Lấy Người Chồng Ma

Chương 23: Người chồng xuất hiện



Chương 23: Người chồng xuất hiện

Hoa Quỳnh thấy tình hình không ổn, bèn chạy đến đứng sau lưng cô hầu gái nhắc nhở:

– Cô hoa mắt đấy thôi, chị Hoa Chanh chế/t rồi!

Cô ta run rẩy khẽ đáp:

– Cô chủ Hoa Chanh chưa chế/t, khi nãy tôi thấy ngón tay cô ấy cử động.”

Hoa Quỳnh sợ cô người hầu nói lỡ miệng, nhéo vào eo cô ta một cái thay lời cảnh báo. Cô ta “ Á” tiếng, mặt tái mét không dám nói thêm gì, đứng lùi lại phía sau im như pho tượng.

Quan tri phủ, hỏi:

– Lưu Ly, nếu hôm nay cô không chứng minh được bản thân mình vô tội, ta bắt buộc phải giam cô vào ngục đợi hôm khác xét xử.

Lưu Ly nghe xong, cảm thấy bất an. Hai tay đan xen vào nhau đỏ ửng, chốc chốc lại hướng đôi mắt nhìn ra cửa, hình như cô đang hy vọng một phép màu xảy ra.

Xa xa…

Chiếc quan tài rung lên bần bật, một lúc sau nó thôi không rung lắc nữa. Vào khoảnh khắc chiếc quan tài vừa nằm im, thì bất ngờ Ngô Văn Thanh sống lại. Anh ta mở bừng mắt, đôi mắt vô hồn, chỉ cần dùng chút sức cả cơ thể anh ta đã dựng đứng. Nhanh như cắt, anh ta nhảy phóc ra ngoài, đảo mắt nhìn bốn phương tám hướng, rồi lại nhìn ngắm cơ thể mới của mình, tấm tắc khen:

– Cũng không tệ. Ngô Văn Thanh, may cho cậu có chút đẹp trai phong độ, nếu không ta thèm cái cơ thể gần thối rữa này của ngươi chắc.

Nói đoạn, Ngô Văn Thanh lại nhìn ngắm mình thêm một lần nữa, tuy đã được lão đạo sĩ chiêu hồn suốt ba ngày ba đêm, song Lý Văn Liêm vẫn cảm thấy có chút gượng gạo trong hình hài mới.

Bỗng…bên tai Văn Thanh truyền đến câu nói của một người xa lạ, khiến suy nghĩ vẩn vơ của cậu lập tức đông cứng:

– Đẹp trai lắm rồi, sống dậy rồi thì mau mau đi cứu vợ ngươi đi. Nên nhớ, thời gian hai người ở bên nhau chỉ còn 28 ngày, nếu không tra ra được vì sao cậu chế/t, khi đó ta sẽ dùng pháp thuật đòi lại phần hồn phách của tiểu thư Ngọc Điệp trở lại nhân gian!

Văn Thanh trừng mắt, nhìn ngó xung quanh, thế nhưng cậu chẳng trông thấy gì ngoài màn đêm u tối đang bủa vây. Văn Thanh hừ tiếng, nói:

– Ông dám đưa vợ tôi đi ư? Nếu vậy tôi sẽ theo ông tới hiện tại. Cho dù ông ở chân trời nào thì Lý Văn Liêm này cũng sẽ đuổi kịp!

Giọng cười của ông cụ vang lên trong không trung, chỉ nói thêm một câu rồi biến mất:

– Nói nhiều! Mau cứu vợ cậu đi.

Văn Thanh sực nhớ ra lời nhắc nhở của giọng nói ma quái khi nãy, không biết anh ta làm cách gì, mà chỉ thấy chớp mắt một cái đã lướt đến gian nhà chính, nơi quan tri phủ đang điều tra án, lấy khẩu cung.

Vừa đến cửa, đã nghe thấy giọng điệu đanh đá của đứa em cùng cha khác mẹ dội đến, khiến cậu quá đỗi tức giận:

– Dạ bẩm quan, chị ta làm gì có bằng chứng để chứng minh bản thân mình trong sạch ạ? Theo thảo dân, đại nhân cứ tống chị ta vào ngục, hỏi cung không được, ép cung kiểu gì cũng khai.

Văn Thanh từ bên ngoài bước vào, vừa đi vừa lớn tiếng khẳng định:

– Cô ấy ở bên tôi cả đêm. Mới chỉ ra ngoài chốc lát đã bị cho là tội phạm? Ý gì đây?

Mọi ánh mắt nhìn ra cửa, mọi người thấy Văn Thanh đến ai nấy đều há hốc miệng sửng sốt.

Rất nhanh, quan tri phủ lấy lại phong độ, cũng không vì một chàng trai chết đi sống lại mà làm ảnh hưởng đến buổi xét xử, điều tra án mạng. Đại nhân đập tay bàn bốp cái, chỉ tay xuống, tức giận quát:

– Cô dám dạy khôn bổn quan ư? Vụ án này còn rất nhiều điểm nghi vấn, bản thân ta ắt biết phải làm gì!

Hoa Quỳnh mặt tái mét khi bị quan mắng trước công đường. Bà ba vội vàng sấn đến kéo tay con gái quỳ mọp xuống đất, van xin.

– Dạ bẩm quan, mong quan tha tội. Con gái thảo dân còn trẻ người non dạ, nghĩ gì nói đấy, lời khi nói ra chưa suy nghĩ thấu đáo, song cũng vì nó quá thương người chị xấu số của mình nên mới có hành động dại dột. Mong đại nhân giơ cao đánh khẽ.

Lúc này, một luồng khí lạnh từ cửa thổi đến, đem theo cả chút mùi tử khí. Văn Thanh đạo mạo đi đến, hành lễ với quan tri phủ xong thưa chuyện:

– Bẩm đại nhân, nếu nạn nhân bị người khác đẩy xuống chết đuối thì cần xem xét nơi bị trượt chân cũng như nơi nạn nhân bị đẩy xuống, và đo đạc mức nước ở nơi người chết ngã xuống. Ao sen, hồ sen nhà thảo dân chắc cũng không sâu quá ngực, bản than Hoa Chanh em gái thảo dân lại là người biết bơi, vậy sao có thể chế/t đuối dễ dàng như vậy?

Bà ba lên tiếng nói chen ngang:” Vẫn có trường hợp biết bơi chế/t đuối đấy thôi, ví dụ bị chuột rút chân dưới nước chẳng hạn.”

Quan tri phủ đập bàn, quát:

– Có gì phải thưa chuyện cho đoàng hoàng, ở trước mặt ta mà dám nói chen ngang, mi biết tội gì chưa?

Bà ba quỳ mọp xuống, chắp tay bẩm:

– Thảo dân biết tội rồi, mong đại nhân tha tội.

Quan tri phủ xua tay, nói:

– Nhà ngươi tránh sang một bên, nếu còn làm loạn công đường, xử đánh 30 gậy.

Nói đoạn, quan tri phủ chau mày nhìn Văn Thanh, hỏi:

– Nhà ngươi là ai? Mà dám xông vào công đường?

Văn Thanh cúi đầu đáp:

– Dạ bẩm quan, thảo dân tên Ngô Văn Thanh, là con trai lớn trong nhà, cũng là anh ruột của nạn nhân Hoa Chanh và là chồng của Trần Lưu Ly.

– Ồ! Lời cậu nói không phải không có lý. Nhưng pháp y đã khám nghiệm hai lần, và đều có kết luận trên người nạn nhân không có vết trầy xước hay xuất hiện những điểm bất thường.

Văn Thanh im lặng trong giây lát, đôi tai nhạy bén của cậu giật lên mấy nhịp, đó là lúc cậu đang tập trung vào từng câu từng chữ mà giọng nói ma mị kia truyền đến. Một lúc sau, mắt cậu chớp chớp, rồi ngước lên nhìn quan tri phủ, thưa:

– Bẩm đại nhân, không chỉ khám nghiệm qua loa trên cơ thể nạn nhân, mà phải khám nghiệm cẩn thận phần sau đầu, đỉnh đầu nằm sâu sau các lớp tóc, chỉ sợ có đinh được nung nóng ghim vào sâu trong xương. Loại đinh này khi đóng vào đầu không gây chảy máu lại không thể nhìn thấy vết thương. Quan trọng hơn nữa là khám nghiệm mắt, miệng, lưỡi, mũi, cơ quan sinh dục, hậu môn để đề phòng có dị vật bên trong. Sau đó mới dùng nước ấm để lau rửa thi thể, dùng giấy thấm rượu hoặc dấm đặt trên mặt mũi, ngực, vú, bụng, hai bên sườn, tiếp đó dùng y phục trùm lên rồi tưới thêm một lượt dấm nữa, dùng chiếu đắp lên trong thời gian một canh giờ. Sau một canh giờ mới tiến hành khám nghiệm lại.

Nói đến đây, Văn Thanh quay sang nhìn vị pháp y bên cạnh quan tri phủ, khoé môi hiện ra một nụ cười ma mị, nói với ông ta:” Vị pháp y này xin hỏi hành nghề lâu chưa? Mà ngay đến cả những kiến thức cơ bản về nghề khám nghiệm tử thi cũng không nắm rõ.”

Ông ta bị những lời nói của Văn Thanh làm cho tái mặt, lắp bắp trả lời:” Tôi..tôi… theo đại nhân đã nhiều năm.”

Văn Thanh cười khẩy, cậu lại nhìn xuống thùng đồ nghề của ông ta, mà rằng:” Theo đại nhân đã lâu năm, mười năm hay hai mươi năm, hoặc giả làm trong nghề vài năm đi chăng nữa, thì cũng phải nắm được rằng không được để ngỗ tác chỉ dùng rượu dấm lau rửa qua vì như vậy không thể làm các vết thương hiện lên.”

Miệng ông ta cứng đơ, những lời Văn Thanh nói chẳng khác gì đang phơi bày góc khuất nghề ông ta đang làm.

Đúng lúc này, đại nhân đập bàn rồi lên tiếng:” Pháp y, những lời Văn Thanh nói đúng vậy không? Tại sao hành nghề bao nhiêu lâu mà đến cả kiến thức cơ bản ông nắm cũng không được hả? Người đâu, đuổi hắn ra ngoài cho ta, từ nay hắn không còn là người khám nghiệm của quan tri phủ ta nữa.”

Ông ta quỳ mọp xuống, lắp bắp xin tha.

– Bẩm đại nhân, thảo dân theo người bao nhiêu năm nay, hôm nay chỉ vì chút sơ sẩy mà đánh mất đi công việc liệu có đáng? Xin đại nhân đừng đuổi thảo dân đi.

Văn Thanh bước đến, đỡ ông ta dậy, nhếch mép cười khẩy rồi bảo:

– Chỉ do sơ suất nhất thời có thể tha tội, chỉ sợ có kẻ đứng sau thao túng, cố ý làm sai.

Nói đoạn, Văn Thanh nhấc mặt ra khỏi người ông ra, nói với quan tri phủ:

– Bẩm đại nhân, thảo dân nghi có kẻ đứng sau lưng ông ta sai khiến, mong đại nhân bắt nhốt người này vào ngục, hỏi cho ra nhẽ thay vì đuổi ông ta đi. Như vậy khác nào thả hổ về rừng.

Đại nhân tức giận, đập tay xuống bàn, trừng mắt quát” Cậu!” Chỉ được một tiếng song ông ấy khựng lại, dường như lời của Văn Thanh từng câu từng chữ nói ra đều có lý, nên trong lòng dù không mấy thoải mái nhưng vẫn cố nuốt cục tức vào trong.

Quan tri phủ ra lệnh: “ Bắt nhốt ông ta lại, làm việc không đến nơi đến trốn thì không thể xử phạt nhẹ tay, như vậy mới đủ răn đe cho kẻ khác.”

Ông ta quỳ xuống xin:” Đại nhân, xin tha tội. Hãy cho thảo dân thêm một cơ hội nữa chuộc sai.”

Lúc hai binh lính đến kéo ông ta đi, thì bất ngờ Văn Thanh lại lên tiếng, nói đỡ:

– Bẩm quan, tử thi đã ngâm nước để quá lâu không được, lục phủ ngũ tạng bên trong trong rất nhanh bị phân huỷ. Nước xa không cứu được lửa gần, mà tìm một vị pháp y khác đến đây thay thế không thể ngày một ngày hai tìm thấy. Thay vì giáng tội ông ta, xin đại nhân hãy để ông ấy làm nốt phần việc còn đang dở dang.

Quan tri phủ hết nhìn vị pháp sư, lại nhìn Văn Thanh, hừ tiếng, trả lời:

– Khi nãy, người muốn tống giam ông ta là cậu, bây giờ người muốn thả ông ta ra cũng là cậu. Văn Thanh! Nể cha mẹ ngươi có công với xã tắc nên ta không trách phạt người, nhưng đừng vì thế mà lấn át qua mặt ta.

Văn Thanh mỉm cười, đáp:

– Bẩm quan, thảo dân nào dám. Đợi ông ấy khám nghiệm tử thi lần thứ ba xong, sẽ khiến đại nhân kinh ngạc.

Quan tri phủ bị Văn Thanh xoay đến chóng mặt, thật tình ông ấy cũng không thể ngờ một kẻ chết đi và vừa từ cõi chết trở về như Văn Thanh, lại am hiểu về nghề khám nghiệm tử thi một cách thuần thục hơn cả người trong nghề như vậy.

Ông phú hộ quan tri phủ trách tội con trai mình, liền đứng ra nói đỡ. Xong ông ấy quay lại kéo Văn Thanh sang một bên, khuyên nhủ:

– Văn Thanh, con vừa khoẻ lại mau về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức đi, đừng ở đây làm náo loạn công đường ảnh hưởng đến việc công.

Văn Thanh gạt tay cha mình ra, nói giọng quả quyết:

– Đại nhân, xin hạ lệnh khám nghiệm tử thi lần 3. Hoa Chanh là em gái thảo dân,còn Lưu Ly lại là vợ của thảo dân, vì không muốn con bé chết oan và phải chứng kiến vợ mình người không liên phải vướng vòng lao lý.

Quan tri phủ nghe xong ậm ừ, ra lệnh:

– Thôi được, bổn quan sẽ nghe lời ngươi thêm một lần nữa. Nếu lần này khám nghiệm không cho ra kết quả như mong đợi, thì cậu đừng trách ta không niệm tình chỗ quen biết.

Vị pháp y được thả ra, lần này ông ta làm việc rất cẩn thận, vừa đặt chiếc hộp đồ nghề xuống bên cạnh thi thể, đã bị bàn tay lạnh cóng của Văn Thanh nắm chặt.

Ông ta lắp bắp, hỏi:” Sao tay cậu..tay cậu..nó..nó..lại lạnh như đá vậy?”

Văn Thanh mỉm cười, ghé sát mặt vào tai ông ta, lời nói phả ra hơi lạnh vô cùng, báo hại ông ta rùng mình ớn lạnh

Cậu nói nhỏ:” Thế ông nghĩ…một người cõi âm sống lại liệu còn có hơi ấm?”

Ông ta toát mồ hôi hột, nhìn Văn Thanh gật gật đầu, lí nhí đáp:” Tôi…tôi..hiểu cả rồi!”

“ Hừ! Nếu hiểu rồi thì đừng làm ăn sống nhăn nghe chưa? Trên có đại nhân, dưới âm phủ của ta, nếu ông dám làm việc không đến nơi, cố ý sai lệch kết quả, ta sẽ bóp nát ông thành trăm mảnh.”

Ông ta run rẩy gật đầu lia lịa. Tay chân luống cuống nhưng vẫn cố giữ thăng bằng trong tâm trí.

Lưu Ly bước đến, hỏi Văn Thanh:

– Cậu chủ, ai bày cho cậu nói vậy? Những lời cậu vừa nói chẳng khác gì lời ông cụ từng cùng tôi tra án.

Văn Thanh cười, ngó sát khuôn mặt đẹp tựa nam thần của mình sát khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ mộc mạc của Lưu Ly, cười nham nhở, ánh mắt dõi theo từng đường cong trên cơ thể của cô, rồi dừng lại trước ngực, nói:

– Em muốn biết vậy sao? Vậy phải xem em hầu hạ tôi có chu đáo không? Em hầu hạ tốt, biết đâu tôi lại nói cho em nghe!

– Hừ! Anh đúng là kẻ háo sắc mà.

Văn Thanh kéo sát cơ thể nhỏ thó gầy còm của Lưu Ly áp sát người mình, thì thầm vào tai:” Em xem, nam nhân trong thiên hạ có mấy kẻ không háo sắc? Những kẻ dửng dưng trước phái đẹp, đều là những gã đàn ông không biết thưởng thức cái đẹp.”

– Anh!!!

-Thôi nào! Chúng ta còn chưa động phòng kia mà! He he he…..

Nhìn nét mặt khoái chí cộng thêm nụ cười nham nhở, trông Văn Thanh chẳng khác gì mấy kẻ háo sắc, khiến Lưu Ly khó chịu vô cùng.

Hoa Quỳnh đứng đằng kia trông thấy vậy, toan chạy đến giật phăng hai người ra thì bà ba kịp thời chộp lấy cánh tay con gái níu lại, nói:

– Đừng con à, mặc kệ bọn họ đi. Để xem bọn chúng đắc ý hạnh phúc được bao lâu.

– Nhưng mẹ à, trông họ con thấy chướng mắt làm sao.

Lời cô ta vừa dứt. Văn Thanh phóng đôi mắt sắc lạnh nhìn cô ta chằm chằm. Họ không biết rằng những lời họ vừa nói, Văn Thanh đều nghe thấy tất cả. Song cậu chọn cách im lặng, bởi việc quan trọng trước mắt là tìm cho ra hung thủ, rửa sạch nỗi oan cho vợ cậu, mà còn phải lôi hung thủ ra trước ánh sáng, như vậy Hoa Chanh mới ra đi thanh thản. Nghĩ đến đây Văn Thanh thôi không nhìn cô ta nữa, ánh mắt đảo qua chỗ khác.

Vị pháp y sau hơn một canh giờ mày mò khám nghiệm, cuối cùng ông ta cũng khám xong. Lần này ông ta tự tin bước đến trước mặt quan tri phủ, thưa:

“ Dạ bẩm đại nhân, qua lần ba khám nghiệm tử thi, thì thảo dân vẫn kết luận nạn nhân chết là do bị đuối nước.”

Quan tri phủ ngạc nhiên, nói: Ồ! Thật vậy ư?

Ông ta gật đầu:” Dạ, thưa đại nhân. Thảo dân xin mang tính mạng mình ra để đảm bảo, rằng kết luận này chính xác vô cùng.”

Văn Thanh cười khẩy, quắc mắt nhìn ông ta hỏi:” Ông chắc chắn chứ? Nếu như tôi phát hiện ra điểm bất thường trên thi thể nạn nhân thì liệu rằng ông có dám từ bỏ đi mạng sống của mình hay không? Như lời ông vừa nói ra.”

Nghe Văn Thanh nói, vị pháp y tái xanh mặt, mồ hôi trên trán túa ra nút đầu, xương sống sau lưng bỗng chốc lạnh buốt, tựa như có mũi da.o chẻ dọc sống lưng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.