Quỷ Hồn

Chương 44 - Full



“A Mộc, đi nhanh lên. Tự dưng lòng tôi nóng như có lửa đốt.”

“ Sao khi nãy anh không đi gần thôi, dẫn tôi đi xa quá giờ hối thúc như gọi đò.”

“ Ờ! Thì tôi dẫn cậu đi xa cũng bởi có lý do, chứ không tôi đi xa làm gì.”

Lời Lưu Sở vừa dứt, máy nhắn tin kêu tít tít vang lên báo có tin nhắn gửi đến. A Mộc nhìn theo, mỉm cười nói:” Ôi anh chuẩn bị chu đáo đến vậy cơ à, lại còn sắm cả máy nhắn tin mang theo. Giờ tôi hiểu vì sao nhiều vụ án hóc búa vẫn không thể làm khó được các anh rồi đấy.”

Lưu Sở mỉm cười, nói:” Làm nghe như bọn tôi đi cũng phải tính toán trước sau chứ, phòng khi cần có mà dùng. Lần này cũng vậy, tôi chuẩn bị khá nhiều đồ chơi mang theo.. ha ha..”

Nói xong, Lưu Sở mở tin nhắn ra xem, anh không thể nhắn tin lại vì máy này chỉ nhận tin tới chứ không có chế độ gửi tin đi. Đập vào mắt anh dòng chữ” Lưu Sở, cậu cẩn thận nha, hung thủ rất có thể đang ở bên cậu. Chúng mình đã điều tra ra được vài dấu vân tay và ít tuyến nước bọt sót lại ở hiện trường vụ án. Nó thuộc về cô gái tên Phạm Yến Lương.”

Lưu Sở sửng sốt thốt lên:

“ Thôi chết, tôi đã quá sơ hở để cô ta dễ dàng ra mặt.”
“ Có chuyện gì với anh thế? Ai nhắn tin cho anh vậy?”
“ Kim Hiền cậu ấy vừa nhắn cho tôi, bảo rằng rất có thể cô gái tên Yến Lương đi cùng chúng ta là hung thủ.”
“ Vậy chúng ta quay lại chỗ mọi người nhanh đi kẻo không kịp.”
“ Đúng rồi, mau đi thôi.”

Khi Lưu Sở và A Mộc về tới chỗ mọi người dừng chân, thì đã không trông thấy Yến Lương và bà Xuân đâu nữa. Bên kia, ngay dưới đất, ông Chiêu và anh trai bản nằm ngủ li bì, say giấc đến nỗi trên người mặc phong phanh mỗi chiếc áo cánh mỏng mà vẫn không cảm nhận được hơi lạnh của núi rừng.

A Mộc lo lắng chạy đến, đưa tay sát vào mũi kiểm tra hơi thở và nhịp đập của tim. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nói:” Ơn giời, hai người họ không sao.”

Trong khi đó, Lưu Sở vòng sang kiểm tra xâu chim nướng, anh biết rằng chính nó đã khiến ông Chiêu và anh trai bản bị đánh thuốc mê. Là Yến Lương, chính cô ấy đã tẩm thuốc mê vào những xâu thịt chim nướng thơm phức, có lạ ở chỗ, Yến Lương không ra tay với ông Chiêu, mặc dù biết con gái ông ấy từng được thay tin bởi em gái mình.

Lưu Sở quan sát thêm mọi thứ xung quanh, đồ đạc của mọi người vẫn đủ cả. Anh vòng sang chỗ bãi máu, ngó xuống nhìn thấy máu vẫn còn ướt át, bèn ngẩng lên nói với A Mộc:

“ Họ vừa mới đi đây thôi, chúng ta đuổi theo nhanh lên.”
“ Khoan đã, thế còn hai người bọn họ tính sao bây giờ? Đâu thể bỏ họ lại ở đây giữa thời tiết và hoàn cảnh như thế này.”
“ Chuyện đó cậu khỏi lo, cứ để tôi sắp xếp.”

Nói đoạn, Lưu Sở đưa ngón tay lên miệng làm động tác huýt sáo, ngay tức thì hai, ba, người đàn ông nhô ra từ bụi cây. Họ bước đến và hỏi:

“ Anh cần chúng tôi làm gì?”
“ Các anh đưa họ quay lại bản trước, nhớ giữ an toàn trên đường đi nhé.”
“ Thế còn anh, anh tiếp tục đuổi theo họ ư? Có cần chúng tôi đi cùng không?”
Lưu Sở xua tay:” Tôi không sao, các cậu cứ đưa hai người này về trước, tôi sẽ tự bảo vệ bản thân mình.”

Ba người họ nhìn nhau, gật đầu, một người lên tiếng:” Vậy hai anh nhớ tự bảo vệ mình nhé, chúng tôi đưa người về bản trước sau đó vào đây tìm gặp các anh.”

Sau câu nói, ba người dìu hai người quay lại bản. Còn A Mộc và Lưu Sở khoác túi lên vai, tiếp tục cuộc hành trình đi tìm sự thật của mình.
—-
Đi thêm một đoạn, mảnh giấy được treo trên cành cây bay phất phới trước mặt hai người họ. A Mộc dừng chân, với mảnh giấy giật mạnh tay, đọc những bên trong rồi đưa nó cho Lưu Sở:

“ Đây, anh đọc thử đi. Có phải họ đang muốn nhắc nhở và cảnh báo chúng ta không?”

Mảnh giấy ghi dòng chữ đỏ thắm bằng máu” Nếu không muốn chết thì đừng xía vào chuyện của người khác.”

Lưu Sở chau mày, gật gù:” Cũng có thể đây là thông điệp cô ấy muốn nhắn nhủ với chúng ta. Nhưng không sao, nơi nào càng nguy hiểm tôi càng có hứng thú muốn đến.”

“ Anh không lo lắng cho em gái mình hả? Tôi thấy anh rất điềm tĩnh trong mọi chuyện.”

Lưu Sở im lặng một lúc, trả lời:

“ Có chứ, xong sồn sồn lên cũng chẳng được tích sự gì. Người ta thường khuyên, không nên vội đưa ra quyết định trong lúc nóng giận, khi hết giận ta sẽ thấy hối hận. Còn tôi, tôi lo lắng và nhớ con bé theo cách nghĩ riêng của mình.”

Đi thêm một đoạn, hai người lại bắt gặp một mảnh giấy treo tòng teng trên nhánh cây. Lần này Lưu Sở gỡ mảnh giấy ấy xuống, đọc to thành tiếng:

“ Nếu mấy người quyết đi đến tận đây, có nghĩa không chịu dừng chân. Vậy hãy đi tiếp, tới khúc nào con đường mấy người đang đi trẻ ra làm ba, khi đó hãy rẽ trái, đi sâu vào thêm 2km nữa, sẽ thấy nơi mấy người cần đến.”

“ Đùa hả, giống chúng ta đang chơi trò chơi bịt mắt bắt dê. Bản thân chúng ta bị xem là con rối phải làm theo ý của họ.”

A Mộc thốt lên.

Lưu Sở nói:” Dẫu vậy đi chăng nữa tối vẫn muốn thử. Và tin rằng cô ta không có ý hại chúng ta, bởi rất nhiều lần cô ta có cơ hội để ra tay.”

A Mộc gật gù, chẹp lười:” Anh nói vậy cũng đúng. Hai chúng ta đành cố gắng hơn vậy.”

Đi theo lời chỉ dẫn viết trên mảnh giấy đến nhũn cả đôi chân, trong lúc tưởng chừng muốn bỏ cuộc thì A Mộc bỗng reo lên:

“ Anh nhìn kìa, nó kia rồi!”

Lưu Sở thở dốc, hai tay chống xuống đầu gối trong tư thế gập người, mồ hôi trên trán túa ra như tắm, đôi giọt rơi xuống đất. Một lúc sau, Lưu Sở bật dậy đứng thẳng người, nhìn theo hướng tay A Mộc chỉ, nói:

“ Có lẽ là nó!”
“ Đi, chúng ta tới đó nhanh thôi.”
“ Này! Này! Chậm thôi chứ. Làm gì cũng cần cẩn thận chứ, nhỡ đâu quanh đây được đặt bẫy sẵn cậu đi nhanh thế không sợ đạp trúng bẫy à.”

A Mộc ngoảnh lại, nhún vai nói:

“ Khi nãy anh chẳng nói rằng cô ấy không muốn hạ chúng ta rồi còn gì. Nên tôi nghĩ, trong chuyện này cô ấy chỉ muốn báo thù những người đã gây ra đau thương cho cô ấy thôi, còn lại, không liên quan cô ấy sẽ không ra tay đâu.”

“ Sao cậu nghĩ được vậy?”
“ Bởi tôi thấy trong ánh mắt đó vẫn đọng lại chút lý trí.”

Họ bước đi tiếp, ngôi nhà dần xuất hiện ra trước mắt, mỗi lúc một gần. Lưu Sở vẫn không yên tâm, mỗi bước đi anh đều quan sát rất kỹ. Chốc chốc lại đảo mắt thám thính bốn phương tám hướng, xem quanh đây có xuất hiện thứ gì ghê sợ không.

Cảnh vật trong rừng của buổi sớm thật đẹp. Nắng bắt đầu lên, xua tan những màng sương còn đọng lại dưới đất và hong khô tán lá khô ướt sũng đêm qua vì sương rơi. Chỉ tiếc, khoảnh khắc này không phải để thưởng thức, mà nó như một vòng tròn đầy dẫy nhiều nguy hiểm đang đón đợi hai người ở phía trước.

Xung quanh ngôi nhà không một bóng người, cảnh vật yên tĩnh đến dị thường. Thỉnh thoảng, lại có tiếng cành cây khô gãy lộp độp rơi rụng xuống đất, phát ra những tiếng động nghe thật giản dị.

Hai người tiến sát vào ngôi nhà. A Mộc đưa tay chọc thủng một lỗ trên vách lá, vén lớp mành khô được kết bằng lá sang một bên, rồi đưa mắt ghé sát vào nhìn, để quan sát.

Lưu Sở kéo A Mộc giật lại, hỏi nhỏ:” Cậu thấy có ai bên trong không? Nhìn gì lâu thế, lùi lại tôi cũng muốn xem thử.”

A Mộc:” Trong nhà có tới 3 cô gái trẻ bị trói, thêm bà Xuân nữa là bốn.”

“ Cái gì? Cậu nói thật chứ?”

Hỏi xong, Lưu Sở ghé mắt sát vách nhìn vào trong, quả nhiên có em gái mình trong nhà thật.

Anh quay lại hỏi:” Cậu ở đây canh chừng cho tôi, tôi tìm cách đột nhập vào trong giải cứu mọi người.”

“ Vâng, anh nhớ cẩn thận đấy.”

Lưu Sở vừa vỗ vai A Mộc chuẩn bị nhấc chân bước đi, bỗng sau lưng có giọng nói của nữ giới cất lên, làm cả hai giật bắn mình.

“ Tôi biết trước sau gì hai người sẽ tìm ra nơi này, nên thôi giúp hai người bằng cách chỉ đường, như vậy sẽ nhanh hơn.”

“ Yến Lương, dừng tay đi. Cô sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật.”

Yến Lương mỉm cười, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm buồn bã nói:” Khi mới bắt đầu chọn con đường trả thù thì trong tôi đã chế.t một nửa. Vậy anh nghĩ tôi còn thiết tha gì với cuộc sống này nữa không mà cần sự khoan hồng?”

“ Cho dù là vậy đi nữa thì cô cũng không nên sát hại nhiều người như vậy. Như đám trẻ trong kia, chúng làm gì nên tội, có chẳng là họ không biết một phần trên cơ thể mình đang có là do sự ích kỷ của một ai đó có.”

Yến Lương gạt nước mắt. Người cô thương và nhung nhớ nhất lúc này chính là Tuấn Phong. Bao nhiêu năm qua, tình yêu của Tuấn Phong dành cho cô lớn dần theo năm tháng, khiến trái tim đầy thù hận như cô đã có lúc muốn đổ gục, buông bỏ hết hận thù, sống cuộc sống bình lặng bên người mình yêu. Nhưng không, hoàn cảnh khắc nghiệt trong gia đình nhà chồng dành cho cô nó lại thôi thúc khơi dậy ý chí muốn trả thù, cô trở thành một cô gái máu lạnh như ngày hôm nay, đều do bọn họ và hoàn cảnh đưa đẩy.

“ Theo tôi vào trong đi.”

Nói xong Yến Lương rảo bước đi vào trong. Lão thầy mo và Muôn cùng lúc vừa xuất hiện. Lão thầy mo nhìn hai người đàn ông vừa đến, rồi lại nhìn Yến Lương hỏi:

“ Có thực cô muốn buông tay chứ?”
Yến Lương gật đầu:
“ Ừ! Tôi mệt rồi, đôi tay đã nhuốm đầy máu tanh, những kẻ đáng chế.t đều đã bại dưới tay tôi, tôi đã không còn chút gì lưu luyến hồng trần nữa.”

A Mộc đảo mắt nhìn xung quanh, chợt ánh mắt khựng lại ở phía căn phòng tối om bên kia nhà. Lão thầy mo cảm nhận được trong người A Mộc nắm giữ một nguồn sức vô cùng lớn, có thể đánh bại Quỷ Hồn trong tay ông, mà có khi cũng là không. Nhưng nếu giao đấu, kẻ tám lạng người nửa cân ắt sẽ không thể tránh khỏi thương tích, thậm chí bên nào yếu còn phải trả bằng chính mạng sống của mình.

“ Bảo họ đi đi, trước khi tình huống xấu xảy ra.”

Yên Lương quay lại nói:

“ Hai người có thể đưa họ về được rồi.”

Lưu Sở nhìn A Mộc, cả hai ngạc nhiên quá đỗi khi thấy họ quá dễ dãi thả người đi mà không kèm theo bất cứ điều kiện nào.

Cả hai chia ra, cởi trói cho từng người. Họ sợ hãi đứng co rúm cả vào nhau. Bà Xuân lết tấm thân đau đớn mệt dã dời đến bên cạnh cô con gái yêu quý của bà ta, ôm nó vào lòng gầm lên trong đau đớn:

“ Con gái ơi, mẹ đây, mẹ đến với con rồi đây. Mau tỉnh lại đi con à. huhu..huhu..”

“ Đi đi, đi nhanh đi.” Yến Lương hối thúc.

Bà Xuân nhìn Yến Lương bằng một con mắt còn lại, run rẩy hỏi:” Có thật..có thật..cô tha mạng cho chúng tôi không? Tôi không nằm mơ đấy chứ?”

Yến Lương cười khẩy, nói với bà ta:

“ Ban đầu tôi không chọn kết thúc nhẹ nhàng như vậy. Nhưng tôi, vì Tuấn Phong đã hết lòng yêu thương và quý mến tôi suốt bao nhiêu năm qua, chính sự tử tế và lòng nhân hậu của anh ấy trong quá khứ đã đánh đổi được hai mạng sống của mẹ con bà ngày hôm nay. Bà chửi tôi ác quỷ, ghê sợ tôi ư? Song những việc bà làm với gia đình tôi có khác gì tôi ngày hôm nay đâu.”

Bà Xuân bật khóc, nhìn con gái thương tích đầy mình bà ta giờ đây đã thấu hiểu thế nào là nỗi tận cùng của Yến Lương khi tận mắt chứng kiến lần lượt người thân qua đời. Đôi môi bà Xuân run rẩy, mãi mới bật thành câu nói:

“ Tôi…tôi..xin..lỗi..”

Yến Lương mỉm cười, nụ cười của sự mãn nguyện. Cô gạt nước mắt khẽ xoay người nhìn Lưu Sở nói:

“ Tôi biết bao nhiêu năm cậu âm thầm lặng lẽ đi thông tin về em gái tôi. Điều đó khiến tôi cảm kích vô cùng. Đó cũng lý do ông thầy mo không đoạt mạng em gái anh, cũng không hề lấy đi chiếc hộp quan tài giữ hồn trên người cô ấy mang.”

Lưu Sở:” Cảm ơn cô, hãy theo tôi về thành phố.”

Yến Lương xua xua tay, ngắt lời:

“ Không kịp nữa rồi, tôi tha cho mấy người thì chính bản thân tôi phải hứng chịu tội c.h.ế.t. Đây cũng là giao kèo giữa tôi và ông ấy, giờ đến lúc tôi cần thực hiện.”

“ Cô nuôi Quỷ Hồn ư? Vài lần tôi thấy nó, cũng vài lần giao đấu với nó ở hiện trường.”

Yến Lương mỉm cười, thừa nhận:

“ Đúng vậy, tôi thỉnh quỷ hồn về nuôi dưỡng, hằng ngày cắt máu nuôi chúng để sai khiến chúng đi hại người. Vào một thời điểm thích hợp, tôi sẽ dùng bùa chú tiêu khiển nó bằng cách tra tấn đối phương trên thân x.á.c những con hình nhân cho tới khi họ c.h.ế.t. Làm cách này, thậm chí nạn nhân trước khi chết vẫn không hiểu lý do mình mất m.ạ.n.g.”

“ Thì ra do một tay cô bày vẽ ra cả.”

“ Hừ! Vụ án số hai tôi cho quỷ hồn nhập vào ông ta, sau đó sai khiến ông ta ra tay với người thân của mình. Tuy nhiên, đứa bé gái đã thoát c.h.ế.t trong gang tấc, bởi tôi thấy nó vô tội. Những nạn nhân trẻ tuổi này tôi không ra tay, bởi họ mang trong người một phần cơ thể của em gái tôi. Chỉ là muốn cảm nhận một chút hương vị c.h.ế.t chóc, có như vậy họ mới biết trân quý những gì người khác cống hiến, để họ được sống đến tận bây giờ.”

“Trong suốt những ngày sau đó có phải cô thường xuyên lui tới ở bên cạnh con bé không?”

“ Đúng vậy, nó nhớ mặt tôi, vẽ phác hoạ chân dung tôi, điều đó làm tôi khá bất ngờ. Lúc đó tôi muốn ra tay với con bé, không ngờ bên ngoài cổng có người xuất hiện. Nhờ người đó xuất hiện đúng lúc nên con bé thoát khỏi mạt vận.”

Rồi Yến Lương khai thêm. Sở dĩ cô sát hại phó giám đốc công an tỉnh là do ông ta chính là người bưng bít bao che tất cả mọi việc làm sai trái của bà ta. Bởi thân ông ấy cũng có cậu con trai cần được ghép gấp trước khi tế bào trên vết thương bị hoại tử. Còn hai vụ án khác, ông bác sĩ ch.ế.t trong chung cư cũng đều do một tay Yến Lương sắp xếp mọi thứ. Vụ án đó lão thầy mo phải dùng thanh sắt đen xuyên thấu phần đầu, làm vậy có hơi tàn khốc, được cái an toàn về sau. Linh hồn không hiện về đeo bám làm phiền hay đòi mạng họ được nữa. Hai vị bác sĩ còn lại chịu chung số phận, cô thuê người ra mặt mướn ngôi nhà trong vườn cây, sau đó sai quỷ hồn dụ họ đến nơi vắng vẻ, bắt cóc , g.i.ế.t hại đối phương, bỏ x.á.c vào vali di chuyển tới căn nhà cấp bốn đã thuê trước đó.

Kể xong, Yến Lương ngấn nước mắt nhìn Lưu Sở, trao cho anh chiếc kẹp tóc và dặn:” Nhờ anh đưa vật này cho chồng tôi, bảo anh ấy kiếp này hãy quên tôi đi.” Dặn dò xong, cô quay đi, kiên định nói:” Đi đi, tới giờ tôi phải đi rồi.”

Lưu Sở muốn ở lại khuyên nhủ Yến Lương ra đầu thú, nhưng bị tiếng quát của lão thầy mo làm cho kinh hồn bạt vía, lật đật đỡ mọi người dậy, chạy nhanh ra ngoài tránh xa ngôi nhà, càng xa càng tốt.

“ Đừng nghĩ bậy, hãy theo chúng tôi về thành phố.”

Đấy là câu nói cuối cùng của Lưu Sở trước anh bước ra khỏi ngôi nhà xập xệ tồi tàn chứa đứng biết bao thứ đáng ghê rợn.

Yến Lương thình lình quay quắt người lại, dí con dao sắc bén nhọn hoắt vào cổ, nhìn xa xa, khoé môi hiện ra một nét cười hạnh phúc.

Đúng lúc đó, Muôn cầm mồi lửa trên tay phóng thẳng vào gian nhà tranh, ngọn lửa tức thì bốc cháy ngùn ngụt. Tiếng nổ lách tách phát ra nghe tựa tiếng ngô rang, kèm theo tiếng kêu gào thảm thiết của Yến Lương. Cô đưa tay lên cứa một đường dài trên cổ, rất sâu, yết hầu gần như bị đứt rời. Cơ thể cô ngã xuống, ngọn lửa nhanh chóng cháy bén đến thân xác cô, mang cô trở về với cát bụi.

Nhoáng một cái đã không thấy hai cha con lão thầy mo đâu nữa. Lưu Sở cũng chẳng buồn bận tâm. Đứng nhìn ngọn lửa thiêu rụi ngôi nhà xong anh mới lên tiếng nhắc mọi người.

“ Chúng ta về thôi.”
….
Vừa đặt chân về tới thành phố, bà Xuân lập tức bị bắt. Lúc tra tay vào còng số 8 bà ấy ăn năn với những chuyện mình đã làm. Thương nhất hai đứa con mình đứt ruột đẻ ra, đứa thì bị mù vĩnh viễn một bên mắt, nhan sắc bị huỷ hoại, cả phần đời còn lại sẽ sống trong sự tự ti đau khổ. Đưa còn lại ôm mãi bóng hình người vợ yêu, chẳng biết đến khi nào mới phai mờ.

Sau chuyện này Lưu Sở bị cấp trên khiển trách. Anh sẵn sàng chấp nhận đón nhận mọi hình phạt. Chuyên án kết thúc, mọi thứ sáng tỏ. Những ai liên quan đều được mời đến sở lấy lời khai, những ai dính dáng đến vụ án phẫu thuật năm xưa đều bị bắt. Suy cho cùng khổ nhất là những đứa trẻ vô tội bị cuốn vào trong mọi chuyện. Để giờ đây một vài đứa phải ôm thương tật cả đời trên cơ thể.

Một tuần sau. Lưu Sở tới quán bar gặp Văn Phương và Kim Hiền. Anh dẫn theo cả A Mộc đi cùng. Họ nâng ly, thưởng thức từng ngụm rượu bên tiếng nhạc sập sình. Nơi này không phải gu của Lưu Sở, xong chẳng hiểu tại sao anh lại hẹn mọi người tới đây tám chuyện.

Kim Hiền hỏi:

“ A Mộc, ngày mai cậu về rồi hả?”

A Mộc gật đầu:

“ Vâng, còn tưởng xuống núi giúp gì được cho mọi người, không ngờ tận mắt chứng kiến toàn cảnh đau lòng. So với trên núi, tôi thích sự yên tĩnh nơi đó hơn nhiều với thành phố nhộn nhịp bon chen xô bồ này.”

A Mộc vừa nói dứt câu, một cô gái từ ngoài cửa bước vào mang theo hương thơm của mùi hoa bưởi. Cô gái lướt ngang qua chỗ Lưu Sở, bỗng dưng cả cơ thể cô gái ngã sà vào lòng anh, trong tích tắc nằm trọn trong vòng tay săn chắc.

Cô gái nhăn mặt, hất cánh tay của Lưu Sở ra khỏi người mình, nói:” Ơ chú này, chú muốn lợi dụng người ta đấy hả? Có tin cháu báo công an không?”

Lưu Sở cười phá lên, một lúc sau anh thôi không cười nữa, nói với cô:

“ Này nhóc, sinh viên thì bớt tới những chỗ như thế này ăn chơi đi nhé, lo mà học hành chăm ngoan. Lần trước bố cô dở khóc dở cười đi tìm cô vẫn còn chưa chừa hả?”

Thu Hoài bĩu môi, đứng dậy nói:

“ Chú đợi đấy, tôi báo công an tội chú sàm sỡ. Hứ!”

“ Báo dùm tôi cái, ngay và liền đi nào. Ở đây có tới ba cảnh sát mà nhóc cũng nhận không ra thì tệ thật.”

Thu Hoài hậm hực bỏ đi. Kim Hiền lúc này nói nói:

“ Có khi nào cô ấy là định mệnh của đời cậu không?”
Văn Phương nói thêm vào:
“ Anh cũng nghĩ vậy, dù sao trái tim cô gái cậu thầm thường cũng đang đập trong ngực cô ấy mà.”
A Mộc đưa tay bấm quẻ, mỉm cười nói:
“ Là duyên số cả rồi. Lá số tử vi đường tình duyên của anh cho thấy đời này anh yêu mỗi mình cô ấy. Hai ngước hay gây bất hoà với nhau, nhưng anh yên tâm, quẻ nói anh hậu vận tốt về sau.”
“ Khỉ gió nhà cậu, trước mặt bao nhiêu người cậu lại phanh phui lá số tử vi của tôi thế hả? Phạt cậu ba ly mới được.”

Cả bốn người phá lên cười. A Mộc uống cạn ly phà ra một hơi, nhăn mặt nói:

“ Tôi không quen uống loại rượu này, nó làm tôi say, mà say thì làm sao tôi đi bắt ma.”

Ba người còn lại được thêm một phen cười ngặt nghẽo.

Hôm nay, bầu trời trong xanh cao vời vợi. Tuấn Phong một mình tản bộ trên bãi biển thơ mộng. Nghe tiếng sóng rì rào anh nhớ Yến Lương da diết. Cậu ngồi phịch xuống bãi cát khi đôi chân mình đã mệt mỏi, ánh mắt vô hồn nhìn xa khơi. Trong tay cậu nắm chặt chiếc kẹp tóc, nó là di vật cuối cùng mà Yến Lương gửi cho mình. Bỗng..khóe mắt cậu cay cay, cổ họng nghẹn đắng, nỗi đau ùa về như muốn xé nát con tim cậu. Một lúc sau, Tuấn Phong đứng dậy, ném chiếc cặp tóc xuống biển, đưa tay lên hét lớn.” Yến Lương, anh yêu em. Tạm biệt người anh yêu.” Chiếc kẹp tóc bị sóng biển đưa đi xa, Tuấn Phong đứng chết lặng nhìn theo cho tới khi nó bị sóng biển cuốn trôi đi mất mới quay lưng đi vào bờ. Và anh biết mình mãi mãi không thể quên cô ấy.
—-
A Mộc chào tạm biệt gia đình Lưu Sở để lên đường cho kịp chuyến xe sớm. Lúc đi ngang qua chỗ bà Thuỷ, A Mộc dừng lại nói:

“ Sống chung dưới một mái nhà, nếu đã quyết định ở bên nhau thì tại sao không vun vén. Ông ấy khắc nghiệt đều có lý do cả, xong vẫn chọn tử tế đối đãi với cô. Hãy biết trân quý những gì mình đang có, đừng vì chút sân si trong lòng mà đánh mất một gia đình.”

Nói xong A Mộc rời đi, bà Thuỷ đứng ngớ người nhìn theo. Thì ra cậu ấy đã đoán ra tâm tư của bà. Nếu năm đó bà không dùng chút thủ đoạn để gài ông Dũng vào bẫy phải lấy bà, thì chắc cuộc đời bà không có được phú quý như ngày hôm nay.

Bà Thuỷ rơm rớm nước mắt, đi đến bên cạnh chỗ bố chồng, thẹn thùng khẽ nói:” Bố ơi, con sai rồi, con xin lỗi.”

Ông Hùng quay lại nhìn con dâu, thở dài xua tay.” nhà chị biết mình sai thì lo sống cho tốt, đấy cũng là một cách sửa sai cho bản thân. Tôi chấp nhận chị từ ngày đầu chị về đây làm dâu, nếu không chấp nhận con người chị, thì liệu chút mánh khóe đó làm khó được tôi ư? Ván đã đóng thuyền, đừng để vỡ.”

Nói xong ông Hùng bỏ vào trong nhà. Lòng bà Thuỷ nhẹ nhõm hẳn. Bà xúc động bật khóc, không ngờ gánh nặng bao lâu này của mình lại chỉ vì một câu nói của A Mộc mà tan biến.

A Mộc ra đến bến xe, thấy xe của Lưu Sở đi khuất anh mới quay vào bến mua vé. Vừa đặt balo xuống, một cậu nhóc chạy lại dí vào tay anh mảnh giấy rồi chỉ ra bên ngoài sân và nói:

“ Anh đẹp trai ơi, có cụ nào ngoài kia gửi thư cho anh này. Thôi em đi nhé!”

Chưa kịp nói lời cảm ơn đã thấy cậu bé chạy tít tận đằng xa, muốn gọi với theo mà không kịp. Vừa mở thư ra xem, miệng cậu thốt lên hai từ” Sư Phụ!” Thì ra suốt bao ngày qua sư phụ vẫn âm thầm theo sát cậu, để ý từng bước đi lẫn những việc cậu làm. Trong thư sư phụ cậu viết:

“ Con hãy đến nơi con cần đến, không cần trở về bên cạnh thầy nữa. Ta thấy con đã đủ nghị lực và ý chí để làm tiếp những phần việc mà sư phụ còn chưa hoàn thành.”

A Mộc mỉm cười, anh quay người lại, đeo balo trên vai quay người dáng khoan thai bước đi.

Hết!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.