Lấy Người Chồng Ma

Chương 10: Vụ án quan tri phủ



Chương 10: Vụ án quan tri phủ

Đám đông chạy ra khỏi phòng, nét mặt người nào người nấy hoang mang tột độ. Cậu con trai quan tri phủ chạy đến, lo lắng hỏi:

“ Bên trong xảy đã ra chuyện gì thế?”

Một người nuốt nước miếng, len lén nhìn vào trong, sợ hãi đáp:” Dạ thưa cậu, ông quản trang…ông ấy…ông ấy…đang phát điên.”

Vị phu nhân đứng ngoài khóc lóc, buông ra những lời than nghe não lòng. Khi con trai quan tri phủ vừa định mở cửa bước vào, thì bên trong truyền ra giọng nói:

“ Đừng ai vào đây, nguy hiểm lắm!”

Song cậu ấy vẫn đạp bung cánh cửa phòng ra, nói vọng vào trong:” Ông có sao không, tôi vào đưa ông ra ngoài.”

Bên trong trả lời gọn lỏn:” Đừng vào!”

Lưu Ly bước lên phía trước, nhưng bị cậu ba cản:” Chị dâu, chị tính làm gì?”

Lưu Ly gạt cánh tay cậu ba ra khỏi tay mình, nói trấn an với cậu ba:” Tôi không sao, cậu cứ yên tâm đứng ở đây chờ tôi.” Nói xong, cô bước đến trước cửa phòng, nói thật lớn cốt là muốn át đi tiếng la hét bên trong:” Tôi là Trần Lưu Ly, là người ông muốn gặp. Hãy để tôi vào giúp ông một tay.”

Bỗng..tiếng la hét im bặt, khung cảnh trong phòng trở nên lặng phắc. Người đàn ông thều thào nói với ra, rất khẽ:” Cô vào đi!”

Con trai tri phủ nhìn Lưu Ly, gật đầu như quả quyết” Hãy vào đi”. Lưu Ly bước vào, trước mắt cô cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng hiện ra. Người nằm bất động trên phản chính là vị quan tri phủ bị giế/t đêm hôm qua, đầu ông ấy bị chém đứt lìa ra khỏi cổ. Bên dưới, người đàn ông già nua quằn quại đau đớn, đang tự ôm thân cào mặt mình.

Lưu Ly nén nỗi sợ hãi vào trong, chạy đến ngồi xuống bên cạnh ông ta, lo lắng hỏi:” Ông ơi, ông ổn chứ? Tôi đến rồi đây, tôi là Lưu Ly.”

Ông lão hé mắt ra nhìn cô, gắng sức giơ cánh tay yếu ớt xua xua, nói:” Đi đi, quyển sách ta cất trong hộc tủ quần áo ở nhà, ta cho cô tất cả. Đi đi…”

Lưu Ly không hiểu, hỏi lại:” Nhưng là sách gì mới được ạ? Cháu nghe không hiểu!”

Ông lão nhắm nghiền mắt, hơi thở ngày một nặng nề, có lúc dường như còn bị đứt quãng, song vẫn thều thào nói với cô:” Con bé này, thường ngày chạy đến chỗ ta năn nỉ đòi học y, thế mà bây giờ có cơ hội lại muốn từ chối khéo.”

Lưu Ly lắc đầu, đáp:” Dạ không phải cháu có ý đó, do mấy ngày trước cháu bị nạn dẫn bị quên một số chuyện. Thực tình cháu không hiểu ý của ông thật mà.”

Mắt ông lãi lại hé ra từ từ, nhìn Lưu Ly chằm chằm một lúc, miệng phun ra ngụm máu ôm ngực nói:” Cô không phải Lưu Ly? Cô là ai?”

Lưu Ly nghe xong thoáng giật mình, lùi lại phía sau vài bước. Những người tiếp xúc với cô chưa một ai hoài nghi về thân thế và con người thật của cô, bởi vì gương mặt, vóc dáng của cô giống y chang với cô ấy, như hai giọt nước. Chỉ riêng ông lão này nhận ra cô không phải là Lưu Ly thật.

Cô lấy hết dũng khí, can đảm nói:” Bây giờ cháu không có thời gian để giải thích cho ông hiểu, đợi cứu được ông trước đã rồi chúng ta nói chuyện này sau.”

Lời Lưu Ly vừa dứt, cơn đau lại hành hạ ông lão. Ông lão ôm ngực nhăn nhó, khó khăn lắm mới thốt thành câu:

“ Nhanh, cắt dùm tôi thang thuốc. Huyền tâm 1 lượng, bạch lam cân 5 chỉ, đơn bì 3 chỉ, sinh hào lý 2 cân, tảo thứ 3 chỉ, khô bộ 2 chỉ, hải tảo 1 cân… mau..nếu không thuộc thì ghi vào giấy.”

Lưu Ly gật gật đầu, nhanh miệng đáp:” Nhớ…cháu nhớ mà..” rồi cô đưa tay lên đếm trong miệng thành tiếng:” Huyền tâm 1 lượng, hải tảo 1 cân, khô bộ 2 chỉ, bạch lam cân 5 chỉ, sinh hào lý 2 cân, đơn bì, tảo thứ.. mỗi thứ 3 chỉ.”

Ông lão ngạc nhiên với khả năng trí nhớ siêu phàm của Lưu Ly, nghe xong ông lão gật gù nói:” Đúng rồi đấy, ta thật không nhìn lầm người.”Khụ..khụ…khụ…

Lưu Ly:” Được rồi, ông đợi cháu một lúc, cháu chạy đi bốc thuốc cho ông.”

Cô chạy ra sân thì dừng lại, nhìn cậu ba hỏi:” Cậu ba, cậu có biết gần đây có tiệm thuốc nào không? Tôi cần tìm mua vài thang thuốc cho ông cụ.”

Cậu ba trả lời:” Tôi biết, vùng này chỉ có duy nhất hai người hành nghề thầy lang, một là cửa tiệm nhà họ Vũ, hai là nhà ông lang Từ.”

“ Vậy phiền cậu đưa tôi đến đó, chúng ta phải có thuốc trong một canh giờ tới, mới mong giữ lại được mạng sống cho ông cụ.”

Con trai quan tri phủ đi đến, nói:” Hai người lên xe ngựa nhà tôi mà đi cho sớm, tôi sai gia nô trong phủ đi chuẩn bị xe rồi. Còn đây là tiên cắt bốc thuốc, hai người cầm tạm mà chi tiêu.”

Lưu Ly gậy đầu, nhận túi tiền trên tay cậu thanh niên và dặn:” Cậu đừng lại gần cụ kẻo nhiễm độc. Loại đọc này tôi nghe ông cụ nói nó rất dễ nhiễm vào cơ thể người khác nếu như tiếp xúc với người bệnh. Chúng tôi đi sẽ về liền.”

Nói xong Lưu Ly quay người bước đi ra cổng. Lúc đi ngang qua chỗ vị phu nhân vợ quan tri huyện, bất ngờ chân Lưu Ly khững lại. Cô nhìn chăm chăm vào người nét mặt đau khổ của vị phu nhân, cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Tiếng hắt xì của cô khiến cậu ba quay người lại hỏi:

“ Chị dâu, chị ổn chứ?”
“ Dạ cậu, tôi ổn!”
“ Nếu chị dâu ổn thì chúng ta đi thôi.”

Ngồi trên xe, Lưu Ly suy nghĩ mãi đến nét mặt của vị phu nhân, và cả mùi hương tỏa ra từ trên người bà ấy, nghe nó rất quen thuộc, hình như cô đã bắt gặp mùi hương này ở đâu đó rồi thì phải, song tức thời lại chưa thể nhớ ra.

Cô rít lên một hơi, thở hắt ra, lảm nhảm trong miệng:” Ở đâu ta, tại sao những lúc quan trọng cần nhớ thì mình lại không thể nhớ ra.”

Chiếc xe ngựa dừng lại trước một cửa tiệm bán thuốc. Hai bước vào trong, đọc những vị thuốc cần mua ghi ra giấy. Ông chủ tiệm thuốc sau khi xem xong toa, chẹp lưỡi nói:

“ May cho cô cậu đấy, chỗ chúng tôi còn sót lại một ít, nhưng vẫn đủ dùng.”

Ông ta quay lưng sai cậu người làm đi bốc thuốc, Lưu Ly thấy ngờ vực vội hỏi:

“ Đơn thuốc này quý vậy sao ông chủ, có vẻ như rất khan hiếm hàng hóa.”

Ông chủ đang tính tiền trong quầy, ngẩng mặt lên mỉm cười trả lời:” À không, chỉ có vài ba loại là thuốc quý. Cơ mà trong thị trấn dạo này không biết xảy ra chuyện gì, mà ngày nào cũng có người đi mua thuốc, đơn giống y chang của cô cậu vừa mang đến. Khiến kho thuốc cạn, hàng chưa kịp nhập về nên khan hiếm mà thôi.”

Lưu Ly lảm nhảm trong miệng:” Ngày nào cũng có người tới đây mua thuốc, mà cùng là một đơn giống nhau. Lẽ nào ý đồ của họ muốn vét sạch thuốc để người sau muốn mua cũng không có mà mua?”

Cậu ba bước đến bên cạnh, hỏi nhỏ:

“ Chị dâu, chị nghi ngờ cái chết của quan tri phủ có liên quan đến những người đang cố tình đi gom thuốc ư?”

Lưu Ly kéo cậu ba sang một bên, nhỏ giọng nói:” Cậu ba, những gì không nên nói thì chúng ta hãy giữ mồm giữ miệng. Lần này nạn nhân là quan tri phủ, ông ấy nắm giữ chức quan trong hệ thống quan chế các triều đình. Tri phủ là người đứng đầu một phủ, có quyền hạn cao nhất cả về dân sự lẫn quân sự trong địa hạt. Vì vậy tôi tin quan trên sẽ để ý đến vụ này, ắt sẽ cho người xuống điều tra, cậu ba hiểu ý tôi chứ?”

Cậu ba gật đầu, thở dài nói:” Tôi hiểu ý chị dâu rồi, sẽ nghe theo lời dặn của chị.”

Người làm của quán đặt mấy thang thuốc lên bàn, họ nhận thuốc, trả tiền xong rồi ra về. Ông cụ sau khi uống xong bát thuốc sức khỏe có phần khá lên trông thấy. Sau khi tỉnh dậy, ông cụ gọi phu nhân và con trai quan tri phủ vào bên trong nói chuyện.

“ Xin phu nhân thứ lỗi, khi nãy tôi bị chất độc trong cơ thể của quan tri phủ làm cho nhiễm độc. Và theo kinh nghiệm khám nghiệm pháp y của tôi, thì quan tri phủ đã bị người ta hạ độc trước khi chết.”

Phu nhân nghe xong oà khóc nức nở, ngồi mọp xuống giường chỗ thi thể của chồng mình gào lên những tiếng khóc thê lương. Vụ án quan tri phủ bị người ta sát hại chẳng mấy chốc đến tai vị quan thứ sử, ngay sau đó vị quan thứ sử đích thân dẫn người xuống điều tra.

Ngồi trên công đường, quan thứ sử đập mạnh xuống bàn, rồi hỏi ông cụ:” Dựa vào đâu mà ông cho rằng quan tri phủ bị người ta đầu độc trước khi bị sát hại? Nói quan nghe thử!”

Ông cụ thưa bẩm:” Dạ bẩm quan, thảo dân là người ít học, xong có chút am hiểu về pháp y. Trên người quan tri phủ ngoài vết thương trí mạng trên cổ, vẫn còn một vết thương khác.”

Quan thứ sử quắc mắt ngạc nhiên hỏi:” Là vết thương ở đâu, nói mau ra đi.”

Ông lão:” Dạ, là ở trên ngón tay trỏ của bàn tay trái. Vết thương trên ngón tay rất bé và tròn, có thể đây là vết thương do vật nhọn gây ra, ví dụ như kim khâu hoặc một chiếc gai nhọn của cây cối gây ra.”

Quan thứ sử nghe xong gật gù, hỏi tiếp:” Nhà ngươi nói tiếp đi!”

Ông cụ phân tích tiếp:” trong vết thương có dính kim loại, nạn nhân sau khi chết mặt vẫn hồng hào, có thể thay đổi theo thời tiết, nhưng môi thì bị rạn nứt. Theo kinh nghiệm đông y mà thảo dân biết, thì quan tri phủ đích thị đã bị trúng độc phái thương phong. Chất độc này không làm cho người bệnh chết ngay chết tức khắc nếu cơ thể bệnh nhân không có vết thương trong thời gian u bệnh. Và vết kim đâm trên ngón tay của quan tri phủ, chính là chỗ làm cho chất độc bộc phát.”

Lúc này, vị pháp y lâu năm đi theo quan thứ sử cũng bước ra thưa bẩm:

“ Bẩm quan, ông ấy nói hoàn toàn có cơ sở. Song không thể vì một vài đặc điểm trên có thể kết luận quan tri huyện bị người ta đầu độc trước khi chết. Mà có, thì chắc hung thủ ắt phải có thâm thù đại hận với nạn nhân, mới chọn cách hạ độc từ từ, càng về lâu, cơ thể nạn nhân sẽ tích tụ một lượng chất độc phá lớn, có thể tước đi sinh mạng bất cứ khi nào.”

Thái sử đại nhân gật gù, hỏi tiếp:” Vậy theo hai ngươi, còn cách nào chứng minh quan tri phủ bị hạ độc trước khi bị người ta sát hại hay không? Vụ án này đã đến tai triều đình, nếu ta không tìm rõ nguyên nhân và bắt được hung thủ, khi đó triều đình sẽ quở trách.”

Vị pháp y kéo ông cụ sang một bên hai người đứng bàn với nhau, một lúc sau họ quay lại bẩm:

“ Dạ bẩm quan, hạ quan xin tiến cử một cách ạ, nhưng mà cách này phải được sự đồng ý của người nhà quan tri phủ.”

Quan thái sử ngạc nhiên, hỏi:” Ồ! Là cách gì thế? Nhà ngươi nói ra thử xem!”

“ Dạ, chính là cách cắt xương trên người quan tri phủ, rồi nấu lên.”

Mọi người nghe xong ai nấy đều thất kinh. Sinh thời quan tri phủ là vị quan thanh liêm mẫu mực, vậy mà lúc chết cũng không được toàn thây.

Phu nhân nghe xong lịm người đi, may thay có cậu con trai đứng phía sau đỡ. Cậu sai người dìu mẹ mình về phòng nghỉ ngơi trước, còn cậu ở lại quyết định mọi việc.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ , con trai quan tri phủ đã đồng ý để pháp y cắt chân cha mình lóc thịt đem xương đi nấu. Khi vừa mở xác quan tri phủ ra, mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng ngay vào khoang mũi, khiến những người xung quanh cảm thấy tởm lợm vô cùng. Điều đáng sợ hơn cả, thịt thà trên cơ thể quan tri phủ bắt đầu giã ra từng mảng, hầu thư không bám vào xương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.