Người Âm Mai Mối

Chương 5



Tường Vân co rúm người ngồi thụp xuống, hứng chịu trọn những cú đánh đập của thím Mười không thương tiếc giáng xuống người. Nước mắt trên khuôn mặt ngây thơ rơi lã chã, khóc lóc van xin:

“ Con sai rồi, thím ơi con sai rồi. Lần sau con không dám cãi lời thím nữa, con đau lắm, thím đừng đánh con thím ơi.”

“ Này đây thì tha, này đây thì không nghe lời. Hôm nay tao không dạy mày thành người thì tao không phải là..là…”

Nói chưa hết câu, bỗng bên ngoài cổng có tiếng nói vang lên, dội tới làm thím Mười dừng tay, hạ cây xuống, rướn cổ nhìn ra ngoài.

“ Cô Mười ơi cô Mười. Tương Vân ơi, cậu có ở trong nhà không?”

Thuỳ Dung ngó ra, rồi thụt vào nhìn mẹ nói:

“ Mẹ, là anh Quý đến.”
Thím Mười ngạc nhiên, hỏi:
“ Quý nào cơ? Nó là con cái nhà ai?”
“ Là anh Quý con nhà bác Nhân bán phân đạm trong làng mình đó mẹ. Anh Quý vừa đẹp trai, vừa học giỏi, lại là con nhà giàu mới oách nữa chứ.” Hì hì…
Thím Mười bĩu môi nhìn con gái, dí ngón tay vào trán Thuỳ Dung, lườm nguýt mắng yêu:
“ Cha bố nhà cô, mới tí tuổi đầu đã biết khen người khác đẹp trai, con nhà giàu. Chỉ được thế là nhanh. Giá chị học giỏi như cái con sao chổi kia thì mẹ chị sau này cũng thơm lây, nở mày nở mặt với thiên hạ.”

“ Cô Mười có nhà không ạ? Tường Vân ơi, mở cổng cho mình.”

Tiếng gọi của Quý cắt ngang lời nói của hai mẹ con Thím Mười. Nhìn Tường Vân ngồi co ro run rẩy trong góc bếp, đầu tóc xõa rũ rượi, quần áo xộc xệch, mặt nhem nhuốc, thím Mười trợn mắt nói:

“ Mày ở yên đây, để tao ra xem thằng đó tới đây làm gì. Tao cấm mày ra khỏi bếp nghe rõ chưa?”

Tường Vân ngước lên, gật đầu lia lịa:
“ Dạ, con nhớ rồi thím.”

“ Hừ..!!!”

Thím Mười bước ra, đon đả cười, hỏi:
“ y da, Rồng hôm nay lại đến nhà Tôm có chuyện gì thế?” Bỗng nụ cười trên môi thím Mười tắt lịm, nhìn chăm chăm vào cậu Quý, ngó nhìn từ đầu đến chân một lượt, nghiêm sắc mặt hỏi dồn dập:” Đi đâu đây? Nói mau? Nếu là tới gặp con bé Tường Vân thì cậu mau về đi, con bé còn phải nấu cơm.”

Quý chìa miếng thịt ba chỉ tươi ngon trên tay, được buộc bằng dây nạt lên ngang tầm nhìn, mỉm cười lễ phép đáp:

“ Dạ, không. Cháu tới đây vì mẹ bảo cháu mang thịt lợn sang biếu gia đình nhà cô. Chứ không phải sang tìm bạn Tường Vân ạ.”

Thím Mười nhìn chăm chăm vào miếng thịt ba chỉ trên tay Quý, lập tức thay đổi sắc mặt và giọng nói. Đỡ lấy miệng thịt từ tay Quý, đon đả nói cười:

“ y dà, cậu Quý đến cho thịt đấy à! Vậy mà tôi cứ tưởng cậu đến rủ con bé Tường Vân đi chơi kia chứ. Mời cậu vào nhà chơi, hì hì..” rồi thím Mười quay sang nói với con gái:” Thuỳ Dung, còn không mau xuống bếp rót nước mời cậu Quý uống.”

Quý liếc mắt vào trong nhà, đảo xung quanh, như đang tìm kiếm một ai đó. Thì ra là cậu đang tìm hình dáng thân quen của Tường Vân. Cậu xua xua tay, ngại ngùng từ chối:

“ Dạ không, cháu tới biếu thịt thôi ạ. Cháu phải nhà ngay cho kịp bữa cơm trưa kẻo bố mẹ cháu mong. Cháu chào cô, cháu về đây ạ.”

Nói xong, Quý quay người chạy ra cổng. Không kịp nghe thím Mười nói thêm câu gì. Ra tới cổng cậu dừng lại, lễ phép chào cụ Doãn vừa dắt cháu trai đi chơi về rồi mới chạy đi tiếp.

Thím Mười nhìn theo, xuýt xoa:

“ Con nhà người ta như vậy mới là con chứ? Haizzz, thằng bé không chỉ lễ phép mà còn biết cư xử trước mặt người lớn. Giá mà sau này lớn lên, con Thuỳ Dung nhà mình gả được cho nó thì êm ấm cả đời. Mong gì hơn.”

Thuỳ Dung nghe thế, buột miệng nói ra:

“ Sau này con chỉ lấy anh Quý làm chồng, ngoài anh Quý ra con ứ thèm lấy người khác.”

Thím Mười bĩu môi, dí tay vào trán con, nói:

“ Ối zời! Thằng đó con nhà giàu, đẹp trai, học giỏi. Tương lai ngời ngợi rộng mở phía trước, sau này ắt sẽ thành tài, nó lại thèm ngó tới con bé quê mùa như con chắc. Mới tí tuổi ra đã nghĩ tới chuyện lấy chồng, lo mà học hành trước đi đã.”

Nói đến đây, cụ Doãn dắt cháu đi ngang qua, thím Mười chẳng buồn chào hỏi cứ thế quay quắt người đi ra giếng. Vừa đi vừa xách miếng thịt, miệng ngân nga câu hát trong tâm trạng vui vẻ.

Tiếng mài dao ngoài nền giếng vang lên, nhoáng cái miếng thịt ba chỉ đã được thím Mười cắt xong.

Bữa trưa, cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm. Mùi thịt rang thơm phức trong chảo bốc lên xộc vào mũi, khiến bao ánh mắt nhìn vào đó thèm thuồng. Cậu nhóc Hoàng Minh mới hơn bảy tuổi, nuốt nước miếng ực cái, nhưng không dám đòi hỏi vì sợ thím mắng.

Thím Mười tự tay bới cơm cho từng người. Ba bát cơm của cụ Doãn, Tường Vân và Hoàng Minh thím Mười bới chỉ lưng bát. Riêng bát cơm của hai mẹ con thím thì bữa nào cũng đầy ve, muốn rơi cả ra bên ngoài.

“ Mau ăn đi, nhìn cái gì mà nhìn?”

Tiếng thím Mười vừa thốt ra, hai chị em Tường Vân lật đật bưng bát cơm lên và. Tường Vân vừa định đưa đũa gắp cho bà và cậu em trai miếng thịt, bất ngờ bị thím Mười cản lại:

“ Để đó, tao gắp cho.”

Thím Mười chọn ba miếng thịt bé nhất, thái mỏng nhất trong chảo gắp cho ba người, mỗi người một miếng. Thịt được rang xém cạnh, vừa chắt được tí mỡ để dành vừa giữ lại được thịt ăn. Vì sợ ăn hết sớm, nên thím Mười nấu thịt mặn chát, mặn đến nỗi muối bám trắng phớ trên miếng thịt.

Thím Mười lườm nguýt, nói:

“ Đấy, bà cháu mấy người ăn đi. Ăn đi chiều còn ra vườn nhổ cỏ cho xong trên luống rau, kẻo tối không có cơm bỏ vào miệng.”

Cụ Doãn cay đắng, nhiều lần tính không ăn bởi miếng ăn là miếng nhục, nhưng rồi cụ nghĩ, mình sống thêm được ngày nào, chị em Tường Vân đỡ khổ ngày ấy. Con trai cụ đã mất, nay mình cũng không còn, thì chẳng ai bảo vệ hai đứa nhỏ khỏi những trận đòn roi cháy da cháy thịt của cô con dâu độc ác này. Nghĩ vậy, cụ Doãn nuốt nước mắt vào trong, mỉm cười nói với hai cháu:

“ Ăn đi các cháu, thịt ngon quá.”

Thằng bé Hoàng Minh tuổi còn nhỏ, ngây ngô chưa hiểu những gì người lớn nói. Bao ngày không được ăn miếng thịt, nay có thịt ăn thằng bé thích lắm. Toan bỏ miếng thịt vào miệng nhưng bị thím Mười gạt tay, giữ chặt, quát:

“ Ơ cái thằng này, mày học ở đâu cái thói ăn tục thế hả? Bộ cha mẹ mày khi còn sống họ không dạy mày câu nói” Ăn trông nồi, ngồi trông hướng” hay sao? Miếng thịt đấy phải cắn nhỏ ra chứ, ăn mới đủ bữa. Mày định ăn một miếng hết thì bữa sau có gì mà hốc?”

Cụ Doãn chẹp miệng:

“ Thôi chị để cháu nó ăn cho ngon miệng. Con nít không biết, từ từ dạy. Nào..ăn đi cháu. Đây, bà nhường cho cháu miếng thịt của bà.”

Hoàng Minh ánh mắt lem lép sợ sệt nhìn thím Mười, mãi không dám ăn. Tường Vân gắp miếng thịt trong bát, đưa sang bát cơm cho bà nội, nói:

“ Nội ơi, bà mau ăn đi.”

Thím Mười nổi đoá, ném đôi đũa xuống mâm, nghiến răng rít lên:

“ Bà cháu nhà mấy người muốn diễn kịch trước mặt tôi đấy hử? Tôi nóng mắt lắm rồi đấy nhé. Có ăn không thì bảo!”

Ba bà cháu bùi ngùi và cơm ăn, cả bữa ăn họ chỉ được ăn nửa bát cơm, một miếng thịt bé xíu. Đợi hai mẹ con thím Mười ăn no nê, thì ba bà cháu chia rau rau thừa, canh cặn, ăn thêm cho no.

Đầu giờ chiều. Tiếng thím Mười ngoài sân vọng vào:

“ Tường Vân, mau ra đây tao bảo.”

Tưởng Vân đang khâu chiếc áo rách trong buồng, nghe thấy tím gọi vội vàng buôn kim chỉ, chạy ngay ra ngoài:

“ Dạ, thím. Thím vừa gọi con!”

“ Ờ! Mày chạy ra nhà ông Nhân mua giùm tao 3 cân đạm, về đây tao đi ra đồng vãi bón cho lúa.”

Con bé lễ phép, đáp:” Dạ!”

“ Ơ! Dạ mà còn không chịu đi đi, hay đợi tao phải cho ăn đòn mới chịu đi hử?”

Tường Vân lí nhí hỏi:

“ Dạ, con đợi thím đưa tiền cho con trả tiền đạm. Lần trước bác Nhân ghi sổ thím sai con đi mua lân, vẫn chưa trả.”

Thím Mười đưa tay gõ” Cốc” cái lên đầu con bé, mặt mày đỏ au giận dữ nói:

“ Cứ ra mua chịu đi, gặt lúa xong tao mới có tiền trả chứ. Ở cái làng này biết bao nhiêu người mua thiếu, mẹ mày là bạn thân của ông Nhân, chẳng nhẽ họ lại không bán thiếu cho mày?”

Biết đứng đôi co với thím thì chỉ tổ mình thiệt thân, bởi cho dù thím có tiền cũng không muốn đưa ra, vịn vào cớ vợ bác Nhân là bạn thân của mẹ, nên lần nào cũng bắt con bé phải đi mua thiếu cho bằng được.

Tường Vân gật đầu, lặng lẽ quay người rời đi. Thím Mười đứng trong sân nhìn theo, làu bàu câu gì đó trong miệng mà chỉ có thím ấy mới biết.

Vừa thấy Tường Vân đến, cô Đào vợ chú Nhân đã mỉm cười, ngoắc tay Tường Vân đến và bảo:

“ Cô đợi con mãi, lại đây cô bảo.”

Cô Đào nắm bàn tay bé xíu của Tường Vân định kéo con bé vào trong nhà, nhưng thấy Tường Vân rụt rè thụt tay lại, mặt nhăn nhó đứng nép mình ở một chỗ, thấy lạ, cô Đào hỏi:

“ Hôm nay con sao thế Tường Vân?”

“ Dạ..dạ..con không sao cô ạ!” Con bé lễ phép trả lời.

Cô Đào cau mày, nhìn bộ dạng của con bé không được hoạt bát nhanh nhẹn như mọi hôm, thái độ cũng khác hẳn, nụ cười trên môi không có. Nghĩ có điều gì đó khuất tất, cô Đào kéo Tường Vân ra ghế ngồi, bắt đầu hỏi:

“ Con nói thật cho cô biết đi, có phải thím Mười lại đánh con không?”

Con bé ngước lên, mím chặt đôi môi, hai mắt to tròn đen láy nhìn cô Đào, nhiều lần định nói ra những tủi thân trong lòng, đến cuối cùng lại thôi không nói. Con bé giữ im lặng, che giấu việc mình bị thím hành hạ ngược đãi không phải vì sợ cô Đào biết, đến kiếm chuyện nói thím đòi lại công bằng. Mà bởi con bé sợ ngày tháng sau này của bà nội và hai chị em, sẽ bị thím gây khó dễ nhiều hơn. Đã có lần thím Mười hăm doạ, nếu không ngoan, đem chuyện gia đình ra ngoài nói sẽ bị thím đuổi cả ba bà cháu ra khỏi nhà.

“ Dạ không, con không có.”
“ Có thật không con, có gì phải nói thật cho cô biết nghe chưa Tường Vân.”
“ Dạ..dạ..không có gì thật mà cô.”

Lúc cô Đào định đứng dậy đi lấy mấy cái bánh cho Tường Vân ăn, thì cô thấy hai bàn tay con bé đan xen cả vào nhau, có khi thì cố kéo ống tay áo cho dài xuống, tựa như không muốn cho người khác nhìn thấy khuyết điểm.

Cô Đào hoài nghi, nên vừa đứng lên lại ngồi xuống, nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của con bé lôi ra, vạch ống tay áo lên xem. Một cảnh tượng hãi hùng đập ngay vào mắt cô ấy, khi trông thấy trên cánh tay của Tường Vân chằng chịt nhiều vết thương, bầm tím.

Bất giác, cô Đào bật khóc. Ôm con bé vào lòng ghì chặt trong vòng tay, nói trong nước mắt:

“ Trời ạ! Con mụ Mười nó hành hạ con ra nông nỗi này hay sao?Trời ơi là trời.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.