Kỳ Án Thôn Đông Quan

Chương 26



Đôi mắt Huệ e then nhìn Hàn. Chính cử chỉ ân cần và chu đáo của Hàn đã chiếm trọn trái tim của cô gái giữ thân như ngọc, đó chính là Huệ.

Mặc dù được Hàn dìu đi nhưng vết thương dưới đầu gồi vẫn khiến Huệ bước đi tập tễnh. Có lúc bị vết thương hành đã khiến Huệ nhăn mặt, miệng khẽ rít lên tiếng. Những lúc ấy bàn tay thon dài trắng muốt của Huệ lại bầu chặt vào cánh tay lực lưỡng săn chắc của Hàn.

– Cô Huệ sao thê? Chân vẫn còn đau hả?

Huệ ngước lên nhìn, gật đầu:

– Vâng, chúng ta có thể đi chậm hơn không, em thấy vết thương nhức quá.

– Hay cô Huệ ngồi lên lưng tôi cõng về cho nhanh, chứ cái đà này tới khuya khoắt cũng chưa về tới nhà.

Nhìn vào tấm lưng dài vai rộng của Hàn, làm Huệ hơi bối rối. Khi đó như đọc được suy nghĩ trong đầu Huệ, cậu ta mỉm cười trấn an:

– Cô Huệ cứ yên tâm, cõng cô về gần tới cổng tôi sẽ thả cô xuống. Từ đó cô Huệ có thể tự đi vào nhà.

Huệ sợ Hàn hiểu lầm ý mình, liền vội giải thích:

– Không, em không có ý đó. Chúng ta vừa là người làng với nhau lại không phải chỗ xa lạ thì sao em có thề nghĩ anh Hàn là
người như vậy được.

Hàn mỉm cười, cậu tự động cúi thấp người xuống, trong tư thế sẵn sàng đề Huệ leo lên lưng mình. Chuẩn bị xong, Hàn đưa
đèn pin cho Huệ, tay kia vỗ vỗ vào lưng mình, hối thúc cô:

– Vậy thì cô Huệ leo lên lưng tôi đi, tôi cõng cô về cho nhanh. Trời cũng không còn sớm nữa, ngộ nhỡ thây bu cô Huệ đang ngóng ở nhà thì sao.

Trong lòng Huệ dù rất ngượng ngùng nhưng đã chẳng may rơi vào tình cảnh này thì Huệ dù ngại không muốn ngồi trên lưng
Hàn cũng không còn cách nào khác.

Đợi Huệ lên lên, Hàn nhắc nhở Huệ lần nữa:

– Cô Huệ bám chắc vào, tôi đứng dậy chúng ta cùng về nhé.

Hàn đứng bật dậy sau câu nói, Huệ sợ ngã nên hai tay vòng qua cổ ôm Hàn chặt cứng. Thân hình mảnh mai của Huệ không khiến
Hàn mệt nhọc, cậu phăm phăm bước đi.

Hơi thở nhè nhẹ của Huệ thỉnh thoảng phả vào tai Hàn khiến đôi lúc người cậu rạo rực. Tựa như vừa chui ra khỏi bếp lửa,
song cảm giác đó tan biên rất nhanh, bởi câu hỏi của Huệ:

– Ảnh Hàn có bạn gái chưa?

Hàn mỉm cười, trả lời:

– Anh chưa. Còn Huệ?

Huệ bẽn lẽn đáp:

– Dạ..dạ..em cũng chưa.

Cả hai lại rơi vào im lặng. Cuộc đối thoại tưởng chừng như xã giao vừa rồi của hai người lại chính là mồi lửa nhen nhóm thắp sáng tình yêu trong họ với nhau.

Lúc đó Huệ nghe rất rõ nhịp đập của tim mình, và nghe rõ cả nhịp đập nhanh của tim Hàn. Song Huệ nghĩ đó là do Hàn đang phải cõng mình trên lưng.

Nhà ông chủ Tô ở ngay trước mắt, cách chỗ họ đứng chỉ tầm mươi bước chân. Ngoài cổng đèn vẫn sáng, cánh cổng vẫn mở
một bên. Ông chủ Tô từ trong sân bước ra, ngay lập tức Hàn thả Huệ trên lưng xuống.

– Cô Huệ, xuống thôi, tới nhà cô rồi.

Đúng lúc đó tiếng của ông chủ Tô vọng tới:

– Huệ về rồi hử con? Về rồi sao không mau vào nhà.

Huệ rướn cổ nhìn vào, nhanh miệng đáp:” Dạ” tiếng, rồi cô nhìn Hàn tủm tỉm cười, sau đó tập tãnh bước đi nhanh nhất có thể. .

Ông chủ Tô đẩy chén trà sang trước mặt mời Hàn uống. Nhìn cậu bằng ánh mắt biết cười, xởi lởi nói:

– Hỏi ra mới biết, cháu Hàn đây đã giúp cái Huệ nhà bác trong lúc con bé gặp nạn. Thay mặt nó và gia đình cảm ơn cháu Hàn nhiều nhé!

Hàn rụt rè, khi ngồi trước mặt ông chủ Tô, một người học cao hiểu rộng, lại giỏi buôn bán khiến Hàn cảm thấy chút tự ti về mình, luôn cảm nhận mình nhỏ bé trong mắt ông ấy.

– Cháu cũng chỉ là đi ngang qua thôi, bác Thái đừng nói vậy

Ông chủ Tô bật cười sảng khoái, vô đùi đét cái, nói với Hàn:

– Xét vê lứa tuổi, thì cậu là người đâu tiên gọi thẳng tên thật của tôi đấy. Hay lắm chàng trai, tôi thích cái cách cậu gọi tôi là bác Thái, nghe nó mới thân thiện làm sao. Không như những như khác, hễ mở miệng ra là gọi ông chủ Tô này, ông chủ Tô nọ, nghe thôi đã thấy sự xa cách, khách sáo.


Nghe ông chủ nói xong Hàn thở phào nhẹ nhõm. Cậu như trút được sự căng thẳng ra khỏi người mình. Đúng lúc đó bà Thái bưng dĩa bánh cốm bước vào, mỉm cười thật tươi mời khách:

– Cậu Hàn ăn bánh đi, bánh này nhà tôi mua tận gần biên giới mang về đây. Chốc nữa cậu về, tôi bảo em Huệ chuẩn bị một ít
cho cậu Hàn.

Hàn khách sáo đáp:

– Dạ thôi bác ơi, cháu xin ghi nhận tâm lòng của bác, còn bánh thì cháu…

Hàn nói chưa hết câu đã bị ông chủ Tô cản lời:

– Cậu Hàn đừng ngại, mấy khi cậu sang đây chơi lại tình cờ giúp cái Huệ nhà tôi khi con bé gặp nạn. Ơn đó vợ chông tôi cảm kích cậu nhiều lắm.

Biết không thể từ chối Hàn đành gật đầu đông ý. Ăn miếng bánh xong, cậu không quên nhiệm vụ được thầy giao phó khi sang đây.

– Dạ thưa hai bác, thầy bảo cháu sang đây là muốn hỏi xem xưởng làm gốm nhà hai bác còn thiếu nhân công không, nếu thiếu
thì cho cháu xin một chân vào làm ạ.

Bà Thái nhìn chồng, rồi lại liếc sang nhin cô cô gái đang đứng thấp thỏm nép mình sau tấm rèm cửa buồng, trong lòng dường
như đã cảm nhận được vẻ lưu luyến tình cảm trai gái trong đôi mắt con gái.

Bà quay lại nhìn Hàn cười hề hồ, không đợi chồng lên tiếng, bà Thái giành trả lời trước:

– Có đấy cậu Hàn. Ở xưởng làm gồm nhà chúng tôi vẫn còn thiếu vài nhân công. Cậu Hàn nếu không sợ vất vả thì tới đó làm
thử xem. Còn về tiền công, chúng tôi sẽ trả cậu như những người khác.

Ông chủ Tô nói tiếp lời vợ:

– Chẳng hay ý của cậu Hàn thế nào?

Hàn mừng thầm, song bây giờ cậu chưa nghĩ được nhiều, vội vàng nắm bắt lấy cơ hội liền gật đầu đồng ý:

– Cháu đồng ý. Cháu có sức khoẻ, chỉ là chưa có kinh nghiệm làm gốm. Nhưng cháu hứa sẽ chịu khó chăm làm và chăm học hỏi. Xin hai bác cho cháu một cơ hội.

Vợ chồng ông chủ Tô nhìn nhau gật đầu, rồi lại quay sang nhìn Hàn mỉm cười. Ông chủ Tô nhấp ngụm trà xong nói tiếp:

– Vậy ngày mai cậu Hàn có thể sang đây thử việc. Sau một tháng, nêu cậu vẫn muốn tiếp tục làm việc thì chúng tôi sẽ thu
nhận cậu vào làm thành nhân công chính thức.

Khỏi phải nói Hàn mừng đến mức nào, trong lòng cậu thầm nở hoa. Trước khi sang đây là thái độ miễn cưỡng do cậu bị thầy
thúc ép, còn từ khi nhìn thấy nhan sắc thật của cô chủ Huệ thì thái độ của Hàn lập tức thay đổi tới một trăm tám mươi độ. Là bởi vị trái tim cậu đang rung động trước vẻ đẹp son sắt của cô Huệ.

Đợi Hàn ra về, ông chủ Tô trầm giọng xuống hỏi vợ:

– Bà quan sát cậu ta kĩ chưa? Có len lén nhìn cái Huệ nhà mình không?

Bà Thái gật đâu:

– Tôi để ý kĩ rôi mình ạ. Suốt cuộc trò chuyện cậu Hàn không có liếc ngang liếc dọc nhìn xung quanh, chứng tỏ là người quân tử.

Ông chủ Tô ậm ừ:

– Vậy thì tốt. Tầm tuổi thích hợp gả cái Huệ nhà mình đi thì tôi chỉ ưng mỗi cậu Hàn, những đứa khác thật sự không lọt vào mắt tôi. Không rượu chè cờ bạc thì cũng là kẻ ham chơi lười biếng, như vậy làm sao tôi dám gả cái Huệ đi.

Nghe chồng nói xong bà Thái thở phào nhẹ nhõm. Cũng may ông ấy không nghi ngờ ý định của bà. Song bà Thái vừa định đứng dậy đi ra đóng cồng, thì bất ngờ bị ông chủ Tô nắm vạt áo kéo lại. Bà ngồi xuống chỗ cũ, chưa kịp hỏi chồng lý do níu kéo mình thì ông chủ Tô đã lên tiếng hỏi:

– Tôi hỏi thật bà lần nữa, trong khoảng thời gian tôi đi vắng, có người lạ từ nơi khác tới tìm tôi không?

Bà Thái hơi hoang mang, bởi bà ây biết chồng mình đang muốn nhắc tới ai. Song bà ấy làm sao dám tình nguyện gả con gái cho một lão già xấu xí già nua, đã vậy cách ăn mặc còn có phần quái đản.

Bà Thái chớp chớp mắt, cố che giấu thái độ sợ sệt của mình.

– Tôi không thấy ai tới đây tìm mình cả. Tôi cũng đã trả lời mình cả ngàn lần rồi còn gì.
.
Thấy chồng ngồi thở dài, đoán chắc trong lòng ông ấy đang muộn phiền, bà Thái lại lên tiếng:

– Có phải mình đang muồn nhắc đến lời giao ước năm xưa, giữa mình và ông thầy phong thuỷ kia không?

Ông chủ Tô gật đầu:

– Phải! Chính bởi chuyện giao ước đó nên tôi mới bắt cái Huệ nhà mình khi ra ngoài phải che kín mặt vào. Cốt là đề đám trai làng không nhìn thấy mặt thật của con bé, như vậy nó mới ít bị đàn ông con trai buông lời tán tỉnh.

Bà Thái hiểu lời chồng mình nói. Bởi thật sự nhan sắc của con gái bà tuy chưa thuộc hạng chim sa cá lặn, song cũng được gọi là hoa khôi của làng. Bên cạnh nhan sắc xinh đẹp của con gái bà vẫn còn vài ba cô gái khác đẹp tương xứng ngang hàng, trong đó có hai chị em con bé Mị

Bà Thái chẹp miệng:

– Là tại ông ấy không quay lại thực hiện giao ước đó chứ đâu phải nhà chúng ta không giữ lời hứa. Ông cứ nghĩ mà xem, con gái đứa nào chẳng có thì, tầm tuổi con gái mình trong làng hay trong cái xã này chúng nó đều đã con bông tay bề cả rồi, nào còn nhỏ bé chi nữa mà chờ với đợi. Thế chẳng nhẽ, mười năm, hay hai mươi năm nữa ông thầy phong thuỷ kia không đến để thực hiện hẹn ước, thì chẳng nhẽ con gái mình phải sống lẻ bóng côi cút một mình cả đời.

Lời của vợ mình nói đó cũng là nỗi trăn trở lớn nhất trong lòng ông lúc này. Ông chỉ mỗi hai đứa con, một gái và một trai. Cái Huệ đã đến tuổi gả đi nhưng đợi mãi không thấy mối đến ông cũng sốt ruột lắm chứ. Cứ nghĩ đến tương lai và hạnh phúc của con cái ông lại nóng như ngồi trên đồng lửa. Còn thằng con trai thì nó đang theo học ở xa, khi học thành tài, ông cũng không dám chắc nó có quay lại quê hương lập nghiệp không nữa.

Ông chủ Tô thở dài, ngồi ngả lưng ra sau thành ghề, xua tay bảo với vợ:

– Thôi thì chuyện hôn sự của cái Huệ tuỳ mình vậy. Nếu cái Huệ ưng thằng Hàn tôi cũng không có lý do gì ngăn cấm.

Bà Thái chỉ đợi có vậy, đứng phắt dậy nhìn chồng:

– Đó là ông nói đây nhé. Chỉ mong hai đứa chúng nó đang thương yêu nhau mùi mẫn mình đừng có ra sức ngăn cản vì bất cứ lý do gì đi chăng nữa. Tới lúc đó chỉ khổ cho con gái mình mà thôi.

Ông chủ Tô xua tay:

Tôi biết rồi, biết rồi!

Bà Thái hí hửng chạy vào buồng ngủ của con gái, dò hỏi xem ý của Huệ như thế nào.

Phần phía Hàn. Cánh cổng nhà họ Tô dần xa khuất. Cậu ôm bọc bánh cốm trong tay rảo bước đi thật nhanh, chợt khựng lại bước chậm hơn bởi cậu nhớ đến lời phán của lão hành khất.

Hàn lâm nhâm trong miệng:” Lẽ nào lời phán của ông ta hoàn toàn đúng. Khi nãy quả thực đi hết đoạn đường đúng là mình đã gặp một cô gái thật. Mà cô ấy còn rất xinh, quá trùng khớp với lời miêu tả của ông ta.” Nghĩ đến đây Hàn bước đi nhanh hơn, cậu lẩm bẩm tự nói với chính mình:” Không được, mình phải đi gặp ông ta một chuyến, muốn hỏi cho ra nhẽ chuyện tiếp theo sẽ ra sao.

Hàn bước đi nhanh nhất có thể, Cứ như vừa đi vừa chạy. Cậu không thế đợi đến tối mai, bởi đối với cậu nó quá dài. Hàn cũng Không rẽ vào con đường quen thuộc dẫn về nhà mình, mà âm thầm đổi hướng sang một nhánh
đường khác.

Trong đầu Hàn luôn nghĩ đến nơi đó chắc chắn mình sẽ gặp lại người đàn ông kỳ bí đó, người đã gieo rắc niềm hy vọng vào tâm trí cậu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.