Kỳ Án Thôn Đông Quan

Chượng 47



Lão hành khất kéo Điền về, đáng nhẽ ông ta sẽ bỏ mặc thôi không giúp anh ta nữa, bởi suy cho cùng mục đích của ông ta chính là làm cho cả cái thôn này gà bay chó chạy, tự đấu đá lẫn nhau dẫn tới thương vong. Song lòng tự tôn lẫn tự ái của một kẻ có đạo hạnh trong tay lại không cho phép lão từ bỏ cuộc chơi.
Lão nói với Điền:
– Cậu tạm thời cứ đóng cửa tiệm lại, đợi tôi nghĩ cách.
Điền gật đầu nghe theo. Nhưng bước sang ngày thứ 3 lão vẫn chưa nghĩ ra cách đáp trả đòn, mọi chuyện vẫn giậm chân tại chỗ.
Điền sốt ruột hỏi:
– Thầy nghĩ ra cách gì chưa? Cứ đóng cửa tiệm thế này không phải là cách lâu dài. Không có thu nhập, tiền đâu tôi trả cho công nhân xưởng làm gốm với xưởng làm vàng mã.
Ông ta ngước lên, trầm giọng:
– Vội gì nào. Bây giờ cậu mở cửa thì cũng chẳng bán buôn được gì.Ngược lại còn dễ bị thất thoát.
Điền bất lực ngồi phịch xuống ghế, anh ta cầm chén nước đưa lên miệng tu ừng ực, cốt là để hạ hỏa ngọn lửa trong lòng đang muốn nổ tung.
Tối đến, lão hành khất đốt cây đèn cầy cầm trên tay cứ đi qua đi lại trong phòng, đó là lúc ông ta đang vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc phải làm cách nào mới có thể áp chế ngọn lửa bên đối diện.
Cho tới sáng ngày thứ tư, lão vẫn không tài nào nghĩ ra cách khắc chế, bởi lần này đối thủ của lão thật đáng gờm chứ không phải loại hữu danh vô thực mà lão thường gặp.
Xế chiều, hoàng hôn vừa tắt nắng.
Lão hành khất bước ra ngoài, theo sau là Điền. Anh ta cứ ôm hy vọng rằng sau bao ngày suy nghĩ thì lão hành khất chắc hẳn đã có chủ ý của mình. Còn chưa kịp vui mừng ra mặt thì giọng lão hành khất vang lên, phá tan cảm xúc trong lòng Điền.
– Tôi đưa cậu sang bên kia thương lượng với người ta. Sau nhiều ngày trăn trở tìm cách, thì tạm thời trước mắt chúng ta chịu nhường họ một bước vậy.
Song Điền đâu phải kẻ dễ cúi đầu nhận sai dễ dàng, bởi hắn luôn là kẻ háo thắng. Ngay sau khi nghe thấy lời lão hành khất, thì Điền vội vàng gạt phắt đi.
– Không được, tôi không đồng ý. Là người chiến thắng bao nhiêu năm nay, giờ bảo thua là thua thế nào được.
Lão hành khất nghiêm nét mặt, liếc nhìn Điền.
– Ta đã nói với cậu nhiều lần rồi, muốn chiến thắng thì đừng để đối phương nắm thóp hay nhận ra lòng mình đang tính toán điều chi. Cậu không nghe lời tôi, tôi sẽ bỏ mặc cậu đấy.
Biết mình lỡ lời, Điền sợ lão hành khất sẽ bỏ đi. Anh ta vội xuống giọng nài nỉ:
– Đừng mà thầy, thầy mà bỏ đi thì ai giúp tôi bây giờ.
Lão hành khất nhìn Điền, song không nói gì. Ông ta nhìn vào tấm vải đỏ chót treo đằng trước cửa tiệm tạp hoá, trong lòng vừa cảm thấy khó chịu lại vừa khâm phục tay ấn của ông thầy bên phía đối phương mời tới.
Lão bước đi thật chậm, vừa đi vừa nói:
– Vào buổi sáng, khi mặt trời mặt mọc thì những tia nắng sớm ban mai sẽ chiếu rọi vào tấm vải đỏ, khi mặt trời lên cao một chút cái bóng của tấm vải đỏ kia sẽ ánh lên biển hiệu nhà cậu, trực tiếp nấu chín thế trận càng cua bá vương.
Điền nhìn sang, thắc mắc hỏi:
– Hả! Chỉ là một tấm vải thôi mà, gỡ đi là xong. Thầy yên tâm, đợi trời tối hẳn tôi sẽ qua đó giật nó xuống hoặc đốt nó đi. Đơn giản mà không tốn sức.
Lão hành khất cười khẩy:
– Cậu tưởng đó là miếng vải đỏ bình thường đó hả? Muốn gỡ thì gỡ đi là xong. Cậu nhầm to rồi nhé, tấm vải đó nếu không phải đã được tẩm máu chó mực thì cũng là do lão thầy kia làm phép rồi mới treo lên, có vậy mới khắc thế trận của ta chứ. Giờ cậu gỡ hay đốt nó đi thì có tác dụng gì, người thua thiệt không phải là họ, mà chính là ta và cậu.
Điền nghe xong phần nào hiểu ra vấn đề, rằng trong chuyện này không hề đơn giản như mình nghĩ. Hắn nói với lão hành khất:
– Xem ra chỉ còn cách thầy nói, qua bên đó thương lượng.
Lão hành khất cười, đáp lời:
– Đúng rồi đấy, chịu lùi một bước, sau này tiến xa trăm dặm.
Điền gật đầu mỉm cười. Ngay đúng lúc đó thầy Quý và ông Luân cũng từ trong nhà đi ra, bốn cặp mắt nhìn nhau hằm hằm đầy sá.t khí.
Hai người bước đến, nhìn nhau thêm chốc lát. Điền ra vẻ bằng mặt chứ không bằng lòng, nói với thầy:
– Thầy, dạo này thầy khoẻ chứ?
Ông Luân cười khẩy, khinh bỉ mỉa mai:
– Ơn trời phật tổ tiên phù hộ, tao vẫn khoẻ.
Điền hạ giọng:
– Con biết mấy năm nay không phụng dưỡng chăm lo thầy là con sai, nay con sang xin lỗi. Thầy bỏ qua cho con lần này, từ nay con hứa không gây khó dễ cho nhà chú Sang nữa.
Ông Luân cười phá lên, một lúc sau nụ cười trên khoé môi đột ngột tắt ngấm. Ông nhìn thằng con trai bất hiếu bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, nói với nó:
– À! Thì ra do bên ấy thất thủ dẫn tới làm ăn không được, nên mới phải chạy qua đây hạ mình van xin sự thương hại của người ta sao.
Câu nói này của ông Luân chẳng khác gì là mồi lửa châm vào ngòi pháo, làm lão hành khất bên Điền giận đến sôi máu. Không ngờ bản thân ông ta và cả Điền đã chịu hạ mình qua đàm phán mà bị đối phương khinh bỉ, như vậy mặt mũi ông ta không còn dám nhìn ai nũa.
Ông ta nhìn chằm chằm vào thầy Quý, nói giọng thách thức:
– Nếu đã không chấp nhận hòa giải thì mấy người đừng trách tôi nặng tay.
Thầy Quý mỉm cười:
– Vậy ông định làm gì? Lời nói qua lại giữa ông ấy và cậu đây chỉ là thứ tình cảm cá nhân mà thôi. Còn giữa tôi và ông, nếu đấu đến cùng thì cả hai chúng ta sẽ được lợi lộc gì, ngược lại gia chủ còn gặp hoạ.
Song ông ta nào có nghe lọt tai những lời thầy Quý nói, buông một tiếng” hừ” lạnh ngắt rồi hối thúc Điền.
– Mình về thôi, chúng ta có lòng nhưng bọn họ không nhận, vậy hãy đấu tới cùng đi.
Nói xong ông ta hậm hực bỏ đi. Điền cun cút theo sau. Thực ra hắn thích tính cách tàn ác quyết đoán này của lão hành khất hơn là bộ dạng nhếch nhác của kẻ thua trận vác mặt sang hòa giải với đối phương. Song anh ta không ngờ, việc làm của lão hành khất và cái bản tính hiếu thắng của mình sẽ nhanh chóng dẫn tới một cuộc chiến nảy lửa.
Ông Luân nhìn theo bọn họ, lo lắng hỏi:
– Không biết bọn họ tính dở trò gì nữa đây. Sao trong lòng tôi cứ cảm thấy bất an thầy ạ.
Thầy Quý giơ tay, trấn an:
– Ông đừng lo, tôi sẽ không để họ tác quái ở đây đâu.
Hai người nhìn thêm một lúc cho tới khi họ đi khuất thì mới quay vào nhà.
Đêm hôm ấy, lão thầy bảo Điền treo mảnh vải đỏ to hơn mảnh vải bên tiệm tạp hoá treo ở chính giữa cửa tiệm, song song đối diện với tấm vải đỏ bên kia. Làm xong, lão nhìn lên tấm vải đỏ rồi lại nhìn sang bên kia, bật ra một tràng cười man rợ.
– Khà..khà..khà.. muốn đấu với ta ư? Họ dùng lửa đấu với ta, phá thế trận của ta, thì ta sẽ dùng lửa lớn hơn thiêu bọn họ. Xem lửa của mạnh hơn, to hơn.
Khà..khà..khà..
Trông thấy vẻ mặt đắc thắng của lão hành khất, trong lòng Điền cũng vui như nở hoa. Hắn nói với lão hành khất:
– Chỉ cần chúng ta thắng trận này thì thầy muốn gì tôi cũng chịu.
Nụ cười của lão hành khất lập tức im bặt. Lão ngước đôi mắt gian tà tàn ác nhìn Điền, trầm giọng nói:
– Cậu nói cũng phải. Đã đến lúc tôi nói ra điều kiện của mình với cậu rồi. Khà khà khà..
Câu nói này và cả ánh mắt của lão tự dưng làm Điền cảm thấy ớn lạnh. Cảm xúc này một lần nữa đã quay trở lại trong lòng Điền,vào đúng cái hôm hắn móc đi cặp mắ/t của bu mình, y chang cảm xúc đêm hôm đó.
Tự dưng Điền sợ. Sợ lão sẽ gây khó dễ cho mình và sợ lão sẽ lấy đi tất cả những gì mình đang có. Điền chưa kịp lên tiếng thì bàn tay gầy guộc khô đét trơ xương của lão hành khất đã bấu chặt vào tay mình. Ông ta siết chặt nắm tay, miệng khẽ rít lên:
– Cậu có biết thứ tôi muốn là gì không?
Điền lắc đầu, lúc này toàn thân hắn bắt đầu run rẩy.
Lão hành khất nói tiếp:
– Thứ tôi muốn từ cậu thì tôi đã làm vào ba năm trước rồi. Nhưng lần trả ơn cho trận chiến này tôi vẫn muốn cậu đền ơn xứng đáng cho tôi.
Điền lắp bắp hỏi:
– Thế thầy muốn gì, trong khả năng của tôi cho phép, tôi sẽ đáp ứng cho thầy tất.
Lão hành khất cười khà khà:
– Thứ tôi muốn chính là việc cậu sẽ mãi mãi không thể có con cái trong kiếp này. Mãi mãi..là mãi mãi đấy..khà..khà..khà..
– Ông…!!! Mẹ kiếp nhà ông!
Tay lão hành khất vẫn bấu chặt lấy cánh tay của Điền. Miệng ông ta vẫn cười sảng khoái. Họ đâu thể ngờ, Mơ đang đứng bên ngoài cửa sổ nãy giờ đã nghe thấy tất cả, chỉ là chưa nghe được năm xưa chồng mình đã đánh đổi thứ gì để được trở nên giàu có như ngày hôm nay. Song có một sự thật mà khiến cô không thế chấp nhận được, đó chính là việc Điền không thể cho cô thiên chức làm mẹ.
Mợ đưa tay lên che miệng, cố không khóc thành tiếng. Chỉ sợ bọn họ nghe thấy tiếng khóc của mình, và cũng là bởi cô muốn nghe được hết câu chuyện của bọn họ.
Lão hành khất thôi không cười nữa, bàn tay cũng nhấc ra khỏi cánh tay của Điền.
Nói với hắn:
– Ngày xưa lúc cậu ngồi khóc dưới xá/c bu mình đã hít phải phấn bướm độc. Mà phấn bướm độc này không những sản sinh ra một loại côn trùng sống ký sinh trong cơ thể người hít phải, nó còn gây ra chứng vô sinh.
Khà..khà..khà.. nói đến đây lão hành khất lại bật cười.
Điền tức giận túm cổ áo ông ta xốc ngược lên. Trợn mắt phồng môi nghiến răng quát mắng:
– A cái lão già khốn kiếp này, ông dám lừa tôi, lừa tôi sao hả? Hôm nay tôi sẽ tiễn ông xuống suối vàng.
Lão hành vẫn cười, không hề tỏ ra sợ hãi trước lời hăm dọa của hắn. Lão từ từ đưa tay gỡ những ngón tay của Điền đang túm chặt lấy cổ áo mình, nhỏ giọng nhắc nhở:
– Nếu cậu không đáp ứng nguyện vọng của tôi, thì cậu sẽ mất tất cả.
Điền buông tay ra khỏi cổ áo ông ta, lảo đảo ngồi phịch xuống. Hắn ôm đầu gào lên trong cơn tức giận mà chẳng thể làm gì lão hành khất:
– Tại sao, tại sao cái giá tôi phải trả nó lại quá lớn vậy chứ? Tại sao, tại sao..
Ông ta nói:
– Hãy bắt đứa bé đó đưa đến chỗ cũ gặp tôi, chỗ mảnh đất công chúa sơn trang huyệt ấy. Chỉ cần vậy thôi cậu đã hoàn thành tâm nguyện mà tôi yêu cầu, và tôi sẽ giải độc bướm cho cậu.
Điền ngước lên, tò mò hỏi:
– Nhưng đứa bé đó, đứa bé ông nói là con cái nhà ai trong thôn này mới được.
Lão hành khất:
– Chính là đứa trẻ con trai của em cậu. Cậu làm được chứ.
Đôi mắt Mơ mở trừng khi nghe thấy điều này. Cô không ngờ rằng tâm địa của ông ta lại xấu xa đến vậy. Nhiều lần Mơ muốn đẩy cửa xông vào, song cô không có đủ can đảm làm chuyện đó. Cô dặn lòng đừng manh động lúc này, đợi chồng mình quay về phòng thì lúc đó cô sẽ lựa lời khuyên nhủ chồng đừng nghe theo lời xúi bẩy của ông ta nữa.
Biết trong lòng chưa quyết, ông ta tung ra chiêu mới đánh thẳng vào tâm lý Điền:
– Nó chỉ là cháu của cậu thôi chứ không phải con trai cậu. Cậu bắt cóc nó đưa đến cho tôi, ngược lại cậu sẽ được tất cả. Sau khi tôi giải độc phấn bướm cho cậu xong thì việc cậu có con chỉ là thời gian giữa cậu và vợ tạo nên mà thôi.
Câu này đúng là đánh sâu vào tâm lý Điền thật. Hắn nghĩ vậy cũng tốt, xưa giờ hắn vẫn luôn ganh ghét đố kỵ với em trai, ngay cả việc nó lấy vợ sau mà có con trước mình thì cũng làm Điền cảm thấy khó chịu ra mặt.
Điền gật đầu đồng ý:
– Thôi được. Tôi sẽ nghe theo lời ông thêm một lần nữa. Nhưng tôi cảnh báo trước nhé, lần này nếu ông còn chơi khăm tôi thì đừng mong toàn mạn.g rời khỏi thôn này.
Khà..khà..khà… ông ta cười váng lên. Một lúc sau nhìn Điền bảo:
– Tôi đã hứa thì sẽ giữ lời. Vào đêm mai, tôi muốn đứa bé đó.
Mơ lảo đảo lùi lại phía sau, cô không thể ngờ và tưởng tượng ra Điền lại đồng ý với lão hành khất. Trong lúc hoang mang, thì chẳng may chân Mơ đá phải cái mo hót rác làm nó phát ra tiếng động loảng xoảng.
Mơ giật mình, đứng lặng thinh trong giây lát. Tim cô đôi lúc tựa như muốn ngừng đập khi nghe tiếng quát của Điền bên trong phòng vọng ra:
– Ai đấy?
Mơ tự bịt miệng mình, cô không đáp lời:
Điền lần nữa cất tiếng hỏi:
– Tôi hỏi ai đang ở ngoài kia?
Mơ vẫn không đáp, cô nhanh nhẹn xoay người vụt chạy về phòng. Vào khoảnh khắc Điền mở tung cánh cửa ra quan sát thì Mơ cũng đỡ nằm gọn trên giường. Nghĩ tới những gì mình đã nghe thấy và cả tiếng quát của chồng mình, Mơ vẫn hồi hộp xen lẫn sợ hãi.
Thấy Điền chưa quay lại, lão hành khất nở ra nụ cười quỷ dị. Ông ta ngẫm nghĩ trong đầu:
“ Năm xưa tổ tiên nhà các người lấy của ta thứ gì thì bây giờ ta sẽ lấy lại thứ đó. Thậm chí còn lấy đi gấp đôi. Hừ!”
Một lúc sau Điền quay lại, nói với ông ta:
– Chắc con mèo hoang chạy ngang qua chạm đúng vào cái mo hót thôi thầy. Bên ngoài chẳng có ai cả.
Lão hành khất vẫn buông lời nhắc nhở:
– Giặc bên ngoài dễ đánh, chứ nội gián trong nhà khó phòng. Cậu muốn chuyện này chấm dứt nhanh thì đêm mai đưa thằng bé đến mảnh đất đó gặp tôi trước giờ Tý. Cậu nên nhớ, tôi cho được cậu tất cả mọi thứ thì cũng dễ dàng lấy đi hết tất cả mọi thứ. Đừng làm tôi phiền lòng, cứ vậy mà làm đi.
Nói xong ông ta đi ra ngoài, cũng chẳng biết lão đi đâu mà Điền thúc đợi cho tới gần sáng vẫn không thấy ông ta quay trở về, lúc ấy Điền mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, thầy Quý cứ thấy Mơ thấp thỏm lo âu đứng bên cửa tiệm nhà mình nhìn sang. Chốc chốc lại rướn đầu lên tựa như muốn chạy sang rãi bày điều gì đó. Trong lòng thầy dự cảm có chuyện chẳng lành, bèn đưa tay lên bấm quẻ thì sửng sốt khi biết đó là quẻ hung.
Thầy vội vàng quay vào trong, ngoắc hai vợ chồng Sang và ông Luân lại rồi bảo:
– Xem ra cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng thổi. Cậu tạm thời đưa vợ con về bên ngoại lánh nạn trước, nhớ phải trông giữ thằng bé cho thật cẩn thận. Trong quẻ bói của tôi, thằng bé chính là mục tiêu lần này của bọn họ đấy. Tuy tôi chưa biết nó là gì, nhưng chúng ta chủ động phòng tránh thì vẫn hơn.
Cả nhà ông Luân nhìn nhau rồi lại nhìn thầy Quý. Họ không khỏi lo lắng trước quẻ bói của thầy. Sang lo lắng vội hỏi:
– Thầy, liệu con trai con, thằng bé..thằng bé…
Sang nói chưa hết câu đã bị thầy Quý cản lời:
– Cậu yên tâm, chỉ cần đưa thằng bé rời khỏi mảnh đất này, đợi mọi chuyện lắng xuống thì hẵng quay về. Như vậy đã tránh được một kiếp nạn rồi. Cứ làm theo lời dặn của tôi, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Ông Luân vẫn chưa an tâm, bèn nói:
– Hay thầy cho thằng bé thêm lá bùa bình an, chứ tôi lo cho cháu mình quá thầy ạ.
Thầy Quý trả lời:
– Bùa thì tôi không thiếu, nhưng nó chỉ có tác dụng đối với âm tà, hoặc những gì liên quan đến tâm linh, còn bùa bình an của tôi đối với lòng dạ hiểm độc của con người, thì nó nào có tác dụng gì mà thỉnh.

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.