Người Âm Mai Mối

Chương 11



Chú Mười đứng đó lặng thinh không nói gì. Nhìn chăm chăm vào buồng ngủ chỗ Tường Vân nằm bằng đôi mắt vô hồn. Bỗng, hai khoé mắt, hốc mũi, khoé môi trên gương mặt gầy hốc hác của chú cứ vậy trào ra những hàng lệ máu đỏ chót. Giọng chú Mười sâu thẳm vang lên:” Chú đau lắm cháu à! Chú đau lắm, đau lắm..đau..lắm..đ..a..u..l..ắ..m..”

Một lúc sau, bóng chú Mười biến mất trong màn đêm, tiếng gió rít cũng mang giọng nói sầu não của chú đi xa.

Con bé chìa tay, gọi lớn:

“ Chú Mười.. chú Mười.. đừng đi chú ơi. Chú ở lại với con.. chú ơi..”

Nhưng chú Mười không xuất hiện trở lại. Con bé sợ hãi chui vào màn, nhích sát sang bên cạnh chỗ cậu em nằm co ro quay mặt vào trong, còn không kịp kéo cánh cửa đóng lại.

Tiếng gió rít điên chồng khiến những tàu lá chuối khô cọ sát vào nhau nghe xào xạc. Trong cơn men tình ái, hơi thở của thím Mười dường như bị đứt quãng. Người đàn ông trần như nhộng thì vẫn đè trên người thím, hùng hục như trâu.

Chợt, cơn gió lạnh ngắt thổi tạt vào mặt làm thím Mười rùng mình, mấy lần định đẩy gã bồ xuống nhưng hắn ta khoẻ quá, càng cố đẩy thì cơn khao khát nhục dục trong hắn càng được đẩy lên đỉnh điểm, mặc kệ thím Mười ra sức kháng cự, hắn vẫn ngang tàn làm cho xong phần việc của mình.

Thím Mười buông xuôi, mặc hắn làm gì thì làm. Hơi thở hòa quyện vào tiếng gió, gấp gáp.

Chú Mười lờ mờ xuất hiện trong góc nhà, bên cạnh giường, sau lưng gã đàn ông đang hì hục trên cơ thể vợ mình, và ngay cả trước mắt thím Mười, chú cũng hiện rõ mồm một.

Thím Mười lí nhí cất tiếng hỏi:

“ Mình..ình…ình..về..ê..ề..thăm..ăm..ăm..m..nhà..à..à..đấy..ấy..ấy..y..à..à…” câu nói méo mó không trọn vẹn theo hơi thở dốc của thím.

Chú Mười im lặng. Nhìn vợ và gã nhân tình một cách vô hồn, trên gương mặt tràn đầy vẻ đau khổ bi ai của chú, dần chảy ra những hàng máu từ các tứ chi.”

Thím Mười sợ hãi thét lên:

“ Ma..ma..ma..”

“ Bụp..A..a..a…”

“ Em điên hả? Tự dưng đạp anh xuống đất, có biết xém chút làm gãy nó không?”

Thím Mười vội vàng quơ manh áo khoác vào người, ngồi lên. Mắt đảo xung quanh bốn góc phòng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên người, túa ra lút đầu. Ánh mắt thím sợ hãi, len lén nhìn ra cửa và cả những nơi khi nãy chú Mười xuất hiện, miệng thở hồng hộc, toàn thân run lên vì sợ.

“ Ma..có ma. Lão chồng em, lão ấy..lão ấy..vừa về đây.”

Gã đàn ông leo lên giường, hắn đã mặc lại quần áo. Vả” Đốp” cái vào gương mặt tàn ác của người tình, mong thím Mười tỉnh mộng.

“ Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì anh về đây. Đang vui vẻ tự dưng làm người ta mất hứng.”

“ Ma..có ma..!”

Gã giận dỗi đứng lên, nhìn thím Mười trong tâm trạng đang bấn loạn, thở dài lắc đầu:

“ Dạo này em bị làm sao vậy? Cứ lúc chúng ta đang vui vẻ thì em nổi khùng bảo ma..ma.. em nên đi khám xem sao, tình trạng này kéo dài bố thằng nào chịu nổi.”

Nói đoạn, gã hằn học bực mình bỏ đi ra ngoài theo lối cửa sau. Thím Mười chợt tỉnh, thoát ra khỏi ảo ảnh. Sợ gã người tình bỏ rơi mình không thèm đến, nên thím Mười chạy ra cửa nói với theo, rất khẽ, chỉ đủ cho thím và gã nghe thấy:

“ Ngày mai lại tới nhé, em có việc cần bàn với anh.”

Gã khựng chân, ngoảnh lại nói bằng chất giọng hờn dỗi không mấy vui:

“ Tới làm gì khi em cứ nổi điên bất chợt. Làm người ta mất hết cả hứng.”

“ Nỡm ạ! Có hôm nay thôi mà. Người ta dạo này nhiều việc nên mệt trong người sinh ảo giác tí thôi. Vậy cũng không thông cảm cho người ta, thế mà bảo yêu mỗi mình em.”

Gã đàn ông cười nhếch mép, nhún vai nói: “ Được thôi, cứ thơm tho đợi anh tới thì ok hết.”

Nói xong, hắn quay đi. Chẳng biết số hắn sát với số của cô Lành, hay do ông trời trêu ngươi mà khi hắn vừa chui ra khỏi hàng rào, cô Lành đứng bên vườn quát lớn, làm hắn giật nảy mình:

“ Ai đấy? Ai kia? Ăn trộm phải không? Mau đứng lại.”

Hắn dừng lại trong giây lát, biết đã bị động khi có người trông thấy. Gã kéo chiếc mũ xuống kín mặt rồi cứ vậy chạy biến mất trong màn đêm.

Cô Lành toan hô hoán lần nữa, nhưng rồi ngay sau đó cô Lành chọn cách im lặng, bởi trong lòng cô bắt đầu nảy sinh mối nghi ngờ.

“ Mình này, vừa em gặp gã đàn ông nhảy ra từ bờ rào nhà bá Mười đấy.”

Chú Hậu nhìn vợ, tò mò hỏi lại:

“ Có chính xác không? Hay do mình ngái ngủ mắt nhắm mắt mở nhìn gà hoá quốc.”

“ Nhìn gà hoá quốc là thế nào? Rõ ràng ấy chứ. Cơ mà dáng người đấy sao em trông thấy quen thế không biết, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã gặp hắn ở đâu nữa.”

Giọng chú Hậu ngáp ngắn ngáp dài, nói với vợ:

“ Thôi kệ người ta, ngủ tiếp đi mình.”

Tiếng ngáy ngủ của chú Hậu vang lên đều đều ngay sau khi chợp mắt. Chỉ có cô Lành nằm trằn trọc mãi, bởi cô vẫn chưa nhớ ra người đàn ông đó là ai.
—-
Bên này, thím Mười cũng nằm trằn trọc mãi không ngủ. Sau chuyện đêm nay, thím Mười cảm thấy tình cảm giữa mình và gã tình nhân có nguy cơ bị đổ vỡ. Lúc này, thím Mười càng tự hứa với bản thân rằng phải tìm mua cho bằng được rắn hổ mang chúa. Có như vậy mới mong níu kéo và giữ được gã nhân tình bên cạnh mình, lâu dài

Nghĩ là làm. Sáng hôm sau thím Mười đội nón đạp xe phóng luôn xuống dưới thị trấn, tạt vào quán cháo rắn gọi ông chủ ra và hỏi:

“ Ông chủ, nếu tôi muốn đặt con rắn còn sống, thì bên ông có hàng không?”

Ông chủ tiệm nghe xong, gật gù:

“ Có chứ! Chị muốn mua bao nhiêu bên tôi chả có.”

“ Mà có điều, loại rắn tôi muốn mua là loại rắn đặc biệt, ông có không?”

Ông chủ quán nhấc đầu ra khỏi miệng thím Mười, chẹp lưỡi giọng quả quyết:

“ Hảo hạng hay đặc biệt cỡ nào thì chúng tôi cũng có cả. Chị cứ nói tôi nghe thử, chị muốn đặt loại nào?”

Thím Mười nhìn ngó xung quanh, ra vẻ thần bí, mãi một lúc thấy trong quán vắng khách mới yên tâm nói ra:

“ Tôi muốn đặt rắn hổ mang chúa. Bên tiệm nhà anh có không?”

Ông chủ quán cháo rắn đứng hình trong giây lát, phân vân một lúc rồi trả lời:

“ Có đấy, nhưng giá thành hơi cao đấy nhé. Loại rắn hổ mang chúa thường chúng rất ít xuất hiện lại còn rất khó bắt. Vì nó mang độc tính cao nên mấy ai dám bắt nó đâu. Giá thành vì vậy cũng gấp đôi, gấp ba các loại rắn thường khác. Chị ưng bụng tôi sẽ dẫn chị đi xem.”

Thím Mười ngẫm nghĩ trong giây lát, đã đến tận đây rồi thì không thể quay về tay không. Nghĩ vậy, thím Mười gật gù, nói:

“ Vậy cũng được, tôi muốn con rắn hổ mang đấy nó phải thật khoẻ, vì tôi muốn nuôi nó chứ không phải mua về làm thịt.”

Ông chủ quán kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó ông ấy nở nụ cười hì hì, dặn dò thím Mười rất kỹ:

“ Chị mua về nuôi cũng được. Có điều tôi khuyên, phải cẩn thận nhé bởi nó có độc tố cao.”

“ Vâng..vâng..tôi hiểu mà.”

Ông chủ quán dẫn thím Mười đi vòng ra sau nhà, nơi có mấy chiếc lồng nhốt rắn. Ông ấy chỉ vào một chiếc lồng nằm tách riêng biệt, và nói:

“ Đó, kia là rắn hổ mang chúa chị cần. Con này có giá 4 triệu chị nhé.”

Thím Mười nghe xong giật mình. Có con rắn bé bằng ngón chân cái mà đắt bằng mấy chỉ vàng. Số tiền này đối với thím Mười là quá lớn, bởi quanh năm thím chỉ quần quật làm ngoài ruộng, bán bao nhiêu rau và thóc cho đủ số tiền mua rắn. Khi ấy, thím Mười đã có suy nghĩ định từ bỏ việc mua rắn về nuôi, nhưng rồi lại không cam tâm để mất người tình, nên thôi nhắm mắt làm liều. Thím Mười thở hắt ra, nói với ông chủ quán:

“ Bớt chút đi, nhà tôi gia cảnh khó khăn, chồng tôi lại vừa mất sớm. Một mình nuôi con nhỏ, còn nuôi luôn hai đứa cháu bên chồng do chúng mồ côi, thêm cả bà mẹ già không còn sức lao động, chỉ ăn với nằm một chỗ.”

Nghe thím than vãn, ông chủ tiệm thấy mủi lòng, gật đầu nói:

“ Thôi được, tôi bớt cho chị thêm 200 nghìn. Giá cuối đấy, chứ tôi cũng phải mua lại của người ta, mà buôn bán cũng phải có tí lời để duy trì quán cháo, với nuôi vợ con.”

Thím Mười:” Thôi tôi trả 3,5 triệu đấy. Đồng ý thì ngày mai tôi tới bắt luôn.”

Ông chủ quán nhăn mặt, lắc đầu. Thím Mười vờ quay đi thôi không muốn mua nữa. Khi đó, ông chủ quán sợ mất khách, bèn chạy theo nói sau lưng:

“ Khoan đã chị ơi, 3,5 triệu thì 3,5 triệu. Tôi đồng ý đấy.”

Thím Mười mỉm cười, nụ cười trên môi lập tức biến mất trước khi quay lại nói với ông chủ quán:

“ Vậy tôi sẽ đặt cọc trước 400 nghìn. Số tiền còn lại ngày mai tôi mang đến trả đủ.”

“ Vâng! Hì hì.. như vậy tốt quá, tốt quá!”

Ông chủ quán tiễn thím Mười ra cổng, còn không quên dặn dò thím Mười xuống bắt rắn kẻo sớm, kẻo bị người ta mua mất. Đợi thím Mười đi khuất, ông ấy nhảy cẫng lên vui sướng vì bán con rắn với số tiền lớn. Chứ thực chất, giá đúng của nó khi bán ra chỉ tầm hơn 1 triệu là cùng.

Đặt cọc tiền mua rắn xong, thím Mười đạp xe về. Trong lòng vừa mừng vừa lo, mừng vì kế hoạch sắp thành công, mà lo đang không biết kiếm đâu ra ngần ấy tiền. Đối với thím, số tiền ấy quá lớn.

Về đến cổng làng, thím Mười sực nhớ ra đến mẹ mình. Liền vội vàng quay đầu xe đạp đến nhà mẹ cầu cứu.

Vừa vào tới sân, thấy u đang lom khom ngoài chuồng lợn, thím Mười cất tiếng hỏi:

“ U ơi, u đang làm gì đấy?”

Bà Phấn ngước lên, thấy con gái đến chơi liền nói:

“ Bay đến chơi hả vợ thằng Mười. Có nồi khoai mật u vừa luộc hồi sáng ngon lắm, bưng ra mà ăn.”

Thím Mười không màng đến rổ khoai mặt u nói. Đi đến cạnh chuồng lợn, kéo u vào nhà, vừa kéo đi vừa nói:

“ U nghỉ tay tí đi, vào đây con bảo.”
“ Thế có chuyện gì mà chị gấp gáp vậy. Đi từ từ thôi, kẻo thân già này bước theo không kịp, ngã bây giờ.”
“ Chuyện gì thì u cứ vào đây với con, rồi con thưa.”

Kéo u vào đến hiên nhà, cả hai ngồi xuống. Ngồi chưa nóng chỗ thím Mười lên tiếng hỏi:

“ U có tiền không cho con mượn tạm 4 triệu. Đợi khoảng hai tháng con sẽ trả.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.