Mảnh Đất Nhiều Ma

Tập 33



Căn nhà tuy bán rẻ nhưng cũng không phải là ít. Tiên dựa vào các mối quan hệ của mình mà bán, nên cô ta bán được rất nhanh. Nếu đem tiền nhiều qua đường hàng không cũng không ổn, Tiên đành nhờ chuyển khoản vào số tài khoản của Thin gửi tạm. Trước khi lên máy bay Tiên ngoảnh mặt lại nhìn, cô ta nhếch môi cười thầm nghĩ.

– Tao sẽ còn quay lại, tao sẽ báo thù.

Hôm qua nhân viên thân cận của cô ta báo là có kẻ đã âm thầm thuê người xúi giục người dân đem đơn đi kiện. Và cung cấp cho bên cảnh sát những bằng chứng trốn thuế và các vụ làm ăn phi pháp như rửa tiền, bằng hình thức mua đất ảo. Cô ta gán ghép ngay người đó không ai khác chính là Phát làm, vì hiện tại ngoài Phát hận cô ta thấu xương thì chẳng còn ai. Cô ta ra đi mang theo bao hận thù, cắn môi bỏ lại người cha què quặt trong ngục.

“ Nhà Họ Hoàng sẽ tuyệt tự tuyệt tôn, tao thề. Tao còn sống thì con cháu nhà họ Hoàng ra đứa nào tao bóp chết đứa đấy.”

Cô ta nghĩ xong lại cười man dại như một con dở hơi, chỉ đến khi bao ánh mắt xung quanh đổ dồn về nhìn mình cô ta mới dừng lại. Cô ta vẫn cay cú năm
xưa ông Hào dụ dỗ mẹ mình để bà bỏ rơi cha con cô ta theo ông ấy làm vợ bé. Tuổi thơ không mẹ làm cô ta tổn thương thiếu thốn tình cảm, cảm xúc trong cô ta dần dà chai lì, từ một cô bé hồn nhiên trong sáng, biến thành một người lòng mang đầy hận thù. Nghĩ đến đây thôi tay cô ta đã siết chặt vào vạt áo, hận chưa kịp làm cho họ Hoàng sụp đổ hoàn toàn kế hoạch đã bị bại lộ, Tiên lại nhớ đến câu…“ Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.” Trong tâm cô ta lúc nào cũng loé lên câu nói.

“ Ta sẽ quay lại, ta sẽ trả thù. Bây giờ mới là bắt đầu, chứ không phải kết thúc.”

– – –

Phát đang loay hoay mặc quần áo chuẩn bị đi xuống chỗ Phong bàn công chuyện. Trước đây Nam có làm ăn với Phong nên giờ Phong gọi anh xuống để công khai tài chính, những thu nhập mà công ty của hai người làm ra. Anh còn thuê cả thám tử tư đi khắp nơi tìm Hà, bởi chị ấy đang mang trong bụng đứa con duy nhất của anh hai. Phát nhinh mình trong gương, anh nhận ra những nét vô tư trên mặt mình đã mất đi, thay vào đó là một gương mặt chín chắn mang đầy hoài bão. Lúc đi ngang qua bàn thờ Nam, Phát mỉm cười.

“ Anh hai, em sẽ tìm được chị ấy. Em hứa..”

Vừa xuống đến thành phố, Phát đã gặp một hình bóng quen thuộc, không khó để anh nhận ra đấy là Y Lan. Sau một thời gian không gặp bỗng anh thấy tim mình bối rối. Chưa phải là nhớ hay yêu, nhưng tự dưng nhìn Y Lan anh cảm thấy vơi bớt đi bao mệt mỏi trong lòng. Anh tấp xe vào bên đường, vội vã bước xuống giơ tay lên vẫy gọi.

– Y Lan.. Y Lan.. Y Lan…

Cô nghe có người gọi tên mình xoay người lại.Y Lan bắt gặp ánh mắt long lanh của Phát đang nhìn mình, miệng anh cười tươi, đôi mắt như biết nói, hằn lên một niềm vui khó tả. Y Lan lịch sự cúi đầu chào, cô đang thắc mắc “ Anh ta gọi mình lại làm gì?” Không chờ cho Y Lan chạy đến, Phát nhanh chân băng qua đường chạy lại. Tay nắm vội bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Y Lan như sợ cô bỏ chạy, Phát cười hì hì hỏi.

– Lâu quá rồi không gặp em, bác gái và em vẫn khoẻ chứ?

Y Lan không quen với cách chào hỏi của người xuôi nên cô cảm thấy hơi gượng, Y Lan hất tay Phát ra rồi bảo.

– Chúng tôi khoẻ, nhưng anh gọi tôi làm gì?

Câu hỏi và hành động của cô làm anh thoáng chút ngại ngùng, nghĩ mình quá lỗ mãng, khi không nắm tay một cô gái giữa phố. Anh cười nhạt để mình đỡ ngại, nói với Y Lan.

– Ah không, lâu ngày gặp lại em anh muốn hỏi thăm sức khỏe mọi người thôi. Anh không có ý gì. Bà Y Hoan từ đằng sau chậm rãi bước lại, cất tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng.

– Cậu Phát phải không? Thật tình cờ lại gặp cậu ở đây.?

Phát giật mình quay lại. Anh cúi chào bà Y Hoan lễ phép.

– Dạ, cháu đang chạy xe vô tình thấy Y Lan đang mua đồ, nên cháu ghé lại chào hỏi thôi ạ.

Bà Y Hoan gật đầu.” không còn chuyện gì, thì chúng tôi đi đây.”

– Dạ..

Bà Y Hoan kéo con gái đi, Y Lan quay lại nhìn Phát mỉm cười, nụ cười ấy làm Phát đứng tim mất mấy giây, anh giơ tay lên vẫy chào tạm biệt, chắc cõ lẽ anh đã thầm thương nhớ Y Lan mất rồi, nhưng anh giấu chặt trong lòng. Bà Y Lan lôi con đi thật nhanh, chỉ vì bà không muốn con gái lại đi theo vết xe đổ của mình, yêu một người con trai có tiền, có danh tiếng, để rồi họ lại làm những cô gái yêu họ bị tổn thương. Bởi vốn dĩ, họ không thuộc về thế giới của những kẻ nghèo khổ, bà đã kịp nhận ra chữ “ Tình “ trong mắt họ ngày một lớn. Bà thở dài, bước chân sải dài hơn, mong nhanh chóng đi khỏi nơi nào có Phát.

“ Mình không thể để lịch sử lặp lại lần hai, không thể. Mãi mãi là không thể.”

– – –

Thailand:

Đón Tiên lần này vẫn là Thin, mới có mấy tháng không gặp mà Thin nhìn già đi rất nhiều. Xém chút Tiên còn không nhận ra gã. Sau khi về An Giang thấy sư phụ mình bị ngải quật chết, hắn nhanh chóng mai táng xác ông ta rồi gấp rút đáp máy bay về Thái. Thin muốn rút nhanh vì hắn sợ bên ông Hào báo công an, họ sẽ không cho hắn xuất cảnh trong thời gian điều tra mọi việc. Hắn nhìn Tiên mỉm cười, nụ cười tuy không tươi nhưng vẫn nhiệt tình. Dù hắn có ác với người ngoài nhưng Tiên là khách hàng của lão Piêng sư phụ hắn, nên hắn đối đãi vẫn tử tế với cô ta. Thin đưa Tiên xuống pattaya nơi mà bữa hôm cô ta có ghé. Vẫn là căn nhà ọp ẹp xiêu vẹo, tiếng sàn gỗ kêu lên kẽo kẹt mỗi khi có ai đó bước vào.

– Chị ở tạm đây đi, khu này cảnh sát ít tới kiểm tra.

Tiên hơi ngờ vực, cô ta hỏi lại.

– Tao tưởng những chỗ nghèo mạt, dễ sinh tội phạm như thế này ? thì cảnh sát sẽ hay dòm ngó chứ?

Thin cười..

– Đáng lẽ là vậy, nhưng mà khu này thầy bùa nhiều, nên họ ít ghé vì một phần được bảo kê, phần còn lại họ nể mấy ông thầy, bị mấy ông ấy yểm thì xem như cuộc đời và sự nghiệp tiêu tan.

Tiên thấy thằng Thin nói có lý. Chỗ nào nguy hiểm nhất, chỗ ấy an toàn nhất. Cô ta gỡ chiếc túi trên vai xuống, ngồi phệt xuống bàn đảo mắt nhìn khắp căn phòng một lượt. Thin biết Tiên qua sẽ qua đây nên anh ta đã mua một tấm vải may rèm cửa che cửa phòng lại, để cô ta tiện nghỉ ngủ trong đó. Trong phòng này vẫn giữ nguyên những thứ mà hôm cô ta qua đây nhìn thấy. Chỉ có một chiếc bàn gỗ cao tầm 1m được Thin đặt trong góc phòng tối om là mới.Tiên đứng dậy, chậm rãi bước từng bước đến gần xem cho kỹ. Trên bàn, cô ta thấy một con búp bê được đúc từ Silicon giống như con búp bê Barbie nổi tiếng, trên đầu có mái tóc ngang vai loà xoà, được sơn phết màu sặc sỡ. Xung quanh nó là mấy lon nước ngọt có ga, đĩa bánh bin bin, một bịch bánh, một chén cơm có đặt hai quả trứng luộc bóc vỏ bên trong, một đĩa rau xào và một hộp sữa. Thấy lạ Tiên định cầm con búp bê lên liền bị Thin kéo ra ngoài.

– Chị Tiên, đừng đụng vào nó.

Tiên thấy hơi rợn người, cô ta nhìn thấy mấy con búp bê to đùng như vậy cảm thấy ớn ớn. Cô tôn trọng Thin, không sờ vào nó nhưng kéo phát qua bàn ngồi hỏi.

– Cậu thờ Kumanthong phải không? Cậu thỉnh nó lâu chưa?

Thin gật đầu.

– Cũng mới hơn một tháng thôi chị. Em thỉnh về để nó phù hộ mình.

Tiên ko ít lần nghe về loại Kumanthong này. Nghe nói Kuman trong tiếng Thái có nghĩa là “ Cậu bé vàng” Thường thầy pháp luyện KuManthong từ những thai nhi bị mẹ mình bỏ rơi , hoặc chết yểu, được những thầy pháp đem về sấy khô trên lửa, vừa sấy vừa đọc thần chú gọi hồn. Khi đã sấy xong, toàn thân thai nhi được phủ bằng sơn mài trộn với vàng rồi được bọc kín bằng vàng lá. Vì thế mới có tên “cậu bé vàng”. Sau này bị pháp luật nghiêm cấm, người ta lại quay sang làm bằng Đất, Vài, Đồng, Gỗ, Nhựa, thậm chí đúc từ silicon, nó rất thịnh hành ở Thái và được bày bán một cách công khai, người muốn thỉnh chỉ cần mua một con vừa túi tiền của mình là đã có thể thỉnh nó về. Tiên đang suy nghĩ..” Nếu như mình thỉnh một con về, liệu nó có giúp mình trả thù không? Có làm cho mình giàu lên như những lời đồn thổi kia? “ cô ta nghĩ vậy nhếch mép cười.

“ Sẽ ổn thôi, sẽ ổn.. ha ha ha ha ha..”

– Này Thin, tao cũng muốn thỉnh một đứa. Giúp tao đi.

Thin lắc đầu.

– Chuyện này không đùa được đâu. Nuôi nó không hề đơn giản, nếu làm gió giận thì nó quay lại phá mình.

Tiên bĩu môi.

– Kệ! Tao không quan tâm. Giúp tao đi, được chứ?

Thin suy nghĩ một hồi, tiền là do cô ta bỏ ra, nuôi là do cô nuôi, có gì thì cô ta là người lãnh hậu quả. Mình chỉ phụ trách việc đưa cô ta đi, vậy thì cần gì lo lắng nhiều mệt mỏi. Thin nhìn cô ta gật đầu.

– Được, nhưng chị muốn thỉnh loại nào? Bằng thai nhi, gỗ, đất hay đồng..?

– Mày thấy loại nào lợi hại mách tao đi, giá cả không quan trọng.

Thin đáp.

– Loại Kumanthong luyện từ thai nhi là linh nghiệm và đắt nhất. Có điều khi phí không hề rẻ, nó có giá tới 20 ngàn đô. Hay chị thỉnh bằng đồng đi, cho rẻ.

Tiên cười ha ha lắc đầu.

– Không, tao muốn nó phải luyện bằng thai nhi. Giá cả không là vấn đề. Haha ha ha ha ha…

– Thôi được, để tháng sau em đưa chị xuống Chiang Rai, nơi đó nhiều loại, chị tha hồ mà chọn.

Tiên gật đầu. thin đi nấu cơm, một lúc sau mùi đồ ăn nồng nặc toả lên, Tiên ngửi thấy muốn nôn bèn đưa tay lên miệng bịt lại chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Dạo này cô ta hay mệt, cơ thể lúc nào cũng uể oải như thiếu sức sống, đã vậy lại còn hay buồn ngủ, lúc Thin bê mâm cơm lên bắt gặp Tiên đang đứng trước bồn rửa mặt nôn ói. Thin đứng chết lặng, hắn ta đang nghĩ Tiên đã có thai, Hắn quay đi, đặt mâm cơn xuống chiếu chờ Tiên ra ăn cơm. Tiên vừa ngồi xuống, cô ta lại bịt miệng đi nôn lần nữa, lúc quay ra Thin hỏi.

– Chị có rồi phải không?
-Có gì cơ? Tao nghe không hiểu?
– Thì là có thai chứ gì nữa. Với cậu ta, hay với ai?

Nghe Thin hỏi mà Tiên giật mình, cô ta lu bu vụ công ty mà quên mất mình đã trễ kinh hai tháng. Mặt cô ta biến sắc, đưa tay xuống xoa xoa bụng mình rồi nghĩ” mình có thai rồi ư? Với anh ta..không thể nào, mình không thể đẻ cái thứ nghiệt chủng này ra. Tao sẽ bóp chết từng giọt máu nhà họ Hoàng, cứ chờ đấy!” Một lúc sau cô ta nói với gã Thin.

– Mày biết có phòng khám nào kín mà đảm bảo gần đây không?

Thit buông chén cơm xuống. Anh ta hiểu ý cô ta đang muốn làm gì, chắc chắn, Tiên muốn phá thai.
Thin hỏi lại.

– Chị định…?

-Tao sẽ giết nó, cái thứ nghiệt chủng đáng ghét!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.