Lấy Người Chồng Ma

Chương 13: Manh mối



Chương 13: Manh mối

Với bản tính gan dạ của mình, cô Trà quyết định đi đến, cô muốn xem người đứng sau tấm rèm kia là ai. Vừa gần đến nơi, cách tầm ba bước chân nữa thì điện thoại của cô Trà đột ngột đổ chuông, nhìn vào màn hình thì ra là ông Bá, cha cô gọi.

Cô Trà xoay người đi nghe máy, đến lúc nói chuyện xong khi quay lại đã không còn trông thấy bóng đen kia đâu nữa, cô tự nhủ trong đầu:” Lạ thật, rõ ràng khi nãy có bóng người thật mà? Thế mà chớp mắt một cái đã không thấy đâu nữa.” Cô vẫn quyết định bước đến lật tung tấm rèm cửa, nhưng chẳng có ai, ngoài không gian lặng phắc.

Cô Trà thở phào nhẹ nhõm, nghĩ mình quá đa nghi. Nhưng dù sao sự việc lần này vẫn khiến lòng cô có chút cảnh giác lo sợ. Cô quay lại nhìn nhỏ Na, dìu nó nằm lên chiếc ghế sofa rồi ngẫm nghĩ một lúc, và biết ngày mai mình cần phải làm gì.
——
Chớp mắt một cái, làn gió thoảng bên tai Lưu Ly đã không còn nghe thấy nữa, song cô vẫn không dám mở mắt. Cánh tay lạnh ngắt của cậu hai từ từ buông, cậu hai cất tiếng dặn dò Lưu Ly:

“ Tôi chỉ có thể đưa em về đến đây, ngôi nhà này đã bị phong ấn bằng bùa, cơ thể tôi mới phục hồi nên chưa đủ sức chịu đựng được những loại bùa ngải mạnh. Em vào đi, khi nào cần tôi giúp, cứ gọi tên tôi ba lần, nhưng đừng có tái phạm thêm lần nữa. Tôi không muốn em tùy tiện gọi tên nam nhân khác, rõ chưa?”

Lưu Ly khẽ gật đầu, mở mắt ra đã không thấy cậu hai đâu nữa. Người đó quả thực đến rất nhanh, biến mất càng nhanh chóng. Nghĩ đến cảnh đêm hôm ở ngôi mộ cậu hai trong núi, Lưu Ly bất giác rùng mình ớn lạnh.

Da gà lông tóc dựng đứng.

Lưu Ly men theo bức tường gạch nhà quan tri phủ tìm lối vào, bởi cửa chính đã được đóng im lìm. Mãi một lúc sau, Lưu Ly sực nhớ ra lối đi khi nãy mình thoát thân chính là lối đi đằng sau khu vườn cây ăn trái. Lưu Ly men theo lối gạch đi sang đó, quả thực cửa phụ của ngôi nhà vẫn hé, chớp lấy cơ hội Lưu Ly đẩy cửa bước vào.

Bầu không khí bên trong im lặng đến rợn người. Bóng dáng ông lão cũng không thấy đâu nữa. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, tự hỏi trong đầu:” Quái lạ, tại sao trong phủ có biến lại không có ai hay biết? Cũng không có lính gác đi tuần tra? Chẳng nhẽ..ông ấy không tri hô mọi người?” Thình lình một bóng người lù lù xuất hiện phía sau, lướt một cái rất nhanh rồi biến mất sau những chậu cây cảnh.

Bây giờ Lưu Ly mới phát hiện ra, những chậu cây cảnh sinh thời quan tri phủ rất yêu quý, được chính bàn tay ông ấy chăm sóc tỉ mỉ, nay lại vàng vọt héo úa rụng lá.

Cô từng nhớ ông nội cô có lần nói với cha cô rằng:” Theo quan niệm phong thuỷ, cây trồng có sức sống, phát triển tốt, cây đâm chồi nảy lộc mới là điềm lành. Trong nhà có cây bị héo úa sẽ không tốt cho sức khỏe, khiến tinh thần của gia chủ sẽ bị giảm sút. Ngoài ra, cây lụi tàn là dấu hiệu của việc rò rỉ tài lộc, mang đến điều không may.” Một người yêu cỏ cây, trọng phong thuỷ như quan tri phủ không thể nào lại không nắm được những điều căn bản này. Nghĩ đến đây Lưu Ly à lên một tiếng, dường như cô đã khám phá ra điều đó rất quan trọng.

Thình lình bóng đen lại xuất hiện ngay trước mắt, có lúc rất mơ hồ, song có lúc lại rõ mồn một. Bóng ma kia chính là vị quan tri phủ vừa mới mất, ánh mắt ông ấy buồn rười rượi nhìn cô, im lặng một lúc lâu rồi lầm lũi quay lưng bỏ đi mà không nói một lời.

Lưu Ly lên tiếng hỏi với theo:” Bẩm quan, nếu quan còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, thảo dân sẽ giúp quan hoàn thành nó.”

Đôi chân quan tri phủ đột ngột khững lại, từ từ xoay người nhìn cô buồn bã không nói, rồi lại xoay người lướt đi tiếp. Lưu Ly chạy theo sau, khoảng cách hai người khá gần nhau, chỉ cách tầm ba bước chân thôi vậy mà đuổi mãi vẫn không kịp. Đến dãy nhà kho phía sau thì bóng hình quan tri phủ hoàn toàn biến mất. Lúc này Lưu Ly rùng mình một cái, da gà nổi cuồn cuộn trên cơ thể.

Cảnh vật và không gian nơi này thật ảm đạm, âm u, khiến cho những ai một khi đặt chân vào đây không khỏi ớn lạnh.

Bỗng, có tiếng rì rầm rất khẽ phát ra từ bên kia gian nhà bỏ hoang, thánh thức bản tính tò mò trong cô.

Lưu Ly ghé mắt nhìn qua kẽ hở trên cửa sổ, bên trong gian phòng được quét dọn khá sạch sẽ, khác hẳn với vẻ hoang toàn bị mạng nhện giăng kín bên ngoài của gian nhà. Cây đèn dầu được đặt giữa gian phòng, ngay dưới đất trước mặt người đàn ông. Phía đối diện ông ta là một người đàn bà đã luống tuổi, ngồi xoay lưng lại với hướng Lưu Ly nhìn vào. Tuy không trông thấy mặt người đàn bà, nhưng hương thơm trên người bà ta đã phản bội chính mình. Mùi hương này khá đặc biệt, nó phảng phất qua rất nhẹ nhàng, chỉ cần hít một hơi thật sâu thì hương thơm đấy lưu lại trong khoang mũi khá lâu mới hết. Là một người khá nhạy bén với các mùi hương, Lưu Ly đoán người đàn bà kia không ai khác chính là vị phu nhân của quan tri phủ. Bởi lẽ trong lúc trang điểm cho tử thi, bà ấy từng xuất hiện với hương thơm này, ngay cả trên người gã sát thủ kia cũng có. Khiến Lưu Ly càng giấy lên nỗi nghi ngờ.

Ông ta vô cùng điềm tĩnh, ông thổi hai hơi vào miếng hương, khiến nó càng cháy đượm, rồi miệng lầm rầm tụng niệm. Khói hương phả đến nơi nào, những làn khí đem lờ mờ lập tức bất động, giống như bị giữ chặt. Lưu Ly lần đầu tiên trông thấy cảnh đạo sĩ làm phép, cũng không biết rằng đây là một pháp thuật rất thường gặp trong các chiêu pháp thần kỳ của một môn phái nào đó trong giới tâm linh, nhờ khói và bùa chú, khiến các oan hồn hay cả những ngạ quỷ vất vưởng xung quanh đều phải khiếp sợ đau đớn.

Khi miếng hương cháy hết, ông ta lại dùng gốc hai cây trúc đã được vót nhọn cắm phập xuống đất, rồi rũ hai lá bùa vàng đã viết sẵn cho cháy bùng lên, dính lên trên hai gọn trúc. Hai cây trúc sáo liền cháy phừng phừng như hai ngọn nến, soi sáng ít nhiều không gian trong phòng.

Lưu Ly nhìn thấy bóng quan tri phủ xuất hiện ở một góc trong gian nhà, ông ấy ôm lấy cơ thể gầy gò của mình gào thét trong đau đớn tuyệt vọng. Lúc cây sáo trúc và lá bùa cháy hết, đầu quan tri phủ tự rơi xuống đất lăn lốc rồi tan biến vào hư không.

Lưu Ly tức giận định hét lên, mở cửa xông vào, thì bất ngờ cánh tay già nua của ông cụ chụp lấy cổ tay cô kéo lại, đưa tay lên miệng suỵt dài một hơi xong kéo Lưu Ly đi khỏi.

Cảnh đó vẫn làm cô kinh hãi cho tới khi hai người bước vào phòng trang điểm. Lưu Ly len lén nhìn sang xác quan tri phủ, khóe mắt bỗng dưng tuôn lệ.

Cô gạt nước mắt, hỏi ông lão:” Cụ ổn chứ? Cháu định về đây tìm cụ xem cụ ổn không, thì bắt gặp bọn họ thư ếm linh hồn quan tri phủ.”

Ông cụ gật gù, nói:” Sau khi cô đi, tôi đã dụ hai gã còn lại ra khỏi phủ quan, còn hai gã đuổi theo cô.”

Lưu Ly tròn mắt hỏi lại:” mình cụ hạ được hai gã kia sao? Thật đáng ngưỡng mộ cụ.”

Ông lão thở hắt ra một hơi rồi nói:” Có những chuyện không phải dùng sức đã hạ gục đối phương, mà phải dùng trí. Dùng trí không dùng sức, vừa khiến đối phương bất ngờ rơi vào thế bị động, mà bản thân mình cũng không cần hao tốn sức.”

Lưu Ly:” Ông, ông đã giế.t bọn chúng?” Vừa nói, bàn tay cô duỗi thẳng tắp đưa ngang cổ giống như thao tác con dao cứa cổ gà.

Ông lão gõ một cái lên đầu cô, rồi nói:” Cái con nhóc này, xem ra trí tưởng tượng của cô phong phú thật. Tôi xưa nay chưa từng hãm hại ai bao giờ, đó là điều cấm kỵ trong nghề bốc thuốc, đoán quẻ.”

Lưu Ly tò mò hỏi:” Vậy ông nói cho cháu biết đi, làm sao ông thoát khỏi hai người bọn họ?”

Ông cụ rít điếu thuốc lào rồi trả lời:” Bởi tôi nhận ra giày dưới chân chúng đang mang, giống y chang với giày của binh lính trong phủ. Cô nghĩ mà xem, đêm xảy ra nhiều biến động như vậy mà trong phủ không xuất hiện một bóng người tiếp ứng vây bắt, ngay cả gia chủ cũng không, điều đó chứng tỏ rằng đám hung thủ là những binh lính trong nhà, không chỉ thông thạo địa hình, còn nắm được các chỗ quan trọng. Những còn lại, tôi đoán họ đã bị đánh thuốc mê.”

Lưu Ly lờ mờ đoán ra suy nghĩ của ông cụ, gật gù nói tiếp lời:” Nên ông không hạ gục bọn chúng, mà muốn để thái sử đại nhân dùng binh pháp để trừng phạt? Vậy còn cháu, ông không đi tìm cháu là vì ông đoán được cháu sẽ không sao?”

Ông cụ rít thêm một hơi thuốc, nhả làn khói trắng toát ra khỏi miệng, trả lời:

“ Hồi tối tôi thấy hướng đó có chòm sao bắc đẩu chiếu sáng, nghĩ sẽ có quý nhân xuất hiện, mới dặn cô chạy theo hướng đó sẽ an toàn. Còn về mấy gã lính kia muốn biết chân tướng họ có phải là hung thủ không, bây giờ chỉ có thể dựa vào một người.”

Lưu Ly ngạc nhiên, vội hỏi:” Là ai? Là ai mới được chứ?”

Ông lão cười nói:” Là cô đấy, cô gái.”
—-
Trời vừa tờ mờ sáng, Lưu Ly mặt mày nhem nhuốc, quần áo dính bẩn đã đứng trước công đường đánh trống kêu oan, trên tay cô là cáo trạng do ông cụ soạn sẵn.

Quan lớn có chút bất bình khi trời chưa sáng đã bị làm phiền, xong nghe nói có người kêu oan cho quan tri phủ, ông lại dẹp bỏ suy nghĩ hẹp hòi sang một bên. Quan ra lệnh mời người đánh trống kêu oan vào công đường, bắt đầu xét xử.

Quan thái sử đọc xong tờ cáo trạng, nhìn cô rồi hỏi:” Ngươi có oan tình gì mau kể ra quan nghe. Nếu ngươi không đưa ra được chứng cứ thuyết phục về hung thủ, quan sẽ xử tội ngươi theo luật.”

Lưu Ly bình tĩnh đáp:” Dạ bẩm quan, thảo dân có một thỉnh cầu, mong quan chấp thuận.”

Thái sử đại nhân ngạc nhiên nhìn Lưu Ly, song vì lời nói quả quyết của cô nên quan gật đầu đồng ý:” Nhà ngươi có thỉnh cầu gì cứ nói.”

Lưu Ly:” Dạ bẩm, trước khi xử án, đại nhân có thể triệu tập hết binh lính trong nhà quan tri phủ ra trước công đường hay không ạ?”

“ Đấy là thỉnh cầu của cô ư?” Quan hỏi.

“ Dạ bẩm, vâng ạ!”

“ Thôi được, ta tin người lần này. Người đâu, mau mau bảo quân lính trong nhà quan tri phủ triệu tập hết ra đây cho ta, nhớ không được vắng mặt ai, kể cả đang cáo bệnh.”

Tức thì, lệnh quan được truyền đi, tất cả già trẻ lớn bé trong phủ quan có cả thảy hơn hai mươi người, cả người làm là nữ cũng có mặt trong đó. Lúc tập hợp đông đủ, quan lên tiếng hỏi:

“ Có ai vắng mặt không?”

Một người bước lên phía trước, khom người chắp tay, bẩm:” Dạ bẩm đại nhân, trong phủ ngoài binh lính xin nghỉ phép về quê chịu tang mẹ từ ba ngày trước, thì tất cả đều có mặt đông đủ ạ.”

Quan thái sử ừ tiếng, nói tiếp:” Xét mốc thời gian người này về chịu tang mẹ, với thời gian quan tri phủ bị sát hại thì sớm hơn hai ngày, một đêm. Tuy nhiên, vì quan tri phủ bị người trong nhà lén ra tay đầu độc từ trước, nên cậu ta vẫn ở trong diện tình nghi, cũng không thể vì vắng mặt mà loại bỏ. Điều tra hết cho quan.”

“ Dạ vâng!”

Lưu Ly đi một vòng xung quanh đám quân lính đứng xếp hàng dưới công đường, song lại không phát hiện ra mùi hương quen thuộc. Cô đang nghi ngờ về khứu giác nhạy bén của mình, có phải do quá mẫn cảm nên mới có những suy nghĩ nông nổi.

Tiếng quát của quan thái sử khiến Lưu Ly giật mình, quay lại cúi gằm mặt:

“ Nhà ngươi đã phát hiện ra điều gì khả nghi chưa?”

Lưu Ly đáp:” Dạ bẩm đại nhân, hôm quan tri phủ gặp nạn, thảo dân cũng có mặt ở đó. Tuy không trông thấy mặt hung thủ bởi bọn chúng bịt mặt, nhưng trên người gã cầm đầu lại toát ra một mùi hương rất đặc biệt. Bởi vậy, thảo dân nghĩ hung thủ thật sự không có mặt ở đây.”

Quan thái sử bực mình quát:” To gan, dám đem thời gian quý báu của quan ra làm trò đùa, nhà ngươi biết tội gì chưa?”

Lưu Ly vội quỳ xuống, thưa:” Bẩm quan, mùi hương không còn, nhưng thảo dân vẫn có một cách chứng minh trong số quân lính này có đồng bọn của hung thủ. Xin đại nhân cho thảo dân thêm một cơ hội.”

Lúc này, vị phu nhân vợ quan tri phủ bước vào, nét mặt buồn bã nhìn Lưu Ly. Thỉnh an quan lớn xong bà ấy được quan ưu ái cho ngồi bàn dưới tiếp chuyện. Lưu Ly nhìn chằm chằm vào vị phu nhân không chớp mắt, nói trong lòng:” Đúng rồi, chính là mùi hương này!”

Quan lớn đập bàn quát:” Cách gì còn không mau nói ra. Lần này dám đùa giỡn với quan, đừng trách ta nặng tay.”

Bỗng, ngoài trời đang gió yên biển lặng, mây đen từ đâu kéo về, gió gào thét nổi lên dữ dội, tựa như tiếng khóc ai oán thê lương của người đã khuất. Không lâu sau, trời đổ mưa như trút nước, mặc dù đây mới chỉ là cơn mưa đầu mùa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.