Kỳ Án Thôn Đông Quan

Chương 42



Thầy Quý không vội ăn, mà đặt ngay bát canh xuống mâm cơm dùng đũa chọc vào, gắp miếng rau trong bát nhấc lên rồi lại đặt xuống, lật qua lật lại rất nhiều lần, biết chắc gia chủ sắp tan cửa nát nhà.
Ông Luân ngạc nhiên hỏi:
– Trong canh bộ có vấn đề gì hả thầy? Hay do chúng nó rửa rau chưa sạch. Mấy cái đứa này, có vội đến đâu thì cũng phải chuẩn bị rau cỏ cho sạch sẽ chứ. Ăn uống vào miệng làm qua quýt đâu có được.
Hai vợ chồng Sang nhìn nhau, toan lên tiếng thanh minh nhưng đã bị thầy Quý cản lời:
– Không, bát canh này không hề có vấn đề gì cả. Mà vấn đề ở đây chính là gia chủ. Tôi đoán, gia đình ông đây sắp nhà tan cửa nát rồi.
Không chỉ gia đình ông Luân mà ngay cả cậu thanh niên ngồi kế bên thầy Quý cũng sửng sốt không kém gì gia chủ. Để tìm hiểu ra nguyên nhân, thầy Quý hỏi tiếp:
– Có phải công việc làm ăn của cửa tiệm ngày một sa sút không?
Ông Luân ngước lên, đặt đũa xuống kê lên bát cơm, gật đầu trả lời:
– Đúng vậy, kể từ khi tiệm buôn bán của thằng Điền khai trương mở bên phía đối diện thì tiệm tạp hoá làm ăn khấm khá ngày trước nhà tôi lại trở nên vô cùng vắng vẻ.
Thầy Quý hỏi:
– Tiệm đối diện cũng bán tạp hóa thêm sao?
Ông Luân đáp:
– Không phải. Tiệm nó buôn bán đồ gốm và hàng mã.
Thầy Quý tiếp lời:
– Vậy sao, vậy không nên có tranh chấp mới phải chứ. Đã thế còn là người một nhà.
Thầy Quý bắt đầu lờ mờ cảm nhận được có gì đó không đúng. Thầy lần nữa dùng đũa gắp miếng rau lên ngắm nghía quan sát rồi ngước lên bảo kết luận.
– Tôi cá cửa tiệm đối diện đã dùng một trận pháp phong thuỷ. Từ đó khiến đối phương lụi bại từ từ, về lâu dài sẽ dẫn đến hoạ sá.t thân.
Ba người nhà ông Luân nhìn nhau, rồi lại nhìn thầy Quý bằng ánh mắt thành khẩn. Ông Luân lên tiếng nài nỉ:
– Thầy làm ơn làm phước cứu gia đình nhà tôi với, chỉ cần gia đình tôi bình an vô sự thì thầy muốn gì chúng tôi cũng sẽ cố gắng trả ơn nếu trong khả năng cho phép.
Thầy Quý giơ tay:
– Tôi sẽ cố hết sức, nhưng tôi không cần trả ơn gì cả, mà hãy giúp tôi tìm ra tung tích của một người.
Nói xong, thầy Quý móc tấm hình của Ni từ trong túi ra đưa cho ông Luân, nói với ông ấy:?
– Đây là người đệ tử của tôi, tôi xem nó như con ruột của mình. Thật không may mấy tháng trước con bé đột nhiên biến mất một cách bí ẩn, sau khi được người thân trình báo thì công an đã tiến hành đi tìm kiếm, không lâu sau họ tìm thấy chiếc xe con bé lái bị rơi xuống vách núi cách thôn này không xa. Còn tin tức về con bé vẫn chưa biết nó sống chế.t ra sao. Song tôi tin, con bé vẫn còn sống ở đâu đó gần vùng này.
Ông Luân truyền tấm ảnh ra cho con trai và con dâu, hỏi họ:
– Hai đứa xem đã từng gặp qua cô gái trong tấm hình này chưa?
Vợ chồng Sang nhìn tấm hình, rồi lại nhìn nhau. Cả hai lắc đầu, đáp.
– Dạ con không gặp.
– Cả con cũng vậy. Tiệm tạp hoá nhà mình nằm ngay ngoài cổng thôn, khách thập phương qua lại cũng không phải là ít, nhưng thú thực con chưa gặp cô gái trong hình này bao giờ.
Nghe được câu trả lời lòng thầy Quý buồn rười rượi, mặc dù thầy đã đoán được kết quả. Song thầy vẫn mong có ai đó nhìn thấy Ni, chỉ cần biết con bé vẫn an toàn thì thầy phần nào đỡ lo lắng.
Cậu thanh giật tấm hình trên tay, nhìn chăm chăm vào đó suy ngẫm. Đôi lông mày cậu nhíu cả vào nhau, lẩm nhẩm trong miệng:
– Nhìn cô gái này quen quá, hình như mình từng gặp cô ấy ở đâu rồi thì phái.
Thầy Quý sáng bừng mắt, hỏi dồn:
– Cậu nhớ lại đi, xem đã gặp con bé ở đâu? Nó vẫn mạnh khoẻ chứ? Lần cuối cậu gặp nó là khi nào.
Cậu thanh niên trả lại tấm hình, gãi đầu gãi tai, cười hì hì đáp:
– Trời ơi, nhất thời cháu chưa nhớ ra. Mà cụ hỏi cháu dồn dập như thế thì làm sao cháu nhớ kịp.
Thầy Quý trầm giọng:
– Tôi xin lỗi. Do tôi nhớ và lo lắng cho con bé quá thôi mà. Tôi sẽ đợi, đợi cậu nhớ ra rồi nói cho tôi biết.
Thấy Quý giục mọi người ăn cơm, còn chuyện bày binh pháp trận phong thuỷ của cửa hàng đối diện thì phải chờ đến ngày mai, khi ánh nắng mặt trời bắt đầu chiếu.
Cả đêm hôm đó thầy Quý không tài ngủ được, một phần canh cánh tìm hướng giải quyết cho gia đình ông Luân, mặt khác thầy lo lắng cho sự an nguy của Ni. Mong sao, sáng sớm ngày mai cậu thanh niên kia sẽ nhớ ra chuyện gì đó về Ni, rồi nói lại cho mình biết.
——
Trời vừa sáng, ông Luân bước ra khỏi phòng đã thấy thầy Quý ngồi trên hiên. Sang từ dưới bếp bưng ấm trà nóng xách lên, cậu rót nước mời khách.
– Mời cụ thưởng thức chén trà nóng cho ấm bụng. Ở vùng núi hoang vu này vào ban đêm hay sáng sớm đều có gió lạnh ùa về cụ ạ.
Thầy Quý gật đầu, mỉm cười:
– Tôi nhìn cậu có phúc đức lắm, yên tâm, bản tính cậu lương thiện thì sớm muộn gì cũng được đền đáp xứng đáng cả mà thôi.
Ông Luân vươn vai chậm rãi bước đến, hỏi thầy Quý:
– Sao thầy dậy sớm thế. Hay do lạ nhà thầy ngủ không quen.
Thầy Quý xua tay:
– Không, tôi ổn. Chắc do có tuổi tác rồi nên trong người khó ở chút thôi mà.
Ăn cơm sáng xong, đợi những tia nắng đầu tiên xuất hiện, rồi thầy Quý đợi thêm 1 giờ nữa mới bắt đầu đứng dậy đi ra cửa. Thầy quay lại dặn dò:
– Cô cậu không cần đi theo tôi, tránh mọi chuyện mất tự nhiên. Chỉ cần ông ấy theo tôi là đủ rồi.
Ba người khựng lại sau câu nói của thầy Quý. Đúng lúc đó bên cửa tiệm nhà Điền cũng vừa mới mở cửa.
Thầy Quý đi sang nhìn, quả nhiên cái bóng biển hiệu của tiệm bán đồ gốm giống hệt một chiếc khoá khổng lồ, ánh lên cửa tiệm tạp hóa, trực tiếp khoá chặt sinh khí và tài vận của tiệm tạp hoá, nếu không sớm phá giải, tiệm tạp hoá không những phải đóng cửa, mà gia đình chủ tiệm chưa đầy ba tháng cũng sẽ chế.t hết.
Thầy Quý nói nhẩm trong miệng:” Hay cho một thế trận quỷ khoá, nhưng may thay người bố trận chỉ mở mức thường. Nếu không gia đình ông chủ tiệm tạp hoá đã thịt nát xương tan.”
Ông Luân đi tới bên cạnh thầy Quý, hỏi nhỏ:
– Thầy có phát hiện ra điều gì bất thường không?
Thầy Quý mỉm cười, nhỏ giọng đáp:
– Có! Mọi chuyện đúng như tôi đã đoán trước đó. Tiệm bán đồ gốm quả nhiên đang dùng thế trận quỷ khoá, để khoá chặt sinh khí và tài vận của tiệm tạp hoá nhà ông.
Ông Luân nghe xong chưa hiểu lắm, định lên tiếng hỏi cho rõ nhưng đã bị thầy Quý kéo đi.
Vừa đi thầy Quý vừa nói:
– Muốn phá thế trận quỷ khoá này cũng không phải là khó, song tôi cần ít thời gian để nghiên cứu thêm một chút. Chúng ta về nhà bàn thêm vẫn hơn, tránh đứng ở ngoài này lâu đối phương dễ nảy sinh mối nghi ngờ.
Sang từ trong nhà đi ra đã thấy thầy mình dẫn ông cụ về phòng, cả hai người đều ra vẻ thần thần bí bí khiến Sang nhiều lần muốn muốn cất tiếng hỏi, song lời ra đến đầu lưỡi lại thôi.
Thầy Quý bảo ông Luân đưa cho mình một tờ giấy với cây bút. Thầy bắt đầu ngồi vẽ lại quang cảnh chỗ hai cửa tiệm, hay nói đúng hơn nó giống như một tấm bản đồ được thầy Quý vẽ và thu nhỏ lại.
Nhìn vào bản đồ phác họa, thầy Quý giải thích:
– Chỉ có buổi sáng mặt trời mọc ở đằng Đông nên thế trận mới có hiệu lực. Một khi đến chiều, mặt trời lặn về phía Tây cái bóng liền không ngả đến cửa hàng tạp hoá nữa. Song cho dù là vậy cũng không thể để mặc nó như vậy.
Ông Luân dần hình dung ra thế trận ổ khoá mà thầy Quý vừa giải thích, bởi mỗi lời nói thì thầy ấy đều chỉ vào những điểm quan trọng trong thế trận.
Một lúc sau ông Luân nhấc khuôn mặt ra khỏi hình vẽ, ngước lên nhìn thầy Quý rồi hỏi:
– Vậy chúng ta tính sao bây giờ hả thầy. Cái thằng trời đánh, lòng dạ nó ác hơn quỷ dữ, nó đâu phải là con người nữa. Ngay cả máu mủ ruột rà nó còn dám xuống tay.
Thầy Quý ngẫm nghĩ trong giây lát, ậm ừ trả lời:
– Chi bằng gậy ông đập lưng ông. Chiêu này của tôi không những lấy lại được sự hưng thịnh mà còn khiến cậu ta nhận thêm được một bài học.
Ông Luân tán thành:
– Chỉ cần nó chịu hối cải thì tôi vẫn xem nó làm con cái trong nhà. Chỉ sợ nhân tính nó đã mất đi, không thể hồi tâm lại nữa mà thôi.
Ngày hôm sau…
Mới sáng sớm tinh mơ thầy Quý cầm một cây gậy khá dài đi ra khỏi nhà, khỏi cần hỏi thì mọi người cũng đoán thầy định đi đâu. Tầm hơn 10 phút sau họ đã thấy thầy Quý quay trở về.
Nhìn ánh mắt ngơ ngác cộng với sự tò mò của mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn mình, lúc ấy thầy Quý chỉ mỉm cười rồi bảo:
– Cô cậu chuẩn bị hàng hóa đi, món nào dễ bán buôn bỏ sỉ thì cứ sắp xếp bỏ ra mé ngoài cửa quán. Chốc nữa khách phương xa họ tới lấy hàng hoá.
Cả nhà ông Luân nhìn nhau kinh ngạc, mặc dù chưa tin hẳn vào lời thầy Quý nói liệu có thực sự mang hiệu quả hay không, song lời thầy thốt ra chắc như đinh đóng cột khiến ông Luân và vợ chồng con trai ông ấy không tin không được.
Ông Luân ngoảnh sang hối thúc hai con:
– Mau, mau làm theo lời thầy dặn đi con.
Huyền đưa con cho thầy bồng, đáp:
– Vâng, vâng! Thầy ẵm cháu phụ con một lát. Con vào soạn đồ phụ nhà con.
Thầy Quý nói vọng vào:
– Đừng bán đúng giá, hãy bán rẻ hơn các tiệm tạp hoá khác từ 500 đồng cho đến 1 nghìn đồng. Tâm lý người mua ai cũng vậy, ở đâu rẻ thì họ bu tới đông như kiến. Miễn sao hàng hóa chất lượng là được rồi.
Nói đoạn, thầy Quý quay sang nói với cậu thanh niên:
– Muốn hoá giải duyên âm cho cậu phải đợi tôi xử lý xong chuyện này trước đã. Đằng nào thì tôi với cậu cũng ăn nhờ ở đậu nhà gia chủ, hay cậu vào trong xem có phụ được gì thì phụ.
Cậu thanh niên kia đáp:
– Vâng! Vậy để cháu vào hỏi xem anh chị ấy có cần cháu giúp gì không.
Cậu ta vừa đi được vài bước đã bị thầy Quý gọi giật lại.
– À! Cậu biên thư về nhà chưa? Hoặc đánh điện về báo kẻo người nhà lo lắng chứ.
Cậu thanh niên đáp:
– Khi nãy anh chị cho cháu mượn điện thoại bàn gọi về báo cho gia đình cháu một tiếng rồi cụ ạ.
Thầy Quý ậm ừ, khẽ phẩy tay ra hiệu cho cậu thanh niên đi tiếp.
Kết quả vượt ngoài sức mong đợi của mọi người. Chẳng hiểu sao, cả ngày hôm đó khách thập phương tứ xứ đổ về lũ lượt kéo đến cửa tiệm nhà ông Luân lấy hàng. Có người đánh cả xe công nông tới chở, cũng có người lại lái xe tải nhỏ tới, nghe nói, đa số họ không mở cửa hàng, cũng không bán cố định một chỗ, mà họ lái xe lên tận vùng sâu vùng xa để bán cho bà con trên đó. Tuy mất công đi xa, đường lại dài, song bù lại hàng hóa bán rất chạy.
Đến xế chiều nguyên kho hàng tồn đằng sau nhà ông Luân đã vơi đi gần hết. Nhìn vào nhà khô ông Luân mỉm cười.
– Cũng may nhờ có thầy chỉ giúp, chứ nếu không số hàng đó nhà tôi phải bán tống bán táng đi ấy chứ, vì tôi sợ hàng họ sẽ hết hạn.
Thầy Quý vẫn không vui, biết chắc lão thầy bên kia cũng không phải loại hữu danh vô thực, và một khi ông ta biết có người âm thầm phá thế trận của mình, chắc hẳn họ sẽ không chịu ngồi yên.
Trong cuộc chiến đấu pháp này, điều mà thầy Quý sợ nhất không phải là tay ấn của mình kém hơn người kia một bậc rồi dễ dàng thua ông ta, mà chuyện thầy sợ nhất đó chính là những người vô tội chẳng may vô tình bị cuốn vào trận chiến này, dẫn đến thương vong.
Thầy Quý thở dài, nhắc nhở:
– Ông đừng mừng vội, đợi xem bên kia có hành động gì khác không đã. Tôi e bọn họ chưa chịu dừng tay đâu.
Ông Luân liếc nhìn thầy Quý, rồi đưa mắt liếc ra cửa tiệm nhà mình, cuối cùng ánh mắt khựng lại ở bên cửa hàng bán đồ gốm và hàng mã nhà Điền, trong lòng tự dưng nóng như có lửa đốt. Song tâm trạng ông lúc này quá mâu thuẫn, bởi ông không rõ vì sao cứ nghĩ đến việc cửa hàng của nhà Điền bị phá sản, tim ông lại nảy lên nhịp.
Phải chăng, trong lòng ông ấy vẫn luôn có Điền.
Cũng suốt cả ngày hôm ấy bên cửa hàng nhà Điền chẳng bán nổi một món. Không phải không có khách, nhưng hễ khách vào xem hàng hóa mẫu mã rồi họ chê bai so sánh đủ kiểu, cuối cùng chẳng ai mua. Thảm hại nhất vẫn là mấy đơn hàng sỉ lớn đều đồng loạt bị khách hàng báo tạm hoãn giao hàng, với đủ các lý do khác nhau khiến Điền như ngồi trên đống lửa.
Hắn nói với vợ:
– Mẹ kiếp, hàng hóa chuẩn bị xong đến nơi rồi, đùng cái họ điện báo hoãn giao. Giờ không may trời đổ mưa xuống thì chỗ đâu mà chất hàng hoá.
Nhìn sân hàng mã phơi phóng đang được công nhân thu gom cất vào kho càng làm cho Điền lo lắng. Chẳng là mấy hôm trước hắn may mắn nhận được một số đơn hàng lớn để xuất đi các tỉnh, để đáp ứng đầy đủ hàng hoá giao cho khách nên Điền đã huy động tất cả nhân công làm tăng ca ngày đêm cho kịp ngày giao.
Mơ thấy chồng lo lắng, bèn khuyên:
– Chuyện đâu còn có đó, mình từ từ tìm cách giải quyết thôi anh à.
Nguyên đêm hôm ấy, Điền nằm trằn trọc mãi chẳng thể ngủ. Bất giác, Điền nghe thấy giọng hát trong trẻo của một cô gái từ đâu đây vọng đến, nhưng lạ thay, dường như chỉ mình Điền mới nghe thấy giọng hát trong veo ấy.
Điền xoay người sang nhìn Mơ, thấy cô vợ vẫn ngủ say giấc Điền thở dài não nề. Lấy nhau gần hai năm nay, cả hai vợ chồng luôn mong ngóng có đứa con mà bụng của Mơ mãi chẳng có động tĩnh gì.
Những lúc này làm Điền càng nhớ tới Mị da diết. Hắn ước Mị còn sống, nếu ngày đó Mị đồng ý lấy mình thì có lẽ giờ đây Mị đã sinh cho mình một đứa con bụ bẫm. Dù trai hay gái đều được cả, miễn nó là giọt máu của mình.
Tiếng hát kia dần trở nên ma quái đáng sợ hơn khiến Điền giật nảy kéo mình về thực tại. Điền khẽ hất tấm chăn ra khỏi người, nhìn Mơ thêm lần nữa rồi mới yên tâm tụt xuống khỏi giường.
Lúc đó trông Điền như kẻ bị mộng du, cứ vô thức đi theo hướng phát ra tiếng hát. Tâm trí của Điền bây giờ chỉ mong sao sớm tìm thấy chủ nhân của giọng hát kia. Một lúc sau, Điền nhận ra đó là tiếng hát của Mị. Và một lần nữa, Mị đã đưa hắn trở quề quá khứ.
Đứng lặng thinh một hồi lâu trước chiếc tủ gỗ cũ kỹ, Điền bấy giờ mới sực nhớ bên trong chiếc tủ này vẫn luôn cất giấu một bí mật, mà bí mật đó ngoài hắn ra thì không một ai hay biết, kể cả Mơ, vợ hắn.
Điền tính quay đi, hắn không muốn mình chìm đắm trong quá khứ tình yêu đơn phương với Mị thêm một lần nào nữa, bởi giờ đây hắn đã có vợ. Vào khoảnh khắc Điền tính bỏ đi thì giọng nói thỏ thẻ của Mị vang lên, đã níu kéo bước chân của Điền lại:
– Anh Điền, anh đừng bỏ Mị đi. Mị ở đây cô đơn lắm, đừng đi, anh đừng đi.
Điền run rẩy đưa tay lên khẽ chạm vào bề mặt cánh tủ, khoé môi hiện ra một nét cười:
– Mị đấy à. Anh ở lại với Mị nhé. Đêm nay anh sẽ ở lại đây với Mị.
Giọng cười hi hí của Mị vang lên. Song tiếng cười quỷ dị của Mị lần này không chỉ có một mình Điền nghe thấy, anh ta không hề hay biết rằng vợ mình đang đứng ở ngoài cửa từ bao giờ. Và Mơ cũng đã nghe thấy giọng cười ma quái sâu thăm thẳm ấy, rất rõ.
Thì ra Mơ đã theo chân Điền ngay từ lúc anh ta bước ra khỏi phòng. Mơ rùng mình, lùi lại theo phản xạ. Cô sợ hãi đến nỗi mặt mày xám ngoét, mồ hôi lạnh túa ra, đôi môi nhợt nhạt run lên bần bật.
Mơ tính quay người bỏ chạy, song cô đột ngột khựng chân khi thấy Điền tra chìa vào ổ khoá.
“ Cạch..!!”
Mơ gạt nỗi sợ hãi sang một bên, cố nán lại vì muốn biết bí mật được Điền cất giấu bên trong chiếc tủ gỗ kia, nó là gì.

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.