Lấy Người Chồng Ma

Chương 15: Con tốt thế mạng



Chương 15: Con tốt thế mạng

“ Dậy thôi, Lưu Ly!”

Tiếng ông lão gọi bên ngoài vọng vào, nhờ có vậy nên nỗi sợ hãi trong lòng cô vơi bớt đi rất nhiều.

Lưu Ly nhìn ra cửa, nói với ra:” Cháu dậy ngay đây!”

“ Nhanh lên, cô không muốn về nhà sao?” Lời ông lão như muốn thúc giục cô.

Hai mắt Lưu Ly sáng bừng, tụt ngay xuống giường. Cô chạy ra mở cửa đã thấy ông lão bỏ đi xa cả một đoạn, cô đứng sau lưng lớn tiếng hỏi:” Về đâu mới được ông ơi?”

Ông lão khựng chân, nghiêng lửa mặt nhìn Lưu Ly rồi không nói gì, xoay người bỏ đi lảm nhảm trong miệng:” Cô muốn về đâu, đó chính là nhà cô.”

Nhưng lúc này, Lưu Ly lại không muốn quay về, bởi lẽ cô vẫn muốn gặp hồn ma cậu hai nhà ông phú hộ, hay nói đúng hơn chính xác hơn là oan hồn người đàn ông tên Lý Văn Liêm, sống tạm trong thân xác cậu chủ Văn Thanh. Lưu Ly muốn gặp người đó thêm một lần trước khi đi, hai lần gặp cô chưa thấy mặt người đó, thứ rõ nét trong lần gặp thứ hai vào đêm qua, đó chính là nhan sắc thanh tú cùng nét mặt lạnh lùng của cậu hai, luôn phảng phất sự u buồn.

“ Không, cháu chưa muốn về, mặc dù cháu rất muốn!” Cô lí nhí trả lời.

Câu nói của cô khiến ông cụ dừng chân, ngoảnh mặt lại nói với cô:

“ Người và ma âm dương cách biệt, hai người mãi mãi không thể đến được với nhau. Tôi chỉ có thể khuyên cô không nên ở gần hay thân mật với cậu ta quá, điều đó nó không có lợi cho cô, nó sẽ cản trở cô quay về thực tại.”

Sau câu nói là tiếng thở dài của ông cụ.

Lưu Ly quay vào phòng, sực nhớ đến giấc mơ đêm hôm qua nên sau khi ăn cơm sáng xong, cô đến gặp con trai quan tri huyện và nói:

“ Cậu chủ, tôi muốn đến một nơi, nhưng chưa được cho phép của cậu chủ và phu nhân, tôi không dám tuỳ tiện đến.”

Con trai tri phủ ngước lên nhìn Lưu Ly, ngạc nhiên hỏi:

“ Cô muốn đi đâu xin cứ nói, nếu trong khả năng bản thân làm được, tôi sẽ giúp!”

Lưu Ly mỉm cười, nói tiếp:” Nơi tôi muốn đến là thư phòng của cha cậu, vậy có thể cho tôi ghé qua xem một chút được không?”

Chỉ thấy con trai tri phủ mỉm cười, gật đầu trả lời:” Được chứ, để tôi đưa tôi đi.”

Họ cùng nhau đi đến thư phòng sách của quan tri phủ, vừa bước trong Lưu Ly đã để ý ngay sang chiếc tủ sách dược kê ở phía bên kia vách tường. Con trai quan tri phủ đặt tay lên từng quyển sách vẫn được mở ra đặt ngay ngắn trên bàn, bùi ngùi nhớ lại bóng dáng cha già mỗi khi cậu nhìn thấy ông ngồi đọc sách. Khi quay lại cậu toan nói gì đó, song đã thấy Lưu Ly đứng trước cái tủ, nhìn chăm chăm xuống nền đất.

Cậu bước đến, nhìn tủ sách một lượt rồi nói:” Đây là nơi khi sống cha tôi thích đến nhất sau những giờ làm việc căng thẳng. Bên trong này không có gì quý giá ngoài mấy quyển sách cha tôi để lại, nhưng đối với tôi, nó là cả một gia tài, mà không thể định giá bằng tiền bạc.”

Lưu Ly liếc sang nhìn cậu ta, buột miệng hỏi:” Có khi nào cậu hoài nghi về thân phận của mình chưa? Cha cậu đối xử với cậu thế nào? Tốt chứ?”

Cậu ta ngạc nhiên, nhíu mày nhìn Lưu Ly, chưa hiểu lắm ý cô muốn ám chỉ điều gì, một lúc sau cậu mới trả lời:

“ Cha rất thương yêu tôi, cả mẹ cũng vậy. Ngoài yêu thương chăm sóc tôi thì cha còn dạy tôi cách làm người.”

Lưu Ly gật đầu, cả hai người rơi vào im lặng một hồi lâu, lúc sau Lưu Ly khom người xuống, sờ tay vào đúng chỗ viên bi rơi xuống hôm qua, rồi nói với cậu:

“ Cậu chủ, giúp tôi đẩy chiếc tủ này ra, tôi nghĩ ở dưới gầm tử có vật cha cậu muốn gửi gắm.”

Mặc dù rất lấy làm ngạc nhiên, nhưng cậu ấy vẫn chạy lại và giúp Lưu Ly đẩu xích chiếc tủ sách sang một bên. Cô ghé tai xuống nền gạch rồi dùng tay gõ nhẹ từng viên gạch, quả nhiên đến viên gạch thứ năm thì phát ra tiếng kêu lạ, nghe bồm bộp giống như bên dưới bị rỗng.

Hai người nhìn nhau, con trai quan tri phủ gật đầu nói với Lưu Ly:” Cô đợi tôi lát, tôi đi lấy cây thuổng.”

Một lúc sau, cậu quay lại với cây thuổng trên tay, không mất quá nhiều thời gian để hai người cạy viên gạch đó lên. Bên dưới đúng là có một chiếc hộp gỗ thật, Lưu Ly nhấc nó lên rồi quay lại đặt nó trên bàn.

Con trai quan tri phủ hỏi:” Sao cô biết cha tôi giấu chiếc hộp dưới nền nhà?”

Lưu Ly:” Là đêm qua cha cậu về báo mộng cho tôi biết, chắc hẳn nó rất quan trọng.” Rồi Lưu Ly tỉ mỉ kể lại giấc mộng đêm qua cho cậu ấy nghe, nghe đến đâu da gà trên người cậu nổi cuồn cuộn đến đó.

Chiếc hộp được khoá rất cẩn thận, bởi vì không biết chìa khoá nằm ở đâu nên cậu trai quyết định phá nó. Bên trong không có thứ gì đáng giá ngoài quyển sách cũ và một lá thư. Lưu Ly giao chiếc hộp lại cho cậu ấy và nói.

“ Nó thuộc về cậu, trên phong thư ghi bằng chữ hán nôm tôi đọc không hiểu viết gì, nhưng tôi đoán những thứ quan trọng mà cha cậu để lại, chỉ muốn gửi gắm nó đến tận tay người quan trọng nhất trong lòng ông ấy.”

Cậu run rẩy nhận chiếc hộp, cầm quyển sách lên đưa tay áo lau sạch bụi trên đó rồi lật mở xem từng trang. Một lúc sau cậu đặt quyển sách xuống bàn, mở lá thư ra đọc. Không biết trong thư quan tri phủ viết gì, mà cậu ấy đọc đến đâu hai hàng nước mắt lăn dài ra đến đó, bỗng chốc cậu oà khóc nức nở như một đứa trẻ, rồi đưa lá thư cho Lưu Ly đọc, ngồi phệt xuống ghế.

“ Cậu không sao chứ? Trong thư cha cậu viết gì?”

Cậu run rẩy, trả lời:” Cô tự đọc đi, sẽ biết!”

Lưu Ly nhìn lá thư rồi đặt xuống trước mặt cậu, mà rằng:” Trong đây toàn viết bằng chữ hán nôm, thứ lỗi tôi đọc không hiểu.”

Con trai quan tri phủ nói trong đau buồn:

“ Cha tôi làm vậy bởi vì ông không muốn cho ai biết sự thật tàn khốc này ngoài tôi. Trong thư cha tôi viết, tôi không phải là con ruột của cha, mẹ đã có con với người đàn ông khác.Ngay từ khi mẹ báo đã mang thai thì cha đã biết mẹ có người đàn ông bác bên ngoài. Vì hồi nhỏ, cha bị bệnh quai bị không được chữa trị kịp thời nên bệnh tình trở nặng dẫn đến vô sinh. Mới đầu cha không muốn lấy vợ bởi lẽ ông biết sẽ không cho vợ mình được một gia đình trọn vẹn, thế nhưng vì là người con có hiếu, cha đành lấy một cô gái do cha mẹ hai bên mai mối. Đến lúc chết cha vẫn chọn cách im lặng bảo vệ hai mẹ con tôi, và giữ danh tiếng cho mẹ.”

Nói đến đây, cậu oà khóc nức nở như một đứa con nít. Tuy biết cậu không phải con ruột của mình mà vẫn một lòng yêu thương cậu vô bờ bến, âm thầm chịu đựng nỗi đau bị vợ phản bội suốt mấy chục năm trời. Thậm chí đến khi chết ông vẫn không một lời than oán.

Lưu Ly an ủi:

“ Mong cậu bớt đau buồn, mẹ cậu làm vậy cũng vì muốn sinh cho nhà chồng đứa con nối dõi, tuy việc làm của bà ấy là sai, nhưng dù sao đó vẫn là mẹ cậu. Trên đời này chỉ có bà ấy là người thân duy nhất của cậu, đừng ghét bỏ bà ấy. Nếu cha cậu đã chọn cách im lặng tha thứ cho mẹ cậu, vậy tại sao cậu lại không thể làm giống cha mình. Tôi tin đó là điều cha cậu mong muốn nhất ở cậu sau khi ông ấy qua đời!”

“ Tôi…tôi…tôi…” cậu ta đau khổ không thể thốt thành lời.

Lúc này, vì mải say sưa nói chuyện mà cả hai người không phát hiện ra rằng, phu nhân đang đứng nép mình bên cánh cửa lắng nghe hết cuộc trò chuyện. Bà ấy cũng khóc, có lẽ đây là những giọt nước mắt hối hận muộn màng chảy ra từ tận đáy lòng của bà ấy.

Bà ấy lặng lẽ quay người bỏ đi.

Phu nhân về đến phòng liền đuổi người làm ra ngoài, bà ngồi suy nghĩ một lúc rồi quyết định viết cho con trai một lá thư. Xong xuôi đâu đấy, bà thẫn thờ vắt sợi dây thừng ngang qua xà gỗ trên mái nhà, cột thành một vòng tròn thòng lọng. Chuẩn bị xong, bà ta leo lên bàn, lại leo lên chiếc ghế đẩu đặt ở trên, từ từ đưa đầu vào thòng lòng rồi đá cho ghế đổ.

Cơ thể bà ấy treo lủng lẳng trên không trung, giãy giụa một lúc rồi hai chân thẳng đừ, tay buông thõng, chấm dứt cuộc đời đầy bi kịch.

Vừa mới sáng sớm, cả nhà quan tri phủ đã nhốn nháo hết cả lên, lời ra tiếng vào bàn tán xôn xao. Tin phu nhân vợ quan tri phủ tự tử chết đêm hôm qua đã được người dân loan tin ra cả vùng, người thì bảo bà ấy chết là do quá nhớ thương chồng, kẻ độc miệng lại nói tại quan tri phủ thương yêu vợ quá nên hiện hồn về bắt vợ mình theo. Nhưng tất cả đó chỉ là lời đồn vô căn cứ, thực hư chuyện phu nhân treo cổ chết chắc chỉ có hai người là Lưu Ly và cậu con trai quan tri phủ biết rõ nguyên nhân.

Lão quản gia hay tin phu nhân tự vẫn thì như bị sét đánh ngang tai, ông ra quỳ mọp xuống đất ôm mặt khóc nức nở. Vậy là người tình thầm kín bao năm của ông ta, cũng chính là phu nhân vợ quan tri phủ cả hai người đã có mối quan hệ bất chính từ lâu nay cũng đã không còn. Chuyện hai người gian díu lén lút qua lại với nhau tuy quan tri phủ biết mà vẫn làm ngơ, bởi vì ông biết bản thân mình không thể làm tròn bổn phận của một người chồng.

Trước khi phu nhân được nhập quan, cậu con trai của bà ấy đến gặp lão quản gia, anh ta không thể nào chấp nhận người đàn ông này lại là cha đẻ của mình, song vẫn có đôi lời muốn nói:

“ Tôi đến đây không phải muốn nhận ông làm bố, sự thật đó nó làm tôi quá đau đớn. Trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy, ông mãi mãi chỉ là người quản gia trong mắt tôi.”

Nói xong, cậu xoay người bước đi, vừa đi được ba bước thì lão quản gia ngẩng mặt lên nói với cậu:

“ Cậu chủ, cậu đã biết sự thật?”

Cậu xoay nửa khuôn mặt nhìn ông ta bằng một ánh mắt lạnh lùng, nói:

“ Thế gian này không có gì là bí mật mãi mãi, trừ khi người đó đừng làm.”

Cậu bỏ đi tiếp, lão quản gia tay bám vào song sắt, áp sát mặt vào đó nhìn cầu nói với theo:

“ Cậu chủ, cậu khoan hãy đi, tôi còn một bí mật muốn nói cho cậu nghe.”

Song lời nói của lão quản gia bây giờ đối với cậu nó không còn quan trọng nữa, cậu lặng lẽ bước đi.

Đêm hôm đó, lão quản gia nghe thấy tiếng kèn trống đám ma bên ngoài sân dội đến trong lòng càng dâng lên cảm xúc tội lỗi. Vì quá dày vò bản thân với những việc sai trái mình gây ra, nên ông ta chọn cách cắn lưỡi tự vẫn.

Vụ án quan tri phủ khép lại, tội danh rõ ràng, hung thủ chính là lão quản gia trong phủ.

Xế chiều, ông lão tiễn Lưu Ly ra tận ngoài cổng, vừa đi vừa dặn dò cô:

“ Từ đây đến nhà ông phú hộ nói xa không xa, mà bảo gần cũng không gần. Lưu Ly, trên đường đi nếu cô nghe thấy bất cứ ai gọi tên mình thì tuyệt đối không được quay lại nhìn, càng không được lên tiếng. Ngậm thêm miếng cam thảo vào miệng, đeo thêm lá bùa bình an này trên người, cô sẽ an toàn cho tới nhà.”

Lưu Ly mải suy nghĩ điều gì đó mà không hề để tâm đến những lời dặn quan trọng của ông cụ. Đột nhiên cô đi lùi lại phía sau, cặp lông mày nhắn túm ngẫm nghĩ vài ba việc lấn cấn trong đầu.

Ông cụ khựng lại theo, ngoảnh lại hỏi Lưu Ly:” Này! Cô đang nghĩ gì đấy à? Có nhớ lời ông già này dặn hay chưa?”

Lưu Ly bị cắt ngang dòng suy nghĩ, ngước lên nhìn ông cụ và đáp:

“ Cháu thấy vụ án quan tri phủ bị người ta sát hại vẫn còn nhiều điểm đáng nghi ngờ, chỉ tiếc thái sử đại nhân đã hồi phủ từ hôm qua, hung thủ sợ tội chọn cách tự vẫn chế/t trong nhà giam”

Ông cụ ngạc nhiên hỏi Lưu Ly:” Chẳng nhẽ hung thủ thật sự không phải là lão quản gia ư?”

Lưu Ly gật đầu, trả lời:” Theo cụ, người được lợi nhất trong chuyện này là ai?”

Ông cụ ngẫm nghĩ trong giây lát rồi gật gù trả lời:” Là con trai quan tri phủ, và còn một người nữa, đó chính là quan tri phủ sắp về đây nhận chức, thế chỗ cho người cũ.”

Lưu Ly nói tiếp lời:” Cụ nói đúng ý cháu rồi đấy, nhưng con trai quan tri phủ theo con mắt quan sát và sự cảm nhận của cháu về mấy ngày ở bên cậu ta trong phủ, thì cháu thấy cậu ấy là một người con trai tốt tính, lương thiện. Không phải vì tận mắt chứng kiến những việc cậu làm trong mấy ngày qua mà cháu có suy nghĩ vậy, mà bởi vì trên người cậu ta không xài loại hương thơm đặc biệt đó.”

Ông cụ tò mò, hỏi tiếp:” Cô nói tiếp đi, người cô nghi ngờ là ai?”

Lưu Ly:” Cháu cũng không biết, trong suốt hai ngày quan thái sử xét xử vụ án, người này đều không có mặt. Đặc biệt, mùi hương trên cơ thể người này phát ra rất giống với mùi hương trên người vị phu nhân kia.”

Ông cụ khựng chân, nói;” Ồ! Làm sao có thể trùng hợp được vậy cơ chứ? Xem ra những suy nghĩ của cô đều có căn cứ. Nhưng tôi khuyên cô, tạm thời làm ngơ việc này đi, nếu hung thủ thật sự chưa lộ diện, chứng tỏ sau lưng kẻ này có người chống đỡ.”

“ Nhưng mà cháu..,”

Lưu Ly nói đến đây ông cụ lập tức xua tay cắt ngang.

“ Thôi! Đừng có bướng. Trước mắt cô không chỉ còn một con đường dài cần phải vượt qua, mà khi đến đích cô còn gặp phải muôn vàn khó khăn ở đó. Đừng lo chuyện bao đồng kẻo rước họa vào thân, hãy lo cho mình trước đi đã.”

Lưu Ly không nói gì, chầm chậm bước đi tiếp, bỗng cô ngẩng mặt lên trời rồi thở hắt ra một hơi, mỉm cười nhìn ông cụ và nói lời chào tạm biệt:

“ Cháu cảm ơn ông mấy ngày qua đã giúp cháu rất nhiều, nhưng cháu vẫn có chuyện muốn hỏi ông.”

Ông cụ giơ tay, ra hiệu không muốn nghe tiếp, một lúc sau mới nói với cô:

“ Bây giờ vẫn chưa phải lúc hỏi chuyện đó, cô hãy làm cho xong việc ở kiếp này mà cô chưa hoàn thành nó đi, như vậy kiếp sau cô mới có cơ hội để sống.”

Ngoài cổng, chiếc xe ngựa đang đợi sẵn trước cửa. Thấy Lưu Ly bước ra khỏi phủ, một gia nhân chạy đến trước mặt thưa:

“ Dạ chào mợ hai, ông bà chủ sai con sang đây đón mợ về. Mời mợ lên xe!”

Lưu Ly nhìn người đó mỉm cười, rồi quay lại cười với ông cụ nói lời từ biệt.

Ông cụ vỗ vỗ lên vai cô và nói:” Đi đi, nhớ làm theo những lời ông già này dặn. Tôi tin, ở hiền sẽ gặp lành, người tốt luôn gặp may và có quý nhân phù trợ.”

Tiễn Lưu Ly khuất, ông cụ mới quay vào nhà. Nhìn ngôi nhà rộng lớn của gia đình quan tri phủ, mà ông cụ không khỏi xót xa thay cho họ. Chỉ vì những khúc mắc nhỏ nhoi trong lòng dần lớn lên thành thù hận, đã khiến một gia đình tan vỡ. Theo sau là tiếng thở dài…
——
Không gian xung quanh lặng phắc tối đen như mực, tựa như một bầu trời bất tận. Ngọn đèn bão treo trên đầu xe thi thoảng lại đung đưa theo nhịp sốc, đối với con đường dài tối om tối mò phía trước, thì ngọn đèn tựa như ánh sáng của một con đom đóm, lóe lên trong màn đêm đen kịt.

Bỗng…chiếc xe ngựa dừng lại đột ngột. Con ngựa thình lình nhảy bổ hai chân trước lên cao, hí vang vọng cả một ngọn núi. Lưu Ly bị doạ làm cho sợ, xém chút nữa bị văng ra khỏi xe, may mà cô bấu kịp thời vào thành xe, thoát được một cú ngã đau đớn.

Nhưng cô vừa vén tấm rèm cửa lên toan hỏi cậu gia nhân đã xảy ra chuyện gì, thì bất ngờ cô không trông thấy bóng dáng cậu gia nhân đâu nữa. Đôi mắt con ngựa trợn trừng nhìn chăm chăm về phía trước, trong đôi mắt ấy dần hiện ra một bóng hình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.