Mảnh Đất Nhiều Ma

Chương 40



Tiếng phanh xe kêu kít.. kít.. vang lên. Chiếc xe tải như bị mất thắng, mặc dù được tài xế chạy rất chậm, nhưng đột nhiên nó hoá thành một chiếc xe điên, lao đi vun vút không thể dừng. Y Lan đứng bên kia hét lớn..
– Không….
Rầm.. Aaaaa..!!!
Một tiếng thét vang vọng lên, tất cả không gian trước mắt cô lúc này như đứng lại. Tim cô thắt chặt muốn nghẹt thở. Y Lan bỏ chạy qua bên đường, băng qua bao làn xe qua lại. Phía bên kia, chiếc xe tải đã đâm vào một người, Cô không nhìn rõ là ai, chỉ mong người đó không phải là Phát. Nước mắt hai hàng chảy rướt đẫm trên gương mặt xinh đẹp, vừa bằng qua đường, cô vừa thầm nghĩ ..” Phát.. anh đừng bị làm sao, đừng bỏ em.”
Chạy đến nơi, người ta đã bu kín lại chỗ người bị gặp nạn. Cô vừa khóc vừa rẽ đám đông đi vào, tiếng nói cô đứt quãng..hơi thở dồn dập..
– Làm.. ơn.. cho.. tôi.. vào. Đấy là người thân của tôi..làm ơn..
Bon chen mãi cô cũng lách được vào trong, trước mắt cô lúc này người nằm dưới đất không phải là Phát, mà là mẹ mình. Người mẹ tần tảo một mình nuôi cô từ nhỏ, bà ấy đang nằm bất động trong vòng tay của Phát, trên người hai người dính đầy máu. Đôi mắt bà nhắm nghiền, hơi thở gần như đã ngừng đập. Phát cố lay bà dậy, vừa lay gọi tên bà vừa hô hoán.. “ Có ai không? Mau cứu mẹ tôi..”Anh gọi bà bằng mẹ, bà Y Hoan nghe thấy, mắt bà nặng trĩu không thể mở nó ra nhưng khi nghe tiếng Phát gọi mình là mẹ, bà cảm thấy, cuộc đời mình, không còn gì phải tiếc nuối. Bà chịu hi sinh mạng mình để cứu Phát, chỉ mong, con gái mình được hạnh phúc bên Phát mãi mãi. Y Lan quỳ sụp xuống gào thét, như muốn xé tan bầu trời đêm đen kịt..
– Mẹ ơi.. tỉnh lại.. đừng bỏ con.. tỉnh lại đi mẹ ơi..
Tiếng Y Lan gào hét gọi mẹ trong tuyệt vọng làm khoé mắt bà Y Hoan tuôn lệ. Cơ thể bà ấy co giật liên tục, bà biết, mình sẽ không qua khỏi. Nếu không vì cứu Phát, có lẽ, đấy.. cũng là nghiệp bà phải trả cho cuộc đời làm một thầy bùa như mình. Bà nắm chặt một vật gì đó trong tay, giơ nắm tay lên quờ quạng muốn nắm lấy một vật gì đó, miệng thều thào khẽ gọi “.. Phát… Phát.. Phát..”
Phát đưa tay cho bà nắm, tay anh lúc này như một điểm tựa. Bà Y Hoan trao vật trong tay cho Phát và dặn.
– Con hãy đưa vật này đi gặp thầy Chu gấp. Chỉ có thầy ấy mới cứu được hai đứa. Nhớ.. đừng để Y Lan một mình. Hứa với ta, sau này phải yêu thương chăm sóc con bé thay ta, không được phụ nó.
– Mẹ cố lên.. mẹ đừng nói vậy, mẹ còn chưa dự lễ cưới của chúng con mà.
– Mẹ oi.. tỉnh lại mẹ ơi, đừng bỏ rơi con mà..
Bà Y Hoan hộc ra một bãi máu, mồm miệng bà chảy máu không ngừng. Bà nắm tay Con gái trao cho Phát, nói trăng trối những câu cuối cùng, trước lúc bà đi xa.
– Từ giờ, mẹ trao đứa con gái mẹ yêu quý nhất cho con. Thay mẹ yêu thương nó. Y Lan.. không được buồn, số mẹ đã tận.
Hai tay bà buông xuôi, cơ thể thả lỏng, bà đã mãi mãi ra đi sang thế giới bên kia. Y Lan ôm xác mẹ khóc nấc. Cô không chịu nổi nỗi đau này, bất tỉnh ngay tại chỗ. Ở đây không ai nhìn thấy, phía sau lưng họ là một đứa bé, nó nhìn mọi người buồn bã rồi biến mất trong màn đêm.
Nửa Đêm…
Thep về đến nhà, Tiên đang ngồi trước bàn thờ đợi nó. Thep đứng nấp ngoài cửa, nó không dám vào vì sợ Tiên trách phạt, khi mà mình đã giết nhầm người. Đấy là sự việc nó không ngờ tới, khi mà lúc Thep sắp đẩy Phát vào đầu chiếc xe tải thì bất ngờ sau lưng nó bà Y Hoan xuất hiện. Bà ấy nhanh tay ném một lá bùa vào bóng ma sau lưng Phát chính là Thep, nhanh chóng kéo anh lại, bản thân bà bị trượt chân mất thăng bằng nên bà đã thay Phát lao vào đầu xe. Lá bùa ấy rất mạnh. Nó làm Thep đau đớn văng ra xa, cú văng quá mạnh khiến cơ thể Thep bị thương khá nặng. Tiên chưa biết Thep đã thất bài, nhìn ánh mắt gian ác của cô ta dưới ánh đèn ngủ nó mới sợ hãi làm sao, cô ta đang cầm tượng kumanthong trên tay, cười khẩy nói với nó.
– Ta chờ tin con, chờ tin con.. ha ha hahahaaaa..
Gió thổi mạnh, Tiên biết Thep đã về. Cô ta xoay nửa gương mặt mình nhìn lại sau lưng, mỉm cười gọi Thep: “ Vào đây đi con trai, nhiệm vụ ta giao cho con, con đã hoàn thành nó chưa?”
Thep nem nép đi vào nhìn Tiên sợ hãi. Thấy hơi lạnh sau lưng cô ta biết Thep đang đứng ngay sau lưng mình. Cô ta không thấy Thep trả lời, đoán kế hoạch giết Phát đã thất bại, bàn tay cô ta siết chặt Kumanthong trong tay, mắt trợn tròn trắng dã. Tiên quay lại nhìn nó hét thẳng vào mặt.
– Đồ vô dụng, tao nghe Kumanthong là Quỷ Linh Nhi mạnh nhất, vậy mà mày lại làm tao thất vọng, mày nhìn đi, cánh tay tao chằng chịt sẹo cũng chỉ vì cắt máu cho mày ăn. Mày đáng bị trừng phạt.
Nói xong, cô ta lấy một khúc dây điện, tuốt hết vỏ ra xoắn những sợi đồng lại cho thành lớn, Tiên xoắn được một khúc dài cỡ chiếc đũa, không to lắm vì sợi đồng bé. Thep đứng bên cạnh, nhìn thấy sợi dây đồng trong tay cô ta nó rất sợ hãi. Nó quỳ xuống ôm chân Tiên xin tha, và hứa sẽ giết được Phát vào ngày mai. Tiên trong cơn tức giận mà không hề nhận ra, trên người Thep, nổi đầy những vết thương do lá bùa của bà Y Hoan làm. Tiên nhìn tượng Kumanthong nhếch mép cười.
– Nào.. nào.. lại đây.. lại đây.. lại đây.. ha ha ha ha…
Cô ta ngẩng mặt lên trời cười ha hả, ánh mắt đổi sắc bén lưỡi dao nhìn Thep, mặc thằng bé van xin cô ta đừng đánh mình, nhưng Tiên lúc này đã hoá điên, ngoài nó ra, cô ta biết trút giận lên ai bây giờ?
Tiên giơ sợ đồng lên cao, ráng liên tiếp vào Kumanthong, khắp người, mặt, mũi, chân tay..chỗ nào cô ta cũng quất roi xuống, Thép lăn lê bò càng dưới đất, miệng la oai oái xin tha mạng. Tiên ngày một nổi điên nhiều hơn, cứ thế, đánh Thep không thương tiếc. Miệng rít lên đay nghiến..
– Mày không hoàn thành này.. mày không hoàn thành này.. mày chết với tao, đồ ngu.. đồ ngu…
Một lúc sau tiếng kêu của Thep im bặt. Cô ta giật, mình đánh rơi sợi dây đồng trên tay xuống đất. Biết mình đã quá tay làm Thep giận, cô ta gọi lớn.
– Thep oi Thep.. Thep ơi.. con ở đâu ra đây gặp mẹ đi, mẹ hứa.. không đánh con nữa.
Đáp lại lời cô chỉ là không gian im ắng. Xung quanh khắp căn phong bây giừ không có đến một bóng ma. Cô ta chột dạ” Chết rồi, lão Thammasat đã dặn mình không được làm nó giận, nếu không, nó phá cho tan cửa nát nhà.. có khi nào nó giận mình thật không..” Tiên lúc này mới cảm thấy thật sự lo lắng, không biết, Thep có phản lại mình không nữa ? Nhìn qua khung cửa sổ, trước mắt cô ta chỉ là một bầu trời đêm đen kịt, nó giống như tương lai của cô ta lúc này, không có một chút ánh sáng, tăm tối.
Sau đám tang của bà Y Hoan , Phát đón hẳn Y Lan về nhà mình tiện bề chăm sóc, anh không yên tâm để cô một mình nhất là sau khi bà Y Hoan đột ngột qua đời. Thầy Chu được Phát đón về nhà mình từ sáng, rót cho thầy ấy chén trà xong, Phát đưa vật mà bà Y Hoan nhờ anh đưa cho thầy Chu, đưa nó cho thầy Chu vẻ tò mò hỏi.
– Đây là vật bác ấy trước khi chết nắm chặt trong tay và bảo con đưa nó cho thầy, thầy xem nó là cái gì ạ?
Phát vừa đặt đầu con hình nhân lên bàn, thầy Chu nhìn nó nheo mắt lại, thầy vừa chạm vào nó đã như có một luộng điện chạy dọc sống lung, nhìn cách thức vặn đầu và vẽ nguệch ngoạc trên mặt, đôi mắt thầy ấy đang lim rim suy nghĩ bỗng mở to ra..thốt lên.
– Quỷ Linh Nhi….
Ông Hào chưa nghe cái tên này bao giờ, thấy lạ ông ấy hỏi lại.
– Sao cơ, thầy nó sao? Quỷ Linh Nhi là gì?
Đoạn.. thầy Chu giải thích cho mọi người về Quỷ Linh Nhi xong thầy ấy nói.
– Xem ra chúng ta phải trấn yểm nơi này trước rồi. Một khi Quỷ Linh Nhi tìm được hai người bọn họ, và đến được mảnh đất này, lúc đấy, nó sẽ thống lĩnh cả nơi này. Chúng ta có muốn trấn yểm mảnh đất này cũng khó.
Ông Hào quay sang hỏi.
– Vậy thầy tính khi nào trấn yểm.?
Thầy Chu đáp:
– Ngay giờ tý đêm mai. Nó đang đi tìm hai người họ, chúng ta, không thể chậm trễ được.
Cha con ông Hào đưa mắt nhìn nhau, cả hai gật đầu đồng ý, xong chuyện này, ông Hào sẽ thực hiện lời hứa của mình với thầy Chu là xây một trường học nhỏ cho học sinh vùng cao. Nhưng trước mắt,0 ông Hào gọi ngay cho ông Chính, nhờ ông ấy tìm cho mình khoảng 4 người to khoẻ qua đây phụ việc, xong xuôi, ông hứa sẽ thưởng công hậu hĩnh.
Thầy Chu sai họ đào một cái hố khá rộng, ngay chỗ thầy đánh dấu được cho là trung tâm của mảnh đất. Cái hố được đào theo hình bát giác, dĩ nhiên, nó sẽ rộng và sâu hơn hố cũ. Đồng thời, thầy sai người chuẩn bị cho mình 8 cây cọc, quét một loại mực đỏ sền sệt lên đầu 8 cọc, theo 8 vị trí của hình bát quát vừa đào, đóng 8 cây cọc vào đấy, chỉ đẻ hở cọc trên mặt đất khoảng nửa mét. Đóng xong, thầy làm phép vào 8 cây cọc, sai Kpang dùng một sợi chỉ đỏ nối các cọc với lại với nhau tạo thành một sợi dây liên kết các điểm. Xong xuôi, thầy cho bầy một mâm đồ ăn thịnh soạn ở giữa hố, một bát hương thật lớn đủ để cắm số nhang quy định. Bên cạnh bàn ăn thầy con tạo một cặp mắt âm dương bằng một con mèo đen và một con mèo trắng. Tất cả đã chuẩn bị xong, ông Hào ghé tai hỏi thầy Chu.
– Thầy thấy vậy được chưa ạ?
Thầy Chu nhìn quanh một lượt nữa đáp.
– Tốt rồi, tôi thấy đã đầy đủ. Khuya nay khi tôi làm phép, mọi người đừng đến gần, đợi tôi làm phép xong thì hẵng tới lấp hố lại.
Sẩm tối, ông Hào sợ bàn đồ ăn mình chuẩn bị chưa được hấp dẫn. Ông cho người đi đặt hẳn một con heo quay thật lớn, đặt nó ở bên cạnh bàn tiệc tế ma quỷ. Làm xong, thầy Chu bảo họ tạm lánh đi nơi khác. Đúng giờ Tý, thầy Chu thắp nhang khấn vái xong, nằm bẹp bên dưới chờ chúng đến, dưới bóng trăng mờ ảo, mây đen ùn ùn kéo đến, gió thổi mạnh làm những ngọn cây nghiêng ngả, đấy là lúc chúng đang đến ăn đồ tế.
Thầy Chu nghĩ trong đầu: “ Đến đây hết đi nào, sắp kết thúc tất cả rồi. Các người sẽ phải lại về nơi thuộc về mình.”
Chờ chúng đang ăn xay xưa, Thầy Chu và Kpang vùng dậy, nhẩy phóc từ dưới hố lên bờ. Nhanh như cắt, thầy ấy kích hoạt trận đồ, thầy đưa tay bắt ấn, miệng lẩm chú liên hồi, mỗi lúc một nhanh. tiếp sau đó thầy ấy hoạ 8 lá bùa, dán lên 8 cây cọc, sau đó đốt 8 lá bùa cháy lập lèo như đám ma trơi, những sợi chỉ màu ánh lên đỏ rực, như những luồng điện đang cháy. Bọn chúng bên dưới thấy động, cả đám phóng đôi mắt đỏ ngàu nhìn về phía hai người giơ những chiếc móng sắc nhọn, miệng gầm gừ nhiễu ra những thứ nhơn nhớt ghê tởm. Chúng biết mình bị bao vây, liền ồ ạt tấn công lại hai thầy trò họ, nhưng vong hồn chúng vừa chạm tới sợi chỉ đỏ , chúng bất ngờ bị hắt văng bật ngược vào trong. miệng con nào con ấy kêu la rần trời. Chúng biết, một lần nữa mình lại bị nhốt trong Trận pháp.
Thầy Chu hô lớn.
– Xong rồi, đóng cọc chìm xuống đất, lấp đất lại, nhanh lên.
Mấy người kia lúc này mới dám chạy ra, Kpang và Phát bắt đầu đóng cọc. Bốn người còn lại hì hục lấp đất.sau hơn 1 h tất cả xong xuôi. Thầy Chu dặn ông Hào không được nhổ bất kỳ chiếc cọc nào lên, nếu một trong tám cây cọc được nhổ, có nghĩa, trận pháp sẽ bị phá. Thầy Chu quay sang nói với mọi người.
– Đêm nay mọi người đã vất vả rồi, tất cả về nghỉ đi. Cám ơn mọi người đã giúp.
Thầy Chu ôm ngực ho khù khụ, Kpang chạy lại đỡ thầy, ánh mắt nhìn sư phụ lo lắng. Anh dìu sư phụ vào nhà, thấy thầy ôm ngực thở dốc, Kpang hỏi:
“ Sư phụ, có phải thầy bị thương không?”
Thầy Chu xua tay, mệt mỏi cố bước theo Kpang một cách khó khăn, lần này vì bày trận pháp và thầy ấy hao tổn khá nhiều sức lực : “ Ta không sao, nghỉ ngơi vài ngày là hết.”
Bình minh lên đón chào một ngày mới, tia nắng sớm chiếu xuống khu vườn thơ mộng. Cảnh sắc hôm nay thật đẹp. Ông Hào tản bộ trong vườn thư giãn, nhìn lại toàn bộ căn nhà một lần, gật gù tâm đắc. Bây giờ, ông ấy mới thật sự thấy nơi này đẹp và bình yên, tiếng chim hót, vài con bướm m, con vong lởn vởn trong khóm hoa, làm cảnh sắc càng lên thơ. Ông đang hoà mình trong thiên nhiên bỗng ngoài cổng có tiếng xe oto dừng lại. Ông xoay người ra nhìn, ánh mắt chăm chú nhìn người phụ nữ vừa bước xuống xe không chớp mắt. Một lúc sau bà ấy quay lại nhìn ông, bên cạnh bà ấy là một chàng trai trẻ cỡ tuổi Phát, ông nhìn mẹ con họ mỉm cười như quen biết đã lâu, ông cất tiếng chào hỏi.
– Oh Cúc, mẹ con em mới về sao?
Bà Cúc mỉm cười lại với ông gật đầu.
– Lần trước về mẹ con em áy láy quá, vì không giúp được anh chị. Mà anh chị lại giúp hai mẹ con em rất nhiều. Nên lần này con trai em nó được nghỉ phép, em bảo cháu nó đưa về để nói rõ mọi chuyện. Trả lại sự trong sạch cho anh. Thứ hai, em muốn thắp cho chị Huệ nén nhang, năm xưa nếu chị Huệ là người hẹp hòi thì chắc em cũng không có đất sống đến bây giờ. Nhưng chị là người thấu tình đạt lý, biết phân biệt đúng sai, không như….
Nói đến đây bà ấy khựng lại. Bà Cúc chính là vợ ông Kiên, mẹ ruột của Tiên. Hồi trẻ, ông Kiên và ông Hào là đôi bạn rất thân trên thương trường, cả hai xem nhau như anh em ruột thịt. sau khi ông Kiên bị tháo khớp đôi chân, tính nết cũng thay đổi hẳn. Ông hay ghen vô cớ và đánh đập vợ không thương tiếc, nhiều lần bà Cúc phải gọi điện cầu cứu vợ chồng ông Hào giải cứu.những lúc đó, ông Kiên gán ghép cho rằng ông Hào chiếm vợ mình. Mâu thuẫn ngày một chồng chất, không còn cách gì để hoà giải, trong lúc ấy bà Cúc lại đang mang thai đứa con thứ hai của chồng mình. Tưởng ông ấy có thêm con sẽ vui, nhưng ai ngờ, ông ấy lại bảo cái thai ấy là nghiệt chủng, không phải con mình mà là con của ông Hào. Bà Huệ lúc mới đầu cũng ghen bóng gió, nhưng bà không làm lớn chuyện, đến khi bà Cúc sinh con, thử máu thằng bé, mọi thắc mắc được tháo gỡ. Đứa bé chính là con ruột của ông Kiên . Nhưng lòng ghen tuông đố kị trong con người ông ta không vơi đi, mà nó còn chất cao như núi. Ông ta một mực họ làm giả kết quả xét nghiệm, chối đứa bé không phải con mình. Một loạt bạo hành gia đình diễn ra. hôm đó, bà Cúc nằm cữ chưa hết tháng đã bị ông Kiên nắm tóc đánh cho thừa sống thiếu chết, may mà chân ông ta bị liệt, không đuổi theo được bà, trong cơn hoảng nạn, bà ôm con bỏ chạy, dắt theo cả Tiên mà bị ông ta túm tay Tiên níu lại. Bà đành lòng để lại đứa con trong lòng tiếc nuối. Hẹn sau này ổn định sẽ về đón cô. Một thời gian sau, ông Kiên vẫn cho người di truy lùng mình, bà phải nhờ ông Hào giúp mẹ con bà qua Mỹ, trốn khỏi người chồng tệ bạc. Trước khi đi, bà để lại một lá đơn ly dị, hẹn sẽ về đón con gái, chấm dứt một cuộc hôn nhân trong địa ngục. Nhiều năm sau, công việc bên ấy của bà Cúc phát triển, bà gửi thư và liên lạc với ông Kiên để xin đón con gái sang bên này sống cùng mình. Nhưng bao lá thư đi là bấy nhiêu lá thư được ông Kiên trả lại. Ông không thèm đọc dù chỉ là một lá.
Bà Cúc lay tay con trai bảo: “ Con chào bác Hào đi, mẹ con mình có được ngày hôm nay cũng là nhờ bác ấy.”
Sơn gật đầu chào ông Hào lễ phép, ông ấy mời hai mẹ con bà vào trong nhà nói chuyện. Đoạn.. ôn lại kỷ niệm xưa xong, ông Hào giới thiệu cho bà với thầy Chu biết nhau. Ông Hào lúc này mới nói ra tất cả, những việc làm của cha con ông Kiên với gia đình mình. Bà Cúc nghe xong rưng rưng nước mắt, không ngờ ông Kiên lại gieo rắc cho con gái những hận thù của mình, biến nó thành một kẻ độc ác giết người.
Thầy Chu tiếp lời: “ Giờ muốn cản cô ấy lại chỉ còn cách để bà và cậu đây gặp cô ấy khuyên nhủ, may ra tình cảm mẹ con khuyên sẽ hiệu quả hơn người ngoài. Chỉ có điều…”
Ngập ngừng một lúc thầy Chu nói tiếp:
– Chỉ có điều hiện tại không biết cô ấy ở đâu? Sợ chúng ta tìm ra thì đã quá muộn.
– Tôi biết cô ấy đang ở đâu..
Một giọng nói thân quen từ ngoài cửa vang lên, tất cả, đổ ánh mắt ra hướng vừa phát ra giọng nói, ông Hào nhìn thấy người đấy đứng phắt dậy, tay ông run run chỉ người đó hỏi..
– Trời ạ.. đây là sự thật hay tôi đang mơ thế này..?

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.