Lấy Người Chồng Ma

Chương 22: Tri phủ xử án



Chương 22: Tri phủ xử án

Người đàn ông này tên Lâm, tên đầy đủ của cậu ấy là Ngô Văn Lâm. Lâm là con trai duy nhất của ông Ngô Văn Hoành, anh trai của ông phú hộ Ngô Văn Thịnh.

Lâm bước đến nhìn chú mình, nói:

“ Chú ba, cháu đã nghe mọi người nói hết từ nãy đến giờ, và thấy em dâu nói đúng. Nếu em dâu là hung thủ thì khoảng thời gian ra tay sát hại Hoa Chanh là quá nhanh. Thử hỏi, một cô gái chân yếu tay mềm, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn liệu có kịp ra tay sát hại một người hay không? Chưa nói đến giữa Hoa Chanh và em dâu trước đó không hề có hiềm khích gì với nhau.”

Lúc này, cậu ba cũng vừa tới nơi, theo sau cậu ba chính là nhỏ Na. Cậu ba Văn Bằng vừa đến nơi đã vội lên tiếng, nói tiếp lời:

“ Thưa cha mẹ, con đồng tình với cách nói của anh họ. Vì mốc thời gian xảy ra rất sát nhau, nên con tin hung thủ bức hết chị Hoa Chanh không phải là chị dâu.”

Ông phú hộ run rẩy chỉ vào mặt Lâm rồi lại chỉ sang mặt con trai mình, tức giận, quát:

“ Hai đứa bây được lắm, xảy ra chuyện động trời như vậy hai đứa còn đi bênh người ngoài. Tụi bây nhìn xem, em gái tụi bây, chị tụi bây… nó..nó..đã chết thảm.”

Lời ông phú hộ vừa dứt, cũng là lúc người làm trong nhà kéo được xác cô chủ Hoa Chanh lên bờ. Xá/c Hoa Chanh được đặt trên một manh chiếu, mái tóc dài xõa kín cả khuôn mặt. Bà cả vừa tỉnh, khi trông thấy xá/c con lại lịm người đi, khóc không thành tiếng.

“ Người đâu, mau đặt chiếc áo quan đẹp nhất đến đây cho ông. Cô chủ khi sống có người hầu kẻ hạ đếm không hết, chưa khi nào phải làm việc nặng nhọc. Khi chế/t, ông không muốn cô chủ phải chịu khổ, cứ chọn chiếc áo quan nào đắt đẹp nhất cho ông.”

Mặc dù ông phú hộ rất đau đớn trước sự ra đi của con gái, song bản thân ông là chủ của gia đình, nên càng không thể yếu đuối hay gục ngã vào lúc này. Ông gạt nước mắt, cúi xuống nắm chặt tay con gái siết chặt, bật khóc nói trong tiếng nấc:

“ Con à, cha mẹ xin lỗi con, tại cha mẹ tất cả, nếu năm xưa cha mẹ không nghe theo lời lão thầy bói dùng mạng của người khác đổi mạng thay thế cho anh hai con, thì có lẽ nghiệp nhà ta sẽ không phải gánh.”

Đang trong cơn tuyệt vọng đau khổ, bỗng một người làm trong nhà chạy xồng xộc vào thưa bẩm. Anh ta thở dốc, nói mãi mới thanh câu:

“ Bẩm ông, ngoài cổng có quan binh kéo đến ông ạ. Con ra hỏi thì được biết đó là quan tri phủ vừa đến vùng này nhận chức sáng hôm qua.”

Ông phú hộ ngước lên nhìn cậu gia nhân ngạc nhiên hỏi:” Bây nói gì? Ai đến? Ai đang ở ngoài kia?”

Cậu ta lắp bắp đáp:” Dạ..dạ…là quan binh kéo tới, nói muốn vào tra án vì trong nhà có người vừa đi báo quan ở đây xảy ra án mạng dưới hồ sen.”

Ông phú hộ trừng mắt, rít lên:

“ Đứa nào? Là đứa nào dám đi báo quan hử?”

Đám người làm sợ hãi, đúng lùi lại phía sau tụm năm tụm bảy, chẳng ai dám ho he một tiếng:

Lão quản gia bước lên, bẩm:

“ Dạ bẩm! Tôi sẽ cho người đi điều tra, nhưng quan binh đã kéo đến đây và đang đợi ông chủ ra tiếp đón, chúng ta không thể không đón thưa ông chủ!”

Ông phú hộ gật gù, gạt nỗi đau sang một bên rồi ra lệnh:

“ Mấy cậu khiêng cô chủ vào nhà, còn hai cô dìu bà chủ về phòng. Những người làm còn lại, đi chuẩn bị tang lễ cho ông.”

Người làm trong nhà đồng thanh đáp” Dạ, thưa ông chủ!” Ngay sau câu nói của ông phú hộ.

Lúc đi ngang qua chỗ Văn Lâm và Văn Bằng. Ông phú hộ khựng lại đánh nửa mặt nhìn hai người, nói:” Hai đứa theo cha, tí nữa ở trước mặt quan phủ biết gì thì nói, không biết thì im miệng lại, đừng có gây thêm hoạ cho nhà này.”

Hai người nhìn nhau, chẳng ai nói với nhau câu gì, lặng lẽ đi sau lưng ông phú hộ.
——
Đêm nay, tiết trời u ám đến dị thường. Gió thổi ào ào như giông bão, vậy mà mãi không mưa. Nằm trên giường bà cả khóc nghẹn đắng trong lòng, tay vỗ xuống chiếu tự trách móc mình:

“ Là tôi, chính tôi đã hại con bé!”

Vú Tư khóc theo tâm trạng của bà cả, nói:

“ Bà chủ, xin bà bớt đau lòng. Đằng nào thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, bà chủ cứ vậy cô chủ ra đi nào được thanh thản.”

Nghe vú Tư nói vậy, bà cả sực nhớ ra, bấu chặt cánh tay vú Tư, hỏi dồn dập:

“ Vú Tư, tôi hỏi điều này xin vú thật thà đáp.”

Vú Tư gật đầu:” Dạ! Có chuyện gì bà chủ cứ hỏi.”

Bà cả ngồi bật dậy, nhìn chăm chăm vào gương mặt già nua quá đỗi thân quen của vú Tư, nghiêm mặt hỏi:

“ Năm xưa, lúc Văn Thanh tròn mười hai tuổi, tôi nhờ thím đi tìm người hợp mệnh cho Văn Thanh về để hoán đổi vận mệnh, người thím tìm về là ai? Đứa bé cùng tuổi với Văn Thanh năm đó là ai? Thím chôn xác nó ở đâu? Thím còn nhớ chứ?”

Bà Tư khẽ giật mình. Trải qua mấy mươi năm bỗng dưng hôm nay bà chủ hỏi lại chuyện cũ năm xưa, khiến bà Tư rơi vào thế bí. Rất nhanh sau đó, bà lấy lại bình tĩnh, nhìn bà chủ cười xòa, trả lời:

“ Bà chủ à, về thân thế đứa bé đó xin bà chủ đừng bận tâm. Nó là đứa trẻ mồ côi của một cặp vợ chồng nghèo dưới quê ngoại nhà tôi.”

Nói đến đây, sắc mặt thím Tư hơi nhợt nhạt có chút gượng gạo cố rặn ra nụ cười. Song bà cả không mảy may những lời nói của thím Tư. Bà cả thở dài, tiếc nuối, nói:

“ Năm đó tôi hơi hồ đồ, vì nghe theo lời ông thầy kia mà làm hại đến cả tương tai một đứa trẻ. Nếu biết sớm cái giá phải trả quá đắt như ngày hôm nay, thì năm đó tôi đã không có những quyết định bồng bột. Nay muốn chấm dứt cơn ác mộng này chỉ còn cách tìm thấy phần mộ cậu bé đó mà thôi.”

Hai bàn tay bà Tư siết chặt vạt áo. Đường gân xanh nổi chằng chịt mu bàn tay run bần bật. Dường như bà Tư đang sợ hãi và che giấu một điều gì đó, dù cố quên đi song nó giống như định mệnh, chẳng thể xoá bỏ.

Bà Tư gượng cười, đáp:

“ Chuyện xảy ra cũng lâu quá rồi bà chủ à, tôi cũng không còn nhớ chính xác phần mộ của đứa bé đó. Chỉ nhớ mang máng khiêng xác nó vào rừng, chôn dưới một gốc cây cổ thụ rất lớn. Phần mộ được đắp sơ sài, nên tôi nghĩ trải qua nhiều năm tháng nó không còn nữa.”

Bà cả nghe xong thất vọng tràn trề. Vừa mới chứng kiến cái chết của cậu con trai lớn chưa bao lâu, hoàn hồn chưa xong, nay lại kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh. Bà chỉ có hai người con làm chỗ dựa tinh thần, nay cả hai không còn trên cõi đời, nhiều lúc bà không thiết tha được sống.
——
Cánh cửa mở, đập vào mắt mọi người là vị quan phủ vừa đến nhận chức, và đám binh lính mũ áo chỉnh tề, trên tay cầm mũi giáo nhọn hoắt. Ai cũng ngạc nhiên khi thấy quan phủ xử án ngay trong đêm.

Ông phú hộ chạy đến trước mặt quan, thưa bẩm:

“ Dạ bẩm quan, đêm khuya không biết quan đến, nên đón tiếp muộn mong quan thứ tội.”

Quan tri phủ gật gù, mặt nghiêm khắc nói:

“ Ta vừa mới đến đây nhận chức ngày hôm qua, đến đêm đã nghe có người đánh trống báo án. Thân làm mệnh quan triều đình, thấy nơi đây xảy ra án mạng không thể làm ngơ.”

Ông phú hộ gượng cười, đáp:

“ Vâng..vâng..mời quan vào nhà, xá/c của con gái tôi đang ở trong phòng.”

Quan tri phủ dẫn đầu vào trong, khi đi qua chỗ Văn Lâm bỗng dừng lại, liếc nhìn cậu ta, hỏi:

“ Văn Lâm, lâu rồi không gặp. Cha mẹ cháu dạo này vẫn khỏe chứ?”

Văn Lâm mỉm cười, gật đầu đáp:

“ Dạ con cảm ơn cậu, cha mẹ con đều khỏe cả. Đợi vài hôm nữa con cùng cha mẹ sang nhà thăm cậu.”

Ông phú hộ trừng mắt, nhắc nhở Văn Lâm:” Này Văn Lâm, tuy cháu và quan tri phủ có mối quan hệ thân thiết là cậu cháu, nhưng khi đại nhân đang tra án, cháu phải xưng hô cho đúng hoàn cảnh vai vế chứ?”

Văn Lâm tái mặt, biết mình sai bèn cúi đầu nhận lỗi, thưa:“ Dạ! Con xin lỗi chú ba.” Rồi cậu quay sang cúi đầu tạ tội với quan tri phủ, nói:” Dạ bẩm quan, cha mẹ thảo dân vẫn khỏe cả. Khi nãy thảo dân hơi lỡ lời, mong đại nhân thứ tội.”

Quan tri phủ ậm ừ, dù sao ông phú hộ cũng nói đúng nên quan tri phủ nghe xong phủi tay, nói:

“ Chúng ta vào trong thôi, đứa trẻ này rất lễ phép, ta không lỡ trách tội.”

Đi qua hai dãy nhà kiên cố, ở phía trước có những chậu hoa đang nở rộ, hương thơm ngào ngạt song không gian nơi đây lại như chết lặng, lạnh lẽo đến rợn người.

Trong khuôn viên, người làm đang tất bật chạy ngược xuôi lo đám tang cho cô chủ, thấy quan tri phủ đến họ tự động rẽ sang hai bên, cúi rạp người cung kính.

Lấy gian nhà chính làm công đường, quan tri phủ ngồi xuống rồi rõng rạc nói:

“ Khiêng xá/c nạn nhân vào đây, cả những người có liên quan cũng không được ai vắng mặt.”

Lời quan tri phủ vừa dứt, bốn người khiêng cáng vào, bên trên là xác cô chủ Hoa Chanh, được phủ kín bằng tấm vải trắng toát.

Theo sau chính là hai mẹ con bà ba, bọn họ khoá tay Lưu Ly dìu cô vào như dìu một phạm nhân. Lưu Ly vào đến nơi hất hai cánh tay của mẹ con họ ra, lẩm bẩm nói trong miệng:” Tôi đâu phải phạm nhân mà hai người áp tải như vậy?” Nhưng câu nói này chỉ đủ bản thân cô nghe.

Quan tri phủ nhìn xuống, rồi ra lệnh:

“ Ai là người phát hiện ra xác nạn nhân, bước lên phía trước cho quan hỏi chuyện.”

Hoa Quỳnh lập tức bước lên phía trước, theo sau là cô người hầu thân cận của Hoa Chanh.

“ Dạ bẩm quan, là thảo dân và cô ấy. Cô ấy chính là người hầu bên cạnh của chị Hoa Chanh.”

Quan tri phủ” Ừ” tiếng, đập thanh gỗ xuống bàn rồi hỏi tiếp:

“ Nói quan nghe thử, khi phát hiện ra án mạng cô đã trông thấy gì?”

Cô người hầu hoảng sợ, toàn thân run bần bật đến nỗi răng môi cắn cả vào nhau, chỉ đến khi cô ta liếc nhìn cô chủ Hoa Quỳnh, thấy cô ta trừng mắt với mình, giọng run run mới đáp:

“ Dạ bẩm quan. Thảo dân nhìn thấy chính mợ hai đẩy cô chủ xuống hồ sen. Sau đó vì quá hoảng sợ nên thảo dân vội chạy vào nhà báo cho ông bà chủ biết.”

Quan tri phủ sắc mặt lạnh tanh nhìn cô ta, hỏi:” Có đúng vậy không? Những gì cô khai sẽ được sai nha chép lại.”

Cô người hầu hoang mang sợ hãi, len lén nhìn sang chỗ chiếc cáng nơi cô chủ Hoa Chanh nằm, tim bỗng nhảy lên nhịp.

Hoa Quỳnh thấy cô ta mãi chẳng chịu mở miệng, vội đi đến huých chỏ tay vào mạng sườn, nhắc khéo:

“ Đại nhân đang hỏi cô kia! Cô còn không mau nói ra. Nếu nói sai, quan sẽ xử phạt cô thật nặng.”

Sau câu nói, Hoa Quỳnh nhéo vào tay cô người hầu một cái đau điếng người, khiến cô ta” Á “ lên tiếng, sau đó lật đật quỳ mọp xuống đất, thưa:

“ Dạ bẩm quan, những gì thảo dân nói đều là sự thật, tuyệt đối không dám vu oan cho người khác.”

Lưu Ly thấy cô ta đổ hết tội lỗi cho mình, cô nhanh chân bước đến quỳ xuống trước mặt quan, thưa:

“ Bẩm quan, cô ta vu oan cho thảo dân. Nếu nói thảo dân là hung thủ đẩy cô chủ Hoa Chanh xuống ao sen, vậy sao xác cô chủ lại nổi lên nhanh như vậy mà không phải là hai đến ba ngày sau xác mới nổi, khi các cơ quan nội tạng bên trong bụng trương phình.”

Quan tri phủ nghe Lưu Ly nói cũng có lý. Ông ấy nhìn cô rồi hỏi:

“ Có phải cô là người đã giúp Thái Sử đại nhân điều tra vụ án nguyên quan tri phủ bị sát hại hay không?”

Lưu Ly cúi đầu đáp:

“ Dạ thưa, chính là thảo dân!”

Quan tri phủ ừ tiếng, nói tiếp:

“ Ta đã được nghe Thái Sử đại nhân nhắc đến cô trước khi đến đây nhận chức. Lời cô vừa nói có lý lắm, song không thể vì cô đã có công trạng trước đó mà phán cô vô tội, như vậy không làm yên lòng dân. Để biết nguyên nhân gây ra cái chết cho nạn nhân, bổn quan sẽ nhờ pháp y kiểm tra.”

Nói đến đây, quan tri phủ quay sang vị pháp y, ra lệnh:

“ Vào việc đi, ta muốn xem nguyên nhân dẫn đến cái chết, là nguyên nhân gì?”

Vị pháp y cúi đầu, đáp:” Dạ!”

Ông ấy bước đến cạnh xác Hoa Chanh, đặt chiếc hộp gỗ xuống đất rồi mở tấm vải phủ trên xác. Sau khi khám nghiệm rất kỹ, vị pháp y quay lại vòng tay phía trước thưa bẩm:

“ Bẩm đại nhân, nạn nhân đuối nước mà chết. Trên cơ thể nạn nhân cũng không phát hiện ra điểm gì bất thường, vết bầm tím cũng không?”

Ông phú hộ sực nhớ ra gì đó, bèn đứng dậy thưa:

“ Dạ bẩm quan, Hoa Chanh nhà thảo dân xưa nay ngoài thêu thùa may vá đàn hát, viết chữ ra, thì bơi lội còn rất giỏi. Tuy xuất thân con gái thảo dân đã sướng từ bé, song do nhà thảo dân xung quanh đều là ao chuôm ruộng nước, nên ngay từ nhỏ thảo dân đã cho con gái tiếp xúc với nước, tập bơi. Nếu nói con gái thảo dân bị chế/t đuối, e là…”

Nói đến đây, quan tri phủ lên tiếng cắt ngang lời:”… hơi hoang đường, đúng vậy không?”

Ông phú hộ chắp tay, thưa:

“ Dạ, thảo dân không dám.”

“ Thôi được, ta sẽ cho pháp y kiểm tra xác nạn nhân thêm một lần nữa, nếu không phát hiện ra điều gì bất thường, ta sẽ xử theo cách của ta.”

Pháp y lại hì hục khám nghiệm một lần nữa, nhưng rất tiếc vẫn không thể tìm thấy dấu vết lạ gì trên cơ thể nạn nhân. Ông ấy quay lại, bẩm:

“ Thưa đại nhân, thảo dân đã khám nghiệm tử thi rất kỹ, và vẫn kết luận rằng nạn chân chết do bị đuối nước.”

Mồ hôi trên trán Lưu Ly bắt đầu chảy dài hai vầng thái dương, cô đang cố gắng sục sạo trong tâm trí, để chứng minh mình vô tội.

Ngay lúc này, một cơn gió từ bên ngoài thổi thốc vào, làm cánh tay của Hoa Chanh bị bật ra khỏi cáng. Cô người hầu thân cận trông thấy, hoảng sợ hét lớn:

“ Cô chủ vẫn còn sống… cô chủ còn sống!”

Tất cả đổ dồn ánh mắt nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, nhưng chẳng ai thấy gì. Xác Hoa Chanh vẫn nằm cứng đơ trên cáng, hai tay vẫn được đặt ngay ngắn trên bụng, mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.