Lấy Người Chồng Ma

Chương 19: Trận chiến sống còn



Chương 19: Trận chiến sống còn

Sau câu nói của lão đạo sĩ, thì cô chủ Hoa Chanh và vú Tư bước đến trước mặt mọi người, họ cùng chìa cánh tay được bôi chu sa ra trước mặt, quả nhiên chu sa trên tay thím Tư đã hoàn toàn biến mất, còn chu sa trên tay Hoa Chanh vẫn in màu đỏ đậm.

Lão đạo sĩ bấy giờ mới nói:

“ Như vậy là rõ cả rồi đấy, cô chủ Hoa Chanh nhà chúng ta hoàn toàn còn trong trắng.”

Thế nhưng, lão đạo sĩ vừa dứt lời thì bên nhà sui gia lập tức đứng phắt dậy, không đồng ý với kết quả này bởi họ cho rằng đây là cách thử của mấy đạo sĩ giang hồ, không đáng tin cậy:

Ông sui nói:

“ Ông làm thầy nói có đúng vậy không? Vậy làm sao chúng tôi tin cho được? Ai biết, trong lúc thử bôi chu sa ông có dở chiêu trò gì khác nữa không?”

Ông thầy mỉm cười, nói:

“ Tôi có thể thề trước sư tổ rằng lời tôi nói hoàn toàn đúng sự thật, và cách tôi làm theo đúng cách mà sư phụ tôi từng dạy, nếu có gian dối, bản thân tôi sẽ tự gánh mọi hậu hoạ.”

Ông sui hừ tiếng, cười nhếch môi, nói:

“ Mấy lão đạo sĩ giang hồ chỉ giỏi lừa bịp người dân, muốn qua mặt tôi ư? Còn lâu nhé!”

Lão đạo sĩ mỉm cười nói:

“ Không phải cách của tôi có vấn đề, chỉ tại có người mãi không chịu chấp nhận sự thật mà thôi. Nếu đã cố ý muốn từ bỏ mối hôn sự này, đó chỉ là một lý do.”

“ Ông…!!” Ông sui cứng họng, không nói thêm được câu gì.

Ông bà phú hộ nghe hai bên cự cãi qua lại tổ làm mất mặt trước đám gia nhân, bèn lên tiếng dứt khoát:

“ Tiễn khách. Từ nay trở đi, nhà họ Ngô và họ Nguyễn không còn là sui gia hay có bất cứ mối liên hệ nào nữa. Hừ!”

Cứ vậy, mối nhân duyên của đôi trẻ chỉ vì một chuyện hiểu lầm khiến họ phải chia rẽ đôi ngả. Hoa Chanh chạy về phòng, nằm úp mặt lên gối khóc nức nở. Lưu Ly chạy theo sau, ngồi xuống bên cạnh cô chủ an ủi:

“ Cô chủ, mong cô bớt đau buồn. Một người đàn ông không bảo vệ được người mình yêu thì liệu rằng anh ta có thật lòng thương cô?. Cô chủ vừa xinh đẹp, lại nết na thuỳ mị, tôi tin sẽ có người khác xứng với cô hơn cậu ta nhiều. Đôi khi mọi chuyện không thành, chính là ông trời đang bảo vệ mình.”

Hoa Chanh thôi không khóc nữa, ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn Lưu Ly, nói trong tiếng nấc:

“ Chị hai, ngày tháng sau này em còn mặt mũi nào nhìn ai nữa hả chị? Danh dự của em, sự trong sáng của em, bị gia đình anh ấy và người đời cười chê. Em cảm thấy nhục nhã quá chị hai ơi.”

Lưu Ly ôm Hoa Chanh vào lòng, vỗ về an ủi cô. Phải mất khá lâu cô mới khuyên được Hoa Chanh, song cô biết trong lòng cô gái này còn đang rỉ máu. Ít nhất là vì gã bạn trai nhu nhược của mình.
—-
Lão đạo sĩ sắp xếp xong mọi thứ. Trước khi rời đi có dặn dò bà cả:

“ Vào giờ Tý đêm nay, lúc chuyển giao âm dương ngũ hành, chỉ cần thắp ba cây nhang trước quan tài của cậu hai và gọi tên cậu ấy ba lần, mọi chuyện xem như đã suôn sẻ.”

Bà cả chưa yên tâm, bèn hỏi:

“ Liệu sau khi con trai tôi tỉnh dậy, thằng bé có…nó có….”

Lão đạo sĩ lập tức trấn an:

“ Bà yên tâm, mấy ngày qua tôi đã nói chuyện để cậu ấy hiểu hơn về thế gian này rồi. Còn cậu ấy tâm thiện hay ác, còn phải xem những người xung quanh đối xử với cậu ta như thế nào. Những chuyện còn lại, trời xanh sẽ an bài.”

Bà cả tiễn ông thầy ra đến tận cổng, mặc dù không muốn ông ấy đi, nhưng ý lão đạo sĩ quyết nên bà ấy cũng không thể giữ chân ông ấy ở lại.

Đợi ông ấy đi khuất, bà cả mới quay lưng đi vào nhà.
—-
Đêm xuống….

Một cơn gió mạnh thổi vèo qua, kèm theo những tiếng lào xào sột soạt. Trong gió như văng vẳng tiếng nuốt nghẹn, khiến người nghe không khỏi liên tưởng đến cảnh yêu ma uống máu nhai xương, mà rùng mình ớn lạnh.

Chân lão đạo sĩ khựng lại, mắt đảo bốn bề, thầm nghĩ trong đầu” Là tiếng gì thế? Nghe quá đỗi rùng rợn!” Bất giác, lão đạo sĩ rùng mình ớn lạnh, răng môi gõ vào nhau cầm cập.

Lão đạo sĩ bước đi tiếp, ông thầm nghĩ phải đến được chỗ huyệt hôm bữa chôn xác cậu hai, đó cũng là huyệt dùng để dưỡng thi. Nhớ đến mốc thời gian đó cho tới ngày hôm nay, cũng là cả một quá trình dài đầy gian khổ.

Ngày đó, bà cả vì thương con lên đi theo lời người thân đến tìm lão đạo sĩ, với mong muốn giúp con trai bà cải mệnh sống lại. Ban đầu, lão đạo sĩ đã thẳng thừng từ chối, vì ông ta biết làm vậy rất nguy hiểm, nếu trong thời gian dưỡng thi không tốt, sai một tí, không những cậu hai không sống dậy mà còn bị tiêu tan hồn phách. Song do gia cảnh nhà ông thầy quá khó khăn, cộng thêm lời năn nỉ của bà cả, đến cuối cùng ông ấy cũng mềm lòng, bấm bụng đồng ý.

Đầu tiên, khi cậu hai chưa chết hẳn, lão đạo sĩ dùng màng mỏng bằng bạc thuần hình tam giác phong kín cung nê hoàn trên người cậu hai. Như vậy, bảy phách của người chết sẽ tiêu tán, nhưng vẫn giữ được ba hồn trong thi thể. Sau đó, chôn thi thể xuống đất trong tư thế đứng thẳng, đầu cách mặt đất khoảng một tấc rưỡi, đó chính là ranh giới giao thoa giữa âm và dương. Như vậy, xác chết có thể cùng lúc hấp thụ hai luồng địa khí âm dương. Xác chết kiểu này được gọi là dưỡng thi, tức xác chết được nuôi dưỡng. Dưỡng thi nếu thành công, thì có tất cả đặc điểm của xác dương và hồn âm, không biết đau đớn, không có cảm giác, sức mạnh vô địch. Nếu chẳng may dưỡng thi rơi vào tay gã thầy tà thuật độc ác nào đó, thì họ sẽ dùng bùa chú để điều khiển, nó sẽ trở thành một cỗ máy giế/t người, một công cụ mê hoặc.

Cũng có thể gọi là một xá/c sống.

Thế nhưng, kế hoạch nuôi dưỡng thi đã thất bại, bởi có bàn tay của bên thứ ba nhúng vào phá hoại. Vì không muốn ba phần hồn còn lại của cậu hai bị tiêu tan, lão đạo sĩ đã thay đổi cách khác, chính là cách hôm bữa Ngọc Điệp bắt gặp ở trong rừng, khi vừa trở thành Lưu Ly. Song người tính không bằng trời tính, kế hoạch vẫn bị kẻ khác phá đám, lần này không may mắn như lần trước, đã vô tình đánh thức đám yêu ma trong khu rừng, và trong số đó có một vong quỷ đã nhắm đến thân xác của cậu hai, muốn nhập vào sống trong cơ thể cậu ấy.

Chân lão đạo sĩ đột ngột khựng lại sau một tiếng rú ghê rợn dội đến. Bàn tay già nua nắm chặt vào thanh kiếm gỗ đào, hình như ông ta cảm nhận được nơi đây sẽ có nguy hiểm.

Một bóng hình xa lạ bước ra, trên tay mụ đàn bà ôm con mèo đen tuyền, bộ lông bóng mượt kèm đỏ mắt đỏ ngầu rực lửa.

Lão đạo sĩ hừ tiếng, nói:” Thì ra là bà? Giờ thì tôi biết tại sao bà muốn vịn vào cớ khám trinh tiết cho cô chủ Hoa Chanh để làm hại cô ấy rồi!”

Bà ta cười khẩy, nói với ông đạo sĩ:

“ Ông biết bây giờ cũng quá muộn rồi, muốn làm nên đại sự việc trước tiên phải dẹp bỏ mấy kẻ ngáng đường.”

Lão đạo sĩ giơ thanh kiếm, chĩa về phía trước mặt, nói:

“ Dựa vào mình sức bà ư? Muốn hạ tôi sao?”

Mụ đàn bà ngẩng mặt cười gian ác, một lúc lâu sau mụ ta trừng mắt nhìn lão đạo sĩ, nghiến răng nói:

“ Nếu không vì mải lo chuyện của quan tri phủ, thì ông nghĩ việc làm của mình dễ dàng đặt được như vậy à? Hừ..”

“ Thì ra người phá đám chính là bà? Tôi với bà không quen không biết, không thù không oán, sao phải ra sức ngăn cản công việc tôi đang làm? Điều đó trái ngược hoàn toàn trong giới đạo hạnh.”

Bà lại cười phá lên, nói với lão đạo sĩ:

“ Vì tiền…tất cả là vì tiền. Ông cũng làm việc này vì tiền, không phải vậy sao? “

“ Nói mau, ai sai bà làm vậy?”

Mụ ta trừng mắt, nói giọng quả quyết:

“ Muốn biết ai cũng được, nhưng hãy vượt qua ải tôi giăng ra trước cái đã.”

Lời bà ta vừa dứt, lão đạo sĩ cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, ông lùi lại mấy bước theo bản năng.

Bà ta thả con mèo đen trên tay xuống, rút một ống sáo to bằng chiếc đũa rồi đưa lên miệng thổi, mỗi tiếng sáo phát làm thái độ của con mèo thay đổi. Nó phóng đôi mắt đỏ rực lửa nhìn lão đạo sĩ chằm chằm, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống.

Trong lúc cấp bách, lão đạo sĩ vô cùng điềm tĩnh, nhớ đến nơi đây nằm cạnh mảnh đất dưỡng thi mình thuộc trong lòng bàn tay, vật trấn áp thứ yêu ma trước mặt không phải là thanh kiếm gỗ đào trên tay ông, mà chính là khúc cây trúc trong túi.

Ông thu thanh kiếm tra vào vỏ, móc hai đoạn thân trúc trong túi áo ra thổi hai hơi vào que diêm vừa vụt sáng, khiến nó càng cháy đượm, rồi miệng lầm rầm tụng niệm. Khói hương phả ra đến đâu sẽ che khuất tầm nhìn của linh miêu, dựa vào khoảng thời gian đó, lão đạo sĩ có thể nghĩ ra cách phá trận. Phía bên này, mụ ta không hề chịu đứng yên thấy linh miêu của mình thua trận, mụ ra sức thổi sáo nhanh hơn, to rõ hơn, khiến con linh miêu như phát điên, nhảy phóc lên tấn công lão đạo sĩ.

“ Á!” Một phút sơ suất lão đạo sĩ bị linh miêu cào trúng mặt, để lộ những rãnh cào sâu hoắm đang bắt đầu rỉ máu.

Lão đạo sĩ lùi lại thêm hai bước, rũ lá bùa vàng trong tay châm vào hai đầu ngọn cây trúc, lửa bùng lên, ngọn lửa bị cuốn theo hướng gió tạt thẳng về phía linh miêu, thân hình vạm vỡ của nó bỗng chốc biến thành mồi lửa đỏ rực cả góc trời, soi sáng ít nhiều cho không gian u tối.

Bà ta tức giận khi thấy con linh miêu mình tâm đắc nhất bị ngọn lửa bùa chú đốt cháy thành than, lòng căm phẫn dâng trào càng muốn giết chết lão đạo sĩ.

Lão sĩ cười nói:” Tưởng bà có tài cáng gì, thì ra chỉ dựa vào tiếng sáo điều khiển tà thuật. Cũng không ngờ trên mảnh đất Đại Việt này vẫn tồn tại những thứ tà thuật tàn ác khét tiếng.”

Bà ta cười nhếch môi, nói:” Nếu chỉ dựa vào sức tôi, tôi biết sẽ không hạ được ông. Vậy thì tội gì không giở chút mánh khoé? Hừ! Chỉ cần có lợi cho bản thân, tôi sẵn sàng trở thành ngụy quân tử.”

Lời bà ta vừa dứt, sắc mặt của lão đạo sĩ lúc này rất khó coi, có phần hơi kinh ngạc, mặc dù đã có dự cảm không lành từ trước.

Một cành trúc sắc nhọn đâm xuyên vào sau gáy lão đạo sĩ, rồi thò qua chiếc miệng đàn há hốc, nhấc bổng thi thể ông ấy lên, đưa qua đưa lại, chỉ còn đầu mũi chân kéo rê trên mặt đất, trông dật dờ như thể đang bay.

Vạn vật xung quanh bị nhuốm đỏ bằng một làn mưa máu phun xối xả.

Là gã đàn ông khổng lồ vừa ra tay, thân hình gã cao lớn gấp đôi lão đạo sĩ, hèn gì hai tay hắn nhấc bổng thân hình ông ấy lên cao, quơ quơ trước mặt mụ đàn bà như thể muốn dương oai.

Lão đạo sĩ đã chết.

Chết một cách lãng xẹt trong tay mụ đàn bà tàn ác đầy mưu mô thủ đoạn. Bà ta thận trọng lại gần xác chết muốn quan sát xem ngọn trúc to bằng miệng chén kia đã xuyên thủng qua gáy lão đạo sĩ bằng cách nào, và muốn kiểm tra xem ông ấy đã chết hẳn hay chưa.

Thấy đối phương đã tắt thở, mụ ta cười khềnh khệch mà rằng: “ Làm tốt lắm, tiền công tôi sẽ trả đủ. Mau xử lý xác ông ta đi, đừng để bọn quan phủ đánh hơi thấy.” Rồi bà ta xoay người lại đưa tay vỗ vỗ đốp đốp lên đôi gò má của lão đạo sĩ, hả hê nói:” Tôi đã nói rồi còn gì, nếu đạo pháp không ngang ngửa tay ấn, thì hạ đối phương bằng chút thủ thuật là con đường nhanh nhất đạt tới thành công. Hãy xuống địa ngục đi.”

Vì sợ hồn ma của lão đạo sĩ quay về quấy phá, trước khi đem xác ông ấy đi chôn, mụ ta dùng chiếc đinh vàng mình mua được từ một thương lái bên Ấn Độ mang về, đóng lên trán lão đạo sĩ, trấn hồn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.