Người Âm Mai Mối

Chương 43



Nhắc đến gái, thằng đồng bọn cười tít cả đôi mắt. Trong cái đầu tăm tối của nó bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình mơn trớn ve vãn Tường Vân. Cặp mắt đang ti hí mơ màng tựa như trong đang say đắm trong giấc mộng đẹp của hắn, bỗng chốc từng tỉnh khi nhớ lại chuyện ngày xưa:

– Mẹ kiếp, không nhớ nhắc đến thì thôi, nhắc lại tao vẫn cay cú chuyện hồi đi học.

Thằng bên cạnh hỏi:

– À, thì vẫn cái chuyện mày ngồi học rồi chọc ghẹo nó, nó đi mách với cô chủ nhiệm, xong cô ấy để nó tát mày trước mặt cả lớp đấy hả? Thôi, đàn ông đàn ang chấp nhất để bụng gì chuyện bọn con gái, hơn nữa lần đó mày sai thật mà.

– Con mẹ mày, mày rủ tao đến đây ăn trộm hay giáo huấn nói đạo lý với tao vậy hả? Có làm thì vào, không làm thì phắn.

Gac cười hề hề, nói:

– Đeo mẹ tin sư mày, làm quái gì nóng nảy thế. Vào thì vào.

– Mà khoan! Tao nhớ nhà bà Lành có con chó dữ tợn lắm. Chiều hôm trước tao đi cắt rau lợn về ngang qua mà nó đuổi theo xe tao chạy muốn bay mạng.

Gã đồng bọn giơ túi bả chó mà mình đã chuẩn bị trước đó, cười he he rồi đáp:

– Mày yên tâm, tao đã chuẩn bị đâu ra đấy. Lát nữa nếu không trộm được gì thì cũng có xác con chó mang về làm thịt đánh chén một bữa cho ra trò.

Gã kia gật gù:

– Thời cơ đến rồi đấy, trăng lên quá đỉnh đầu rồi kìa.
– Ờ, vào thôi. Đi theo tao, lối này!

Cả hai rón rén chui qua lỗ chó bới ngoài bờ rào luồn vào vườn nhà cụ Doãn. Dưới ánh trăng mờ nhạt, bọn chúng trông thấy rõ mọi ngóc ngách xung quanh ngôi nhà, cảnh vật im lìm đến rợn người.

Một làn gió lạnh gió buốt thổi tạt qua, khiến xương sống trên người bọn chúng ê buốt, tựa như có mũi dao sắc bén luồn sau lớp áo trên người từ dưới thắt lưng đưa lên.

Một gã so vai rùng mình, thì thầm nói:

– Ê mày, sao lạnh thế nhỉ?
Gã đồng bọn chẹp lưỡi:
– Lạnh đâu lạnh, tao thấy mát mẻ quá ấy chứ!
– Lạnh thật mà, mày xem, long lá trên người tao dựng đứng cả rồi đây này.
– Mày nói nhiều quá, mau tìm cách vào trong thôi.

Hắn gạt nỗi sợ hãi sang một bên. Cả hai đưa mũi dao qua kẹt cửa rồi khều nhẹ cái then bên trong cho nó nảy dần dần ra, sau một hồi thì then cửa cũng bung chốt.

Lúc ấy, tiếng bản lề kèn kẹt vang lên làm cả hai gã trộm giật thót mình. m thành này vang vọng giữa đêm khuya thanh vắng thật khiến cho con người ta nổi hết cả da gà.

Tiếng bản lề im bặt, không gian trong nhà lặng phắc.

Một gã đảo mắt xung quanh thám thính rồi nói thật khẽ hỏi gã đồng bọn:

– Này! Tìm chỗ nào trước bây giờ?

Gã cũng đảo mắt, thấy gia chủ còn đang say giấc thì tự tin bảo:

– Lục tìm mọi ngóc ngách đi, như tủ quần áo, hay dưới bàn thờ kia, bất cứ chỗ nào giấu được tiền cũng lục tìm hết.

– Vậy chúng ta qua bên này tìm trước.

Lời hắn vừa dứt, ảnh thờ của chú Mười trên bàn tự dưng bị đổ úp xuống. Một giọng nói thều thào văng vẳng bên tai bọn chúng:” Đi ngay đi, ra khỏi nhà tao ngay đi.” Câu nói ấy được lặp đi lặp lại đúng 3 lần thì im bặt.

Gã rùng mình, hỏi thằng bạn:

– Ê! Mày có nghe thấy ai đó vừa nói chuyện với chúng ta không?
Gã đáp:
– Tao có nghe, cơ mà kệ. Nhà này chỉ có người già và con gái thêm thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, sợ đếch gì.
– Mày nói cũng phải, mất công đi đêm mò vào tận đây mà ra về tay trắng thì tao không cam tâm.

Hướng bọn chúng chọn là gian buồng ẩm thấm lạnh lẽo của cụ Doãn. Không biết do ma xui quỷ dẫn lối, hay do bọn chúng chọn theo cảm nhận, mà lại chọn trúng buồng ngủ của cụ.

– Cửa này chắc thế?
– Mau đẩy ra phụ tao.

Song cho dù cả hai gã có hợp sức lại thì cánh cửa buồng của cụ Doãn vẫn im lìm, không hề có dấu hiệu bị xô đẩy hay phát ra tiếng.

Đột nhiên ánh đèn dầu trong phòng của cụ Doãn leo lét sáng, soi sáng một khoảng không gian tối om. Cũng nhờ chút ánh sáng này mà bọn chúng phát hiện ra trên bề mặt cánh cửa lộ ra một vết nứt, chính vết nứt này năm xưa thím Mười đã ghé mắt vào nhìn và nhìn thấy những thứ không nên thấy.

– Ê! Ngó vào xem bên trong là buồng ngủ của ai.
– Đèn sáng rồi kìa? Liệu họ có phát hiện ra chúng ta đang ở đây không?
– Thì mày cứ ngó vào xem thử cái đã. Trước khi đi tao có mang theo vật này thì đố đứa nào bắt được chúng ta.

Gã ngoảnh lại nhìn, hết hồn khi trông thấy thằng đồng bọn giấu nguyên một cánh tay đen nhẻm khô đét trong lưng quần, mặt hắn nhìn sắc mặt tái mét của bạn mình, cười hô hố khoái trí.

– Mẹ mày chứ! Làm tao giật mình.
Gã vỗ vỗ vào cánh tay bị sét đánh cháy đen, cao giọng hỏi:
– Bây giờ thì mày an tâm chưa?
Thằng kia gật gù:
– Rồi!

Đó là cánh tay người bị sét đánh chế/t cháy đen. Nghe đâu, những gã trộm cắp thường có sở thích quái đản đó là hễ biết ai bị sét đánh chế/t là sẽ tìm đủ mọi cách đào mộ chặt lấy đi phần đầu, hai cánh tay, chân, để mang về thờ cúng xem như một vật hộ thân bên cạnh mình. Từ đó bọn chúng ngang nhiên huênh hoang đi trộm cắp mà không hề bị gia chủ phát hiện, cả mấy con chó cũng không sủa, gà vịt nếu bắt cũng không kêu. Đối với những ai thờ chân, tay, thì khi đi hành nghề họ thường mang theo bên người, còn đối với những ai thờ phần đầu thì họ chỉ cần xoay đầu về hướng mình đi, ắt mọi chuyện sẽ hanh thông, làm ăn buôn bán trôi chảy, làm việc gì cũng đặng. Ghê rợn hơn nữa là mấy gã thầy bùa dùng để tu luyện tà ma, tạo ra những thứ ác khét tiếng.

Gã gật đầu xong quay lại nhìn vào cánh cửa, không suy nghĩ gì thêm, vội đưa mặt áp sát lên kẽ hở.

Đột nhiên hắn rùng mình, toàn thân ớn lạnh. Mồ hôi bắt đầu túa ra khắp người, tựa như bản thân hắn đang đứng dưới cơn mưa phùn đêm đông.

Hắn đứng chết lặng. Khuôn mặt vẫn dán chặt trên kẽ hở, hai mắt mở trừng trừng, miệng mồm há hốc đến kinh ngạc tột độ.

Đó là hình ảnh cụ Doãn xuất hiện trong phòng. Cụ Doãn ngồi xếp gối trước một cái bàn thấp lè tè được kê ở sát mép giường, trên bàn còn đặt 1 hòn đá có hình thù sần sùi cổ quái, đang xoay lưng lại phía bọn họ. Miệng cụ liên tục lảm nhảm những câu gì đó trong miệng, mà hắn nghe không rõ.

Thình lình cụ Doãn quay lắt khuôn mặt già nua nhăn nheo, hai hốc mắt trũng sâu tựa như vực thẳm không thấy đáy lại nhìn hắn. Miệng cười khềnh khệch mà lạ thay đôi môi không hề mấp máy.

Gã bật người lại phía sau, may thay tên kia đỡ kịp bên gã tránh được cú ngã bất ngờ. Gã run rẩy chỉ vào buồng cụ Doãn, lắp bắp thốt mãi mới thành câu:

– Ma..ma..à..à..không… Quỷ..quỷ..là Quỷ.

Nói đến đây miệng hắn cứng đơ, không thể nói thêm được câu nào. Gã đồng bọn thấy vậy bèn đỡ hắn ngồi xuống, miệng lèm bèm chửi thề:

– Mẹ kiếp, bên trong có cái quái gì mà trông mày mất hết hồn vía thế hả? Tránh ra tao muốn xem thử.

Gã lên tiếng cản:

– Đi mau đi, mày đừng dại mà ghé mắt vào xem. Ra khỏi đây nhanh đi.

Song cơn tò mò trong hắn đang trỗi dậy. Nên những lời khuyên của bạn mình gã nghe xong bỏ ngoài tai.

Hắn vừa ghé mắt nhìn vào kẽ hở trên vách cửa, một hình ảnh quá đỗi hãi hùng đập ngay vào mắt. Vào khoảnh khắc mắt hắn vừa liếc vào, thì bắt gặp ngay khuôn mặt của cụ Doãn cũng dí sát vào cánh cửa ngay chỗ kẽ hở. Khoảng cách hai khuôn mặt quá gần nhau, còn cảm nhận và nghẽ rõ cả nhịp tim thở của đối phương.

Gã bật lười lùi lại, không nói được câu gì, lật đật đỡ thằng bạn dậy miệng liên tục hối thúc:

– Chạy..chạy..đi mày ơi. Ma..ma..có ma..

Cả hai bán sống bán chết tháo chạy vụt ra khỏi ngôi nhà. Lúc chui qua lỗ chó đào thì đột nhiên như có bàn tay ma quái nào đó túm chặt lấy cổ chân của một gã thì kéo vào trong.

Hắn thét lên:

– Cứu tao với, mau kéo tao ra ngoài. Nhanh đi.
– Thì tao đang cố đây.

Ì ạch mãi gã mới kéo được bạn mình qua khỏi lỗ chó bới, cả hai ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, mồ hôi mồ kê trên người vã ra như tắm.

Họ ngồi thở nhìn vào trong, trước mắt chỉ là một khoảng trời tối đen như mực. Ánh trăng trên trời cũng bị mây đen che khuất, vạn vật trước mắt thoắt chìm trong màn đêm đặc quánh.

Ánh đèn dầu trong phòng cụ Doãn vụt tắt ngấm. Gã hô lớn hối thúc tên đồng bọn bên cạnh:

– Chạy đi mày ơi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.