Lấy Người Chồng Ma

Chương 18: Sóng gió gia tộc



Chương 18: Sóng gió gia tộc

Lão đạo sĩ đang ngồi xếp chân trước quan tài nghe thấy tiếng động, thình lình ông mở bừng mắt gõ ba cái lên thành áo quan, nói với người nằm trong.

“ Vẫn còn hai canh giờ nữa hồn cậu mới ăn nhập hoàn toàn vào thân xác cậu ấy, nếu còn ngoan cố muốn ra khỏi đây ta sẽ không thể giúp cậu thêm lần nữa.”

Chiếc quan tài thôi không rung lắc nữa, tiếng động cũng im bặt. Lão đạo sĩ lại nói tiếp:

“ Lần trước cậu đã tự ý xuất ra ngoài đi cứu cô ấy, may mà hồn phách không bị thương chứ nếu không thần tiên giáng thế cũng bó tay. Tôi khuyên cậu, tốt nhất nên nghe lời tôi, đừng vì một chút mềm lòng bởi khó khăn trước mắt mà đánh đổi cả công sức mấy ngày qua của mình.”

Lời lão đạo sĩ vừa dứt, một giọng nói ồm ồm khàn đục vang lên:

“ Mau, đi cứu vợ và em gái tôi!”

Lão đạo sĩ cười, nói:” Cuối cùng cậu cũng chấp nhận thân phận của thật mình rồi sao? Thôi được, để tôi ra ngoài xem tình hình thế nào.”

Lão đạo sĩ đứng dậy, giăng pháp trận bằng sợi chỉ đỏ trên bốn cọc cắm xung quanh chiếc quan tài, sau đó mỗi cọc dán lên một lá bùa, ông ta cảm thấy chưa yên tâm,còn hoạ chú kín trên pháp trận mới rời đi.

Ra đến cửa, ông ta căn dặn người đứng gác:” Không được cho ai lại gần áo quan nghe chưa, thấy mèo hoang đặc biệt là mèo đen, phải đuổi đi ngay lập tức, đừng để nó nhảy qua quan tài.”

Người gia nhân cúi đầu đáp:

“ Dạ!”

Lão đạo sĩ khép cửa chặt rồi đi theo hướng đông người tụ họp. Đến nơi, thấy cô chủ Hoa Chanh khóc lóc trong phòng, lão đạo sĩ bèn lên tiếng:

“ Tôi có cách khác kiểm tra trinh tiết phụ nữ rất đơn giản, không cần lột bỏ xiêm y vẫn có thể nhận biết.”

Mọi người nghe thấy ngạc nhiên quá đỗi, quay lại nhìn ông ta bằng ánh mắt tò mò, tựa như đang chờ đợi câu tiếp theo của ông ấy.

Đang lo lắng sợ con gái bị tổn thương, nên khi nghe ông thầy nói có cách thử thì ông bà phú hộ chạy lại, vội hỏi:

“ Cách gì? Là cách gì? Xin thầy chỉ giúp.”

Lão đạo sĩ gật gù, nói:

“ Năm xưa, sư phụ tôi có nói muốn kiểm tra trinh tiết phụ nữ chỉ cần bôi chu sa lên cổ tay họ, sau nửa canh giờ, nếu chu sa trên tay không bị mất đi thì chứng tỏ người con gái đó còn trong trắng, và ngược lại.”

Bên sui gia đứng bên cạnh, ngờ vực cách lão đạo sĩ vừa bày, vẻ không tin tưởng mấy lão đạo sĩ giang hồ, liền nói:

“ Hừ! Đừng có ở đây ăn nói linh tinh, nếu đơn giản vậy ai chẳng làm được. Còn nữa, chỉ dựa vào cái thứ ông nói thì làm sao thuyết phục được chúng tôi. Mọi người thấy tôi nói có đúng không?”

Lão đạo sĩ già điềm tĩnh, giải thích:

“ Chu sa là thứ đôi khi có tiền cũng không mua được. Nếu ông đây không tin, tôi sẽ thử trực tiếp lên hai người, một là cô chủ Hoa Chanh, hai là người phụ nữ đã có chồng.”

Ông ta nghe xong biết mình không thể cãi thêm điều gì, đành gượng ép đồng ý với cách của lão đạo sĩ đưa ra.

Cánh cửa phòng vừa mở, cô chủ Hoa Chanh tháo chạy ra ngoài ôm mẹ khóc nức nở. Nhìn mụ đàn bà nét mặt lạnh tanh khiến cô càng thêm sợ.

“ Mẹ, bà ấy… bà ấy…”

Nói đến đây Hoa Chanh lại khóc nghẹn.

Lão đạo sĩ đi đến, chọn thêm một người đàn bà là người hầu thân cận của bà cả, ngoắc lại và bảo:

“ Hai người mau bước ra đây, tôi sẽ bôi chu sa lên cổ tay hai người.”

Bà cả đẩy con gái ra, nắm chặt bàn tay run rẩy an ủi:

“ Con gái à, mau đến chỗ đạo sĩ đi con, có cả dì Tư, con đừng sợ.”

Hoa Chanh nhìn mẹ, vội đưa khăn tay lên lau nước mắt, khẽ gật đầu:

“ Dạ, thưa mẹ!”

Hoa Chanh và dì Tư bước lên, ông thầy nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của dì Tư thay vì nhìn vào cô chủ Hoa Chanh, trong lòng ông dấy lên mối nghi ngờ, song rất nhanh lão đạo sĩ quay mặt đi, trước khi bôi chu sa lên tay, ông ấy nói:

“ Bôi thứ này lên xong hai người ngồi đợi nửa canh giờ sẽ có kết quả. Cách nhẹ nhàng mà rất hiệu quả, thường được mệnh quan sử dụng khi tuyển cung nữ.”

Đợi hai người vén tay áo lên xong, lão đạo sĩ lấy ra một gói bột màu đỏ, đó chính là chu sa theo lời ông ấy nói. Phết chu sa lên cổ tay xong, lão đạo sĩ nói tiếp.

“ Tôi phải quay lại trì chú cho cậu hai, đợi nửa canh giờ nữa tôi sẽ quay lại. Còn đây chiếc vòng ngũ sắc tôi tặng cô chủ, nó sẽ giúp tinh thần cô được thanh tịnh.”

Vừa nói, lão đạo sĩ vừa đeo sợi dây được kết từ những sợi chỉ nhiều màu sắc thành một chiếc vòng đeo lên cổ tay cô chủ Hoa Chanh, xong xuôi ông ấy mới yên tâm rời đi. Khi đi ngang qua chỗ mụ đàn bà đứng, ông ấy khựng chân một lúc rồi thở dài bước đi tiếp.

Lưu Ly đi theo sau, hỏi lão đạo sĩ:

“ Đạo sĩ, xin ông dừng bước.”

Lão đạo sĩ ngoảnh lại, nhìn cô hỏi:

“ Thì ra là mợ hai, cô muốn hỏi tôi điều gì?”

Lưu Ly tiến lên bên cạnh lão đạo sĩ, vội hỏi, như sợ ông ấy biến mất:

“ Khi nãy cháu nghe ông nói phải về trì chú cho cậu hai. Vậy cho cháu hỏi, cậu hai đang ở đâu?”

Lão đạo sĩ mỉm cười, nói:

“ Bây giờ chưa phải lúc hai người gặp mặt nhau, chỉ cần sau đêm nay mọi chuyện sẽ ổn. Cô quay lại chỗ mọi người đi, đừng đi theo tôi.”

“ Nhưng mà..!”
“ Quay lại đi!” Lão đạo sĩ ngắt ngang câu nói.

Nói xong, lão đạo sĩ quay người bước đi tiếp. Ông ta sực nhớ ra một chuyện quan trọng, rồi thình lình quay lại nói với Lưu Ly.

“ Người đàn bà kia không hề đơn giản. Thường những người phụ nữ có đuôi mắt hình móc câu, mũi nhọn, mảnh. Đuôi lông mày đứt đoạn, nhìn thấy xương quai hàm từ phía sau tai, răng khấp khểnh như tướng mặt của bà ta đa số là những người phụ nữ tâm cơ độc ác. Khi nãy nếu tôi đến không kịp, có thể cô chủ Hoa Chanh đã bị người này biến trắng thành đen. Mọi người hãy cẩn thận.”

Lời của lão đạo sĩ gần giống với cách suy nghĩ của Lưu Ly, nhất là lúc cô bắt gặp ánh mắt tà ác của bà ta và cô chủ Hoa Quỳnh nhìn nhau, giống như ngầm ra ám hiệu cho đối phương, ánh mắt đó, tia nhìn đó khiến cô ám ảnh.

Lưu Ly nói:” Ông nhìn ra được vận mệnh, tại sao ông không giúp trực tiếp?”

Lão đạo sĩ cười nhẹ, nói với cô:

“ Cho dù tôi tinh thông tướng số, đoán mệnh tài giỏi thì đã sao? Vẫn có những việc không thể làm theo ý mình, bởi đó là trái với đạo trời. Haizzz…cuối cùng vẫn là thiên cơ bất khả lộ, cô hiểu chưa?”

Lưu Ly đứng ngẩn người ra một lúc, đến khi bóng lưng của ông đạo sĩ đi khuất cô mới kéo mình về thực tại. Lúc này, nhỏ May đứng bên cạnh lên tiếng, làm cô giật nảy mình.

“ Mợ hai, mợ nhớ cậu chủ quá có phải không? Nên nôn nóng muốn gặp cậu chủ.”

Lưu Ly ngoảnh lại nhìn nhỏ May bối rối trả lời:” Làm gì có, ai thèm nhớ đến anh ta.” Cô quay lưng bước đi.

Nhỏ May lẽo đẽo theo sau, cười hề hề, đáp:” Mợ còn chối, em thấy mợ đỏ mặt khi em nhắc đến cậu hai. Mà mợ này, cậu hai đẹp trai lắm, tính nết hiền lành lương thiện, luôn đối xử tốt với mọi người, chỉ tiếc cậu hai yểu mệnh mất sớm. Ông trời nhiều lúc bất công thật đấy mợ ạ, người ác thì sống thảnh thơi, còn người tốt lại mạt vận sớm.”

Nói đến đây nó sực nhớ mình vừa phạm phải điều cấm kỵ trong nhà nên đã tự đưa tay lên che miệng. Mãi một lúc sau, May mới lấy lại được tình thần vì biết câu nói của mình vừa thốt ra không có ai nghe thấy ngoại trừ mợ hai.

Rồi nó kể tiếp:” Ngày xưa lúc bà cả mới sinh cậu hai ra thì có một thầy bói mù đi ngang qua bảo rằng đứa bé này không sống quá năm ba mươi tuổi. Lời ông ấy như khắc tinh vào mệnh cậu hai, mặc dù được ông bà chủ tìm người thế mạng, song đến phút chót cậu hai vẫn qua đời đột ngột.”

Lưu Ly bất ngờ dừng bước chân, khiến nhỏ May mất đà phía sau đâm thẳng vào lưng cô, nó” Á” lên tiếng, đưa tay lên xoa xoa trán, xuýt xoa nói:” Ôi mợ ơi, mợ dừng lại không báo em biết trước, lưng mợ có đau không?”

Lưu Ly không để ý lời nhỏ May hỏi, cô rít một hơi rồi hỏi nó:

“ Em nói, ông bà chủ tìm người khác thế mạng cho cậu hai à? Thế chuyện đó xảy ra lâu chưa?”

May làm ra vẻ thần bí, mắt đảo tròn tứ phía thám thính, đến khi cảm nhận được ở quanh đây không có ai, nó mới nhỏ giọng đáp:

“ Em mới về đây làm giúp việc cho ông bà chủ được mấy năm thôi, còn những chuyện đó em nghe bà ngoại em kể, bởi vì bà ngoại em hồi còn sống là người hầu bên cạnh bà ba. Mà kỳ lạ lắm mợ à, cái năm ông bà chủ tìm người thế mạng cho cậu hai, thì cậu con trai của bà vú Tư cũng đột ngột mất tích một cách bí ẩn. Vú Tư không tỏ ra buồn bã hay gì, cũng không đi báo quan, có lời đồn rằng, do chồng của vú Tư nghiện bài bạc nên nợ đám giang hồ một số tiền khá lớn, vì cần tiền trả nợ cho chồng để thoát khỏi lưỡi dao của đám giang hồ, vú Tư đã quyết định bán con trai mình cho ông bà chủ làm người thế mạng cho cậu chủ. Năm đó con trai vú Tư mới tròn mười hai tuổi, bằng y chang tuổi cậu hai ngày đó.”

Lưu Ly thấy chuyện nhỏ May kể quá ly kỳ, bèn hỏi lại nó:” Thế em có biết con trai của vú Tư họ tên là gì không?”

Nhỏ May tặc lưỡi đáp:” Lý Văn Liêm. Chồng vú ấy mang họ Lý, nên khi sinh được cậu con trai, đặt tên là Lý Văn Liêm.”

Lưu Lý há hốc miệng ngạc nhiên, mở tròn xoe đôi mắt. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao hồn ma của Lý Văn Liêm lại không thích cô gọi là cậu hai, và cô đoán rằng, cậu ấy đã biết rõ mọi chuyện nên cố ý nhập vào thân xác cậu hai Văn Thanh để điều tra cái chết bí ẩn của mình. Song điều đáng phải suy ngẫm trong chuyện này, đó là vì sao vú Tư lại nhẫn tâm bán con trai mình đứt ruột đẻ ra cho ông bà chủ? Mặc dù biết cậu ấy sẽ mất mạng.

Hai người chầm chậm bước đến trước mặt mọi người, Lưu Ly thôi không suy nghĩ linh tinh nữa. Cô đi đến trước mặt chào hỏi ông bà chủ, bà cả ngạc nhiên hỏi:

“ Lưu Ly, con về từ khi nào?”
“ Dạ thưa mẹ, con vừa về tới.”
“ Ồ! Mẹ tưởng nhỏ May vừa mới đi đón con thôi mà, về nhanh vậy sao?”
“ Dạ thưa mẹ, cha mẹ cho người đến đón con từ sẩm tối ngày hôm qua, nhưng xe ngựa vừa đi được nửa đường thì đột nhiên gặp nạn, con ngựa chồm lên một cái làm chiếc xe xém bị lật, đến khi con ngó đầu ra thì không trông thấy người đánh xe ngựa đâu nữa. Con mò mẫm mãi cuối cùng mới về được đến nhà.”

Ông phú hộ ngạc nhiên, nói:

“ Tại sao lại có chuyện này cơ chứ? Chẳng phải sáng nay đích thân tôi sai con bé May đi đón mợ hai về sao?”

Bà cả liếc đôi mắt đầy nghi ngờ nhìn ba mẹ con bà ba, rồi nói bóng gió:

“ Tôi sợ có kẻ cố ý làm ra chuyện này để hãm hại Lưu Ly, cũng may con bé đã bình an về tới nhà.”

Ông phú hộ tức giận gọi lão quản gia vào và ra lệnh:

“ Ông đi điều tra dùm tôi, người đến đón mợ hai ở phủ quan chiều qua là ai? Lôi nó về đây gặp ông!”

Lão quản gia vâng vâng dạ dạ, đáp:

“ Dạ, thưa ông chủ, tôi đi điều tra ngay đây ạ.”

Đúng nửa canh giờ lão đạo sĩ quay lại, rồi ông ấy bảo hai người được bôi chu sa bước lên phía trước, ông ấy nói:

“ Hai người mau bước ra đây, cùng chìa tay cho mọi người xem.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.