Lấy Người Chồng Ma

Chương 11: Oan tình



Chương 11: Oan tình

Thịt thà trên xác quan tri phủ không ngờ lại thối rữa một cách nhanh chóng, vị pháp y lại đặt ra nghi vấn phải chăng đây là do độc tố trong cơ thể phát tác, mới làm cho xác chết phân huỷ nhanh.

Họ cẩn thận tháo khớp xương chân của quan tri phủ ra, lóc hết lớp thịt còn sót lại trên khúc xương rồi thả vào nồi nước đun sôi, hâm khoảng 1 canh giờ thì tắt bếp. Quả nhiên, nước hầm xương chân quan tri phủ đã chuyển sang màu đen, lớp mỡ tiết ra đáng nhẽ có màu vàng nhạt, thì nay chúng cũng chuyển sang màu tro xám.

“ Đại nhân, mời người xem, nước trong nồi đúng là đã đổi màu, có nghĩa cơ thể quan tri phủ bị nhiễm độc là có căn cứ. Nếu muốn kiểm chứng lời hạ quan nói là đúng, thì chỉ cần múc nước trong nồi đem cho gia súc, gia cầm uống.”

Quan thái sử bước đến, nhìn vào trong mà không khỏi xót ra, khi quay lại bàn làm việc, quan ra lệnh:

“ Người đâu, mau thử theo cách của quan pháp y.”

Nồi nước lèo được đổ vào máng cám lợn, mấy con lợn sục mõm vào tìm thức ăn, không lâu sau tự dưng lăn đùng ra chết. Tiếng bàn tán xì xầm vang lên, thái sử đại nhân đập tay xuống bàn”Bộp” cái, trừng mắt quát.

“ Tất cả im lặng, bổn quan còn phải điều tra án. Người nhà nạn nhân mau bước lên phía trước cho quan hỏi chuyện.”

Con trai quan tri phủ bước lên, buồn bã thưa:” Bẩm quan, thảo dân là con trai duy nhất trong nhà, xin được diện kiến hầu chuyện đại nhân.”

Vị đại nhân gật gù, hỏi: “ Sinh thời, cha cậu có đắc tội với ai không? Cậu có thấy gì với cha cậu bất thường trước ông ấy qua đời không?”

Cậu đáp:” Dạ bẩm quan, thưa không ạ! Cha thảo dân vốn là một người chính trực, một vị quan thanh liêm rất được lòng dân. Ngoài những lúc làm việc chăm lo cho dân ra thì ông ấy còn là một người chồng, người cha tốt.”

Sau câu nói của cậu ấy, vụ án rơi vào bế tắc, tất cả manh mối dường như không có. Lúc này, vị phu nhân vợ của quan tri phủ đã tỉnh lại, bà ấy chạy đến khóc lóc năn nỉ thái sử đại nhân giải oan cho chồng mình.

Mùi hương ấy lại phảng phất đâu đây thoảng đến, khiến Lưu Ly quay mặt đi hắt hơi mấy cái, nước mắt nước mũi chảy dòng dòng.

Một sai nha lên tiếng mắng:” To gan, trước mặt quan mà có hành động không phải phép?”

Lưu Ly quỳ gối, thưa:” Dạ bẩm quan, xin quan tha tội. Do từ nhỏ thảo dân bị dị ứng với một số hương thơm, nên mới có hành động không phải trước mặt quan.”

Quan thứ sử hỏi:” Người này là ai?”
Ông cụ đáp:” Dạ bẩm quan, cô ấy là học trò của thảo dân, hôm nay thảo dân mời nó đến là để trang điêm cho quan tri phủ, cũng là để may lại vết thương.”

Nghe xong, thứ sử đại nhân cũng không chấp nhất một cô gái trẻ, nên phẩy tay rồi ra lệnh:” Bổn quan xét thấy vụ án quan tri phủ bị người ta sát hại vẫn còn nhiều điểm đáng nghi, nên hôm nay ta chỉ xét xử đến đây thôi. Đợi quan cho người đi điều tra, hôm khác sẽ xử tiếp. Thi thể quan tri phủ bàn giao lại cho gia đình lo tang sự.”

Trong phòng, chỉ có ông cụ và Lưu Ly ở lại. Cô ngồi may lại vết thương trên cổ cho quan tri phủ, nối liền phần đầu và cổ lại với nhau. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ thì đây là lần đầu tiên cô may vết thương cho người chết, những lần trước khi tiếp xúc với tử thi, cô chỉ trang điểm cho người ta thôi.

Ông cụ thấy Lưu Ly có vẻ hơi sợ hãi, bèn lên tiếng trấn an:” Lưu Ly, làm nhanh đi chúng ta còn về. Cứ nghĩ đây là một việc làm cao đẹp mà chúng ta giúp người chết ra đi trong thanh thản, như vậy lòng cô sẽ nhẹ đi rất nhiều.”

Lưu Ly khựng tay, không quay lại nhìn ông lão, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào vết thương, nói với ông cụ:” Cảm ơn ông khi nãy trên công đường đã nói đỡ cho cháu trước mặt đại quan.” Rồi cô lại cúi xuống tỉ mẩn may vết thương tiếp.

May xong vết thương, công việc tiếp theo chính là trang điểm cho khuôn mặt. Lưu Ly phải lau sạch vết máu trên gương mặt nạn nhân, rồi lau lại bằng rượu nếp, sau đó mới dùng phấn đánh lên lớp da xám xịt, chỉ chưa đầy một canh giờ, công việc Lưu Ly đã hoàn thành.

Ông cụ nhìn sang bảo:” Tay nghề khá đấy, hèn gì ông nội cô cứ nài nỉ tôi nhận cô làm đồ đệ.”

Lưu Ly ngạc nhiên, ngoảnh lại hỏi:

“ Việc này sao lại có liên quan đến ông nội cháu? Cháu chưa hiểu lắm lời ông vừa nói.”

Ông lão khựng tay, chợt nhớ ra cô gái trước mặt mình không phải là Lưu Ly, bèn thở dài, trầm giọng nói:

“ Tôi quên mất cô không phải Lưu Ly. Cho dù cô là ai đi chăng nữa, nhưng tôi tin bản tính cô vẫn lương thiện như con bé Lưu Ly. Chúng ta nói chuyện này sau, lại đây giúp tôi phết cái này trước đã.”

Lưu Ly nhận thứ ông lão đưa cho, thấy đó là một hợp chất sền sệt được trộn lẫn vào nhau, có màu trắng đục. Cô hỏi:” Đây là gì, thưa cụ?”

Ông cụ, trả lời:” Là vây cá băm nhuyễn, cộng thêm bột vỏ sò trộn thêm chút hắc ín. Tổng hợp mọi thứ với nhau và trét vào quan tài. Làm nhanh đi còn về, cũng sắp đến giờ bàn giao thi thể cho người ta mai táng rồi.”

Vừa đi đến chỗ quan tài, Lưu Ly vừa trét bột lên vừa nói chuyện với ông lão:” Cháu có thắc mắc. Tại sao lúc ông tắm rửa cho quan tri phủ lại bị nhiễm độc từ cơ thể ông ấy, còn khi cháu tiếp xúc lại không?”

Ông cụ gật gù, bảo:

“ Cô thấy chậu than kia không? Chính là cái chậu tôi vừa nhóm lửa khi nãy.”

Lưu Ly nhìn sang, gật đầu đáp:” Dạ, cháu có thấy. Mùi hương của nó rất dễ chịu, cháu cảm nhận nó át đi mùi tử thi đang phân huỷ.”

Ông cụ nói tiếp:” Đúng vậy, tôi cố ý hun khói bằng vỏ bưởi, đinh hương, bồ kết, củ sả và một số vị thuốc đông y cốt là muốn xua đi mùi tử khí. Sau khi hun khói ngậm thêm lát gừng tươi và thoa ít dầu hạt mè thì sẽ bớt đi mùi thối. Mà khí độc vì vậy cũng bị khống chế. Hơn nữa, cô thấy lớp vôi bột trên thi thể qua tri phủ không? Đó là vôi bột chứ không phải bột phấn dùng trang điểm cho người chết. Năm xưa, sư phụ tôi hành nghề quản trang có bảo rằng, dùng vôi bột trộn với ít thuốc được liệu có thể giữ cơ thể tươi lâu hơn, bởi tinh chất trong vôi làm giảm đi sự tấn công của giòi bọ.”

Bây giờ Lưu Ly đã hiểu vì sao khi nãy ông cụ bảo cô há miệng ra rồi nhét lát gừng vào trong miệng, chính là để át đi mùi hôi thối.”

Lưu Ly trét bột vào quan tài tiếp, vừa trét vừa nói:” Nếu cháu bảo, đêm quan tri phủ bị người ta sát hại cháu cũng có mặt ở đó, ông có tin cháu đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó không? Chỉ tiếc đâm hung thủ đều bịt mặt, trời lại tối, song cháu có thể nhận ra hắn nhờ hương thơm trên người.”

Ông cụ đột ngột khựng tay, toan hỏi gì đó song bên ngoài cửa bắt đầu xuất hiện ba, bốn cái bóng. Họ di chuyển rất nhân về phía gian phòng hai người đang xử lý tử thi, mỗi lúc một gần, mỗi lúc một rõ.

Ông cụ thấy không ổn, sẽ có biến trong đêm nay, vội nhoài người dậy thổi “phù” cái ngọn đèn trên bàn vụt tắt ngấm. Mọi thứ trong gian phòng bỗng hoá thành một màu đen.

Ông lão đưa tay lên tiếng suỵt dài một tiếng, nói nhỏ với Lưu Ly:” Đi mau, ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nhớ nhắm con đường phía đông mà chạy, nơi đó chính là con đường về nhà chồng cô.”

Lưu Ly đặt bát sành xuống, lo lắng nói:” Không, nếu cháu bỏ chạy chỉ lo cho an nguy của bản thân, thấy ông rơi vào nguy hiểm lại bỏ mặc chạy một mình, nhỡ đâu ông xảy ra chuyện gì, thì cháu sống dằn vặt cả đời.”

Ông lão mỉm cười, nói:” Ta sẽ không sao, cô ở lại có khi làm vướng bận chân tay ta thêm. Đã lo đánh lại bọn chúng còn lo bảo vệ cô, sức già như tôi làm sao trụ nổi. Thôi đi nhanh, cứ theo lời tôi mà đi, chẳng may tôi bị làm sao thì đến nhà gặp con gái tôi, nó biết sẽ phải làm gì.”

Nhanh thoăn thoắt, ông lão đẩy Lưu Ly ra chỗ cửa sau của gian phòng, tày mò mẫm mở chốt cửa rồi đẩy cô ra ngoài, sau đó làm động tác phẩy phẩy tay, ra hiệu cho cô đi ngay tức khắc. Đợi Lưu Ly đi khỏi, ông cụ cài khoen cửa thật cẩn thận rồi quay vào giữa gian phòng, cầm khúc gậy trên tay miệng lảm nhảm:

“ Xem ra lời con bé nói là đúng, bọn chúng tìm tới tận đây là muốn giết người bịt đầu mối. Nếu vậy lão già này sẽ liều mạng một phen.”

Bọn chúng không đạp cửa xông vào, vì như thế sẽ gây ra tiếng động đánh thức đám quan lính canh gác ngày đêm. Ông lão nắm chặt khúc gậy trong tay, trong đầu tự đặt ra câu hỏi” Tại sao nhà của quan tri phủ được quân lính canh gác rất nghiêm gặt, mà đám sát thủ vẫn ra vào một cách thoải mái? Phải chăng trong nhà có nội gián?” Lúc này, mấy bóng đen đã cậy được khoen cửa, thao tác của bọn chúng rất chuyên nghiệp, tựa như đám thổ phỉ giang hồ thứ thiệt.

Ông lão vẫn chưa chủ động tấn công, nép mình vào một góc quan sát tình hình trước đã, đợi chúng phát hiện ra mình thì khi ấy tấn công cũng chưa muộn, sở dĩ ông làm vậy bởi vì bọn có đến bốn tên.

Bọn chúng cũng không dám đốt đèn, sợ sẽ kinh động đến người khác. Thám thính một lúc, một gã trong bốn người đứng trước cửa sau của gian phòng, ngoắc ba tên đồng bọn đến chỉ tay vào đó nói:

“ Mẹ kiếp, lại đến chậm một bước rồi. Bọn chúng đã thoát thân ra cửa sau.”

“ Đại ca, sao đại ca biết bọn chúng trốn đi cửa sau, khoen vẫn còn đóng kia mà? Cũng đâu phải cài chốt bên ngoài.”

Gã chau mày nhìn gã đàn em bực dọc nói:” Vì khi nãy mới tiếp cận gian phòng này, tao thấy rõ ràng hai bóng người lom khom đi lại trong phòng, khi vào trong này lại không thấy nữa. Như vậy chẳng phải bọn chúng thoát thân từ cửa này còn gì, cửa trước đã bị chúng ta phục kích.”

Nói đến đây, hắn khựng lại, lại lảm trong miệng khi vừa nhớ ra điều gì đó:” Mà khoan, trong phòng có hai bóng người, lại có một lối ra đằng sau, nếu cửa cài then bên trong thì chỉ duy nhất một người thoát thân, vậy thì trong phòng ắt còn người thứ hai ở lại tiếp ứng?”

Biết mình bị lộ, ông lão từ góc nhà xông ra ngoài theo lối cửa mà bọn chúng vừa vào, cố ý hô lớn:” Bọn khốn, có giỏi đuổi theo bắt lão già này đi.” Ông lão làm vậy cốt là muốn đánh động quân lính, cũng là muốn đánh lạc hướng đám sát thủ kia.

Bọn họ thấy động, gã cầm đầu hất hàm ra lệnh:” Hai người đuổi bắt lão già kia mau lên, giết chết luôn không cần đưa đến trước mặt tao làm gì. Còn mày đi theo tao, phải bắt con bé đó cho bằng được. Nó chính là con bé đã tận mắt chứng kiến cảnh chúng ta sát hại quan tri phủ. Thôi…đi mau đi!”

Ba gã đồng loạt hô:” Dạ! Thưa đại ca!”
……..

Cũng vào lúc này ở kiếp hiện tại.

Nhỏ Na ngồi đọc sách cho cô chủ Ngọc Điệp nghe theo lời dặn của cô Trà. Bỗng cơn buồn ngủ ập đến. Nó ngáp dài mấy cái ngồi không kịp khép quyển sách lại đã gục xuống cạnh giường ngủ thiếp đi.

Đèn điện trong phòng vụt vắt.

Cánh cửa phòng từ từ hé mở, một người chậm rãi bước vào trong phòng rồi nhanh chóng quay người lại đóng cửa. Kẻ đó nhìn chăm chăm vào Ngọc Điệp nằm bất động trên giường, xong liếc ánh mắt gian ác nhìn sang cây đèn sinh mệnh leo lét sáng, khoé môi hiện ra một nét cười.

Người đó bước đến bên cạnh chỗ nhỏ Na, dùng chân khều khều mấy cái rồi nói:” Mày ngủ say rồi phải không? Thuê cái loại vô tích sự như mày chỉ tổ tốn cơm gạo mà thôi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.