Kỳ Án Thôn Đông Quan

Chương 48



Ông Luân nhìn thằng cháu đích tôn miệng còn thơm mùi sữa mà lòng đau như cắt, chỉ sợ không may nó xảy ra chuyện gì thì ông cũng chẳng thiết tha gì sống. Song lời thầy Quý đã nói vậy nên ông cũng an tâm đi phần nào.
Trước khi leo lên xe taxi, thầy Quý ngoắc Sang lại và bảo:
– Cậu bế thằng bé lại đây, tôi cần làm thêm một việc.
Sang bồng con trai lại, ngồi xuống bên cạnh thầy Quý:
– Dạ, thầy còn điều gì dạy bảo ạ.
Thầy Quý nói với cậu thanh niên:
– Cậu xuống bếp lấy cho tôi cây kéo mang lên đây.
Cậu thanh niên gật đầu, một lúc sau quay lại với cây kéo trên tay, đưa nó cho thầy Quý:
– Kéo đây thầy ơi!
Thầy Quý cầm cây kéo, bốc một nhúm tóc của thằng bé rồi cắt”xẹt.” Gói nó vào lá bùa mà thầy đã hoạ sẵn, rồi đưa nó cho ông Luân, căn dặn
– Làm thế này ông và vợ chồng cô chú đều cảm thấy an tâm hơn. Ông đặt nó dưới cái gối ngủ của thằng bé, vạn sự sẽ bình an.
Sang nhìn thầy Quý mỉm cười, cậu cảm ơn thầy rối rít. Thầy Quý xua tay, hối thúc:
– Thôi đi đi! Đưa mẹ con cô ấy sang bên ngoại rồi cậu quay về đây, tôi vẫn còn chuyện muốn giao cho cậu làm.
Sang gật đầu, bồng con ra xe.
Ông Luân cũng đã làm theo lời dặn của thầy Quý, khi trở ra ông ngồi xuống bên cạnh, hỏi:
– Chúng ta nên làm gì bước tiếp theo đây thầy?
Thầy Quý:
– Chuyện của thằng bé xem như đã xong, tuy nhiên trên đường đi nó sẽ gặp phải chút vấn đề. Song ông cũng đừng lo lắng quá, tôi bấm quẻ thì thấy có quý nhân xuất hiện trợ giúp.
Ông Luân mừng đến rơi nước mắt. Ông chưa kịp lên tiếng thì thấy thầy Quý đứng dậy đi ra mé ngoài cổng. Ông Luân đi theo, ra tới ngoài đường thì cả hai cùng nhau dừng lại.
Thầy Quý đi sang chỗ lão hành khất và Điền đứng trước cửa tiệm, thầy chầm chậm bước đến rồi nói với Điền:
– Này cậu, mau hạ tấm vải đỏ kia xuống, nếu như cậu không muốn mang hoạ.
Điền định nói gì đó, song lại bị lão hành khất ngăn cản:
– Ông sợ rồi à? Sợ rồi thì xin tôi tha cho đi.
Thầy Quý cười khà khà:
– Sợ ư? Bản thân ông là người có đạo hạnh nhưng lại không cứu rỗi chúng sinh, ngược lại ngày càng dấn thân vào con đường tội lỗi tạo nghiệp.Tôi hỏi ông, khi ông treo tấm vải đỏ này lên thì ông có biết rằng hướng của tiệm bán đồ gốm là Mộc, một khi ngọn lửa bùng lên không những không giành được mối làm ăn mà còn khiến tất cả còn cháy rụi.
Điền nghe xong cảm thấy hơi hoang mang, hắn nhìn lão hành khất, tựa như đang đợi chờ một lời giải thích từ lão.
Lão hành khất cười khẩy. Ông ta căn bản không xem lời của đối thủ ra gì, bởi ông ta nghĩ thầm trong đầu:”đã mất công đi cầu xin người ta còn lật giọng lên mặt. Ít ra cũng phải để đối phương thấy được sự chân thành của mình chứ. Đằng này, vênh vênh váo váo nhìn ngứa cả mắt.”
Một lúc sau, lão hành khất lên tiếng:
– Cậu nghe gì lời từ miệng ông ta. Ông ta đang bị thua đấy nên cay cú mới chạy sang đây rung cây dọa khỉ.
Điền nghe theo lời ông ta răm rắp. Hắn cao giọng nói:
– À thì ra là vậy! Nhưng ở đời đâu có chuyện gì dễ dàng như vậy có đúng không nào.
Lão hành khất bảo thầy Quý:
– Bây giờ chỉ cần ông nhận thua, tôi sẽ bảo cậu ấy gỡ tấm vải đỏ kia xuống.
Thầy Quý tức đến bật cười, một lát sau thầy nghiêm sắc mặt, nói lời cảnh báo:
– Vậy thì tuỳ, sau này xảy ra chuyện gì thì đừng có vác mặt sang tìm tôi.
Rồi thầy quay người tức giận bỏ đi. Lão hành khất và Điền đứng trông theo, cả hai cảm thấy hả hê vô cùng.
Điền đâu thể ngờ rằng, đây chính là nước đi cuối cùng của lão hành khất. Do không thể phá ngọn lửa trong pháp trận của thầy Quý giăng ra nên ông ta đã nhẫn tâm đẩy cả hai gia đình nào cảnh tương tàn đấu đá lẫn nhau, chỉ vì cái hư danh hão huyền của lão.
Thầy Quý quay về, suy nghĩ suốt cả buổi rồi cuối cùng cũng nghĩ ra cách giảm thiểu rủi ro cho bên gia đình nhà ông Luân.
Thầy Quý ngoắc cậu thanh niên kia đến, nhờ cậu làm cho mình một việc. Đó là cầm cuốc phạt đất tạo thành một cái rãnh nhỏ không cần sâu lắm nhưng phải làm kín xung quanh mảnh đất nhà ông Luân đang ở. Cũng may mảnh đất nhà ông Luân không quá rộng, mất tầm hơn ba mươi phút thì cậu thanh niên đã làm xong phần việc mà thầy Quý căn dặn.
Nhìn vào rãnh khô cậu thanh niên vừa đào, thầy Quý gật gù tấm tắc khen:
– Cậu làm tốt lắm, hôm nay cậu phải vất vả rồi.
Cậu thanh niên nhăn mặt, rồi cười khổ đáp:
– Cháu chỉ mong cụ làm cho xong việc ở đây và giúp cháu giải duyên âm mà thôi. Cháu nhớ thầy bu quá cụ ạ.
Thầy Quý trấn an:
– Cậu yên tâm tôi sẽ hoá giải duyên âm cho cậu mà.
Cậu ta im lặng một lúc, lát sau sực nhớ ra một chuyện, cậu bèn ngước lên nói với thầy Quý:
– À! Đêm qua cháu mơ thấy cô ấy đến đây tìm cháu. Gương mặt cô ấy trông sợ lắm cụ ạ, mặt cô ấy bị giòi bọ gặm nhấm còn bò lổm ngổm trên khuôn mặt. Hai mắt đen ngòm không thấy lòng tử. Cháu mở mắt ra, thấy cô gái đó đứng bên cạnh cửa sổ cứ nhìn chăm chăm vào chỗ cháu nằm.
Thầy Quý nghe xong nhíu mày, trong lòng tự dưng có dự cảm chẳng lành. Thầy hỏi lại cậu ta:
– Thế cô ấy có nói gì với cậu không?
Cậu ta lắc đầu:
– Lúc đầu thì có, nhưng khi cô ấy định mở miệng ra nói gì đó với cháu thì đúng lúc đó có thêm một cô gái khác xuất hiện. Cô gái tới sau kéo cô gái đó đi, cháu còn nghe rõ tiếng cô ấy nói chuyện:” Cậu ta vô tội, đừng có hại cậu ấy.”Cháu rùng mình một cái, cơ thể cử động được thì đã không còn trông thấy họ đứng ở đó nữa.
Thầy Quý nhíu mày, lẩm nhẩm trong miệng, lát sau thầy ngước lên bảo cậu ấy:
– Có lẽ trong họa có phúc, cậu phải cảm ơn tổ tiên độ cho mình.
Cậu ta ngơ ngác, nhiều lần muốn hỏi thêm về lai lịch của cô gái nhưng thấy thầy Quý đang bận đọc sách nên lại thôi.
——
Đến khi mặt trời vừa lặn, trời tắt hết ánh hoàng hôn, lúc này thầy Quý mới xách xô nước trên tay đi ra ngoài bằng lối cửa sau, trước khi đi thầy căn dặn đừng ai đi theo mình thì pháp trận mới có hiệu nghiệm.
Vạch xuất phát bắt đầu từ phía sau ngôi nhà.
Thầy Quý đi giật lùi, vừa đi vừa té nước từ trong xô xuống cái rãnh được cậu thanh niên đào hồi sáng, tượng trưng cho mương nước bao bọc xung quanh nhà. Mỗi lần nước té ra, miệng thầy liên hồi niệm thần chú. Đến điểm giao nhau cuối cùng thì bỗng có bàn tay vô hình lạnh ngắt, cứng nhắc nào đó, vỗ “ Đốp” cái vào mông làm thầy Quý giật mình, thốt lên:
– Tin sư đứa nào ghẹo tao thế.
Thầy Quý không quay lại, nhưng nghe thấy giọng cười khanh khách khoái trá phía sau lưng, biết rõ đó không phải là người, thầy Quý thở dài lắc đầu, nhắc nhở:
– Có đi ngay không thì bảo, chỉ cần tôi té những giọt nước cuối cùng này tạo thành một vòng tròn ma thuật thì đừng hòng thoát thân.
Giọng cười bỗng im bặt. Bên tài thầy lại nghe thấy giọng người đó xì xầm vang lên:
– Xưởng xẩu thấy gớm mà làm như báu bở lắm. Có đáng để tôi trêu ghẹo ông không.
Thầy Quý cười khổ:
– Tin sư, ma mà cũng biết mê trai hả trời. Thân thể ngọc ngà này của tôi bao nhiêu năm nay chưa bị ai khai phá, thì nay mất đi sự trong trắng bởi một oan hồn.
Giọng nói kia khẽ vang lên:
– Nếu không phải lão thầy kia nài nỉ tôi ở lại trấn áp vong hồn trên mảnh đất đợi ông tới, thì ông nghĩ ông có cửa với tôi hả?
Thầy Quý đứng thẳng người, đánh nửa khuôn mặt quay lại nhìn hồn ma, đột nhiên một khuôn mặt trắng phơ tựa như trát vôi đập ngay vào tầm mắt của thầy. Nhưng trông cô ta cũng xinh đẹp, chắc hẳn lúc sinh thời cô gái này là một người con gái tuyệt sắc giai nhân.
Thầy Quý nói:
– Thì ra là vậy! Thế cô không ở đó trông giữ mà chạy đến đây sàm sỡ người ta làm gì.
Hồn ma bĩu môi nhìn thầy Quý:
– Đã hết thời hạn 3 năm, cũng phải để cho người ta đi đầu thai nữa chứ. Hơn nữa cô gái ấy có đủ mắt miệng rồi, chỉ sợ tôi không đủ mạnh ngăn cản những việc làm của cô gái ấy lại. Cô ta mạnh lắm, nỗi oán hận trong lòng càng làm cô ta mạnh mẽ.
Nói xong vong ma đột ngột biến mất. Lúc này thầy Quý mới hoàn toàn ngoảnh lại phía sau để nhìn. Tuyệt nhiên không còn thấy bóng hình của cô gái đó ở đây nữa.
Thầy Quý cau mày, lẩm nhẩm trong miệng:” Không biết cô gái này có phải là người đã cứu cậu thanh niên trong giấc mơ kia không? Còn cái cô mặt đầy giòi kia là ai?” Nghĩ đến đây, biết chuyện này không thể kéo dài được lâu, thầy Quý nhanh tay té những giọt nước cuối cùng vào rãnh khô dưới đất. Một lúc sau, thế trận cá Heo đã được hoàn thành.
Nhìn vào trận pháp khắc chế ngọn lửa của mình, thầy Quý bật cười khà khà rồi nói:
– Họ muốn dùng lửa lớn để áp chế ngọn lửa nhỏ, thì mình sẽ dùng thế trận Cá Voi phun nước để dập tắt ngọn lửa kia. Nhưng lần này cậu không còn gặp may nữa Điền ạ. Chẳng phải tại tôi đâu, mà bởi do bản thân cậu quá tin lời kẻ gian.
Khà..khà..khà…
—-
Cũng trong ngày hôm ấy, lúc chiếc xe taxi chở gia đình Sang bỗng bị một chiếc xe chặn đầu. Cậu run rẩy nhìn ra mà miệng không thốt được thành lời.
Bác tài xế không hiểu đã xảy ra chuyện gì, định mở cửa xe bước xuống hỏi cho ra nhẽ thì bị vợ chồng Sang ngăn cản:
– Đừng, bác đừng xuống. Trông bọn họ hung hãn lắm.
Bác tài xế hỏi:
– Cô chú có xích mích với người ta không, mà bọn họ đuổi theo xe tôi nay giờ, vọt lên chặn đằng trước thế?
Sang nuốt nước miếng, lắp bắp:
– Cháu không biết, cháu không hề quen biết họ.
Vợ của Sang là cô Huyền cũng vội thanh minh:
– Chồng cháu nói đúng đấy bác ạ, thật tình nhà cháu không quen biết gì bọn họ.
Lời Huyền vừa dứt. Hai gã đàn ông xăm trổ đầy mình vác khúc gậy trên tay hùng hổ lao tới chỗ chiếc xe taxi. Bác tài xế thấy tình hình không ổn, định lùi xe lại phía sau rồi bẻ tay lái phóng đi nhưng đã bị những gã đàn ông khác bao vây. Bác ấy lo lắng nói:
– Cái xe này tôi không sợ hư hỏng, chỉ sợ thiệt hại về người mà thôi. Nhìn bọn chúng hung hãn lắm, không đơn giản chỉ là đám đầu gấu tới chặn đường xin tiền đâu.
Vợ chồng Sang biết họ là người của Điền cử đến nhằm mục đích bắt cóc con trai mình, nhưng lại không có chứng cứ để báo công an, điện thoại di động cũng không, bây giờ chỉ nhờ vào sự giúp đỡ của bác tài qua bộ đàm trên xe.
Bác tài xế toan gọi cứu trợ, nhưng đúng lúc gã đàn ông định đập khúc gậy vào cửa xe thì bị một cánh tay lực lưỡng nắm lại, ngăn chặn hành động bạ.o lự.c thái quá của bọn chúng.
– Mày là thằng nào? Mau biến đi đừng ở đây vướng chân vướng cẳng bố mày.
Tranh cười phá lên, áp sát mặt mình vào khuôn mặt tàn ác của hắn, phả ra một làn hơi nồng nặc mùi rượu, lè nhè nói:
– Người ngồi trong xe là người quen của tao, thế chúng mày vác gậy sấn tới định làm gì thế?
Nói xong Tranh đưa chai rượu lên miệng tu ừng ực mấy hơi. Anh ta uống rượu mà cứ như người ta uống nước khiến hắn cảm thấy nóng lạnh trước thái độ bất cần đời của Tranh.
Song hắn vẫn hắng giọng, quát:
– Khôn hồn thì biến đi, ở lại đây thì đừng trách gươ.m đa.o không có mắt.
Lời hắn vừa dứt, Tranh vung tay cầm chai rượu lên quá đỉnh đầu, cứ thể chẳng nói chẳng rằng thêm một câu đập thẳng chai rượu vào đầu gã.
“ Bốp..!!!”
Hắn thét lên” Á” tiếng, cảm nhận máu bắt đầu tuôn chảy ra từ vết thương. Nói đúng hơn, trên trán hắn bị rách toạc một đường dài do mảnh thuỷ tinh cứa vào. Vết thương khá sâu, khá nặng, khiến mặt mày hắn thoáng chốc bị nhuốm đỏ.
Những gã khác sấn tới, nhích lên chỉ vài bước, Tranh lập tức vung tay quơ quơ miệng chai vỡ dở trên tay, giọng thách thức vang lên:
– Tao đé.o ngán ngẩm gì thằng nào đâu đấy nhé, đứa nào muốn lây sida thì cứ xông vào đây, tao cho miễn phí.
Câu nói này của Tranh khiến đám du côn thình lình khựng chân, bọn chúng nhìn Tranh, rồi lại quay sang nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt hoang mang dừng ở phía gã đồng bọn bị thương, trong lòng không khỏi dấy lên sự lo lắng.
Gã bị thương không biết có phải kẻ cầm đầu không, nhưng mắt hắn dần hoa lên do mất má.u quá nhiều. Hắn nói như ra lệnh:
– Mẹ kiếp, còn không mau đưa tao đi bệnh viện tiêm phòng chống phơi nhiễm.
Bọn chúng nhìn gã run rẩy, thằng nào cũng sợ bị lây bệnh, nhưng lại không thể bỏ mặc đồng bọn, sau một hồi đắn đo thì bọn chúng đành chở gã đi bệnh viện.
Tranh đợi bọn chúng đi khỏi thì bật cười, nụ cười chế nhạo dành cho họ.
– Ối rồi ơi, tưởng đâu giang hồ có máu mặt, ai ngờ cũng chỉ là cái loại rùa rụt cổ mà thôi. Đúng một lũ ngu, chân tay bố mày không bị thương, cũng không tiếp xúc hôn hít thì lây cái mả cha sang người chúng mày được à. Cơ mà máu bố đây vẫn sạch sẽ nhé, chỉ bị sida khi gặp mấy đứa mất dạy mà thôi.
Bác tài xế hạ kính xe xuống. Sang thò đầu ra ngoài nói lớn:
– Anh Tranh, hôm nay cảm ơn anh Tranh nhiều lắm. Đợi em lo xong việc, mời anh Tranh một bữa nhậu ra trò.
Tranh khật khưỡng bước đến, nhìn vào xe rồi xua tay:
– Thôi mau đi đi. Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thấy bất bình máu anh hùng trong người nó lại trỗi dậy ấy mà. Chú khách sáo làm gì.
He..he..he…

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.