Lấy Người Chồng Ma

Chương 24: Hung Khí Trong Người Nạn Nhân



Chương 24: Hung Khí Trong Người Nạn Nhân

Ông ta đưa tay áo lên lau mồ hôi, cúi gằm mặt xuống đất, ấp úng nói:

– Chuyện này…tôi..tôi…

– Ông không dám sao? Chẳng phải vừa mới lúc nãy ông vẫn quả quyết trước mặt đại nhân còn gì?

Biết lời nói ra như bát nước đổ đi, không thể rút lại lời nói nhất vào những lúc tình thế căng thẳng như bây giờ. Nghĩ trong giây lát, ông ta bước ra trước mặt quan tri phủ, giọng chắc như đinh đóng cột, thưa:

– Dạ bẩm quan, thảo dân vẫn giữ lại lời khai của mình khi nãy, quyết không sửa đổi hai lời.

Quan tri phủ ậm ừ gật gù, nói:

– Văn Thanh, cậu có manh mối gì chẳng? Nếu không bổn quan xin kết án.

Văn Thanh đứng ra, bẩm:

– Bẩm đại nhân, em gái thảo nhân bị người ta hại chế/t rồi mới ném xác xuống ao nhằm tạo hiện trường chết đuối.

Lời Văn Thanh vừa dứt, cô người hầu giật mình len lén nhìn sang chỗ Hoa Chanh, không biết do làm điều xấu nên có tật giật mình, hay do bản thân cô ta có đôi mắt âm dương, nên ánh mắt vừa chạm xác của cô chủ Hoa Chanh, lập tức trông thấy Hoa Chanh mở mắt trừng trừng, đôi khoé mi tuôn ra hai hàng lệ máu, đỏ chon chót.

Cô run rẩy sợ hãi, lí nhí trong miệng:” Cô chủ chưa chế/t, cô chủ chưa chế/t. Không phải tôi, không phải tôi, tôi không hại cô ấy.”

Bỗng một bàn tay trắng muốt mềm mại bấu chặt tay cô ta, khiến cô ta giật nảy mình, thoát ra khỏi mớ suy nghĩ sợ hãi.

– Nếu cô còn dám nói bậy, thì người nhà của cô ở dưới quê cũng đừng hòng sống yên thân.

Lời nói này chỉ đủ Hoa Quỳnh và cô ta nghe, đây xem như lời Hoa Quỳnh cảnh cáo cô ta, muốn sống phải biết giữ mồm miệng. Nói xong, Hoa Quỳnh kéo cô ta đứng sát bên cạnh mình, chỉ sợ tâm lý cô ta không vững, tưởng tượng ra Hoa Chanh sống lại mà khai ra tất cả.

Lúc cô người hầu nhìn sang xá.c cô chủ, lại chẳng thấy gì.

Văn Thanh bước đến, lần này đích thân cậu muốn tìm bằng chứng chứng minh Hoa Chanh bị sát hại trước khi cơ thể bị đẩy xuống nước. Cậu biết, chỉ dựa vào bản thân mình thì không thể tìm thấy chứng cứ, nên cậu rất hy vọng được sự trợ giúp từ giọng nói ma mị kia. Quả nhiên ông trời không phụ lòng cậu, giọng nói ma quái kia lại văng vẳng bên tai. Nghe xong, cậu nhấc mặt ra khỏi thi thể của Hoa Chanh, nhìn đại nhân bẩm:

– Bẩm quan, Hoa Chanh nhà thảo dân đúng là bị người ta sát hại trước khi ngã xuống ao sen. Người chế/t đuối đáng nhẽ phải có những biểu hiện như hai tay hai chân hướng về phía trước, miệng ngậm, mắt nhắm hờ vô thức, hai tay nắm chặt còn hai chân bị nhăn nheo trắng bệch, có những vết máu hơi nhạt, cộng với vết thương bị xây xát. Bởi vì, khi té xuống nước hoặc bị người khác đẩy rơi xuống nước nạn nhân tự động giãy giụa, huyết mạch trên cơ thể giãn ra, tự động hai tay sẽ nắm chặt lại, trên móng tay hoặc trong lòng bàn tay dính đất cát, miệng mũi có nước chảy ra, bụng bị trướng nước phình to. Những đặc điểm của người đuối nước chết, thì Hoa Chanh nhà thảo dân lại không có. Điều đó chứng tỏ em gái thảo dân bị người khác hãm hại chết rồi phi tang xác bằng cách đẩy xuống hồ sen, nhằm tạo hiện trường giả rồi dụ vợ thảo dân đến nhằm đổ tội lên người cô ấy.

Những suy đoán này của Văn Thanh khiến vị pháp y kia mặt tái nhợt. Ông ta không ngờ một thanh niên tuổi đời còn khá trẻ như Văn Thanh lại có những phân tích khá chuẩn xác trong nghề khám nghiệm tử thi. Lúc này, mồ hôi trên người ông ta túa ra ướt sũng, nếu để Văn Thanh tìm ra trong người nạn nhân có hung khí, thì cái đầu của ông ta khó mà giữ.

– Pháp y, lời cậu ta nói có đúng không?

Ông ta run sợ, bước lên cúi đầu, đáp:

– Dạ bẩm đại nhân, đúng…đúng.. ạ!

Quan tri phủ đập bàn, trách móc:

– To gan, vậy sao khi nãy mi lại dám khẳng định trước mặt quan rằng nạn nhân đuối nước mà chết? Mi biết mình đáng tội gì hay chưa?

Ông ta quỳ mọp xuống, dập đầu khóc lóc xin tha:

– Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng. Có kẻ uy hiếp giết cả nhà thảo dân, nếu thảo dân không làm theo ý của bọn họ, e rằng người nhà thảo dân gần chục mạng người sẽ bị mất mạng.

Quan tri phủ trừng mắt, quát:

– Hồ đồ, vương pháp sờ sờ ngay trước mắt mà dám qua mặt bổn quan hả?

– Dạ..dạ.. thảo dân không dám, mong đại nhân minh xét.

Văn Thanh lên tiếng:

– Đại nhân, thảo dân nghĩ hung khí vẫn còn nằm bên trong người nạn nhân, xin hạ nhân cho khám xét bộ phận sinh dục của nạn nhân. Bởi vì phần đầu và trên cơ thể nạn nhân đã được thảo dân và vị pháp y kia khám rất kỹ, vẫn không tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hoa Chanh. Chỉ còn một chỗ chưa được kiểm tra, đó là…

Văn Thanh nói đến đây, cha cậu ông phú hộ không thể ngồi yên, lập tức đứng dậy nói với cậu:

– Văn Thanh, con điên rồi sao? Em con nó chế/t con còn chưa đủ đau lòng hay sao lại đòi kiểm tra chỗ nhạy cảm trên cơ thể con bé. Cha…cha..không đồng ý.

Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa vọng vào, ngay sau lời ông phú hộ vừa dứt:

– Tôi đồng ý, chỉ cần tìm ra nguyên nhân và truy ra được hung thủ giết hại con gái mình, cho dù có phải xẻ dọc cơ thể con bé ra tôi vẫn chấp nhận.

Ông phú hộ chẹp lưỡi, kéo vợ mình sang một bên, nhỏ giọng nói:

– Mình à, tôi biết mình quá đau khổ trước sự ra đi đột ngột của con gái, nhưng mà có cần phải khám nghiệm đến mức vậy không?

Bà cả khuôn mặt đẫm nước mắt, nhìn chồng mình buồn bã thanh minh:

– Ông tưởng người làm mẹ như tôi sung sướng lắm khi đưa ra quyết định vậy sao? Con bé nó là một phần máu thịt trên cơ thể tôi, nó đau tôi còn đau gấp ngàn lần ấy chứ.

Nói đoạn, bà cả bước đến trước mặt quan tri phủ, thưa:

– Bẩm đại nhân, xin đại nhân hạ lệnh cho khám nghiệm pháp y lần 4. Làm vậy thảo dân rất đau lòng, nhưng nếu kiểm tra mà tìm ra nguyên nhân và hung thủ, thì tại sao không thử?

Quan tri phu gật gù, ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:

– Thôi được, chiếu theo tâm nguyện của người nhà nạn nhân, ta sẽ đồng ý cho khám nghiệm tử thi lần cuối. Nếu lần này không truy ra được manh mối, bổn quan sẽ đi đến phán xét cuối cùng.

Nói xong, quan ra lệnh:

– Người đâu, căng bạt quây kín lại cho bổn quan, những kẻ không liên quan ra hết bên ngoài.

Lần này, để giữ sự trong sạch cho em gái mình, Văn Thanh đề xuất người khám nghiệm chính là Lưu Ly. Ngoài Lưu Ly, còn có vị pháp y và sai nha thân cận của quan tri phủ, nhưng bọn họ không được nhìn trực tiếp, chỉ có thể đứng phía trước quan sát.

Lưu Ly giật mình khi Văn Thanh nhắc đến tên cô, đôi vai gầy đang run rẩy. Cậu ta bước đến, đặt bàn tay lạnh ngắt vỗ lên vai Lưu Ly, trấn an cô:

– Em sợ gì nào? Có tôi ở đây em cứ tự tin mà làm!

– Nhưng..nhưng…tôi không biết khám bằng cách gì? Đáng nhẽ anh đừng tiến cử tôi chứ?

– Hừ! Hoạ là do em gây ra, nếu ban đầu em chịu nghe theo lời dặn của lão đạo sĩ, thì bây giờ em đâu bị đẩy vào tình cảnh trớ trêu này?

Vừa nói, Văn Thanh vừa làm động tác duỗi thẳng bàn tay cứa ngang qua cổ, ý nói bị” chém đầu”. Lưu Ly không còn cách nào khác, cô gạt nỗi sợ sang một bên, hít một hơi thật sâu, từ từ thở hắt ra rồi bảo:

– Cô chủ Hoa Chanh, tôi xin lỗi khi xâm phạm vào cơ thể cô, chỉ mong hung thủ thật sự sớm sa vào lưới pháp luật.

Vị pháp y đưa cho Hoa Chanh đôi bao tay được làm thủ công, khác hẳn với những đôi bao tay mà Lưu Ly từng tiếp xúc khi trang điểm cho người chết. Cô thấy nó không an toàn, xua tay nói:

– Ở phòng ngủ của tôi có hộp dụng cụ trang điểm, bên trong còn một bít bao tay, tôi muốn lấy nó dùng.

Ban đầu, ai cũng phản đối vì cho rằng cách làm của cô muốn cố ý kéo dài thêm thời gian, nhưng đến cuối cùng quan tri phủ vẫn phải miễn cưỡng gật đầu đồng ý bởi ý chí cương quyết của Lưu Ly. Một lúc sau, hộp dụng cụ quen thuộc của cô được nhỏ May đưa đến, đặt xuống bàn. Lưu Ly mở lấy đôi bao tay hoàn hảo ra đeo.

Vị pháp y kinh ngạc hỏi:” Ở đâu cô có loại bao tay đẹp đẽ này?”

Lưu Ly mỉm cười, nhún vai đáp:” Tôi đem đến từ thế giới bên kia.”

Ông ta ngạc nhiên há hốc mồm.

Văn Thanh nói:

– Đầu tiên em đặt tay vào âm hộ của nạn nhân, sờ bóp nhẹ nhàng xem có phát hiện ra dị vật nằm bên trong không?”

Lưu Ly gật đầu, sờ nắn rất kỹ quanh bộ phận cần khám mà vẫn không phát hiện ra dị vật, bây giờ lòng cô nóng như có lửa đốt. Tiếng bàn tán ầm ĩ bắt đầu vang lên, mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một lớn, khiến tâm trạng cô căng cứng.

Văn Thanh bình tĩnh, nói:

– Tiếp đến dùng hai ngón tay ấn sâu chút vào cửa mình, kiểm tra chút bên trong có dị vật không?

Ông phú hộ nghe thấy thế, toan đứng phắt dậy bảo mọi người dừng tay,nhưng đã bị bà cả kéo lại, ngồi xuống.

Trong lúc mọi người đang hoang mang, tán ra tán vào, thì ngón tay của Lưu Ly khựng lại, hai mắt mở to tròn, miệng há hốc. Phải mất một lúc để thăng bằng cảm xúc, Lưu Ly bấy giờ mới ngước đầu lên, hô lớn:

– Thấy rồi! Tôi thấy rồi.

– Cô thấy gì? Lấy ra đây bổn quan xem.

– Dạ bẩm, là dị vật nằm sâu bên trong tử cung.

– Mau, còn không mau lôi nó ra đây.

– Thảo dân đang cố lôi nó ra đây, nhưng nó bám chắc quá.

Văn Thanh bước sát đến, cậu đặt bàn tay lên bụng Hoa Chanh, ấn nhẹ xuống một cái, tức thì Lưu Ly móc ra được dị vật nằm sâu bên trong. Là một chiếc đinh mười khá dài và to, khi lôi chiếc đinh ra máu trong âm hộ của nạn nhân còn bám dính trên đó.

Lưu Ly run rẩy đặt nó vào chiếc khay trên tay vị sai nha, vệ sinh lại cơ thể cho Hoa Chanh rồi mới bước ra ngoài.

Chiếc khăn trắng phủ kín thi thể của cô gái xấu số, bà cả trông thấy cảnh tượng này lòng đau nhói, bật khóc thành tiếng.

Văn Thanh liếc sang chỗ vị pháp y, cười nhếch môi. Cậu nhìn quan tri phủ, thưa:

– Đại nhân, đây mới chính là hung khí gây ra cái chế/t cho em gái thảo dân. Như thảo dân từng nói trước đấy, loại đinh này khi hơ lên ngọn lửa và dùng làm hung khí đóng vào đầu hoặc ghim vào da thịt trên cơ thể sẽ không gây chảy máu. Nay sự thật rõ ràng, mong đại nhân trả lại sự trong sạch cho vợ thảo dân.

Quan tri phủ đập bàn, trừng mắt nhìn vị pháp y theo mình nhiều năm, quát:

– Mi còn lời nào để chối cãi nữa không? Hừ! Bổn quan đã cho ngươi nhiều có hội chuộc tội, nhưng năm lần bảy lượt người không làm tròn trách nhiệm. Người đâu, giải hắn giam vào nhà lao, chờ ngày định tội.

– Đại nhân, xin tha mạng, xin đại nhân tha mạng. Thực sự thảo dân bị bọn họ ép nên mới xảy ra cơ sự này!

“ Bộp!” Mi còn ăn nói xảo miệng ư?

Lời quan tri phủ vừa dứt, một cây kim được ai đó phóng ra trong đám đông, xuyên thấu từ sau cổ chọc sang yết hầu vị pháp y, cơ thể ông ta trở nên cứng đơ, hai mắt trợn ngược, miệng há hốc, đưa tay lên cổ, cuống họng phát ra tiếng” Ợ…ợ…” rồi cả cơ thể đổ gục xuống đất, chế/t ngay tức khắc.

Một binh lính hô lớn:

– Hung thủ đang lẩn trốn trong đám đông, mau bảo vệ đại nhân.

Đám quân lính lập tức tản ra, tạo thành một vòng vây kiên cố, chĩa những mũi giáo về phía trước. Văn Thanh quắc mắt nhìn về phía đám đông, gằn giọng nói:

– Khốn kiếp, ban ngày ban mặt dám ở đây ra tay giế/t người?

Quan tri phủ tức giận, quát:

– Là kẻ nào, mau ra đây đừng để ta khám xét từng người.

Thế nhưng không một ai dám bước ra khỏi đám đông, hành động giết người bằng cây kim kia chứng tỏ hắn cố ý giết người bịt đầu mối.

Quan tri phủ biết hung thủ sẽ không tự đứng ra nhận tội. Ông liền ra lệnh:

– Khám xét từng người cho ta, không được sót một ai, nghe chưa?

Người hầu gái toàn thân run cầm cập, hai chân muốn đứng không vững. Cô ta nắm chặt túi áo, lặng lẽ đứng lùi ra phía sau tách mình ra khỏi đám đông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.