Kỳ Án Thôn Đông Quan

Chương 27



Trong đêm tồi, thỉnh thoảng Hàn lại nghe thây tiếng vỗ cánh xoành xoạch của bây chim đi ăn đêm phát ra từ những bụi rậm hoặc trên ngọn cây. Âm thanh này tuy không còn quá xa lạ gì đôi với Hàn, song cậu vẫn có cảm giác hơi rờn rợn, tựa như đang có hàng trăm cặp mắt ma quái dõi theo mình, từng bước lẫn cử chỉ hành động.
Đã có lúc Hàn chùn bước, cậu có ý định quay trở về, nhưng hễ nghĩ tới người con gái mình vừa trúng tiếng sét ái tình, thì Hàn lại quyết tâm phải tới đó cho bằng được.

Càng đi sâu vào núi, càng hoang vu vắng vẻ.

Thôn Đông Quan nằm sâu trong núi nên mỗi khi mặt trời tắt nắng thì người dân thường ở lại trong nhà, chứ ít ai ra ngoài vào buổi xế chiều

Bởi vậy mỗi khi màn đêm buông xuống, thì thôn Đông Quan tựa như một ngôi làng bị bỏ hoang nằm ẩn dật dưới những góc cây.

Song nếu để ý kỹ, vẫn có thể nhìn thấy một vài ánh sáng leo lét phát ra từ bóng đèn lờ mờ.

Hàn đi mãi..đi mãi…khi đôi chân thấm mệt cậu mới dừng lại, thở dốc. Hàn đưa tay lên trán quẹt mồ hôi, miệng lẩm bẩm đứng nói một mình:

– Mẹ kiếp, xa đáo để. Mệt chết đi được.

Cậu quan sát bốn phía xung quanh, cây đèn pin cũng chiếu theo tầm mắt. Khi biết đã đến nơi, Hàn cất tiếng hỏi:

– Ông có ở đây không?

Rồi anh ta lại nghĩ chắc chỉ có những gã khủng điên mới chui vào rừng núi nằm ngủ vào ban đêm, chứ người tỉnh táo ai lại có những hành động bất thường đến thế.
Suy nghĩ vừa dứt, bỗng cơ thể Hàn như bị ai đó dùng lực đẩy về phía sau, vào thời khắc cả cơ thề cậu chuẩn bị ngã xuống thì một bàn tay gầy guộc song cứng như thép đã giữ chặt lầy cổ áo mình, khiến Hàn không thể nhúc nhích.

Đúng lúc Hàn sắp hét lên vì kinh sợ, thì một gương mặt vừa xa lạ vừa quen dần xuất hiện trước mắt cậu. Bàn tay ông ta đang túm chặt lầy cổ áo trên người Hàn cũng bắt đầu dần trượt
xuống trước ngực áo, nhưng vẫn kéo rất mạnh.

Hàn theo phản xạ vô thức giật lùi về phía sau, hình thành thế giằng co với bàn tay đang lôi kéo. Ông ta nhìn Hàn nở nụ cười quái dị, chỉ đến khi thấy sắc mặt của Hàn xám ngoét mới chịu buông ra.

– Tôi biết cậu sẽ tới, nên từ nãy đến giờ vẫn ở đây đợi cậu.

Hàn đứng thẳng người, lấy lại bình tĩnh, ổn định lại tinh thần. Một lúc sau tất cả đều ổn, chỉ là hơi thở vẫn có chút hồi hộp gấp gáp cùng với trái tim vẫn đập loạn liên hồi. Nhưng rất nhanh Hàn đã điều chỉnh được mọi cảm xúc.

Cậu ngước lên hỏi:

– Ông biết tôi sẽ đến đây tìm ông ư?

Lão hành khất cười khà khà:

– Biết chứ sao không, bởi lời phán của tôi đã linh ứng lên người cậu.

– Cứ cho là vậy đi, nhưng ai biết trước đó ông có đã từng gặp cô gái ấy từ trước hay chưa, tới cuối đoạn đường thì gặp tôi, rồi buột miệng phán.

Lão hành khất:

– Gặp nhau là cái duyên, nếu tôi muồn giở trò thì đàn ông con trai trong cái thôn này thiếu gì, cứ sao nhất nhất phải nhắm vào cậu.

Hàn nghĩ cũng đúng, song cậu hơi ngạc nhiên khi nghe ông ấy nói vậy, cậu vẫn muốn thử ông ta thêm một lần nữa:

– Ô! Ông biết cả số đàn ông con trai trong làng tôi cơ đây. Tài thật!

Lão hành khất cười nhéch mép,
nói với cậu:

– Chẳng cần kẻ chỉ tiết ra làm gì, nhưng đồng trang lứa chơi thân với cậu thì đã có hai người vừa nằm xuông.

Hàn giật mình khi nghe ông ta nói, cậu nhìn ông ây chăm chăm và tự hỏi rằng ông ta là người hay ma, sao chuyện gì xảy ra trong thôn ông ấy đều nắm rõ.

Cậu chưa kịp lên tiếng, thì ông ta đã nói tiếp:

– Ba người các cậu rồi ai cũng phải chế.t. Các cậu có biết vì sao mình chê.t không?

Lân này toàn thân Hàn run lên bần bật, bởi khi nhìn vào đôi mắt của ông ta thì Hàn biết, lời ông ta nói ra chính là lời cảnh báo. Để che giâu nỗi hoang mang trong lòng, Hàn cố nở nụ cười gượng gạo, rồi bảo:

– Lần này ông đoán sai rồi nhé. Ba trong số chúng tôi thì chỉ có thằng Mùi không may gặp nạn mà thôi.

Lão hành khất cười khà khà, tiếng cười bỗng im bặt, nụ cười trên môi lập tức biến mắt. Nhìn chăm chăm vào gương mặt còn phảng phất nỗi sợ hãi, nói với Hàn rằng.

– Cậu ta chế.t rồi. Cái người bị thương ở chân ấy, nó chế.t rồi. Nếu cậu không tin thì cứ đi thêm 500m về phía Tây, sẽ gặp lại cậu ta nhanh chóng mà thôi.

Lần này trong lòng Hàn nóng như có lửa đốt. Gương mặt lão hành khất cũng trở nên méo mó ky dị hơn khi nãy, làn da trên mặt nhăn túm lại cả vào nhau, hai hốc mắt đỏ ngầu rực lửa.

Cánh tay khẳng khiu của ông ta thình linh đập” bóp” lên bả vai Hàn, nhìn cậu nghiên răng rít lên:

– Vôn dĩ bọn chúng mãi mãi không thể hồi sinh, nhưng vì máu của cậu ta đã chảy xuồng mảnh đất âm hồn đó, thì đồng nghĩa đã vô tình đánh thức bọn chúng dậy. Càng không may cho cái thôn
này, bởi máu của cậu ta là giọt máu đồng nam, nghĩa là chưa từng một lần xảy qua qua.n h.ệ xá.c th.i.t.

Hàn nghe chẳng hiểu gì, song sắc mặt nghiêm nghị của ông ta nói lên tất cả. Cậu cố đẩy cánh tay cứng như đá của ông ta ra, nhưng toàn thân cậu lúc này dường như bị đông cứng.

Một lúc sau ông ta nhắc mặt ra khỏi người Hàn, thái độ lập tức thay đổi hắn:

– Cậu đừng lo, đã có tôi ở đây và tôi sẽ giúp cậu.

Hàn lắp bắp hỏi:

Ông..ông..giúp..tôi..bằng..cách..nào?

Lão hành khất một lần nữa kể về câu chuyện có giai thoại liên quan đến mảnh đất công chúa Sơn Irang huyệt cho Hàn nghe, và cả chuyện mình đã từng giúp Điền chôn đôi mắt để thay đổi
vận mệnh. Hàn nghe xong sửng sốt ngạc nhiên quá đỗi, bởi cậu không thể ngờ chỉ vì muồn trở nên giàu có mà Điền lại nhẫn tâm xuống tay với chính cả bu của mình.

Lão hành khất thấy Hàn đứng lặng thinh, mồ hôi chảy thành dòng trên trán.

Khi đó ông ta lên tiếng:

– Chỉ tiếc tôi gặp cậu quá trễ nên đã thay đổi phúc khí sang cho cậu ây.

Hàn hỏi:

– Vậy sao ông còn muốn giúp tôi? Cứ cho thăng Điền đã làm ra cái chuyện thất đức đi, và được ông giúp đi thì chẳng phải mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi à.

Lão hành khất lại bật cười, thình lình nụ cười trên khoé môi đột ngột im bặt. Khuôn mặt ông ta giãn ra bỗng trở nên cau có, sắc mặt cũng vì thế mà thay đồi theo:

– Là bởi vì cậu ta vẫn mang trong mình dòng máu nhà họ Tô. Phúc khí trên mảnh đất công chúa Sơn Trang huyệt cứ cách ba năm lại có thể đổi phúc khí một lần, trong lần đổi phúc khí đó nếu chủ nhân cũ không có nhu cầu thay đổi thì cứ để yên. Và ngày hôm ấy tôi giúp cậu ta vì không tìm thấy ai thích hợp để thay đổi vận mệnh, giờ lành qua đi thì phải đợi thêm ba năm nữa.

Nghe đến đây Hàn hiểu ra mọi chuyện và bắt đầu tin lời lão hành khất nói là thật. Hàn không muốn sau khi lấy được cô Huệ về làm vợ thì gia cảnh bên vợ rơi vào kiệt quệ, cứ nghĩ đến đây Hản lại không cam tâm. Trong một phút bốc đồng Hàn vội hỏi:

– Nếu tôi muốn giành lại phúc khí ấy ngay bây giờ thì liệu ông còn có cách nào khác không? Chuyển phúc khí đó cho tôi.

Lão hành khất cười khẩy một tiếng, rồi chẹp miệng nói:

– Chẳng phải tôi vừa nói với cậu rỒi còn gì, công chúa Sơn Trang huyệt cứ cách ba năm mới thay đổi được một lần. Nếu cậu muốn, 3 năm sau tới tìm tôi.

Hàn ngẫm nghĩ một lúc, anh ta tự nhủ với lòng mình:” Người ta gây dựng sự nghiệp cũng có khi mắt cả nửa đời người mới thành công, chẳng nhẽ có ba năm thôi mình đợi không được?” Ngẫm
nghĩ một lúc, Hàn ngắng mặt lên hỏi:

– Vậy ba năm sau, tôi cũng phải đem đôi mắt của người tình nguyện hiến tặng, đến gặp ông ư?

Lão hành khất cười, xua xua tay:

– Không, một vật đem chôn vào huyệt công chúa sơn trang chỉ được sử dụng qua một lần, lần sau muốn thay đổi thì phải hiến tế vật khác.

Hàn hết tò mò đến kinh ngạc, anh ta hỏi:

– Vậy phải mang vật gì tới tế, ông nói ra ngay đi. Cứ úp úp mở mở làm tôi sốt ruột quá.

Lão hành khất không vội nói, cho dù biết Hàn đang nóng lòng muốn biết, song ông ta vẫn ra vẻ từ tốn, mãi lúc sau mới trả lời:

– Chính là con người, là con người bằng xương bằng thịt. Nhưng không phải ai cũng được đâu nhé, ngoài xinh đẹp ra thì cô gái đó bắt buộc vẫn phải còn trinh tiết.

Hàn rơi vào trầm lặng, cậu nghĩ trong đầu:” Mọi chuyện đi đến ngày hôm nay có lẽ chắc do ý ông trời sắp đặt, vậy thì cứ nhân cơ hội này nắm bắt xem sao. Dù sao cũng chẳng mất mát gì nếu trong ba năm số phận mình Không như lời ông ta phán.” Ngẫm nghĩ một lúc, Hàn gật gù ngẩng mặt lên đáp:

– Thôi được, tôi tạm tin lời ông nói. Ba năm thì ba năm, nhoáng cái trôi qua nhanh thôi mà. Nhưng tôi muốn hỏi, phải đi đâu để tìm ra cô gái đồng trinh? Hay dùng đại một cô gái nào đó, miễn là cô gái ấy còn trinh tiết.

Lão hành khất cười khà khà, lắc đầu:

– Không được, không những còn trinh tiết mà phải là một cô gái thật đặc biệt mang mệnh thuần âm. Chứ dùng đại một cô gái còn trinh tiết thì tôi có cần bảo cậu đi tìm không.

Hàn lí nhí nói trong miệng:

– Tôi phải đi đâu tìm ra người con gái mang mệnh thuần âm còn trinh tiết bây giờ. Mà nếu có gặp, cô ta có đứng lù lù ngay trước mắt, thì chắc gì tôi đã nhận ra cô ta là người đặc biệt mình cần tìm.

Lão hành khất móc ra một vật, chính là sợi dây chuyên có mặt đá được mài dũa uốn cong như mặt trăng lưỡi liêm. Ông ta đưa cho Hàn vật đó, dặn cậu:

– Tôi tặng cho cậu sợi dây này, sau ba năm, nếu cậu muốn nắm bắt phúc khí từ mảnh đất công chúa Sơn Trang huyệt thì hãy đeo sợi dây chuyền này lên cổ, sau đó đi về hướng Bắc để tìm
người con gái mang mệnh thuần â.m. Khi phát hiện ra cô gái đặc biệt đó, màu trên miếng mặt ngọc tự sẽ đổi sang màu khác, khi ấy cậu nhớ nắm bắt cơ hội, làm cách gì cũng được, hãy đưa
cô gái ấy về gặp tôi.

Hàn nhận sợi dây chuyên từ tay lão hành khất, bối rối hỏi:

– Nhưng mà tôi biết tìm gặp ông ở đâu?

Lão hành khất cười hơi nhếch môi:

– Chúng ta sẽ có duyên gặp lại, chỉ cần cậu muốn thì tôi sẽ xuất hiện.

Nói xong lão hành khất xoay người bỏ đi. Hàn rướn người gọi với theo:

– Khoan đã, tôi vẫn muốn hỏi, tại sao ông giúp tôi?

Đôi chân lão hành khất tự dưng khựng lại. Ông ta đánh nửa khuôn mặt móp méo của mình quay lại nhìn Hàn bằng nửa con mắt trên khuôn mặt biến dạng. Hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

– Tôi cũng nói rõ nguyên do với cậu rồi còn gì. Là bởi nhà họ Tô không giữ và làm theo khế ước trước đó với sư phụ tôi, nên phúc khí đó họ không xứng đáng được hưởng nữa.
Khà..khà..khà..khà..khà..khà..khà

..Sau câu nói là tràng cười man rợ vang lên.

Lão hành khất quay mặt bước đi tiếp, lần này bóng dáng ông ta thoắt ẩn thoắt hiện nhanh như một bóng ma, cứ phất phơ đung đưa qua trước mắt Hàn tựa như sợi dây bay trong gió.

Một lát sau, bóng dáng lão hành khất biến mất trong màn đêm đen đặc. Tiếng cười cũng im bặt theo, trả lại vẽ tĩnh mịch vốn có cho nơi này. Giờ đây, Hàn chỉ còn nghe thấy nhịp đập trong tim mình, và cả tiếng gió lao xao thổi qua từng kẽ lá.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.