Kỳ Án Thôn Đông Quan

Chương 31



Buổi trưa, trời nắng như đổ lửa. Điền ra hiệu cho xe chở hàng dừng lại ven đường, rồi cả ba người ghé quán kiếm gì đó ăn tạm.

Đợi mọi người ngồi xuống, Điền rướn cổ nhìn vào trong, gọi lớn:

– Bà chủ, cho ba tô bún đặc biệt.

Tiếng bà chủ quán bên trong vọng ra:

– Vâng..vâng..đợi tôi một lát. tôi bưng ra ngay.

Điện quay lại, nói với hai người đi cùng:

– Thôi cũng đã trưa rồi, chúng ta ăn tạm bát bún rồi lên đường.

Người bên cạnh gật đầu:

– Hôm nay trời nắng khiếp thật, chắc phải chập tối chúng ta mới đến nơi anh Điền ạ.

Điền rít điều thuốc, nhả ra một hơi khói, gật gù:

– Đúng thế. Hai chú cố gắng giùm tôi, hàng hoá glao đúng hẹn đợi khi quay về tôi sẽ khao hai người một bữa ra trò.

Lời Điện vừa dứt, bà chủ quán bưng ba tô bún vẫn còn nóng hổi đặt xuống bàn, mùi thơm của bún bốc lên bắt đầu kích thích chiếc bụng đói của họ.

Bà chủ quán cười bảo:

– Chỗ chúng tôi có rượu ngon, được nhập từ làng Vân. Các cậu có muốn thử không?

Người lái xe đáp:

– Thôi thôi bác ạ. Ăn xong tô bún anh em chúng cháu còn phải lên đường để còn giao hàng kịp cho người ta. Chắc đành hẹn bác chủ quán ngày quay về vậy.

Bà chủ quán xởi lởi nói:

– Không sao, không sao cả. Các chú còn quay lại quán ủng hộ là tôi mừng rồi.

Nói xong bà ấy quay vào trong, nhường lại không gian yên tĩnh cho khách thưởng thức tô bún.

Ăn mới được nửa bát, chợt ngoài cửa có tiếng cãi vã làm cả ba khựng đũa, hướng ánh mắt tò mò dõi ra ngoài.

Giọng một thanh niên ngạo nghễ vang lên:

– Tụi mày chán sống rồi hả, có mắt mà không trông thầy Thái Sơn.

Cậu thanh niên đứng bên cạnh một cô gái rất trẻ và đẹp, điềm đạm đáp:

– Dạ, các anh thông cảm. Khi nãy chỉ là chúng ta vô tình va vào người nhau chứ không phải cố ý ạ.

Hắn toan gân cổ lên nói thì một cánh tay săn chắc xăm trổ đầy mình chĩa ra ngang bụng hắn, cản lời nói sắp thót ra từ miệng. Có vẻ như người đó rất uy quyền, từ khuôn mặt, dáng dấp
cho tới cách ăn mặc lẫn cử chỉ và hành động đều khác hẳn ba gã trai bên cạnh.

Hắn nhìn cô gái bên phía đoàn người đứng đối diện, mỉm cười nói:

– Nếu cậu ấy làm cô sợ, thì tôi thay mặt nó xin lỗi cô.

Cô gái đáp:

– Chỉ là hiểu lầm mà thôi, mời các anh vào quán trước, bữa ăn này chúng tôi mời.

Nhưng anh ta lại bảo:

– Làm vậy đâu có được, tiền thì bọn tôi không thiếu, hơn nữa bữa ăn này chẳng đáng bao nhiêu.

Sắc mặt cô gái lập tức thay đổi, từ tươi tắn dần chuyển sang lo sợ. Cô bấu chặt tay vào vạt áo, nhin chăm chú người đàn ông, lí nhí hỏi:

– Vậy các anh muốn gì mới chịu buông tha cho chúng tôi.

Hắn chưa kịp lên tiếng, cậu thanh niên đứng bên cạnh cô gái vội vàng hỏi:

– Kìa chị, cớ sao phải cúi đầu trước bọn chúng chứ. Rõ ràng anh ta mới là người va vào em trước kia mà.

Chỉ đợi có vậy, gã khi nãy sồn sồn lên quát:

– Mày có biết mày vừa nói cái gì Không? Ai, ai đứng ra làm chứng tao là người va vào mày trước hả? Bảo nó đứng ra đây ba mặt một lời xem nào.

Cậu thanh niên kia đối đáp:

– Vậy mắt nào anh thấy tôi va vào người anh? Đừng có ỷ đông hiếp yếu, như vậy mà đáng bậc quân tử sao hả?

Một tràng cười nham nhở vang lên sau câu nói của cậu thanh niên, bao nhiêu ánh mắt tàn ác lập tức nhìn chăm chú về phía đối phương tựa như muốn ăn tươi nuốt sống họ.

Cảm nhận được mùi nguy hiểm, cô gái quyết gạt nỗi sợ hãi sang một bên, kéo cậu em mình lùi lại phía sau, rồi hạ mình năn nỉ bọn chúng:

– Em tôi nó còn non dại, lời nói ra thiếu chín chắn nên mong các anh bỏ qua cho chúng tôi lần này. Cũng vì miếng cơm manh áo mới phải lặn lội đường xa đi làm ăn. Thực sự tôi rất có nhã ý muốn mời các anh ăn trưa thật mà.

Điền thấy nóng mắt khi tận mắt chứng kiến đám đàn ông sức dài vai rộng lại đi ức hiếp một cô gái. Máu anh hùng trong người bỗng chốc nổi lên. Điền vừa đứng phắt dậy, toan ra ngoài bênh vực cô gái thi bị hai người đi cùng kéo anh ta lại, nhấn người ngồi xuống.
Một người khuyên nhủ:

– Anh đừng ra, thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.
Người kế bên cũng nói:

– Anh ấy nói đúng đấy, bọn em chở hàng hoá nhiều, đi cũng nhiều nơi nên biết những gã này là ai. Chắc do đoàn buôn của cô gái kia chưa chịu đóng tiền bảo kê tuyến đường này mà thôi.
Chịu nhè ra tí tiền thì mọi chuyện êm xuôi ngay thôi mà.

Khi đó, bà chủ quán bưng khay trà nóng đi ra, đặt xuống bàn rồi nói tiếp lời:

– Bọn chúng có xuất thân từ băng nhóm thổ phỉ trên núi đấy. Lần nào vào đây ăn cũng phủi đít đứng dậy đi chứ nào có trả tiền trả tọt gì. Cơ mà tôi cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ cho qua
thôi, nói lại bọn chúng thì chỉ mang vạ vào thân.

Điền bức xúc nói:

– Chẳng nhẽ ngay cả pháp luật bọn chúng cũng không sợ? Thế thì sinh ra luật pháp để làm gì.

Bà chủ quán chẹp miệng:

– Sợ thì có sợ chứ, nhưng nước xa đâu cứu được lửa gần. Đồn biên phòng cách đây cả nửa ngày đường, công an với chính quyền cũng ở xa lắc. Đợi họ tới e rằng bọn chúng cao chạy xa bay
mất rồi. Người gặp nạn không tới số thì cũng bầm dập te tua.

Nghe lời bà chủ quán nói, anh ta cảm thấy ngượng trước những lời nói đạo lí của mình vừa thốt ra từ miệng. Bởi anh ta cũng là một kẻ tàn ác khi tận tay sá.t hại chính mẹ ruột của mình chỉ vì tư lợi cá nhân.

Điền ngồi im lặng. Câu nói nước xa không cứu được lửa gần nó lại quá giống với tình cảnh thôn Đông Quan đang gặp phải.

Tiếng cãi vã ngoài kia ngày một căng thẳng, mặc dù bên phía cô gái đã xuống nước xin lỗi nhưng xem ra bọn chúng chưa đạt được mục đích thì chưa chịu buông tha con mồi.

Điền bỏ dở bát bún, cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà tiếp tục ăn uống. Mỗi lần len lén nhìn ra chỗ cô gái, tim Điền lại nhói lên nhịp.
Ngoại trừ Mị thì đây là cô gái thứ hai mang lại cảm xúc hồi hộp cho Điền khiến nhịp tim của anh ta đập nhanh hơn, có phần loạn xạ.

Vào khoảnh khắc cánh tay to bè kia định đấm vào mặt cậu thanh niên một cú thì Điền lập tức đập tay xuống bàn đứng phắt dậy, quát lớn:

– Dừng tay được rồi, không để người khác ăn uống yên tĩnh được à.

Dù hai người cùng đi và bà chủ quán muốn kéo Điền ngồi xuống nhưng lần này đã muộn. Câu nói của Điền vừa lúc lọt vào đôi tai của bọn chúng là cả ba người đều rơi vào tầm ngắm của bọn
nọ.

Một gã khênh khạng bước vào, tay chống nạnh hất hàm hỏi:

– Chúng mày là ai? Có biết bọn tao là ai không?

Điện cười khẩy, nhìn hắn đáp:

– Mày là ai kệ mẹ mày, nhưng đây là chỗ tao ngôi ăn trưa thì đừng thằng nào tới phá đám.

Hắn trừng mắt:

– Á, thằng này láo. Có phải mày chán sống rồi đúng không?

Điền hùng hồ định lao tới vả cho nó mấy phát dần mặt, song chân anh ta vừa bước đi đã bị hai người củng đi níu lại. Họ không muốn xen vào chuyện này, càng không muốn làm mất lòng đám
giang hồ khét tiếng.

Điền biết, chuyền hàng lần này thầy đặt rất nhiều sự kỳ vọng vào mình, bản thân cũng đã tự hứa với lòng rằng không cho phép xảy ra bất cứ sơ suất nào, nếu không, sẽ đánh mất mọi niềm tin còn lại trong thầy, cũng sẽ khiến bản thân mất đi nhiều cơ hội đổi đời.

Song Điền lại không muốn đứng trơ mắt ra nhìn bọn chúng hống hách ngang nhiên ức hiếp kẻ yếu, mặt khác chính là Điền muốn tiếp cận tìm hiểu thêm về gia cảnh nhà cô gái.

Điền nói:

– Hai người buông tôi ra, hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo.

Họ chẳng biết Điền lấy đâu ra dũng khí lớn vậy dám đương đầu với toán giang hồ cộm cán tới bốn tên cao to vạm vỡ. Song nhìn vào biểu cảm sắc mặt và cử chỉ của anh ta, họ biết Điền
không phải đang nói dối.

Tên giang hồ thấy tấm thân lực lưỡng của Điền bỗng chốc vươn thẳng, linh hoạt nhanh nhẹn Không khác gì người học võ. Đôi tay ngày thường chỉ biết đan lát dán giấy, giờ nắm chặt đôi đũa, các khớp xương kêu lên rắc rắc. Điện vung mạnh tay, hai cánh tay của đồng đội lập tức bị văng ra khỏi ra người. Điền đột ngột khai triển thân thế, chân phải choãi ra sau một bước, chân trái duỗi thẳng, chân phải lập tức uốn cong như cánh cung ngược, bật đà lao đến, tay phải sau đó vung xéo lên, đôi đũa trong tay đâm xuyên thấu cắm ngập vào yết hầu, khiến máu từ vết thương tuôn ra xối xả, tạo nên một làn mưa máu khiến cả đám khiếp sợ.

Hắn” Á lên tiếng, đôi mắt trợn ngược, khuôn mặt nhuốm máu đỏ thẫm. Không lâu sau cả cơ thể lực lưỡng của hắn đồ khuỵu xuống đất, nằm bất động trên vũng máu.

Hành động nhanh nhạy dứt khoát hạ đối phương của Điền khiến cô gái đứng ngoài kia đầy vẻ kinh ngạc. Cô nhìn Điền chăm chăm, vừa sợ vừa cảm phục. Ba gã còn lại xông vào, nhìn Điền
hùng hôn nói:

– Thằng chó, mày dám hạ đàn em ngay trước mặt tao ư?

Điền hừ lạnh. Giơ bàn tay còn nắm chặt đôi đũa máu vẫn nhiễu xuống lên cao, đưa đũa vào miệng, liếm những giọt má.u còn sót lại trên đó một cách từ từ, từ từ, như đang nêm nếm thức ăn
ngay trước mắt họ. Hành động đó của Điền khiến bọn chúng chùn bước, tạm không dám hống hách lớn giọng trước mặt Điền.

Điền lừ mắt, phóng ánh nhìn sắc bén như dao về phía bọn chúng, sáng giọng quát:

– Còn không mau cút đi.

Biết gặp phải lẻ liều mạng, ba gã cũng không muốn dây dưa nhiều, vội vàng khom người xuống đỡ tên đồng bọn dậy rồi bỏ đi.

Một gã quay lại nói:

– Mày nhớ mặt bọn tao đấy, chuyện này còn chưa xong đâu đấy nhé. Mày lấy mạng nó thì cái mạng của mày cũng không giữ được lâu nữa đâu.

Điện cười khẩy, thách thức:

– Nếu muốn trả thù, cứ tới thẳng thôn Đông Quan tìm gặp tao. Tao đợi bọn mày ở đó chứ đừng đê hèn ức hiếp người yếu thế hơn mình.

Bọn chúng bỏ đi, chỉ để lại tia mắt không thiện cảm, còn có sự căm phẫn thù hận sâu sắc bên trong.

Khi bọn chúng đi khỏi, Điền mới thở phào nhẹ nhõm. Hai người cùng đi sững sờ trước hành động của Điền. Một người lắp bắp hỏi:

– Anh Điền, là mạng người đấy. Lần này thì chúng ta chế.t chắc rồi.

Điền lấy tinh thần, vỗ vai nó trả lời:

– Đừng lo, chuyện này do một mình gây ra nên hai chủ không liên quan gì cả đâu. Bà chủ quán sẽ đứng ra làm chứng nếu bọn chúng đưa tôi ra kiện.

Song câu nói tiếp theo của bà chủ quán lại phá tan sự lo lắng trong lòng ba người:

– Các chú yên tâm, bọn họ không dám đối diện trước pháp luật đâu. Bởi bọn họ mà ra mặt thì người bị bắt trước tiên phải là chúng. Mấy tháng trước, bọn chúng nhẫn tâm bắt bớ con gái
nhà lành đưa lên núi chà đạp mua vui theo bầy đàn, hành hạ chán bọn chúng ném xá.c xuống vách núi. Công an không có bằng chứng, cũng chưa tìm ra nơi bọn ần nấp của bọn họ thành
ra vụ án đó còn chưa được phá. Nói tới dây bà chủ quán đi ra cửa, cầm cây chổi với chiếc mo hốt đứng bên trong, nói vọng ra:

– Mời quý khách vào, tôi dọn dẹp một chút là có thể tiếp tục phục vụ cho quy khách.

Thái độ bình tĩnh của bà chủ quán cho thấy những chuyện này không phải mới chỉ xảy ra một hai lần, mà còn rất rất nhiều lần nữa là đằng khác.

Ba người bên cô gái bước vào, gật đâu chào hỏi Điền. Cô gái vẫn nhớ ánh mắt thù hận của gã giang hồ khi nãy trước khi bỏ đi đã nhìn mình, song đứng trước mặt Điền, một giác an toàn lại ập đến trong tâm trí cô.

– Dạ chảo anh, tôi tên Mơ. Tôi là..

Mơ chưa kịp nói hết câu thì đám người của Điện đứng phắt dậy. Điền chẳng nói chẳng rằng cứ thế đi một mạch thẳng ra cửa, bỗng chân anh ta khựng lại, cảm thầy mình hơi thiếu lịch sự, Điền bèn ngoảnh lại nói với cô gái:

– Chúng tôi đợi cô ngoài xe, nếu cùng tuyến đường lên biên giới thì có thể đi theo chúng tôi, như vậy cô sẽ được an toàn hơn.

Nói dứt câu Điền rảo bước thật nhanh đi ra ngoài.

Cô gái mỉm cười, toan nói lời cảm ơn nhưng Điền lúc ấy đã rời khỏi quán. Nụ cười trên khoé môi của Mơ đột ngột tắt ngấm, cô lầu bàu trong miệng:

– Người đâu mà lạnh lùng đến vậy chứ. Thật khó hiều anh ta.

Điền rít thêm điều thuốc, một cậu trai lên tiếng hỏi:

– Anh Điền, bộ anh định cho họ đi theo xe chúng ta thật hả? Theo em, chúng ta xuất phát thôi, nhỡ đâu đám người kia quay lại hoặc mai phục chúng ta trên đường đi, thì khi ấy ngay cả bản thân chúng ta chưa chắc đã an toàn chứ nói gì đến bảo vệ mấy người bên đó.

Nhưng Điền không đề ý đến lời cậu ta nói. Ảnh ta một mạch đi đến thùng xe hàng của cô gái rồi khẽ lật tâm bạt lên. Nhìn vào số hàng Điền không mấy ngạc nhiên, song cũng vì chút tò mò
nên Điền tiện tay nhắc lên một chiếc bình gồm.

Gõ nhẹ lên đó, miệng thốt ra:

– Là hàng hóa loại 2, kém chất lượng.

Lúc đó, cậu trai trẻ đi theo Mơ, vỗ vai chị mình, hất hàm ra phía ngoài thùng xe, nhỏ giọng nhắc nhở:

– Chị nhìn kia, sao anh ta lại tự tiện lật thùng lấy hàng hoá nhà chúng ta ra xem vậy chứ.

Mơ nhìn theo hướng cánh tay chỉ của cậu em, mỉm cười trấn an:

– Thôi kệ anh ta đi, cũng chỉ là xe đồ gốm thôi mà. Chúng ta không buôn lậu nên chẳng có gì phải sợ hãi cả. Mau mau ăn thôi còn lên đường, đừng để người ta đợi mình lâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.