Người Âm Mai Mối

Chương 3



Bác trưởng thôn chẹp miệng, nói:

“ Bà nói đúng ý tôi rồi đấy. Biết việc này thật không nên làm, nhưng mà tôi thấy khó chịu trong lòng quá. Mong ông bà giữ kín giùm tôi chuyện này.”

Bà thầy cúng mỉm cười, nói:

“ Tôi hiểu cả mà. Khi nãy ở nhà chú Mười tôi trông thấy xác đàn Quạ chế.t dưới giếng, vốn dĩ tôi định nói ra những suy nghĩ trong đầu nhưng lại sợ cụ Doãn thêm lo lắng. Phần vì cô Mười tính tình không phải như người ta, nói ra chắc cô ấy cũng bảo tôi bị điên.”

“ Thế bà trông thấy gì?”

Bà thầy chúng chẳng hề suy nghĩ, trả lời luôn:

“ Xác 8 con quạ, tương ứng với 8 mạng người nhà cụ Doãn còn gì.”

Bác trưởng thôn và chồng bà thầy cúng bốn mắt nhìn nhau, kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng mồm.

“ Ý bà là…? Tôi chưa hiểu lắm!”

Bà thầy cúng thở dài, nói:

“ Ông nhớ cái giếng nước bên cạnh nhà cụ Doãn chứ? Giếng đó cũng không biết có từ bao giờ, khi người dân phát hiện ra thì thấy nước giếng trong vắt, bắt nguồn từ con suối từ trên đỉnh núi chảy xuống.”

“ Cái giếng đó thì tôi biết, nhưng nó có liên quan gì đến nhà bà Doãn?”

Bác trưởng thôn thắc mắc hỏi:

“ Vậy là bác trưởng thôn chưa biết đấy thôi. Hơn 1 năm trước, chú Mười con trai thứ của bà Doãn bắt được con rắn ở bờ suối, cũng là cạnh chỗ cái giếng nước ấy. Tôi không tận mắt trông thấy con rắn, nhưng nghe mấy bà trong xóm kể lại rằng con rắn đấy có màu vàng ươm sáng bóng, dài đâu cả hơn 1m cơ đấy, nặng cũng hơn 1 cân. Chú Mười đem nó xuống thị trấn bán cho quán thịt rắn, cũng kiếm được kha khá, cụ thể bao nhiêu tôi không rõ. Sau đó không lâu, tôi thấy nhà chú Mười mua được chiếc xe đạp phượng hoàng mới cóng.”

“ Là chiếc xe đạp hiện tại nhà chú ấy dùng đấy hả?” Chồng bà thầy cúng hỏi.

“ Đúng rồi, là nó đấy!” Sau câu nói bà thầy cúng thở dài.

“ Rồi sao nữa, bà kể tiếp đi.”

Bà thầy cúng uống hớp nước trà, trầm giọng kể tiếp:

“ Hơn ba tháng sau thím Mười sảy thai. Mà cơ địa nó khỏe khoắn là vậy, ốm nghén thì không, chỉ mỗi tội bước qua con mương nước bé tí dưới cánh đồng thôi cũng bị trượt chân té ngã.”

“ Ừ, vụ đó tôi nhớ. Chính lúc đó tôi đi ngang qua chứ đâu, thấy tiếng kêu cứu của cô ấy tôi dừng lại, chạy đến xem thì thấy cô Mười nằm sõng soài dưới ruộng, quang gánh đổ dưới đất. Tôi tri hô thêm vài người đang làm ruộng quanh đó, người chạy về báo cho chú Mười, mười thì lo đưa cô Mười đi lên trạm xá.” Chồng bà thầy kể lại.

“ Biết đâu, đó chỉ là trùng hợp ngẫu thiên thôi không?” Bác trưởng thôn chẹp miệng, hỏi:

Bà thầy cúng xua tay, nói như khẳng định:

“ Nếu mỗi chuyện cô Mười bị sảy thai thì tôi nghĩ là do cô ấy đi lại không cẩn thận, bụng mang dạ chửa còn gánh phân ra đồng vãi. Nhưng bác biết vụ gia súc gia cầm nhà cụ Doãn tự dưng lăn đùng ra chết cả loạt không? Đầu tiên là đàn gà, đang khỏe mạnh cũng giãy đành đạch lăn ra chết. Sau đó đến bầy lợn trong chuồng cũng lũ lượt kéo nhau ra đi. Sợ nhất vẫn là vụ vợ chồng cậu con trai cả nhà cụ Doãn, đi buôn bị tai nạn chế.t vào cuối năm ngoái. Xâu chuỗi ngần ấy sự việc vào xem, thế không phải bất thường thì là gì?”

Nghe bà thầy cúng nói cũng có lý, nhưng bác trưởng thôn và chồng bà thầy vẫn không ai tin. Họ mới hỏi thêm bà thầy cho tường tận.

“ Này! Có khi nào con rắn đó là rắn Thần không bà nhỉ?”

Bà Doãn chẹp lưỡi:

“ Chứ gì nữa. Này nhá, giếng đó có bảy cô công chúa Sơn Trang con ông Thần núi đến ngự đấy. Bởi thế suối nước và cả nước dưới giếng quanh năm không bao giờ cạn, mà nước cứ trong vắt soi thấy mặt. Kể cả mùa khô nắng hạn thì nước vẫn chảy như thác. Sau chuyện đó bảy công chúa Sơn Trang không còn ngự ở đấy nữa rồi.”

“ Thế bà nhìn thấy họ không? Trông họ ra làm sao mà cứ bảo công chúa này kia?” Chồng bà thầy cúng thắc mắc hỏi:

Bác trưởng thôn xen vào, tiếp lời:
“ Chú ấy hỏi phải đấy. Tôi cũng chưa nhìn thấy người âm bao giờ nên không biết họ ra làm sao? Mà sao công chúa Sơn Trang lại Ngự dưới giếng?”

Bà thầy cúng quắc mắt nhìn bác trưởng thôn và chồng mình, cười khẩy rồi thôi. Bà ấy nói:

“ Đâu phải người ta ngự ở dưới giếng, hai người quên mất trên sườn núi còn có ngôi miếu nhỏ đấy hả? Đấy mới là nơi các công chúa ngự đấy. Còn giếng nước và suối kia chỉ là nơi thư giãn tắm gội của họ mà thôi. Ông cứ để mấy cành cây, ngọn cây, thân cây quanh khu vực giếng mà xem, có phải nó nhẵn bóng và uốn cong thành vòm như có bàn tay con người uốn nắn ra không?”

Cả ba người im lặng. Họ cũng muốn sang nhà Doãn ra chỗ cái giếng để xem thực hư thế nào, có như lời bà thầy cúng nói hay không, nhưng lại thôi.

Còn về chuyện cái giếng và dòng suối nằm ngay bên cạnh nhà cụ Doãn thì ai ai cũng biết, có đã một thời gian bị nắng hạn kéo dài, nhiều hộ dân trong thôn không đủ nước sinh hoạt đã phải quẩy thùng lên đó gánh nước về dùng. Về sau, con dâu của Doãn chính là thím Mười muốn độc chiếm cái giếng và dòng suối, bên đã chặt tre, quây lại thành bờ rào, cốt vừa muốn lấn chiếm đất trên núi và cũng là để không ai vào gánh nước được nữa. Giờ ngẫm lại chắc con rắn đó là rắn Thần về báo oán kẻ đã mang mình đi bán.

“ Chỉ khổ cho những người thân vô tội, bị vạ lây từ người thân đến nỗi mất mạng.” Giọng bà thầy cúng trầm xuống, vẻ tiếc nuối.

“ Kể ra cái chết của vợ chồng con trai cả nhà bà Doãn đáng tiếc thật, bỏ lại hai đứa con thơ bơ vơ côi cút.”

“ Bởi mới nói, nhân quả báo ứng là có thật.”

Một lúc sau, bác trưởng thôn ra về. Khi đi ngang qua nhà cổng chú Mười, bèn khựng chân lại nhìn chăm chăm vào bên trong, thấy Tường Vân ngồi băm rau lợn ngoài sân, bên cạnh là cậu em trai. Bác trưởng thôn thở dài, lắc đầu quay lưng bỏ đi.

Thím Mười đứng ngoài giếng, nhìn thấy bác trưởng thôn lấp ló ngoài cổng mãi không thấy vào. Ánh mắt liếc nhìn sang chỗ hai chị em Tường Vân, rồi lại nhìn theo chiếc xe đạp cọc cạch của ông ấy, bĩu môi cười trừ.

Thím Mười tự nói với bản thân:” Bụng làm dạ chịu. Ngày xưa lúc nhà tôi đào cái ao chỉ bé tí bằng cái lỗ mũi, ông cũng cầm quân hô hoán cho người lấp lại. Giờ thì hay rồi, để xem tôi hành hạ hai đứa nó như thế nào!” Nói xong, khoé miệng thím Mười khẽ nhếch lên, nhìn hai chị em Tường Vân bằng ánh mắt chán ghét.
….

Đêm buông, bầu trời không trăng không sao cứ tối đen như mực. Gió ngoài trời thỉnh thoảng thổi từng cơn xua tan đi khí nóng.

Đang nằm ngủ, Tường Vân giật mình vì tiếng bản lề cửa kêu ken két, tựa như có ai đó đang mở. Con bé ngóc đầu dậy nhìn ra ngoài lại chẳng thấy gì, không gian im ắng đến dị thường.

Tường Vân nằm xuống, vừa thiu thiu ngủ bỗng ngoài gian nhà chính vang lên tiếng bước chân lẹt xẹt, lẹt xẹt, con bé sợ đến nín thở. Tiếng bước chân dần di chuyển đến chỗ giường hai chị em con bé nằm, mỗi lúc một rõ, mỗi lúc một gần, toàn thân con bé trở nên cứng đơ, chân tay như bị trói bởi sợi dây thừng quấn quanh người, muốn nhúc nhích mà không thể. Miệng mồm cứng nhắc, tiếng ú ớ đọng lại trong cổ họng mãi chẳng phát ra được thành tiếng.

Một bóng trắng đi tới, đưa sát khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống ghé sát vào màn, làm nó trũng sâu xuống một vũng, y như có vật nặng rơi xuống. Khi đó, Tường Vân hai mắt mở thao láo, muốn nhắm lại để không nhìn thấy gương mặt đó mà đôi mắt không tài nào khép vào được, cứ mở trân trân to tròn.

“ Chú Mười!” Trong đầu con bé thốt lên hai từ thân thương.

Nó nhận ra bóng trắng kia chính là người chú ruột vừa mới mất của mình, có lẽ chú nhà nên về thăm.

Một lúc sau, chú Mười nhấc khuôn mặt ra khỏi màn, hai tay chắp sau mông lủi thủi xoay người rời đi. Ra đến cửa, thình lình chú Mười khựng chân, đứng im lặng trong giây lát rồi ngoảnh mặt quay vào nhà nhìn một lần nữa rồi mới đi tiếp.

“ Chú Mười! Chú Mười ơi chú Mười..!”

Tường Vân giật mình vùng dậy, trán vã mồ hôi hột, cơ thể được thả lỏng khiến con bé có cảm giác mềm nhũn. Tim đập thình thịch…thình thịch…

Bỗng, tiếng bước chân từ sau hồi nhà dội đến, cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung trong đầu của con bé. Tường Vân ngồi tựa lưng vào tường, lắng nghe từng tiếng động, từng bước đi.

Chợt có tiếng đằng xa đưa tới:

“ Đêm nay anh đi soi được mấy con ếch, mang đến cho hai mẹ con em ăn.”

“ Nỡm! Để mụ vợ già của anh nó biết, nó xé xác anh ra cho mà xem.”

Giọng người phụ nữ quen thuộc vang lên, họ như đang nói chuyện thì thầm với nhau, vậy chẳng hiểu sao ngồi cách chỗ họ khá xa, mà Tường Vân nghe họ nói chuyện rõ mồm một từng câu từng chữ.

Tiếng cười khúc khích vang lên, người đàn ông kia nói:

“ Dẹp con mụ vợ anh sang một bên, giờ chiều anh tí đi, nhớ em muốn chết.”

Thím Mười:

“ Từ từ đã, để em đậy giỏ ếch lại chứ mai lấy gì bỏ vào mồm.”

“ Nhanh lên em, anh sắp chịu không được.”

“ Nỡm ạ! Con vợ anh nó để anh đói khát vậy ư!”

“ Ừ! Hì hì, nó không để anh đói khát, nhưng nhìn cơ thể ngấn mỡ lúc nào cũng phát ra mùi hôi nách của nó, anh lại buồn nôn. Chẳng hiểu sao, nó cũng vất vả như em, nhưng cơ thể em lúc nào cũng thơm tho, còn con mụ vợ anh, cứ bóng nhẫy.”

Tiếng thím Mười:

“ Làm nhanh nhanh lên, để con bé Thuỳ Dung tỉnh dậy không thấy mẹ, nó lại hét toáng lên bây giờ.”

“ Ừ..hì…hì…”

Tường Vân bật khóc. Những lời tình tứ mùi mẫn của thím Mười và gã tình nhân đã vô tình để con bé nghe thấy. Tâm hồn một đứa trẻ như trang giấy trắng, nay đã phải nghe những lời lẽ sai trái này quả thực quá sức chịu đựng của nó.

Tường Vân khóc nấc, miệng lảm nhảm hai từ” chú Mười..chú Mười..” không biết bao nhiêu lần.

Tiếng cười nói im bặt. Con bé ngủ gục đi vì mệt. Cũng chẳng biết ngủ đã bao lâu, tiếng rên rỉ bên ngoài cửa sổ khẽ vang lên, làm con bé tỉnh giấc thêm một lần nữa:

“ Cô ơi cô, cứu cháu tôi với. Xin hãy cứu cháu tôi.”

Mồ hôi chảy thành dòng trên trán,những lọn tóc mai bết bát cả vào nhau. Tường Vân nghe rõ hơi thở gấp gáp của mình, vang lên dồn dập lúc nửa đêm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.