Kỳ Án Thôn Đông Quan

Chương 43



Mơ không biết Điền cất gì trong tủ, nhưng khi quan sát Điền thì Mơ thấy anh đưa tay vào trong, bàn tay Điền khẽ cử động giống như anh ta đang vuốt ve vật gì đó bên trong. Chỉ tiếc chỗ Mơ đứng đã bị cánh tủ mở ra che khuất tầm nhìn, lại đang là ban đêm nên mọi chuyện đối Mơ quá bất lợi.
Điền nở nụ cười ấm áp, đôi mắt trìu mến nhìn vào khoảng hư không tối đen trong tủ. Mơ đâu biết đó là lúc Điền đang vỗ về một linh hồn.
– Anh ở đây với Mị nhé, Mị đừng buồn nữa, anh thương.
Giọng nói ma quái kia đã im bặt, lúc này chỉ còn tiếng của Điền vang lên đều đều:
– Ngày mai anh sẽ mua quần áo mới cho Mị, chỉ cần Mị thích, thứ gì anh cũng mua cho Mị tất.
Vẫn không có giọng nói nào đáp lại lời của Điền, anh ta đứng thơ thẩn một lúc rồi nói tiếp:
– Ngoan, nín đi Mị, nín đi anh thương. Anh chỉ thương mỗi mình Mị thôi mà.
Câu nói này tựa như mũi dao đâ/m trúng tim Mơ khiến cô vừa đau lòng vừa hờn trách. Mấy lần Mơ định xông vào hỏi chồng cho ra nhẽ mọi chuyện và cô muốn xem người mà Điền đang nói chuyện với là ai, song hễ bàn chân nhấc lên được một bước thì Mơ lại thình lình khựng chân.
Cô nép mình sau cánh cửa, hàm răng cắn chặt đôi môi ngăn không cho tiếng khóc bật ra. Hai tay Mơ siết chặt vạt áo, đôi vai cô run lên vì giận.
Lấy hết can đảm Mơ ngó đầu nhìn vào trong lần nữa. Điền vẫn đứng im như trời trồng ở đó, bàn tay đưa lên má, đầu hơi ngả về một bên. Mơ nhận ra động tác với cử chỉ quen thuộc này, bởi ngày xưa khi hai người yêu nhau đã có lần Điền kéo tay mình áp lên má, rồi ngả đầu sang một bên vỗ về an ủi.
Mơ kinh ngạc đưa tay lên che miệng, thấy Điền chuẩn bị đi ra lúc đó Mơ nghĩ mình không thể để cho Điền nhìn thấy cô đã có mặt ở đây và chứng kiến mọi hành động bất thường của anh ta. Nghĩ đoạn, Mơ quay người bỏ chạy thật nhanh về phòng, và cố không để phát ra tiếng bước chân.
Điền quay lại phòng nằm ệch bên cạnh vợ, rất nhanh sau đó tiếng ngáy khò khò của Điền vang lên đều đều. Anh ta đâu cảm nhận được Mơ vẫn chưa ngủ, cô chỉ đang nằm im và cố kìm chế mọi cảm xúc hỗn độn của mình, cất nó vào trong.
Mơ ngẫm nghĩ trong đầu:” Mình rất muốn biết anh ấy cất thứ gì trong tủ. Chẳng nhẽ mình lại không bằng thứ đó?” Trong đầu Mơ lúc này cả trăm câu hỏi hiện hữu cần lời giải đáp, song cô nghĩ làm quá lên thì lại sợ hai chồng bất hoà với nhau. Suy nghĩ thêm một lúc, Mơ quyết định tự mình sẽ âm thầm điều tra bí mật của Điền.
——
Sáng hôm sau, Điền thức dậy hành xử như thường ngày, vẫn là thái độ ân cần điềm đạm đối với vợ.
Thấy Mơ có tâm sự, Điền tinh ý nhận ra ngay. Anh ta chầm chậm bước đến, vòng tay ôm Mơ từ phía sau, hít hương thơm bồ kết trên mái tóc vợ, giọng khe khẽ vang lên:
– Có gì không vui sao em? Nói anh nghe, anh sẽ làm em vui.
Chưa bao giờ Mơ lại có giác xa lạ đối với chồng mình như vậy. Điền trong mắt cô giờ đây không còn là người chồng mẫu mực nữa, sau khi tận tai cô nghe thấy những lời âu yếm yêu thương được thốt ra từ miệng Điền, nhưng là dành cho người con gái khác.
Mơ cười gượng, trả lời qua quýt cho xong:
– Em không sao, chỉ là trong người cảm thấy mệt chút thôi.
Vừa nói Mơ vừa gỡ cánh tay của Điền ra khỏi thắt eo của mình. Hành động này của Mơ làm Điền đứng hình trong giây lát. Chưa bao giờ Mơ lại lạnh lùng với mình như vậy, song không rõ vì nguyên do gì Mơ lại lạnh nhạt thờ ơ với sự quan tâm của mình như thế.
Điền cảm thấy hơi khó chịu, nhưng anh ta vẫn giữ thái độ hài hòa dành cho vợ:
– Nếu trong người em thấy mệt thì vào nhà nghỉ ngơi đi. Hàng họ cứ để đấy, anh bảo mấy đứa nhân viên nó quán xuyến.
Mơ đánh nửa khuôn mặt lại phía Điền, khẽ gật đầu:
– Vậy em về phòng nằm nghỉ một chút, anh dặn mấy đứa có việc gì quan trọng cần em xử lý thì cứ vào nhà gọi em.
Điền mỉm cười:
– Anh nhớ rồi, vào nhà nghỉ ngơi đi vợ.
Điền đứng nhìn theo bước chân nặng nề của Mơ mà trong lòng bắt đầu nặng trĩu ưu tư. Quả thực đêm qua lúc Điền đứng nói chuyện với hồn ma của Mị, thì anh ta hoàn toàn không nhớ gì.
Điền thở dài quay người đi.
Mơ thì khác, cô hễ đặt lưng nằm xuống thì lại ngồi bật dậy một cách nhanh chóng. Cô lẩm nhẩm trong miệng:” Mình muốn biết anh ấy cất gì bên trong chiếc tủ đó.” Tâm trạng Mơ lúc này rối bời như mớ bòng bong. Chân chạm xuống đất xong lại rụt lên, lần nữa lảm nhảm trong miệng:” Mà không được, anh ấy còn ở nhà. Giờ mình qua phòng đó xem thì liệu anh ấy có nổi khùng với mình không?” Nghĩ đến đó Mơ lại thôi không qua phòng bên xem nữa.
Thực ra, từ ngày xây lên ngôi nhà đẹp đẽ khang trang nhất xóm này, thì Điền đã dành hẳn 1 phòng riêng để chứa những vật dụng mà Điền cho rằng nó quan trọng với bản thân anh ta. Nên căn phòng đó Điền không cho ai ra vào, lúc nào cửa cũng khoá im ỉm còn chìa khoá thì Điền luôn mang theo bên mình.
Công việc làm ăn luôn tất bật khiến Mơ nhanh chóng quên đi gian phòng đó. Song từ lúc thấy Điền thơ thẩn đến đó đứng nói chuyện một mình, và cô đã nghe thấy giọng cười ma quái phát ra từ trong tủ, kể từ giờ phút ấy, trong lòng Mơ luôn dấy lên mối nghi ngờ.
—-
Mặt trời lên cao đứng bóng. Lão hành khất nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng dẫn Điền ra ngoài cửa tiệm kiểm tra. Nào ngờ vừa nhìn đã thấy cái bóng của biển hiệu khác thường. Ngẩng đầu nhìn lên sửng sốt tá hoả không biết có thêm một cây gậy từ bao giờ.
Bóng của cây gậy giống nó như chìa khóa cắm vào bóng của biển hiệu mở ra. Thế trận Quỷ Khoá mà ông ta dày công nghiên cứu tạo ra, thì nay hoàn toàn bị thất bại.
Lão thầy gằn giọng rít lên:
– Là ai, là ai hung ác như vậy?
Thầy Quý khi ấy dáng khoan thai bước đến, đứng trước mặt họ bảo rằng:
– Ồ! Tôi thấy chướng mắt nên tiện tay mở ổ khoá thôi mà, có gì đâu mà ông bảo tôi ác. Mà ác sao bằng người đã tạo ra nó, có phải không nào.
Cả lão hành khất và Điền nhìn thầy Quý chăm chăm, ánh mắt phóng ta tia lửa giận dữ. Song đối với thầy Quý, tia nhìn sắc bén như dao của họ dành cho mình, nó chẳng là gì.
Lão thầy cười nhếch môi:
– Ông đừng vui mừng quá sớm. Đời vẫn còn dài, cười người hôm trước, hôm sau người cười.
Thầy Quý cười phá lên:
– Các cụ xưa nay có câu” Đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma”. Đạo hạnh của ông chưa chắc thua kém tôi, song tôi tin ở đời thiện luôn thắng tà.
Vừa nói dứt câu thì thầy Quý phẩy tay rồi quay người bước đi. Miệng vẫn lẩm nhẩm câu nói nhưng cũng đủ để hai người bọn họ nghe thấy:
– Ma cao một thước, đạo cao một trượng! Hừm…
Thêm một ngày dài đằng đẵng trôi qua, đối với Điền những ngày này nó dài vô tận. Hàng hóa chất đống, khách khứa vào xem nhưng không ai mua. Người tới kẻ đi tấp nập đến vậy mà chẳng bán nổi một món hàng, điều đó càng làm Điền thêm khó chịu.
Tối đến, lão hành khất và Điền ngồi trên bàn cùng nhau nghiên cứu tìm ra hướng giải quyết. Thấy nét mặt ưu tư còn hiện rõ trên gương mặt biến dạng, Điền biết, ông ta đang gặp phải một đối thủ nặng ký.
Một lát sau, ông ta đặt tẩu thuốc xuống, trầm giọng hỏi:
– Cậu biết chút gì về lai lịch của ông ta không?
Điền lắc đầu:
– Tôi không biết gì cả, chỉ nghe nói người đó do thầy mời về. Còn xuất thân của ông ta thế nào thì không ai biết cả.
Lão hành khất rơi vào trầm tư. Một lúc sau mới lên tiếng:
– Vậy thì khó đấy. Muốn thắng được đối phương, việc đầu tiên là phải nắm được điểm yếu của họ.
Đúng lúc ấy Mơ bưng mâm cơm lên nhà. Nói là mâm cơm thôi chứ thực chất trên mâm toàn mấy món nhậu. Cô lấy ra chai rượu mình mua hồi chiều, bước đến đon đả nói:
– Chẳng mấy khi ở lại nhà, nên hôm nay cháu làm mấy món nhậu để thầy và nhà cháu nhâm nhi cho vui miệng.
Lão hành khất cười khà khà, trả lời:
– Cảm ơn cô Mơ nhé. Sẵn tiện tôi cũng đang thèm rượu. Khà khà khà…
Mơ mỉm cười gật đầu. Điền thấy Mơ vui vẻ hoạt bát trở lại cũng không mảy may suy nghĩ gì. Còn Mơ thì vừa mới quay lưng đi nụ cười trên môi đột ngột tắt ngấm, thay vào đó là vẻ mặt hồi hộp xen lẫn chút lo lắng.
Mơ đi sang một bên, xõa tóc xong lại búi lên cao, khi đôi tay Mơ còn đang chạm vào mái tóc trên đầu thì bóng của cô lúc ấy cũng in hằn lên vách.
Đột nhiên lão hành khất đặt chén rượu xuống mâm, mắt nhìn chăm chăm qua đó. Không phải ông ta nhìn Mơ, mà là đang nhìn bóng của cô in trên vách.
Điền thấy lạ, anh ta nhìn theo hướng mắt của lão hành khất rồi lại nhìn ông ta. Ngạc nhiên hỏi:
– Thầy sao vậy? Bên kia là vợ cháu.
Lão hành khất:
– Tôi đâu nhìn vợ cậu, thứ tôi nhìn là bóng của cô ấy in trên vách kìa.
Điền lần nữa nhìn theo ánh mắt của lão hành khất. Chưa phát hiện ra điểm gì bất thường nên hắn hỏi tiếp:
– Ồ! Chỉ là bóng của vợ cháu thôi mà. Có gì lạ đâu.
Lão thầy chẹp miệng:
– Tại sao không? Cậu nhìn kỹ lại xem, có phải bóng của vợ cậu nó giống con cua khổng lồ không?
Bấy giờ Điền mới quan sát kỹ hơn, quả thực lúc Mơ đang ngồi búi tóc thì bóng của đầu và tay Mơ trông lại giống y hệt một con cua khổng lồ có đủ càng và chân.
Không đợi Điền lên tiếng. Lão hành khất liền ngứa mũi quay mặt đi hướng khác hắt hơi mấy cái, rồi trong đầu chợt nảy ra một cách.
– Cậu yên tâm, tôi có cách đấu lại ông ta rồi. Khà..khà..khà..khà…
Điền vui mừng khôn xiết:
– Ông nói thật chứ? Có phải cửa hàng nhà tôi sẽ làm ăn tốt trở lại.
Lão hành khất gật đầu:
– Đúng vậy, cậu cứ đợi mà xem.
Mơ nghe thấy hết, nhưng cô không bận tâm đến việc đấu đá tranh giành của họ, chuyện cô quan tâm lúc này chính là đợi hai người uống say. Sau đó lấy trộm chìa khoá từ trên người Điền để đi khám phá những bí ẩn trong gian phòng đó.
Mãi gần tới khuya, rượu bắt đầu ngấm vào người. Điền cảm thấy đầu óc bắt đầu chếnh choáng, nhìn vạn vật trước mắt trẻ ra thành đôi. Ngồi đối diện với Điền chính là lão thầy, có vẻ như ông ta cũng đã ngà ngà say, thần trí cũng trở nên rối loạn.
Điền khật khưỡng dìu ông ta về phòng khách nằm ngủ, còn hắn vừa mới ngả lưng xuống giường thì miệng đã phát ra tiếng ngáy phì phò.
Mơ chạm vào bả vai, lay lay xem Điền đã thực ngủ hay chưa. Biết Điền hoàn toàn ngủ say, Mơ rón rén thò tay vào túi quần mò mẫm tìm chìa khóa. Vào khoảnh khắc tay Mơ vẫn còn đút trong túi chưa kịp rút ra, thì đúng lúc ấy tay Điền vung lên nhanh chóng vội chộp lấy cánh tay của Mơ, thốt lên:
– Mị, em đừng đi. Hãy ở lại đây với anh.
Mơ kìm nén mọi cảm xúc. Câu sảng của Điền làm Mơ giật thót mình, tim cô đập thình thịch, tựa như nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Điền phì ra một hơi từ miệng và mũi, ngáy khò khò ngủ tiếp. Bàn tay cũng đã buông lơi để mặc Mơ muốn làm gì làm.
Mơ tìm thấy chìa khóa vội rút tay ra khỏi túi quần của chồng. Cô đứng bật dậy rón rén đi ra. Trước khi khép hai cánh cửa kín lại, cô ngoảnh mặt nhìn chồng. Một lúc sau, Mơ lấy hết can đảm rảo bước thật nhanh đi sang gian phòng đó. Chẳng mấy chốc chân Mơ dừng lại trước cửa phòng, trong lòng hồi hộp khôn xiết, chỉ sợ trong lúc tìm kiếm thì Điền tỉnh dậy.
Kẹt..kẹt..kẹt..t..t.. tiếng bản lề cửa vang lên trong màn đêm tĩnh mịch giờ đây cũng đủ khiến cho Mơ thêm phần sợ hãi.
Cô run rẩy bước vào, chân bước đi rất khẽ. Hơi thở đôi lúc như ngừng đập chỉ vì cô muốn lắng nghe mọi động tĩnh.
Đứng trước chiếc tủ gỗ được kê ở góc nhà, càng làm cho sự hồi hộp trong Mơ tăng lên gấp bội phần. Cô quyết định mở nó ra xem.
Kèn..kèn..kẹt..két… vẫn là thứ âm thanh ghê rợn ấy dội thẳng vào đôi tai khiến Mơ rùng mình ớn lạnh. Cây đèn pin trên tay Mơ cầm không đủ soi sáng không gian rộng lớn tăm tối, mà nó soi đúng vào mặt hình nhân giấy thì mọi thao tác của Mơ đột ngột khựng lại, kể cả hơi thở cũng ngừng lại theo trong giây lát.
Cô chết lặng, nhìn chăm chú vào hình nhân có kích thước cao lớn ngang ngửa với một người trưởng thành mà không khỏi sợ hãi.
Mang tiếng đã quen với nghề bán hàng mã, song đây là lần đầu tiên Mơ tận mắt trông thấy một hình nhân làm to lớn đến lạ thường. Khuôn mặt mình nhân được dán giấy trắng, có vẽ môi, mắt, mũi, nhưng đôi mắt không chấm lòng tử, hay đôi môi cũng không được tô đỏ như những hình tượng khác ngoài cửa tiệm.
Trong lúc đang tò mò nhìn sát vào tủ thì bất thình lình hình nhân giấy đổ rạp về hướng Mơ đứng. Nhanh như cắt, Mơ nhảy cẫng lên rồi vội né sang một bên, hình nhân giấy mất đà cũng vì vậy đổ ệch xuống, nằm úp mặt trên nền nhà.
Mơ còn chưa định kịp định hồn lại thì bất ngờ lọ mực mà Điền đặt trong tủ cũng rơi ra, nó phát ra âm thanh” choang” tiếng, lọ mực bị vỡ, mực bên trong cũng vì vậy mà văng ra tung toé.
Mơ luống cuống chân tay, chỉ sợ chồng mình thức dậy bởi tiếng động, và cô không nhận ra có chuyện bất thường đang diễn ra ngay trước mắt. Một dòng mực đỏ sẫm đang chảy theo viền gạch dẫn tới chỗ con hình nhân, nó chảy rất nhanh với vận tốc kinh hoàng đến chóng mặt.
Giọng cười ma quái kia lần nữa lại vang lên, âm vang khắp bốn bề khiến Mơ run sợ. Cô muốn nhanh chóng thoát ra khỏi nơi này, song lại không dám để mặc hình nhân nằm ngổn ngang dưới đất.
Cô dùng chân đá nhẹ vào hình nhân giấy, nghe ngóng tình hình liệu nó có động tĩnh gì không. Thấy nó nằm im bất động lúc này Mơ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô khom người lật hình nhân lên định đặt nó lại vào chỗ cũ, song một gương mặt loang lổ bị vấy đầy mực đỏ đã đập ngay vào mắt. Cô há hốc mồm, sửng sốt phát hiện ra lọ mực vỡ khi nãy đã dính vào mặt hình nhân tự bao giờ mà bản thân cô cũng không hay biết, và nó vô tình tạo nên đôi môi đỏ thắm, đặc biệt hai tròng mắt cũng đã có đầy đủ.

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.