Lấy Người Chồng Ma

Chương 14: Mùi hương trên người hung thủ



Chương 14: Mùi hương trên người hung thủ.

Trong suốt trận mưa, tất cả mọi người đều căng thẳng như muốn nghẹt thở. Thỉnh thoảng, một vài tiếng sấm nổ rền trời từ trên cao dội xuống, tựa như muốn xé toang không gian ra thành trăm mảnh.

Một lúc sau…

Mưa đã ngớt, chỉ còn lất phất vài hạt. Song mồ hôi lại đổ thành dòng khắp người vị phu nhân, gần như nghe thấy tiếng lộp độp khi chúng rơi xuống đất.

Lưu Ly chậm rãi bước đến trước mặt, nắm nhẹ vào bàn tay mềm mại của vị phu nhân giơ lên ngang mặt, nhìn vào bộ móng tay của bà ấy, hỏi:

“ Phu nhân, móng tay của người gãy rồi, đợi lát nữa thảo dân sẽ mang đồ nghề đến sửa lại móng tay cho phu nhân.”

Bà ấy giật mình, vội vàng thụt cánh tay lại, vén ống tay áo phủ kín, như thể đang muốn che giấu bàn tay. Vị phu nhân cười gượng, trả lời:

“ Thôi, không cần đâu. Hôm qua tôi tỉa cây cảnh ngoài vườn, không may bị gãy móng.”

Lưu Ly mỉm cười quay đi, song nụ cười trên môi rất nhanh tắt lịm. Cô nghĩ thầm trong đầu:” Phu nhân, bà nói dối. Những chậu cảnh ngoài kia rõ ràng mấy ngày nay không có người chăm sóc, dẫn đến héo úa vàng vọt thiếu sức sống, thậm chí có cây muốn chết khô. Vậy mà bây giờ phu nhân lại nhận mình vì chăm sóc cây cảnh mà móng tay bị gãy. Hơn nữa, chẳng có người vợ nào yêu thương chồng mình thật lòng, khi chồng vừa chết còn chưa kịp hạ táng, lại có tâm trạng đi chăm sóc hoa, làm móng tay, tô môi, kẻ mắt…” những điều này càng như muốn chứng minh những suy nghĩ của Lưu Ly là đúng.

Cô chậm rãi bước đi trước đám quân lính, quan sát một hồi rồi nói:” Phiên các anh vén hết tay áo cao lên, tôi muốn kiểm tra cánh tay của các anh.”

Người quản gia tiến lên, nói:

“ Tiểu thư đường đường là con dâu của nhà phú hộ giàu có nhất vùng này, cớ sao lại có những lời lẽ thô tục và vô lý như vậy chứ?”

Lưu Ly quay lại bẩm quan: “ Dạ bẩm quan, vì trong số hung thủ đêm qua truy sát thảo dân nhằm giế/t người bịt đầu mối, đã có người bị thương trên cánh tay. Chỉ cần trên tay họ không có vết thương do móng tay gây ra, chứng tỏ hung thủ không có mặt ở đây.”

Người quản gia toan lên tiếng nói gì đó, song bị quan bị quan lớn giơ tay cản. Quan thái sử nói:

“ Đằng nào sự việc đã đi đến nước này rồi, cứ làm theo lời cô gái kia nói. Hung thủ không phải một trong những người có mặt ở đây, khi đó quan sẽ cân nhắc xử cô ta tội cố ý kéo dài thời gian quan xử án, và tội đặt điều vu khống.”

Đám quân lính đồng loạt vén tay áo lên cao sau câu nói của quan lớn. Những cánh tay trơn tru vươn dài thẳng tắp. Ông lão bấy giờ nghĩ thầm trong đầu:” Thôi chết, có khi nào mình phán đoán sai chẳng? Nếu vậy chẳng phải vô tình mình đẩy con bé vào chỗ chế/t?”.

Cùng lúc đó, một cơn gió nhẹ từ bên ngoài thổi thốc vào xoáy tròn bỗng lướt qua đầu mọi người không một tiếng động, chỉ cuốn lên một làn bụi mỏng dưới đất táp đầy lên mặt mũi. Ông lão lại lầm rầm trong miệng:”Hàn khí thấu xương, có vẻ rất bất thường.”

Trong khi đó, Lưu Ly tập trung ánh mắt nhìn chăm chăm vào lão quản gia, chợt thấy đôi vai gầy của ông ta run lên bần bật. Ánh mắt cô lại vòng xuống dưới chân, đôi giày chân ông ta đang mang quả thực dính đầy bụi bặm.

Lưu Ly dừng trước mặt ông ta, hỏi:” Xin hỏi, suốt đêm hôm qua bác quản gia ở đâu?”

Ông ta nhếch môi cười, hừ tiếng, nói:” Cô này hay nhỉ, hỏi thế bằng thừa. Ban đêm dĩ nhiên tôi ngủ trong phòng chứ đi đâu nữa?”

Lưu Ly hỏi lại:” Bác quản gia chắc chứ?”

“ Dĩ nhiên rồi!” Ông ta đáp mà không cần suy nghĩ

“ Vậy xin hỏi, giày của bác quản gia giặt sạch khi nào? Cách đây bao lâu?”

Câu hỏi lần này của Lưu Ly làm sắc mặt của ông ta hiện rõ nét bối rối. Ánh mắt ấy rõ ràng đang sợ sệt, cánh tay cũng bắt đầu rung lên bần bật. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại vã ra như tắm.

Không đợi ông ta trả lời, Lưu Ly bấu chặt cánh tay đang run rẩy của ông ta giơ lên cao, nhìn thẳng vào gương mặt đang đầm đìa mồ hôi, nhỏ giọng nói:

“ Tại sao mọi người đều kéo tay áo lên, riêng bác quản gia lại không?”

Ông ta vung cánh tay, hất văng cánh tay yếu ớt của Lưu Ly ra, trợn mắt quát:” Cô đừng có quá đáng, ý cô muốn nói gì? Tôi khuyên cô, trước mặt quan đại nhân cô ăn nói phải có chừng mực, ăn có thể ăn tạp, nhưng nói thì không thể nói bậy.”

Lưu Ly cười nhạt, đối đáp:” Xưa nay cây ngay không sợ chết đứng, trong lòng không làm điều gì khuất tất, thì sao phải sợ?”

Quan thái sử đập thanh gỗ xuống bàn, quát:” Trước khi chưa truy ra hung thủ, tất cả đều phải làm theo đúng quy trình, cấm kẻ nào làm trái.”

Vị phu nhân lên tiếng:” Bẩm đại nhân, quản gia trong nhà nói đều là sự thật.”

Song lời lẽ bao che của phu nhân không được quan lớn chấp nhận, bởi bao năm lăn lộn trên quan trường, sắc mặt và cử chỉ của bọn tội phạm ông đều nắm rõ trong lòng bàn tay, dễ gì qua mặt được.

Vị quản gia không còn cách nào khác, đành phải nghe theo lệnh của quan. Ông ra rón rén vén ống tay áo lên cao, đúng thực trên cánh tay có vết thương khá dài và sâu.Không một đường thẳng, mà có đến năm đường. Lúc này, mọi người nhao nhao lên nhìn, chỉ muốn xem trên cánh tay ông ấy có vết thương như lời Lưu Ly nói hay không. Khi nhìn thấy vết thương còn mới và vẫn đang bị rỉ máu, lời đồn đoán bắt đầu vang lên, bỗng chốc công đường ồn ào như cái chợ.

“ Bộp!”

“ Giữ yên lặng cho ta!” Quan thái sử quát lớn.

Tiếng ồn ào im bặt. Mọi ánh mắt len lén đổ dồn về hướng vị quản gia.

Quan thái sử hỏi:” Vết thương trên tay người ở đâu mà có? Lời khai không trung thực cũng bị khép vào tội gian dối.”

Vị quản gia quỳ xuống, thưa bẩm:” Dạ bẩm quan, đây là vết thương do mèo cào ạ. Chẳng là khi thi thể quan tri phủ được khiêng về đây, phu nhân đã đặc biệt căn dặn phải túc trực bên quan tài của đại nhân, nếu không, đám mèo hoang sẽ nhảy qua xác. Vào đêm hôm đó, trong lúc đang canh bên cạnh xác đại nhân, thì không may một con mèo hoang nhảy vào, thảo dân đã dùng tay đỡ hất nó ra.”

Lưu Ly nói:” Bác nói dối. Rõ ràng vết thương này còn mới, máu trên vết thương còn rỉ. Hơn nữa vết thương trên tay bác sâu hơn nhiều vết mèo cào, kích thước chiều rộng vết thương cũng lớn hơn móng vuốt mèo. Bẩm đại nhân, đây đích thị là vết thương do móng tay người gây ra.”

Quan thái sử ồ lên tiếng, hỏi;

“ Nhà ngươi có bằng chứng xác thực vết thương trên cánh tay người kia chính là vết thương do móng tay gây ra hay không? Và tại sao cô dám khẳng định người đó có liên quan đến cái chết của quan tri phủ?”

Lưu Ly đáp:

“ Dạ bẩm, vì thảo dân chính là người gây ra vết thương đó cho ông ta. Nếu đại nhân không tin, xin hãy cử người đến đây kiểm tra, trên móng tay của thảo dân vẫn còn dính da và máu của ông ấy. Còn vì sao họ muốn giế/t thảo dân là bởi vì hôm quan tri phủ bị giế/t, thảo dân cũng có mặt ở đó. Chỉ tiếc lúc ấy thảo dân không ngờ nạn nhân lại là quan tri phủ. Định sáng hôm sau sẽ đi báo quan nào ngờ hôm đó lại là ngày thảo dân được cha mẹ gả đi, nên vẫn chưa kịp khai báo.”

Cả phu nhân và ông quản gia không hẹn mà đồng thanh nói:

“ Cô nói dối, ông ấy ngủ trong phòng cả đêm.”
“ Tôi cả đêm qua ngủ trong phòng.”

Mọi người nhìn phu nhân bằng ánh mắt dò xét, lúc này phu nhân cảm thấy mình hơi quá lời, đang không tự dưng đi bảo vệ kẻ làm trước mặt quan thái sử, nên bà ấy ngượng chín cả mặt.

Lúc này, ông lão mới bước lên trước mặt, nhìn chăm chăm lão quản gia, nói:

“ Bẩm đại nhân, thảo dân vẫn còn một cách để chứng minh ông ấy chính là hung thủ.”

Quan thái sử ngạc nhiên hỏi:

“ Ồ! Đó là cách gì? Nói quan nghe thử.”

Ông lão nhờ người mang một vò rượu đến, rồi tu một hớp ngậm đầy một miệng rượu, sau đó khom người phun vào đôi giày vải dưới chân ông quản gia, mọi người trố mắt tò mò về hành động này của ông lão. Một lúc sau, những đốm to nhỏ bám trên giày cũng dần xuất hiện, đó chính là vết máu văng, người đã bị cậu hai nhà ông phú hộ giế.t.

Biết mình không còn đường chối cãi, lão quản gia bèn dập đầu lia lịa, nói với thái sử đại nhân.

“ Bẩm đại nhân, người đó không phải là thảo dân giết, mà là do…do..do…”

Ông ta nói chưa hết câu liền bị tiếng đập bàn của thái sử đại nhân làm cho im bặt, cả cơ thể run lên vì sợ. Lưu Ly cũng không ngờ rằng, ẩn dưới lớp vải đen bịt mặt tưởng đâu phải là một gã đầu trâu mặt ngựa khí thế ngang tàn tuổi còn trẻ, nào ngờ lại là một mặt nho nhã, nhân hậu của lão quản gia. Ông ta khác gì quỷ đội lốt con người.

Tiếng quan thái sử quát: To ngan, nhà ngươi dám sát hại mệnh quan tốt của triều đình, hừ..tội này đáng muôn chết.”

Ông ta im lặng, len lén nhìn phu nhân như thể muốn nhắn gửi vài điều cuối cùng trước khi bị xử tội chết. Song lại chẳng thể thốt ra dù chỉ nửa lời.

Ánh mắt ông ta nhìn phu nhân khiến Lưu Ly dấy lên nỗi nghi ngờ, song cô lại nghĩ chỉ dựa vào mùi hương này để nói ra phu nhân là người có liên quan đến cái chết của chồng mình, thì nó chưa đủ thuyết phục. Cô chọn cách im lặng.

Quan thái sử hạ lệnh nhốt ông quản gia vào trong ngục, đợi điều tra thêm chứng cứ rồi xét xử tiếp.

Đêm nay, Lưu Ly lại nằm mơ thấy quan tri phủ hiện về, dáng vẻ rất tiều tuỵ, cái đầu trên cổ ngặt qua ngặt lại, tựa như muốn rơi xuống đất. Quan tri phủ đứng bên ngoài cửa sổ nhìn Lưu Ly muốn nói gì, nhưng lại im lặng xoay người bỏ đi.

Lưu Ly vùng dậy, trán đầm đìa mồ hôi, lúc cô chạy ra khỏi phòng cũng là lúc bóng quan tri phủ khuất sau một gian nhà. Gian nhà này cách buồng cô ngủ không xa lắm, nhìn lên bảng hiệu viết trên cửa hiện ra hai chữ” Thư phòng” Lưu Ly lại nghĩ chắc quan tri phủ còn tâm nguyện gì đó chưa hoàn thành.

Cô đẩy cửa bước vào, trong lòng đầy lo sợ, bởi lẽ cô chỉ đến đây trang điểm cho quan tri phủ theo lời mời, chứ không phải người thân của họ. Song nghĩ đến ánh mắt buồn bã u uất của quan tri phủ khi nhìn mình, Lưu Ly lại lấy hết dũng khí tiến vào trong.

Bên tai cô thoảng lên câu nói, rất khẽ:” Cái hộp, ở dưới lòng đất.”

Lưu Ly rùng mình, lông tóc dựng đứng, đôi vai run cầm cập lí nhí hỏi:” Bẩm quan, ở chỗ nào ạ? Chiếc hộp quan để chỗ nào?”

Đèn trong phòng vụt sáng, bóng quan tri phủ không còn thấy đâu nữa. Trong lúc cô ngơ ngác không biết mình phải tìm chiếc hộp quan nói ở đâu, thì thình lình hòn bi trên bàn đọc sách rơi xuống, lăn lông lốc đến cạnh tủ sách rồi dừng lại.

Tiếng động mà viên bi phát ra thu hút ánh nhìn của Lưu Ly, cô lập tức đi theo hướng viên bi lăn tới, toan nhặt nó lên thì bất ngờ viên bi lăn them vài vòng, rồi nằm im dưới gầm tủ. Lưu Ly mặc dù rất sợ trong long, song cô không hiểu vì sao mình không những không bỏ chạy, mà còn cúi người xuống thò tay vào lượm viên bi. Khoảnh khắc tay cô vừa thò vào trong, thì bất ngờ cánh tay ma quái thò ra nắm chặt tay cô kéo lại.

Lưu Ly sợ hãi hét toáng lên trong giấc mơ:” Không..thả tôi ra…”. Đúng lúc này, tiếng gà gáy vang lên, cũng là lúc Lưu Ly giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn trân trân lên mái nhà, hơi thở dốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.