Trùng Tang Nhà Phú Thương

Chương 19: Kẻ ăn ốc, người đổ vỏ



Cả Miên Lam và Nhài bị bọn họ vác vào trong nhà kho, nhốt hai người ở trong đó. Một gã cẩn thận kiểm tra lại khoá cửa xem đã chặt chưa rồi mới yên tâm hối thúc tên đồng bọn.

– Bà chủ có dặn, sáng mai mới được thả người. Cứ nhốt tạm cô chủ và cái Nhài ở đây 1 đêm, kẻo họ làm hỏng chuyện của bà chủ.

Tên kia nhăn nhó đáp:

– Nơi này ẩm thấp muỗi dĩn nhiều, liệu cô chủ có làm sao không?

Gã trừng mắt quát:

– Mày chỉ cần làm theo đúng lời bà chủ dặn thôi là được, không cần quản nhiều chuyện như vậy đâu.

Nó gãi gãi đầu, chậc miệng:

– Thì em là vậy, cơ mà thường ngày cô chủ đối xử với chúng ta không tệ bạc mà. Bà chủ thật quá đáng.

Gã đưa tay lên miệng suỵt miếng, rồi kéo tên kia đi. Vừa đi hắn vừa nói:

– Người không có tiền đồng nghĩa với không có quyền. Tiền và quyền không có làm gì đúng cũng thành sai. Mày còn muốn ở lại đây kiếm bát cơm thì đừng dùng tình cảm để sống. Mày thấy không, ngay cả cô chủ có là con nuôi của bà chủ đi chăng nữa thì cuộc sống của cô ấy có khác gì chúng ta. Mà mày yên tâm, tao đâu cạn tình bạc bẽo, khi nãy tao chỉ chấm có 1 ít thuốc ngủ bỏ vào ấm trà của cô chủ mà thôi. Chứ bỏ liều lượng nhiều như lời bà chủ nói kiểu gì đầu của cô chủ ngày mai cũng đau như búa bổ.

Hắn nghe xong cũng phần nào yên tâm rời đi.

Thằng Thuận đang ngồi trên hiên đợi cậu chủ dùng bữa tối xong thì về. Khi ấy có hai gia nhân đi đến nhìn cậu rồi bảo:

– Chào anh! Chúng tôi là người làm trong nhà. Hôm nay biết anh theo cậu hai sang đây dùng cơm nên bà chủ đã căn dặn nhà bếp nấu thêm vài món đãi người của cậu chủ.

Thuận đứng dậy, rướn cổ nhìn vào trong, thấy cậu hai vẫn say sưa ngồi uống rượu bèn quay lại nói:

– Ấy dạ không cần đâu hai anh, em ở lại đây hầu cậu chủ. Đi rồi sợ cậu có việc gì gấp gọi không thấy người sợ cậu quở trách. Tôi về bên kia em ăn sau cũng được.

Nhưng lời cậu còn nói chưa dứt câu thì đã bị hai người đó bấu chặt lấy cánh tay kéo cậu đi xềnh xệch. Nói là mời đi ăn nhưng cách họ kéo cậu đi chẳng khác nào tù nhân bị gượng ép.

Song để Thuận không mảy may nghi ngờ, gã cười xòa rồi bảo:

– Cậu từ chối ông bà chủ mà biết thì trừ tiền công của chúng tôi mất. Với nhờ phước của cậu hai nên anh em chúng tôi mới được ăn ngon một bữa, cậu lỡ lòng nào từ chối.

Thuận nghe họ nói cũng xuôi tai, đành nghe theo.

– Vậy cũng được, nhưng hai anh để em tự đi không cần lôi kéo em vậy đâu.

Biết Thuận đã đồng ý thì bàn tay họ mới dần buông lơi. Họ kéo Thuận vào trong chiếc chòi gỗ nằm tách biệt hẳn với gian nhà chính, bình thường nơi đây là nơi tiếp đãi khách quý của ông chủ, nếu không phải vì mục đích để con gái được gả vào hào môn thì những kẻ tôi tớ như ba người bọn họ chắc chẳng bao giờ được đặt mông ngồi xuống.

Mâm cơm đãi khách bày ra ngay trước. Nào là canh cua đồng, cá rán, thịt ba chỉ luộc, rau muống xào tỏi và kèm theo một chai rượu gạo. Gã kéo tay Thuận ngồi xuống mâm, tên kia rót chén rượu đẩy tới trước mặt Thuận.

Cả hai kẻ rót rượu đứa gắp thức ăn xởi lởi mời Thuận.

– Nào cậu, chúng ta cạn ly cái nào. Uống vì thân phận tôi tớ giống nhau của chúng ta, cũng uống vì lần đầu chúng ta gặp mặt quen biết nhau.

Thường ngày Thuận chả biết uống rượu, đây là lần đầu tiên cậu uống nên rượu nuốt tới đâu để lại độ cay nồng tới đó, làm cho cổ họng cậu cay xè. Uống hết chén rượu xong cậu khè ra một hơi, nhăn mặt:

– Trời ơi, nó khó uống quá.

– Thôi nào, có uống mới quen được chứ.

Cứ thế bọn chúng kẻ tung người hứng, dồn dập mời rượu cậu. Chẳng biết do lần đầu cậu uống nên tửu lượng kém, hay do rượu mạnh hoặc có vấn đề mà mới uống đến chén thứ 4 mắt cậu đã mờ đi. Một lát sau Thuận từ từ nhắm mắt, miệng lảm nhảm nói:

– Thôi, em say rồi, em không uống được nữa, xin các anh đừng ép em.

Rồi cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Hai gã bấy giờ mới nhìn nhau gật đầu.

– Tính sao bây giờ đây anh?
– Còn sao nữa, khiêng nó ra ngoài bụi chuối cho nó nằm ở đó, làm xong thì quay lại dọn dẹp chỗ này cho sạch.

Họ đứng dậy xốc cơ thể Thuận lên, dìu cậu ra đặt ngoài gốc bụi chuối ngoài vườn.

Lão Nghê ở trong nhà cũng liên tục mời rượu Quân Ninh. Cậu cảm thấy cơ thể mình có chút biến đổi sau khi ngồi ăn nhậu được một lúc. Quân Ninh nói với vợ chồng lão Nghê:

– Trời cũng không còn sớm, cuộc nhậu cũng sắp tàn, nhưng sao cháu chưa thấy em Vân Xuyên ra ăn cơm.

Ngay lúc đó Vân Xuyên bước vào, cúi đầu chào cha mẹ xong quay sang lễ phép nhỏ nhẹ chào Quân Ninh.

Quân Ninh gượng đôi mắt mờ vì men rượu lên nhìn Vân Xuyên, cậu mỉm cười:

– Cuối cùng thì nàng cũng đã tới. Hãy uống với ta một ly, ly rượu này ta mời nàng, cũng là muốn nói lời cảm ơn khi nàng đã cứu ta.

Văn Xuyên bẽn nghẽn trả lời:

– Thưa chàng, em phận gái nên không biết uống rượu. Vậy em xin dùng chén trà này kính cậu một ly.

Nghe những lời lễ phép ngon ngọt đó có chàng trai nào lại không rung động. Nhưng không hiểu sao, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ này thì trong người cậu lại trào dâng một cảm giác rạo rực thật khó tả.

Toàn thân cậu nóng ran như có lửa đốt, mồ hôi túa ra nút đầu chảy thành dòng hai bên vầng thái dương. Cậu cố rướn đôi mắt nhìn kỹ người con gái đứng trước mặt cậu, quả nhiên trong đôi mắt kẻ say nó tuyệt đẹp.

May mà khi nãy Vân Xuyên đã đánh gần hết nửa hộp phấn để che đi đôi má với những vết bầm tím do bị ma đánh, chứ nếu không cô xuất hiện với gương mặt sưng húp của mình trước mặt Quân Ninh, có lẽ sẽ làm cậu chủ sợ và có cái nhìn mất thiện cảm đối với mình.

Biết thời cơ đã chín muồi, vợ chồng lão Nghê nháy mắt nhau cả hai cùng đứng dậy, đẩy Vân Xuyên ngã vào lòng Quân Ninh rồi bảo:

– Cuộc vui này hai thân già xin nhường lại cho lớp trẻ. Quân Ninh à, tối nay là lần đầu của con gái nhà chúng tôi, cậu làm gì cũng nhẹ nhàng giùm cho nhé.

Cơn nhục dục trong người cậu càng trào dâng khi cơ thể người con gái đang áp sát vào lòng mình. Hơi thở gấp gáp của Vân Xuyên kèm theo hương thơm quyến rũ phút chốc đã chinh phục được chàng trai chưa một lần ngủ với phụ nữ.

Quân Ninh vòng tay ôm qua thắt eo con kiến của Vân Xuyên, ghì chặt cô vào lòng, úp mặt vào đôi bầu ngực căng cứng hít hà một hơi, giọng khẽ rít lên:

– Ta..ta..muốn..có..nàng. Đêm nay ta muốn có nàng.

Vân Xuyên ôm đầu Quân Ninh, rỉ vào tai cậu câu nói mời mọc:

– Nếu cậu muốn cơ thể em, hãy theo em về phòng.

Vân Xuyên ngoảnh lại ra hiệu cho nhỏ Mơ đi mở cửa sẵn, bản thân cô ta dìu Quân Ninh về buồng ngủ của mình. Ngay khi cánh cửa khép lại, Quân Ninh đã không kiềm chế được cảm xúc cậu như con hổ đói vồ vập luôn Vân Xuyên hôn lấy hôn để. Chẳng mấy chốc hai cơ thể trần trụi ôm xoắn lấy nhau, rất nhanh tiếng rên rỉ vang lên đều đều.

Thoả mãn cơn nhục dục xong thì Quân Ninh nằm vật ra giường nằm ngủ. Tiếng gáy hơi thở của cậu hoà quyện vào làm một. Vân Xuyên e thẹn kéo chiếc chăn lên che kín phần ngực, nằm nghiêng người quay mặt nhìn ngắm nhan sắc của Quân Ninh, bàn tay thon dài vuốt ve khuôn mặt điển trai của cậu, mỉm cười nói trong cơn thoả mãn:

– Cậu chủ à, cậu mãi mãi chỉ thuộc về mình em, mình em mà thôi.

Bỗng có tiếng gõ cửa bên ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Xuyên:

– Ai đó, khuya rồi còn làm phiên ta ngủ.
Tiếng Đào thị khẽ lọt vào:
– Là mẹ, là mẹ đấy. Dậy mở cửa đi con gái.

Vân Xuyên làu bàu, nét mặt có chút bực bội nhưng vẫn với chiếc ngủ khoác lên người, miễn cưỡng đi ra mở cửa.

– Mẹ, sao mẹ tới giờ này.
Đào thị ngó vào trong, thấy Quân Ninh đang nằm ngủ say, mụ bèn đưa cho Vân Xuyên bát máu gà rồi nói.
– Con chấm một ít máu gà xuống lớp chăn bông trải dưới giường đi. Có vết máu còn trinh để xem ngày mai cậu ta chối cãi kiểu gì.

Vân Xuyên cười hì hì, hất hàm ra hiệu cho nhỏ Mơ mang bát tiết gà vào trong, lật tấm chăn lên rồi phết một ít xuống dưới.

– Vẫn là mẹ chu đáo. Con cảm ơn cha mẹ nhiều lắm.
Đào thị cười đắc ý, liếc con gái rồi nói:
– Ai bảo mẹ chỉ có mỗi đứa con gái như con. Không chiều con, giúp con thì giúp ai.

Nói xong Đào Thị đẩy con gái vào trong rồi tự tay khép cánh cửa lại. Trước khi rời đi mụ còn không căn dặn:

– Chuyện sáng mai chắc con đã nhớ mình phải làm gì bước tiếp theo rồi phải không.

Vân Xuyên đứng bên trong đáp vọng ra:

– Vâng! Con hiểu rồi thưa mẹ.
– Ừ! Vậy thì tốt. Sáng mai ta và cha con sẽ đến thu hoạch kết quả. Trời cũng không còn sớm, con quay về giường nghỉ ngơi đi.

Mụ xoay người đi, kéo theo cả nhỏ Mơ cùng đi. Mụ cười hề hề mà rằng:

– Cậu chủ ơi cậu chủ, phen này cậu có chối đằng trời.

Thu xếp mọi chuyện chu toàn xong, Đào thị quay về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, những tia nắng bắt đầu xuất hiện chiếu xuống từng kẽ lá. Thằng Thuận ngủ vẫn chưa dậy, tiếng gáy vẫn vang lên đều đều. Con chó vàng ở đâu chạy tới liếm sồn sột lên miệng cậu không biết bao nhiêu lần mà cậu vẫn không hề tỉnh.

Quân Ninh đang ngủ ngon bỗng bị tiếng khóc thút thít của một cô gái bên cạnh khiến cậu choàng tỉnh. Cậu nằm im mắt đảo xung quanh, quả thực có một cô nương ngồi tựa lưng vào tường, úp mặt xuống đầu gối khóc rưng rức là thật.

Cậu lấy tay lật chiếc chăn phủ trên người mình lên, ngó vào nhìn, thấy cơ thể trần trụi của mình hớ hênh dưới lớp chăn khiến cậu giật mình ngồi bật dậy.

Cậu quơ vội quần áo mặc lên người, nhìn cô nương kia lắp bắp nói:

– Ta..ta..ta..tối qua ta say quá, chẳng hay ta đã có những hành động nào xúc phạm đến cơ thể nàng chưa?

Cậu hỏi vậy vì phép lịch sự, thực ra cậu cũng đã phần nào đoán được mọi chuyện. Là do tối qua cậu uống say, không tự chủ được bản thân, và có những hành động không đúng mực đối với cô gái.

Thấy cô gái vẫn ôm mặt khóc, Quân Ninh nhìn lên giường bắt gặp ngay vết máu đỏ au dính dưới chăn, cậu lần nữa nói lời xin lỗi:

– Ta..ta xin lỗi nàng. Ta sai rồi. Ta hứa sẽ chịu trách nhiệm với nàng.

Vợ chồng Đào thị đẩy cửa xông vào khiến Quân Ninh giật mình hoảng hốt. Chẳng đợi cậu kịp lên tiếng thanh mình thì Đào thị đã lao tới ôm con gái vào lòng gào lên trong nỗi đau:

– Con ơi là con. Cha mẹ nuôi con gần hai mươi năm, cưng con hơn nâng trứng, không dám đánh con dù chỉ một cái, vậy mà giờ lại tận mắt chứng kiến cảnh người ta gây ra chuyện tày đình này với con.

Lão Nghê phụ họa thêm:

– Cậu..cậu..sao cậu lại làm vậy với con gái tôi hả. Rõ ràng tối qua đích thân tôi bảo con bé tiễn cậu ra cổng, nhưng tại sao, tại sao lại xảy ra cơ sự đáng tiếc này cơ chứ. Chuyện này mà đồn ra ngoài con gái tôi biết giấu mặt vào đâu. Làm sao nó dám ngẩng cao đầu nhìn thiên hạ nữa.

Quân Ninh cuống quýt:

– Là cháu sai, chúng cháu đã có hôn ước, ngày cưới cũng đã định, vậy cháu xin chịu trách nhiệm với nàng ấy.

Bấy giờ Vân Xuyên đã tẩy trang đi sạch lớp phấn trắng, để lộ ra một gương mặt sưng húp với những vết ngón tay bầm tím còn hiện rõ trên mặt. Cô ngước nhìn Quân Ninh, rồi sà vào lòng mẹ thổn thức:

– Mẹ, chàng ấy cả đêm qua hành hạ con đủ kiểu, không chỉ ép con làm chuyện ấy còn đánh đập thậm tệ con nữa nếu con dám phản kháng. Cha mẹ xem, mặt con..mặt con sưng hết lên rồi đây này.

Đào thị ngân ngấn nước mặt quay lại nhìn Quân Ninh:

– Cậu chủ à, con gái chúng tôi là cành vàng lá ngọc cớ sao cậu lại không thương hoa tiếc ngọc như thế.

Quân Ninh ra sức giải thích, rằng đêm qua cậu có men rượu trong người nên không nhớ mình đã làm gì. Cậu luôn hứa chịu trách nhiệm với Vân Xuyên và thề thốt sẽ lấy nàng làm vợ thì hai vợ chồng lão Nghê khi ấy mới thôi không làm khó cho cậu nữa.

– Vậy chuyện này chúng tôi sẽ giấu kín, chỉ mong những lời cậu vừa hứa sớm thành sự thật.

Quân Ninh gật đầu:

– Vâng thưa hai bác, cháu sẽ về nói cha mẹ xin cưới em ấy đúng ngày mà hai gia đình đã giao ước.

Thu xếp ổn thoả xong Quân Ninh bước ra khỏi phòng. Cậu ngẩng mặt lên nhìn trời kèm theo tiếng thở dài:

“ Quân Ninh à, mày đã làm gì thế hả?”

Rồi cậu bước đi. Thằng Thuận cũng đã tỉnh chạy đi tìm cậu chủ, nó thấy bóng lưng cậu vụt nang qua trước mặt, nó cất tiếng gọi:

– Cậu chủ, đợi em với.

Cả hai ra đến đường, bấy giờ Quân Ninh trách hỏi:

– Tối qua sao cậu không đợi ở ngoài hầu ta hả?

Thuận lắp bắp đáp:

– Dạ..dạ! Em có đợi, nhưng vì người hầu bên nhà ấy kéo em đi ăn cơm thành em lỡ mồm uống say quá

Thuận không hề nghi ngờ chuyện ly rượu tối qua cậu đã bị chuốc thuốc ngủ, càng không biết chuyện cậu chủ đã làm.

Quân Ninh vẫn đau đáu nghĩ tới chuyện mình làm, cảm thấy áy láy và trách bản thân mình vô cùng. Cậu nghĩ tới khuôn mặt hằn những vết thương của Vân Xuyên, bước chân đột nhiên đi chậm lại, đi thêm mấy bước thì cậu dừng hẳn.

Cậu đánh nửa khuôn mặt nhìn ra đằng sau, hỏi thằng Thuận:

– Cậu nhìn ta xem, ta có giống một kẻ biến thái tàn bạo với chuyện ấy khi ở trên giường không?

Thuận ngơ ngác, phận trai hơn hai mươi tuổi nên cậu mập mờ đoán ra ý cậu chủ muốn hỏi.

Nó cười hề hề:

– Dạ cậu chủ hứa không trách phạt em thì em mới dám nói.

Quân Ninh bước đi tiếp, ậm ừ:

– Ừ! Cậu cứ nói thật ra xem nào.

Thuận nhìn cậu chủ một lượt từ đầu đến chân, rồi chậc miệng nói:

– Theo quan sát của em thì bề ngoài cậu là một chàng trai tuấn tú, nhan sắc, thân hình phải gọi là cực phẩm trong mắt không chỉ những cô gái mà còn cả cánh mày râu như em. Song bên trong thì em không rõ, nhìn bề ngoài cậu là một quân tử, biết đâu cậu lại là một con mãnh thú trên giường.

Hề hề hề…

Quân Ninh quắc mắt:

– Cậu muốn chế.t phải không?

Thuận vừa cười vừa xua tay:

– Em không có, là cậu bảo em nói thật lòng mình mà. Hơn nữa chuyện giường chiếu thì chỉ cậu mới biết, em buột miệng nói vậy thôi mong cậu chủ đừng giận.

– Đứng đó, cậu đứng lại đó cho ta, đừng có chạy như thế chứ. Dám nghĩ ta là kẻ biến thái bệnh hoạn ư?

Thằng Thuận vẫn chạy tiếp, miệng cười hô hố không nhặt được mồm:

– Cậu chủ, đố cậu chủ đuổi kịp em. Hihi

Cứ thế, một chủ một tớ rượt đuổi nhau khắp cả nẻo đường. Hễ người làng bắt gặp cảnh này còn tưởng họ bị điên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.