Kỳ Án Thôn Đông Quan

Chương 49



Ngồi trên xe, gã đàn em gọi điện báo cho Điền:
– Anh ơi, kế hoạch lần này của chúng ta thất bại rồi!
Điền nổi giận chửi:
– Mẹ kiếp, sai có tí việc mà tụi bây làm cũng không xong.
Gã ở đầu dây bên kia đáp:
– Dạ, đáng nhẽ kế hoạch thành công mỹ mãn thì tự dưng ở đâu xuất hiện ra thằng điên dở hơi cản đường. Đã thế nó còn bị bệnh sida, làm bọn em phải chở thằng Sửu đi tiêm chống phơi nhiễm.
Điền chả buồn bận tâm tới sự sống chế/t của bọn chúng, chỉ bận tâm tới danh tính kẻ phá đám mình:
– Nó là ai? Là thằng nào hả?
Gã lắp bắp đáp:
– Dạ, em không biết tên, nhưng hình như nó cũng là người trong thôn anh. Cái thằng hay đi uống rượu ở quán thịt chó nhà bà Trình ấy.
Điền ngẫm nghĩ một lúc, hắn sực nhớ tới đã có đôi lần mình đi nhậu cùng đám của thằng Sửu ở quán cầy tơ bảy món nhà bà Trình, có lần gặp Tranh cũng ngồi nhậu trong quán đó. Nghĩ đến đây, Điền mới lên tiếng hỏi.
– Có phải cái thằng to cao có nước da ngăm đen không?
Gã đáp lời:
– Vâng đúng rồi, đúng cái thằng dở hơi đấy đến phá đám vào phút chót.
Điền đập mạnh tay xuống bàn, phồng mồm trợn mắt vì tức giận. Anh ta không nói thêm câu nào nữa, rơi vào trạng thái suy tư.
Một lúc sau, anh ta nói với đám đàn em bên kia đầu dây:
– Chắc chắn sau lần này thằng Sang em tao nó toan tính chuẩn bị cả rồi. Tạm thời ở yên đừng ra tay. Ngộ ngỡ nó nắm được thóp chạy đi báo công an thì phiền phức cả lũ. Nghe hiểu ý tao chưa hả?
Gã đáp lại:” Vâng!” Rồi cúp máy.
Mơ đứng ở bên ngoài tuy chỉ nghe được lời nói của Điền, song cô lờ mờ đoán ra kế hoạch tàn ác này của chồng mình đã thất bại. Mơ thở phào nhẹ nhõm, cô lẳng lặng bước đi thật khẽ cố không phát ra tiếng động chỉ sợ Điền nghe thấy.
Cô đi xuống bếp, vội vàng dắt xe đạp đi ra cổng định đi đâu đó. Đúng lúc Điền đi ra khỏi phòng, trông thấy vợ mình anh ta cất tiếng gọi:
– Mình ơi, em đi đâu đấy.
Mơ luống cuống quay lại, gượng cười đáp:
– Em chạy vào làng mua nửa cân nem thính tai lợn về cho anh nhậu với thầy. Sáng em không đi chợ, thành ra trong tủ lạnh không có sẵn thức ăn.
Điền gật đầu:
– Mua thêm cho anh ít lòng lợn luộc, với thùng bia. Hôm nay nhà ta ăn mừng vì công việc suôn sẻ trở lại.
Mơ mỉm cười, nụ cười tuy không được tự nhiên nhưng Điền không nhận ra thái độ lạnh lùng của vợ mỗi khi đối diện nói chuyện với mình. Mơ leo lên xe đạp đi, Điền cũng quay trở vào nhà.
Nhân lúc lão hành khất không có ở đây, Điền nghĩ mình phải tạo ra một kế hoạch, chừa cho bản thân mình con đường lùi. Và cũng là đề phòng khi lão thầy lật mặt.
Anh ta lẩm nhẩm trong miệng:
“ Phải rồi, ông ta đã muốn chơi bài ngửa thì mình không cần khách sáo. Tôi được như ngày hôm nay một phần nhờ ông ban cho, nhưng tôi của ngày hôm nay cũng do ông tạo nên, vậy thì đừng trách tôi nể tình.” Hừm!
Dường như trong đầu Điền đã có kế sách đối phó với lão thầy, song trước mắt phải tìm ông ta ở đâu bây giờ. Trong kế hoạch của Điền, thì việc lão hành khất có mặt ở đây, vào tối nay là rất quan trọng.
Điền lần nữa đấm tay xuống bàn, lẩm nhẩm trong miệng:
“ Mẹ kiếp, lão già chế/t giẫm này, lúc mình cần thì cấm thấy lão xuất hiện.”
Mơ đang đạp xe bon bon trên đường làng, bỗng một câu thơ từ đâu đó vọng tới khiến cô đột ngột phanh xe gấp gáp:
– Ngựa giấy dựng đứng không bờm ngựa.
Người giấy vẽ mắt không chấm con ngươi.
Bất giác Mơ rùng mình, lông tóc trên người dựng đứng. Mơ nghĩ ngay đến hình nhân giấy chồng mình cất giấu trong tủ, vô tình bị mực văng vào tạo nên con ngươi trong đôi mắt của người giấy. Ánh mắt cô đảo xung quanh, thám thính bốn phương tám hướng, cô muốn xem giọng nói ấy là của ai, và câu thơ ấy phát ra từ đâu.
Thầy Quý từ từ bước ra khỏi lùm cây, chầm chậm tiến về phía Mơ. Cô nhìn thầy Quý, không giấu được nét bối rối còn hiện rõ trên gương mặt.
Mơ lắp bắp hỏi:
– Cụ là..là..là..
Thầy Quý mỉm cười:
– Tôi tên Quý, bạn phương xa của bố chồng cô mời về đây chơi.
Mơ biết hết chứ, chẳng qua Mơ không dám nhìn thẳng vào vấn đề vì sợ thầy Quý đoán ra được tâm tư cũng như suy nghĩ trong đầu mình.
Song cô đã đánh giá quá thấp về khả năng bói toán của thầy Quý. Mơ lúng túng, chưa kịp nói thêm câu gì thì thầy Quý nhắc lại câu thơ khi nãy, nhưng lần này ở ngay trước mặt Mơ.
– Ngựa giấy dựng đứng không bờm ngựa. Người giấy vẽ mắt không chấm con ngươi.
Mơ hồi hộp hỏi:
– Tại sao, tại sao lại không được vẽ bờm và chấm con ngươi mắt cho họ?
Thầy Quý điềm đạm trả lời:
– Là bởi vì như vậy sẽ nhiễm tà khí, mau đem chúng đi đốt đi. Cô làm theo tôi nói, vạn sự bình an.
Làm sao Mơ dám đốt hình nhân giấy đó, nó tựa như tình nhân trong một thế giới khác của Điền. Một thế giới huyền ảo mơ hồ chỉ có mỗi chồng cô và người giấy tồn tại. Nếu bây giờ cô đốt nó đi, liệu rằng Điền có nổi giận.
Thấy Mơ đứng thẫn thờ, thầy Quý nhắc nhở cô lần nữa trước khi đi:
– Xem trong nhà có vật gì quý giá thì mau về chuyển hết chúng đi, ý tôi muốn nói là chuyển hết ra khỏi nhà đó. Nội trong ba hôm nữa, gia đình cô sẽ gặp tai hoạ bất ngờ.
Nói xong thầy Quý quay lưng bỏ đi.
Mơ đứng lặng thinh một lúc, sắp thấy thầy Quý đi khuất cô mới kéo mình về thực tại:
– Khoan đã, cháu vẫn muốn hỏi, tại sao cụ lại muốn giúp nhà cháu.
Thầy Quý không ngoảnh lại, chỉ dừng chân, đánh nửa khuôn mặt sang nhìn Mơ, trả lời:
– Chồng cô cố chấp háo thắng lắm. Có tài nhưng không có đức cũng vứt mà thôi. Tôi nể tình bố chồng cô mới tới đây cảnh báo cho cô biết, còn tin hay không thì tùy.
Thầy Quý bước đi tiếp, lẩm nhẩm thầm trong miệng:” Dù sao tôi cũng cố hết sức rồi, còn phải xem người trong thôn này ăn ở ra sao mới mong vượt qua khỏi kiếp nạn diệ.t von.g lần này.” Haizzz
Đợi thầy Quý đi khuất, Mơ mới leo lên xe đi tiếp. Suốt đoạn đường từ chỗ bán lòng trở về nhà Mơ cứ thơ thẩn như kẻ mất hồn, đầu óc suy nghĩ linh tinh.
Mồi nhậu bày sẵn, thức ăn ngập mâm, vậy mà mãi chẳng thấy lão hành khất xuất hiện.
Mơ hồi hộp chờ đợi ông ấy xuất hiện còn ngóng ông ta đến hơn cả Điền, bởi cô nghĩ nếu ông ấy có mặt ở đây, ngồi nhậu cùng chồng mình thì cô dễ dàng bước vào gian phòng đó hơn.
Song đôi lúc suy nghĩ trong Mơ lại trở nên mơ hồ, bán tín bán nghi lời ông thầy kia nói. Nhiều lúc cô nghĩ:” Ở đời nếu không vì lợi lộc thì làm gì có ai tự dưng đối xử tốt với mình, ngoài thầy bu với người thân. Nhỡ đâu ông ấy là do thầy xúi tới, ý muốn chia rẽ tình cảm vợ chồng mình.” Nghĩ tới đây, chốc chốc Mơ lại rướn người ngó ra cổng, xem lão hành khất đã tới chưa.
Thấy vợ nôn nóng, tưởng đâu cô ấy đang lo lắng cho mình, Điền mỉm cười nói với vợ:
– Lão ta không tới rồi. Nhiều mồi nhậu thế này không ăn phí lắm. Thôi để anh gọi đám thằng Sửu đến.
Mơ vui vẻ gật đầu ngay:
– Vâng..vâng! Anh gọi mấy chú ấy đến đây ăn hộ em cái. Chứ nhà mình có mỗi hai vợ chồng, thức ăn thừa thãi để đến ngày mai lại chẳng ai ăn.
Điền gọi đám thằng Sửu đến ngay sau câu nói của Mơ. Trong bữa ăn nhậu, rượu vào lời ra. Điền đập tay lên vai mấy gã ngồi cùng mâm, dặn dò kỹ lưỡng:
– Ngày mai cứ theo kế hoạch mà làm nhé. Chỉ cần lão ấy cứng đầu không chịu nghe lời, tuỳ các chú xử lý.
Gã đáp:
– Vâng! Anh cứ yên tâm. Tối mai đem đố đứa nào phá đám được đấy.
Điền cười ha ha, ậm ừ:
– Vậy thì tốt! Nào..uống tiếp đi mấy chú. Hôm nay không say không đứa nào được phép ra về.
– Cạn ly..!
Trong lúc bọn họ đang ăn uống no say thì Mơ lén lẩn sang gian phòng phía bên kia. Cũng may hồi chiều trong lúc đi tắm Điền vô tình bỏ quên chìa khoá trong túi quần.
Mơ tra chìa khoá vào ổ, nảy nhẹ cái, ổ khóa phát ra tiếng kêu” cạch” ngay tức thì nó bung ra. Mơ rón rén bước vào, trong phòng có sẵn công tắc đèn điện nhưng cô không dám bật, do sợ chồng mình phát hiện ra.
Một luồng khí lạnh từ vị trí xương cụt bò dần lên, nhích từng chút một, từng chút một, tựa như một con rắn trườn trên đó cảm giác lạnh buốt, dần cứng đờ, chẳng mấy chốc bò lên tận gáy. Mơ bất ngờ bật lùi về phía sau, nhưng hai cánh cửa thình lình tự động đóng sầm lại.
Mơ giật mình, cô soi đèn pin về hướng chiếc tủ, lắp bắp run rẩy hỏi:
– Có ai ở trong này không?
Đáp lại câu hỏi của Mơ chỉ là một bầu không gian tĩnh lặng đến dị thường. Đột nhiên một bóng người lướt xẹt ngang qua trước mắt báo hại toàn thân Mơ rùng mình ớn lạnh.
Bóng trắng bước đi rất chậm, mỗi bước chân nhấc lên đều rất khó khăn, tựa như con robot chuyển động một cách rập khuôn máy móc. Đến khi sắp di chuyển khỏi ánh đèn pin và tầm mắt của Mơ thì nó đột ngột quay quắt mặt lại, nhìn Mơ bằng đôi mắt đen ngòm cùng giọng cười ma quái.
Mơ muốn nhấc chân lên bỏ chạy, bởi không có đủ can đảm ở lại đây thêm một khắc nào nữa, càng không đủ dũng khí đem người giấy đi đốt. Nơi đây dần trở nên vô cùng ảm đạm.
Chớp mắt một cái người giấy đã biến mất. Mơ quay lại, phát hiện ra cánh cửa phòng đã mở tự bao giờ mà nó không hề phát ra tiếng động.
Mơ run rẩy cất tiếng hỏi:
– Cô..cô..còn ở trong này không?
Vẫn không nghe thấy ai trả lời. Cô quan sát thêm một lượt và nhận ra người giấy không còn ở trong tủ nữa, trong ngoài phòng cũng không. Chỉ có tiếng gió từ ngoài sân thổi lùa vào rít qua tai. Đôi mắt Mơ hoa dần đi, một lúc sau thì bất động.
—-
Đêm nay, sắc trời đen đặc quánh. Lão Cổn đang nằm ngủ bên cạnh vợ mà đột nhiên cảm thấy vô cùng khó thở, tựa như có tảng đá đè nặng trên người mình.
Lão choàng tỉnh.
Đập vào mắt lão là một gương mặt ma quái cứng đơ như tượng sáp. Song nhìn kỹ hơn, lão nhận ra đó không phải là gương mặt con người, cũng chẳng phải là gương mặt ma, mà đúng hơn đó là hình một nhân giấy.
Lần đầu tiên lão thấy một hình nhân có hình hài và to lớn giống một con người bằng xương bằng thịt. Nó ngồi chễm chệ trên ngực lão, trong tư thế hai chân vắt sang cùng một bên. Bất thình lình hình nhân quay quắt mặt lại, môi không hề mấp máy mà cổ họng bật ra tiếng cười khanh khách. Chớp mắt một cái, nụ cười im bặt, đầu hình nhân giấy bắt đầu ngả sang một bên, từ từ xoay cái đầu đến 180 độ ra đằng sau, khiến lão Cổn sợ đến túa mồ hôi lạnh.

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.