Kỳ Án Thôn Đông Quan

Chương 10: Độc Tam Canh



Nửa đêm canh ba, sương rơi mịt mù.

Đêm nay lạ hơn so với những đêm khác, bình thường vào những tháng ngày khô hạn ít có sương, vậy mà đêm nay sương lại phủ mịt trời, bỗng chốc ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm trong màn
sương.

Nếu đứng ở ngoài nhìn vào, người ta sẽ không phát hiện ra nhiều mái ngói san sát nhau nằm xen kẽ dưới gốc cây, song nếu ngước nhìn lên cao thì vẫn thấy những ngọn cây đứng thẳng tắp, xuất hiện mờ ảo lẫn trong màn sương đêm.

Toàn thân của thằng Quất bỗng run lên bàn bật, người bên cạnh có thể rõ tiếng hai hàm răng của nó đang va đập vào nhau cầm cập.

Thình lình nó ngồi bật dậy, hai mắt đang nhắm nghiền bỗng chốc bừng mở, lòng tử trắng dã, chân tay bắt đầu cào bới không ngừng. Chỉ thoáng chốc bộ đồ trên người đó đã rách bươm.

Bu thằng Quất nghe thầy tiếng động lạ phát ra từ buồng ngủ của con trai, trong lòng cảm thấy luôn bất an bèn vén màn tụt xuống khỏi giường:

– Mình đi đâu đây?

– Tôi sang thăm con trai. Tự dưng tôi lo lắng quá mình ạ.

– Vậy cũng được, có gì đừng quên ới tôi mình nhé.

Chị vợ đáp:

– Vâng!

Tiếng bản lễ cửa vang lên kèn ket, vào khoảnh khắc cánh cửa buồng vừa mở thì một thân hình vạm vỡ nhảy phóc ra, nó ngồi chồm hổm trên lưng bà ấy quặp chặt hai chân vào thắt lưng, tay không ngừng cào câu vào mặt.

Bà ấy chỉ kịp thét lên:” Ôi làng nước ơi, cứu tôi với!” Rồi hai mắt trợn ngược khi bị hàm răng của bóng đen đó cắn một nhát chí mạng vào cổ.

Cơ thể bà ấy ngã xuống. Trong thời khắc cuối cùng của sự sống bà ấy vẫn kịp nhận ra bóng đen vừa tấn công mình không phải ai khác, mà chính là đứa con mình đứt ruột sinh ra.

Miệng mồm dần trở nên cứng đơ, bà định gọi tên con trai lần cuối nhưng âm thanh méo mó khiến tên con trai khi thốt ra không còn được trọn vẹn: Q..u..ấ..”

Rồi bà ấy tắt thở.

Đang nằm ngủ trong buồng, bỗng ông Báu giật mình thức dậy khi nghe thấy tiếng vợ la hét thảm thương khiến ông ấy bật dậy khỏi giường. Khi chạy đến buồng ngủ của con trai thì ngay lập tức một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt.

Vợ ông nằm bất động trên vũng má.u với một khuôn mặt rách tươm, còn con trai ông ngồi thu lu trong góc phòng, miệng không ngừng rên rỉ.

Ông ấy nhìn con, cố kìm nén nỗi đau vào trong, nước mắt giàn giụa hỏi thằng Quất:

– Cái thằng trời đánh, tại sao, tại sao bây lại sát hại bu mày thế hả con?

Quất lẩm nhẩm trong miệng, toàn thân run cầm cập như người bị sôt rét:

– Con đau…tôi đau…đau quá. Nó hành hạ tôi…chúng nó đang ngặm nhấm trong bụng tôi. Giế.t tôi đi, tôi chịu không nổi nữa.

Quất như phát điên, không làm chủ được lời nói mỗi khi thốt ra. Giờ đây nó không nhận ra người đang đứng trước mặt nó chính là thầy bu mình.

Ông ấy còn chưa nguôi ngoai cơn giận trong lòng thì thình lình Quất đứng phắt dậy. Nhanh như cắt, nó nhảy bổ đủ lên người thầy, nhưng do sức nó còn yếu nên đã bị cánh tay to bè của thầy mình hất văng ra.

Ông ấy thét lên câu” Đau quá!” Thì ra trước khi bị thầy hất văng thì Quất đã kịp cào một nhát vào mặt ông ấy. Nó đau đớn, ngồi thu mình co rúm trong góc nhà, miệng không ngừng rên rỉ:

Thầy nó thấy vậy, nghĩ do vết thương dưới bàn chân hành nên tâm lý nó mới trở nên bấn loạn. Ông ấy chầm chậm tiến đến, một tay bịt vết thương trên mặt mình, tay kia chìa ra, nhỏ giọng trần an:

– Quất! Lại đây với thầy. Thầy là thầy của con đây mà. Qua đây thầy dìu con về giường nằm ngủ, ngày mai thầy mời ông lang qua thăm khám cho con.

Khuôn mặt Quất đẫm nước mắt ngước nhìn thầy. Tuy nó không còn nhận ra là người cha đang nói chuyện với, song trong vô thức nước mắt vẫn chực trào rơi ra. [ TruyenMa. Xyz ]

Đúng lúc nó định tấn công thầy mình thêm lần nữa, thì tiếng gà gáy canh ba trong thôn bỗng vang lên. Cơ thể nó mềm nhũn ngã xuống, nằm co quắp trên nên đất, rồi ngất lịm.

Thầy nó vội vàng sấn tới ôm cơ thể con trai bồng nó lên giường. Rồi ông quay lại nhìn xá.c vợ, trong lòng đau đớn đến kiệt quệ.

Ông rẽ màn sương đêm chạy vào làng tìm người tới giúp. Những giọt sương mai đọng lại trên những bụi cỏ làm chân ông ướt sũng. Song không vì vậy làm cản được bước chân của ông.

– Bác trưởng thôn, dậy..dậy..đi..

Câu nói đứt quãng vì mệt, mà cũng là vì sợ.

Ông trưởng thôn đẩy cửa bước ra, đứng trên hiên nheo mắt nhìn song vì sương phủ quá nhiều nên không biết rõ danh tính người đứng ngoài kia

– Ai đấy! Ai tới nhà tìm tôi sớm vậy?

– Là tôi, Báu đây!

Ông trưởng thôn bấy giờ mới nhận ra người quen, vội vàng chạy ra mở cổng:

– Chú Báu đầy hử? Thế có chuyện gì mà mới sáng sớm chạy tới đây thế.

Ông Báu vội vàng nói:

– Vợ tôi, con trai tôi, họ chết rồi.

Song biết mình lỡ lời, ông Báu vội vàng giải thích:

– À không phải. Vợ tôi thì vừa mất rồi, còn con trai tôi nó đã phát điên.

Ông trưởng thôn lo lắng, hỏi:

– Tại sao lại vậy? Hôm qua lúc thằng Quát ở đây về vết thương đã được kiểm soát rồi kia mà. Còn vợ ông, vì sao thím ấy mất.

Ông Báu khóc lóc, mếu máo nói:

– Tôi nào có biết, gần sáng vợ tôi nghe thấy tiếng động lạ phát ra bên buồng ngủ của con trai, bà ấy chạy sang xem tình hình sức khoẻ của nó, tôi thì nằm lại trong buồng. Bỗng nghe thấy tiếng bà ấy la hét thất thanh, đến khi chạy sang tôi đã thấy bà ây chế.t trên vũng máu. Còn thằng Quất ngồi thu lu một góc nhà, miệng mồm liên tục rên rỉ kêu đau.

– Thế ông có trông thầy rõ mặt kẻ đã tấn công vợ con mình không?

Mấy lần ông Báu toan nói ra sự thật rằng thằng Quất là đứa tần công và sát hại vợ mình, nhưng ông lại sợ đứa con trai duy nhất của mình bị người đời khinh bỉ, bị xã hội lên án và cuồi cùng là chịu cảnh ngục tù. Nghĩ tới đó ông lại thôi không dám nói ra nữa.

– Tôi…tôi..không biết. Lúc chạy đến nơi thì tôi thấy vợ tôi đã chế.t rồi. Còn thằng Quất do sợ hãi quá dẫn tới hoảng loạn tinh thần.

Ông trưởng thôn nghe có lý, gật gù nói:

– Đề tôi chạy ra nhà văn hoá thôn, phát bản tin trên loa. Khi đó dân làng sẽ kéo tới phụ gia đình chú một tay lo hậu sự cho thím ấy.

Song ông trưởng thôn sực nhớ ra đây là chuyện nghiêm trọng. Là án mạng đấy chứ không hẳn một cái chế.t bình thường. Ông trưởng thôn ngắng mặt lên nói:

– Không được rồi chú Báu, hôm trước vụ thăng Mùi còn chưa đi báo chính người nhà đã vội đem đi chôn cất, nay tới vụ vợ chú bị người ta sát hại ngay trong nhà, rồi trước đó nhà chú Thụ gặp hoả hoạn. Xét về mức độ nghiêm trọng ở mức báo động rồi đấy chứ chẳng đùa được đâu.

Ông Báu hỏi:

– Vậy ý bác trưởng thôn muốn sao? Báo cán bộ công an ư? Nhưng họ đâu ở gần chúng ta. Hay bác quên rằng làng mình nằm tách biệt hẳn với chính quyền ngoài kia, muồn vào làng cũng phải đi hơn 1 ngày trời.

– Tôi sẽ đi xuống đó một chuyến, thân làm trưởng thôn như tôi mà không báo
cáo mấy chuyện này cho cán bộ biết thì tôi chưa làm tròn trách nhiệm.

Ông Báu lại nghĩ:” Thôi chết, mình phải ngăn cản ông ây đi báo công an mới được. Nếu để công an vào cuộc thì kiểu gì họ chẳng truy ra hung thủ. Đến lúc đó thằng Quất nhà mình gặp nguy mất.”

Nghĩ đến đây, gương mặt khắc khổ của ông Báu ngước lên nói:

– Thôi bác ạ, tôi sợ người ta đến rồi đòi m.ổ ban.h bụn.g vợ tôi ra như m.ổ một con lợn. Tôi sợ bà ấy đau, sợ cơ thể bà ấy không được nguyên vẹn.

Ông trưởng thôn khuyên nhủ:

– Chú sợ gì nào. Báo công an họ tới điêu tra mới nhanh chóng bắt được hung thủ chứ. Còn việc giải phẫu tử thi thì tôi nghe nói người nhà đồng ý họ mới tiến hành làm.

Biết mình đuối lý, nhưng ông Báu vẫn
quả quyềt, còn giận hờn với ông trưởng
thôn:

– Tôi không muốn, ngộ nhỡ họ ép tôi ký vào giấy giải phẫu thi thể vợ tôi thì sao. Bác không giúp tôi thì thôi, tự tôi về nhà lo toan hậu sự.

Nói xong ông Báu giận đùng đùng bỏ đi. Ông trưởng thôn gọi với theo:” Chú Báu, khoan đi đã. Chú không muôn thì tôi không đi báo nữa, còn chuyện ma chay tình làng nghĩa xóm với nhau vẫn phải tới giúp thây con chú một tay chứ.”

Song không thấy chú Báu quay lại,ông trưởng thôn lầm bầm trong miệng:” Cái làng này lạ thật, chú Cổn cũng không báo công an về cái chê.t của con trai, giờ lại đến lượt chú Báu cũng th61. Thôi thì kệ, mình có lòng tốt nhắc nhở rồi nếu người thân nạn nhân không muốn thì cũng đành chịu.

Mới tờ mờ sáng, bản tin sớm từ chiếc loa phát thanh của thôn vang lên, nhưng hôm nay không còn những câu hát chào ngày mới như mọi ngày, thay vào đó là dòng tin buồn tang thương về nhà chú Báu.

Người thân trong họ nhà ông Báu kéo đến đông lắm, ngay sau khi hay tin vợ ông ấy mất. Để che đậy tội lỗi cho con trai, ông Báu đã đau khổ nói với họ rằng, vợ ông bị ngã úp mặt xuống đống củi nên mới bị thương. _

Bầu không gian tang thương bao trùm xuống cả ngôi nhà nhỏ bé. Thằng Quất bị nhốt trong nhà, ông Báu chỉ sợ thả nó ra, sơ suất một chút là nó tấn công người khác. Hễ có ai đó hỏi về thằng Quất, thì ông Báu chỉ trả lời qua quýt cho xong chuyện, rằng nó quá đau đớn khi thấy bu mất đột ngột, là một sự đả kích với thằng bé. Nó chưa thể chấp nhận được việc bu nó đã không còn bên cạnh nó.

Một người thím trong họ vừa cài chiếc
cúc áo cuối cùng trên người bà Báu thì đột nhiên thím ấy giật mình hét lớn:

– Ôi trời ơi, có con gì ngọ nguậy trong bụng bá Báu ấy mọi người ơi.

Vừa nói, bà ấy vừa đứng bật lùi ra xa theo bản năng. Hơn chục cặp mắt đứng đó bắt đầu đồ dồn về hướng chiếc giường đặt thi thể bà Báu. Ánh lên sự tò mò khiếp sợ trong họ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.