Người Âm Mai Mối

Chương 6



“ Đấy, mình xem. Nó đánh con bé thành ra thế này cơ mà. Đúng loại quỷ dữ đội lốt con người đây mà.”

Chú Nhân ngồi xuống, hỏi Tường Vân:

“ Con còn đau không? Chú vào nhà lấy dầu để cô Đào xoa cho con.”

Con bé lắc đầu. Mặc dù đau đớn lắm nhưng vẫn cố nở nụ cười trên môi để che đi những nỗi đau mà mình đang gánh chịu.

“ Dạ, con hết đau rồi chú à.”
“ Hết là hết làm sao được. Còn sưng tấy lên đây này.”

Chú Nhân đứng dậy, vào nhà lấy lọ dầu đưa cho vợ, bảo:
“ Thôi em xoa dầu lên vết thương cho con bé đi, anh ra ngoài bán hàng. Lát nữa nhớ gói cho con bé chút thức ăn, mang về làm quà.”

Đợi chú Nhân đi khỏi, cô Đào mới vạch áo lên xoa thuốc lên vết thương cho Tưởng Vân, vừa xoa vừa thổi lên vết thương thật nhẹ, cũng vừa xuýt xoa:” Chắc con đau lắm. Cô ta thật nhẫn tâm, con mới chỉ là đứa trẻ, sao cô ta lỡ xuống tay nặng vậy kia chứ.”

Cảm giác này, được yêu thương, được quan tâm, hành động của cô Đào dịu dàng ấm áp tựa như một người mẹ. Thứ tình cảm mà Tưởng Vân tìm kiếm mong đợi bấy lâu nay, bỗng ùa về. Con bé rưng rưng nước mắt, vừa vui vừa buồn. Xoa dầu xong, cô Đào kéo áo xuống, dặn Tường Vân:

“ Con cầm lọ dầu về, xoa thêm trước khi đi ngủ. Tội nghiệp, cô muốn sang nha xé xác cái con mụ Mười tàn ác kia ra thành trăm mảnh, nhưng lại sợ sau khi xong việc, mụ ta lại trút giận lên đầu con.”

Tường Vân quẹt nước mắt, đáp:

“ Dạ, con không sao đâu cô.”

Cô Đào lấy cho Tường Vân mấy cái bánh, bảo con bé ăn xong rồi hẵng về nhưng con bé nhất quyết không chịu, vì sợ mang đạm về trễ bị thím mắng. Cô Đào đàng bỏ mấy cái bánh gói vào lá chuối, đưa cho Tường Vân mang về nhà ăn.

Chú Nhân thấy vậy, nói:

“ Đạm của cháu đây, chú ghi sổ rồi. Cơ mà sao không ngồi ăn xong thì hẵng về hả cháu.”

“ Dạ..dạ.. cháu..còn phải mang đạm về cho thím đi vãi lúa.”

Nói xong, con bé cúi chào rồi xin phép ra về. Vợ chồng chú Nhân đứng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của nó, lòng không khỏi xót xa.

Hai vợ chồng cô Đào là bạn thân của bố mẹ Tường Vân. Năm xưa, khi còn trẻ, cả đám kéo nhau đi ra nhảy sông tắm, lần đó cô Đào bị chuột rút nên không may bị đuối nước. Cũng may có bố mẹ Tường Vân gan dạ nhảy xuống nước nắm tóc cô Đào kéo lên bờ. Thoát được một kiếp nạn. Từ đó họ càng thân nhau hơn, đến khi lập gia đình mỗi người một nơi, mỗi người một hoàn cảnh, nhưng vẫn không chia rẽ được tình bạn giữa họ. Sau khi bố mẹ Tường Vân qua đời, nhiều lần vợ chồng cô Đào ngỏ ý muốn đón hai chị em Tường Vân về nuôi, vì thấy con bé phải sống chung với một bà thím ác độc, nhưng chú Mười không đồng ý.

Họ thở dài, chú Nhân vỗ vỗ vào vợ mình, kéo cô ấy ra cửa hàng, tiếp tục công việc buôn bán.

Quý đứng sau gốc cây, thấy Tường Vân đi đến, cậu nhô người lên gọi lớn:

“ Tường Vân..Tường Vân!”

Tường Vân dừng lại. Nhìn quanh quẩn mãi mới thấy Quý đứng nép sau gốc cây xoan, con bé cất tiếng hỏi:

“ Anh Quý! Anh vừa gọi em.”

Quý gật đầu, nhiều lần định nhấc chân bước đến nhưng bản tính nhút nhát nhen nhóm khiến Quý ngại ngùng không dám bước ra. Bỗng, tiếng hai đứa bạn ở sau lưng hối thúc:

“ Mày ra đi Quý, ở đây còn cách xa nhà cô Mười lắm, mày sợ gì!”

Nhỏ Trúc là em họ của Quý, thấy thằng Phong nói đúng nên phụ hoạ theo:

“ Kìa, anh Quý, mau ra mời chị ấy đi.”

“ Nhưng mà… anh ngại.”

“ Mày ngại cái đếch gì, người làng cả mà. Năm nay sinh nhật mày, cũng là năm đánh dấu mày đậu cấp 3 trường chuyên còn gì. Phải mời Tường Vân toái dự mới đông vui chứ.”

“ Tao sợ làm khó cô ấy. Thím Mười, thím ấy…ấy..”

Nhỏ Trúc nói:

“ Vậy thôi, vụ này để em. Chiều em giả bộ sang chơi rồi nói với Tường Vân. Bọn em học chung lớp, chắc thím Mười không nghi ngờ gì đâu.”

Quý lắc đầu:

“ Không được, em có làm vậy, khi Tường Vân biết, muốn đi nhưng thím Mười không cho, lại làm khó cô bé.”

Thằng Phong và nhỏ Trúc bĩu môi nhìn Quý, chúng nó đồng thanh nói:” Đồ nhát gan, chưa gì đã sợ người ta bị bà thím hành hạ rồi.”

“ Ừ! Nó nghĩ vậy cũng phải mà. Dù gì nhỏ Vân cũng là bạn thanh mai trúc mã của anh mày mà Trúc.”

Bên kia, Tường Vân đợi mãi không thấy Quý nói gì, con bé mỉm cười nói:

“ Thôi anh Quý ở lại chơi, em mang đạm về cho thím đi làm, kẻo trễ.”

Quý ấp úng, gật đầu, nói:

“ Ừ thôi em về đi. Hôm khác anh sang chơi.”

Thấy Tường Vân đi khuất, Quý ngồi xuống tựa lưng vào gốc cây, ngước mắt lên trời nhìn, buông tiếng thở dài như ông cụ non.

“ Mày nhát bỏ xừ Quý à.”
“ Ừ! Thôi hôm đó để phần bánh cho cô ấy nhờ mẹ tao mang sang cũng được.”
“ Anh Quý sao không tự mình đưa sang mà phải nhờ người lớn.”

Quý không nói gì. Cậu biết hoàn cảnh mà Tường Vân và em trai cô ấy đang sống. Đôi khi, không gặp gỡ, ít nói chuyện, có khi Tường Vân lại ít gặp hoạ hơn. Bởi vì nhiều lần cậu đã tận mắt nhìn thấy, nghe thấy, tiếng thím Mười chửi bới quát mắng hai chị em cô bé.
—-
Sẩm tối, Tường Vân bưng mâm cơm từ bếp đi lên hiên, con bé vừa đặt mâm cơm xuống đã nghe thấy tiếng thím Mười quát ngoài giếng vọng vào:

“ Quân ăn hại, thứ chỉ biết hốc vào mồm mà thôi. Đồ vô tích sự, việc nhà làm chưa xong mày đã muốn há miệng ra đòi ăn?”

Tường Vân nhìn ra, đáp:

“ Dạ, con dọn cơm lên trước cho thím và bà với các em ăn. Quần áo con sẽ ra giặt phụ thím.”

Con bé nói mỗi một câu như vậy, mà thím Mười cũng tỏ ra bực bội khó chịu ra mặt. Tức thì, thím Mười đứng phắt dậy, chân tay dính đầy xà bông toan lao đến vả cho con bé mấy cái vì tội dám trả treo, nhưng vừa bước chân lên một bước, thình lình nền giếng trơn nên khiến thím Mười ngã xuống.

“ Thịch..! Á..đau quá! Tổ cha nó chứ, đau quá!” Thím Mười nằm quay đơ dưới đất, chân tay chổng ngược lên trời, đau đến nổ đom đóm mắt.

Khi đó, bên tai thím Mười văng vẳng câu nói:” “ Mụ đàn bà độc ác, đẩy mày ngã..đẩy mày ngã.. ha ha ha ..” kèm theo một tràng cười ma quái. Nhưng khi thím Mười nhìn quanh quẩn thì chẳng thấy bóng dáng ai. Nhìn vào trong thấy con bé Tường Vân đang chạy đến.

Tường Vân hốt chạy ra, đỡ thím Mười dậy, lo lắng quan tâm hỏi:

“ Thím ơi thím, thím ngã có đau không? Để con đỡ thím vào nhà.”

“ Tổ cha con mẹ mày, mày thử ngã như tao xem có đau không?”

“ Dạ..dạ..con biết rồi ạ!”

“ Nhanh, dìu tao vào.” Tiếng thím Mười rên rỉ:” Đau quá đi mất, ôi cái mông của tôi.”

Đêm hôm đó, gã tình nhân mò vào tận giường của thím Mười, bất chấp con bé Thuỳ Dung nằm ngủ kế bên. Mây mưa xong, thím Mười nằm gối đầu lên cánh tay gã nhân tình, thở dài.

Hắn nghe thấy, đoán tâm trạng thím Mười đang không vui, bèn hỏi:

“ Em sao thế? Bà già chồng em lại gây khó rễ gì à?”

Thím Mười chẹp lưỡi:

“ Không phải, mụ ta già cả đi không vững thì làm gì được em? Cái em đang lo là chuyện khác.”

“ Chuyện gì? Nói anh nghe thử xem anh giúp gì được không?”

Thím Mười chẹp lưỡi, giọng chán nản:
“ Giúp gì được. Gia cảnh nhà anh cũng nào khấm khá hơn nhà em mà giúp.”

“ Thì cứ nói anh nghe thử? Không giúp được tiền bạc thì anh hiến kế nghĩ cách cho em.”

Thím Mười im lặng một lúc, mãi mới nói:

“ Thì chuyện học hành của mấy đứa chứ đâu. Nghỉ hè hai tháng rồi còn gì, sắp vào năm học mới tới đít rồi mà em vẫn không biết kiếm đâu ra tiền đóng tiền học, mua sách vở cho bọn nhỏ.”

Gã cười xoà, bàn tay sờ soạng khắp cơ thể trần trụi của thím Mười, mò mẫm từng đường nét nhạy cảm, nói mới thím:

“ Anh còn tưởng chuyện gì, chuyện đó cũng đơn giản lắm nếu em đồng ý anh sẽ nói.”

Thím Mười đẩy gã tình nhân ra, nhìn chăm chăm vào gương mặt dê xồm của gã, tò mò hỏi:

“ Chả nhẽ, anh đã nghĩ ra cách kiếm tiền?”

Gã gật đầu, nói thì thầm:

“ Chẳng phải mảnh đất và căn nhà của bố mẹ hai đứa nhỏ kia vẫn còn sao? Em cứ lấy cớ phải nuôi chúng nó ăn học thành tài mà bán quách nó đi. Mảnh đất ấy rõ đẹp, vợ chồng nó biết buôn bán làm ăn nên xây căn nhà cũng khá vững chắc. Giờ bán đi kiếm cũng được kha khá đấy.”

Lời gã tình nói tựa như đang vẽ đường cho hươu chạy, trong đầu thím Mười lập tức léo lên một suy nghĩ.

“ Phải rồi, anh không nhắc em quên phéng mất bố mẹ con nhỏ đó còn mảnh đất nằm ở trong làng. Dù sao bố mẹ nó cũng mất rồi, đất đai nhà cửa không ai trông nom, bán quách đi cho rảnh nợ.”

Nói đến đây, thím Mười thở dài, dường như vẫn còn điều gì đó khiến thím phải suy nghĩ:

“ Nhưng mà..” thím Mười nói ấp úng.

“ Nhưng mà sao? Nói anh nghe!”

“ Em chỉ sợ mụ già kia không đồng ý. Đấy là mảnh đất họ để lại cho chị em con bé, giờ đòi bán chắc gì bà ta đã chịu.”

“ Khi nãy chẳng phải em vừa nói bà già ấy sắp xuống lỗ rồi nên không làm gì được em. Sao giờ đã này nọ?”

Chẹp..

“ Thì em biết thế, nhưng anh không biết đấy thôi. Mảnh đất và ngôi nhà này, bao gồm cả mấy công ruộng vẫn đứng tên ông bà già chồng em. Giờ em làm quá, mụ già đấy đem chuyện này ra chính quyền báo cáo, lấy cớ đuổi em đi, thì có phải em ra đi tay trắng hay không?”

“ Trời ơi, sao em không gạ lão chồng em cầm sổ đỏ đi sang tên?”

“ Nào phải em không hối lão, nhưng chưa kịp đi thì lão lăn đùng ra chết. Thế có chán không cơ chứ!”

Nói đến đây, tiếng gà gáy ngoài chuồng vang lên. Thuỳ Dung giật mình ngồi bật dậy. Con bé đưa tay lên dụi mắt, hỏi mẹ trong cơn ngái ngủ:

“ Mẹ ơi, mẹ nói chuyện với ai thế? Bố con về hả mẹ?”

Cả hai người bọn họ giật mình khi nghe Thuỳ Dung hỏi. Thím Mười vội vàng quơ chiếc áo mặc lên người, cài cúc áo che đi cơ thể trắng nõn của mình, đồng thời đẩy gã tình nhân xuống đất, ra hiệu cho gã mặc quần áo rời khỏi đây ngay.

Thím Mười nói với con gái, chữa cháy:

“ Mẹ có nói chuyện với ai đâu con, chắc con nằm ngủ mơ đấy thôi.”

“ Không, rõ ràng con nghe thấy giọng đàn ông trong phòng mà mẹ.”

“ Làm gì có ai, con nhìn đi, làm gì có ai ngoài hai mẹ con mình?”

Thuỳ Dung mở bừng mắt, khi ánh mắt con bé vừa quét ngang qua khắp gian phòng, cũng là lúc gã nhân tình vừa thoát ra khỏi bên ngoài bằng lối đi cửa sau.

Con bé ngơ ngác nói:

“ Lạ thật đấy mẹ! Con nghe rõ có tiếng nói của đàn ông trong buồng nhà mình mà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.