngoảnh lại hỏi:
“ Anh không sao chứ?”
“ Không, tôi không sao. Nhưng hình như trên cành cây có người bị thương.”
Viết soi cây đèn pin lên hướng chỉ của cánh tay Sang, cậu sững sờ tột độ khi nhận ra có người nằm vắt vẻo trên cành cây thật.
“ Quả nhiên là có người!”
“ Này! Cậu là ai, tại sao bị thương rồi còn leo lên tới trên đó nằm?”
Người đó vẫn im trên cành cây, trong tư thế nằm vắt cơ thể trên cành cây, hai tay hai chân buông thõng, cơ thể hoàn toàn bất động.
Thầy Quý cúi xuống, dùng tay sờ vào vết máu đọng trên lớp lá khô dưới đất, miết nó vài đường trên ngón tay, rồi đứng thẳng người ngước lên, khẳng định:
“ Người này chế.t rồi. Mọi người xem, má.u đọng dưới đất có chỗ đã khô, chứng tỏ người này bị thương khá lâu. Cũng có thể do mấ.t má.u nhiều nên mất mạn.g. Song không hiểu vì nguyên nhân gì lại ra nông nỗi này.”
Soi kỹ vào cái xá.c bất động, mọi người hoảng hốt khi thấy lớp da mặt của anh ta đã bị hung thủ lột đi, khuôn mặt hiện tại đỏ chon chót, má.u me phủ kín.
Huệ sốt ruột hối:
“ Thầy ơi, nếu anh ta chế.t rồi chúng ta có thể đi cứu người được không? Sau đó quay lại đưa anh ta xuống sau.”
Câu nói này của Huệ thầy Quý hoàn toàn đồng ý. Nghĩ đi cũng gần đến nơi, thầy Quý vội gật đầu:
“ Cô Huệ nói có lý, chúng ta đi cứu người trước, sau đó quay lại hạ anh ta xuống.”
Lão hành khất sai đôi tình nhân đào sẵn cái khá to và rộng từ chiều hôm trước, bên dưới còn đặt sẵn 1 chiếc quan tài. Khỏi phải nói, một lát nữa, người nằm dưới chiếc áo quan kia không ai khác chính là Ni và đứa bé.
Lão hành khất đặt đứa bé lên phiến đá ngay trước mặt mình, bên cạnh còn có con dao âm dương mà lão ta luôn mang theo bên mình. Lão ta đưa tay lên bắt ấn, miệng lầm rầm đọc thần chú liên hồi, khiến giông gió nổi lên cuồn cuộn.
Cảnh tượng này y chang vào cái đêm của 3 năm trước. Lão cũng từng sai khiến Điền tự tay mó.c đi đôi mắt của bu mình. Cảnh vật không thay đổi, chỉ có chăng thay đổi chính là mạn.g người.
Lão hành khất bừng mở mắt. Rút sợi dây trói hồn ra quấn quanh cơ thể thằng bé, bó nó lại trong sợi dây. Nghe đâu, đó là cách giam giữ linh hồn của người chế/t, không cho họ quay lại quấy phá người đã hãm hại mình. Cẩn thận hơn, lão ấy còn vẽ bùa lên trán thằng bé, sau đó dán bùa đã hoạ sẵn kín khắp người.
Làm phép xong ông ta ra lệnh:
“ Đặt nó xuống dưới đi.”
Lão ta nhấc đứa bé đưa cho Hàn. Bồng con trai trên tay, tai hắn nghe rõ nhịp thở đều đều của con trai mình, cảm giác tội lỗi nhen nhóm. Hàn nhìn vào khuôn mặt non nớt của con trai, thằng bé giống hắn như hai giọt nước, sự chia xa làm hắn có chút do dự, cứ đứng yên mãi một chỗ không hề nhúc nhích.
Lão hành khất dường như đoán được suy nghĩ trong đầu Hàn, bèn lên tiếng thúc giục:
“ Sắp qua giờ lành rồi, nếu cậu vẫn do dự thì sẽ không còn cơ hội thứ hai đâu. Nên nhớ, vận may của cậu chỉ còn cách cậu một khắc.”
Ả bồ cũng lên tiếng:
“ Anh Hàn, anh làm theo lời ông ấy nói đi. Sau này anh muốn có mấy đứa con em sẽ sinh cho anh, hoặc đẻ hết trứng luôn cũng được.”
Hàn lại mềm lòng, nghĩ tới sự vinh hoa phú quý đang cách trong gang tấc lần nữa khiến hắn nguội lạnh.
Hắn không chút đắn đo, nhảy phóc xuống dưới huyệt đặt con trai mình nằm ngay ngắn trong đó, nhìn thằng bé lần cuối, đưa tay lên vuốt má, vòng xuống cằm. Cố kiềm chế cảm xúc, buông một câu rồi nhảy bật lên mặt đất:
“ Ta xin lỗi con!”
Ông ta cười sằng sặc. Điệu cười vang vọng cả một cánh rừng rậm rạp. m vang đến nỗi bên chỗ đoàn người của thầy Quý cũng nghe thấy.
Thầy Quý hô hơn:” Là tiếng cười của ông ta. Không hay rồi, cái Ni và thằng bé đang gặp nguy hiểm.”
Họ vừa đi vừa chạy, không dám chậm trễ dù chỉ một bước.
Phía bên này, Ni dùng cách nên mãi cuối cùng sợi dây cũng bung ra khỏi cổ chân. Chẳng hề suy nghĩ, cô bật người lên lao đến nhảy ngay xuống dưới huyệt, nằm cạnh thằng bé, ngước đôi mắt căm phẫn lên tựa như muốn nói:” Đừng có làm hại nó.” Tưởng lão hành khất sẽ đắc ý, nhưng lão ta lại có thái độ hoàn toàn trái với suy nghĩ của Hàn.
“ Mau! Mau đưa cô ta lên rồi lấp đất lại. Nhanh! Nhanh đi nào.”
“ Hả! Cái gì, ông bảo chôn cô ta cùng con trai tôi kia mà. Sao bây giờ lại đổi ý muốn đưa cô ta lên.”
Biết kế hoạch sắp thành công, và trong lúc này vẫn chưa ngửa mặt nói cho Hàn biết rằng hắn đã bị mình lợi dụng, bởi Hàn vẫn còn chút giá trị để ông ta sai khiến. Nghĩ đoạn, ông ta vội giải thích.
“ Ban đầu tôi tính vậy, nhưng sau khi xem xét lại bát tự thì tôi thấy bát tự của cô ta và bát tự của con trai cậu hoàn toàn xung khắc. Nếu chôn cùng một huyệt sẽ sinh ra tương khắc. Thời gian đầu cậu yên ổn làm ăn được, còn về lâu dài, linh khí sẽ bị ảnh hưởng bởi âm hồn của cô ta.”
Nghe lão nói có lý. Kẻ ngu ngơ về đạo hạnh như Hàn liền tin lời lão hành khất nói đến sái cổ. Hắn nhảy xuống lần nữa đẩu Ni lên. Có sự góp sức của ả bồ, một đứa thì đẩy, đứa trên bờ thì kéo, hì hục một lúc bọn chúng cũng lôi được Ni lên bờ.”
Hàn nằm vật xuống đất, thở hồng hộc như trâu, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
“ Con..con..khốn. Làm ông mày mệt thấy bà. Mà sao lão không nói sớm, xém chút bị cô ta phá hỏng.”
Ông ta tập tễnh đi đến, quăng cho ả sợi dây thừng rồi ra lệnh:
“ Trói chân cô ta lại. Còn cậu, mau lấp đất đi.”
Ni bị ả đàn bà ghì xuống trói. Lần này cô bất lực nhìn Hàn xúc từng xẻng đất hất xuống.
Một tiếng quát lanh lảnh từ đằng xa vọng tới:” Mấy người mau dừng lại, chúng tôi đã báo công an, nếu còn cố ý hãm hại người khác thì hãy chịu tội trước pháp luật đi.”
Lão hành khất nhận ra giọng của thầy Quý. Tiếng quát lanh lảnh đó không làm cho lão sợ, ngược lại còn có chút thích thú.
“ Cuối cùng ông cũng đến rồi sao?”
Huệ lao đến phía trước, gào khóc liên tục gọi:” Con ơi, đừng đi. Hãy ở lại với mẹ con ơi.” Nhưng cô đã bị Sang nắm tay cản lại.
“ Kìa chị Huệ, đừng qua đó. Bên đó nguy hiểm lắm.”
Hàn khựng tay, ngoảnh lại nhìn Huệ trong bộ dạng nhếch nhác, hừ tiếng, hỏi:
“ Thì ra cô giả điên. Bố khỉ, loại mẹ bỏ con từ nhỏ như cô cũng xứng chạy tới đây sap?”
Huệ nài nỉ trong nước mắt:
“ Anh Hàn, tôi xin anh, tôi lạy anh. Thằng bé là con trai anh, anh hãy thả con trai ra đi. Chỉ cần anh không làm hại con, anh muốn tôi làm gì cũng được.”
Hắn cười phá lên:
“ Rất tiếc, tôi lại không muốn điều đó. Nói thật cho cô biết, đứa con trai này đáng nhẽ cô không nên sinh nó ra. Một đứa trẻ thiếu thốn tình mẹ thì cô sinh nó ra làm gì.”
“ Đó chẳng phải lỗi do thầy bu anh ép tôi ư? Thầy anh luôn nhìn lén những lúc tôi đi tắm, còn bu anh ngày nào cũng đay nghiến chì chiết tôi, hành hạ tôi còn hơn ác quỷ.”
Sắc mặt của Hàn nghiêm lại:
“ Cô im mồm đi. Đừng hòng mang những lời lẽ đó ra đây hòng lừa gạt tôi.”
Huệ lắc đầu:
“ Tôi không lừa gạt anh. Anh có biết ai là người bắt cóc cô Mị, lôi cô ấy hã.m hiế.p trong mảnh đất hoang không? Người đó chính là thầy anh, còn có mấy đồng phạm khác là lão Thính, lão Báu và lão Cổn. Nhưng ba người bọn họ không làm gì Mị, sở dĩ họ hùa theo vì biết trong tay thầy anh cất giữ quyển sách có liên quan đến kho báu. Còn vì sao tôi biết chuyện đó, là bởi tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ trong một đêm mưa. Họ nhận rằng đã giúp thầy anh có được Mị, đổi lại ông ta phải giao quyển sách kia ra cho ba người họ cùng nhau nghiên cứu cách tìm thấy kho báu.”
Hàn lắc đầu:” Không, tôi không tin những lời cô nói.”

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.