Lấy Người Chồng Ma

Chương 3: Nam nhân trong mộng



Chương 3: Nam nhân trong mộng

Ngồi trên xe, suy nghĩ mông lung một hồi, Ngọc Điệp thở dài rồi hỏi Cẩm Tú:

“ Cậu có tin trên đời này có ma không?”

Cẩm Tú không cần suy nghĩ, nhanh miệng trả lời:” Mình tin! Nếu không tin mình đã không đưa cậu đến gặp bà thầy, càng không muốn ngồi nghe câu chuyện về những giấc mộng của cậu.”

Ngọc Điệp gật đầu, im lặng trong giây lát rồi nói tiếp:” Cẩm Tú, theo cậu mình có nên nói ra việc mình bỏ học cho ông nội và ba mình nghe không?”

Cẩm Tú vừa lái xe vừa gật gù, nói:” Mình tưởng cậu nói với người lớn rồi chứ? Trước sau gì họ cũng biết thôi mà, giấy không gói được lửa, hơn nữa mình cũng không thể giúp cậu ghi danh mãi được.”

Cẩm Tú vừa nói dứt câu, bỗng có bóng người chầm chậm xẹt ngang ngay trước mũi xe, khiến Cẩm Tú thắng gấp mất tay lái xém chút gây tai nạn. Khoảnh khắc chiếc xe dừng lại, cả hai mới biết mình còn sống. Họ nhìn nhau tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ngọc Điệp lo lắng hỏi:” Có khi nào chúng ta vừa đâm trúng người không Cẩm Tú?”

Cẩm Tú hít vào một hơi thật sâu, rồi thở ra nhè nhẹ, nói với Ngọc Điệp:

“ Cậu ngồi yên ở đây, mình xuống xem sao.”

“ Khoan đã Cẩm Tú, mình sẽ đi cùng cậu.”

Cả hai mở cửa xe bước xuống, ngó nghiêng quan sát bốn bề nhưng không phát hiện ra điều đáng tiếc gì, cả hai nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.

“ Ngọc Điệp, cậu cũng trông thấy rõ mà phải không? Khi nãy rõ ràng có bóng người bất ngờ xuất hiện ngay trước mũi xe.”

“ Ừ, mình cũng thấy mà. Lạ thật!”

Thình lình một bàn tay khô đét già nua ở đâu vươn ra, chộp lấy cánh tay của Ngọc Điệp lôi cô lại. Cô giật mình, ngoảnh mặt lại nhìn thấy ông lão trước mặt ngạc nhiên hỏi:

“ Cụ ơi, cụ là ai? Cần cháu giúp gì ạ?”

Ông cụ cười móm mém, miệng tóp tép mấp máy, gật gù nhỏ giọng nói:” Ông đau lưng quá cháu à, mà dây giày của ông bị bung ra rồi. Cô gái, cháu có thể cúi xuống giúp ông thắt dây giày lại không?”

Ngọc Điệp tuy xuất thân là một tiểu thư đài các cao sang, sinh ra đã ngậm thìa vàng, xong không vì gia thế của mình mà đối xử phân biệt với những người xung quanh, hay những người cô từng tiếp xúc.

Ngọc Điệp mỉm cười, nói với ông cụ:” Dạ, để cháu cột dây giày lại giúp ông.”

Cẩm Tú thấy vậy cười bảo:” Cậu đó, vẫn bản tính thương người và hay giúp đỡ người khác. Cậu làm nhanh lên chúng ta còn phải quay lại thành phố vào buổi trưa, để mình kịp lên lớp vào buổi chiều.”

Nói xong, Cẩm Tú bước lên xe trước ngồi đợi, cô như giải tỏa được ngàn cân trĩu nặng trong lòng. Đúng lúc đó, điện thoại của Cẩm Tú đổ chuông, vì bận nghe điện thoại mà người ưa cẩn thận như Cẩm Tú đã không mảy may nghi ngờ về xuất thân của ông cụ.

Buộc dây giày xong, Ngọc Điệp ngước lên nhoẻn miệng cười với ông cụ, ông ấy đặt bàn tay ấm áp lên lưng cô, rồi vuốt ve lên mái tóc và nói:

“ Cảm ơn cháu, cô gái. Người thiện lương tốt bụng như cháu ắt sẽ gặp quý nhân phù hộ.” Ông lão móc sợi dây ngũ sắc trong chiếc túi vải đưa nó cho Ngọc Điệp và dặn:” Vật này ta tặng cháu, nhớ phải đeo nó quấn quanh bụng, ngoài những lúc đi tắm ra thì cháu không được tháo nó khỏi người, càng không được tuỳ tiện cho người khác nhìn thấy.”

Ngọc Điệp không hiểu hàm ý của ông lão, sợi dây tuy không đẹp song rất mềm mại. Cô nhận nó từ tay ông lão rồi thắc mắc hỏi:

“ Cụ ơi, đây là gì thế ạ? Sao cháu phải đeo nó?”

Ông cụ cười khà khà, tay vuốt chòm râu đốm bạc, trả lời:” Không có gì, quà này già tặng tuy không có giá trị, nhưng đeo nó bên người cô sẽ luôn cảm thấy bình an. Cô gái, nhớ lời tôi dặn kĩ, nghe chưa!”

Ngọc Điệp giơ sợi dây lên cao, ngắm nghía nó một lúc rồi rít vào một hơi. Toan quay lại hỏi thêm ông lão về sợi dây xem nó có ý nghĩa gì, thì đã không thấy ông lão đâu nữa. Cô quay tới quay lui, thậm chí kiễng chân nhìn theo lối mòn phía bên, muốn tìm kiếm bóng dáng ông cụ nhưng vẫn không tài nào tìm thấy. Ngọc Điệp bất lực đành phải đem theo sợi dây lên xe, lúc này Cẩm Tú cũng vừa cúp máy. Thấy cô bạn thân ngồi bần thần chăm chăm nhìn vào sợi dây trên tay, ngạc nhiên hỏi:

“ Cậu lấy nó ở đâu thế?”

Nghe có vẻ như Cẩm Tú biết rõ lai lịch về sợi dây, Ngọc Điệp vội hỏi:” Cậu biết nó ư?”

“ Ừ! Mình biết chứ. Đấy là sợi dây chỉ ngũ sắc của mấy ông bà làm thầy ấy mà. Nó vừa là sợi dây bình an, vừa là thần hộ mệnh, cũng vừa giúp xua đuổi tà ma.”

Lần đầu tiên Ngọc Điệp nghe thấy những điều này, không ngờ một sợi dây quá đỗi bình thường như thế này, nó lại mang rất nhiều công dụng tốt cho chủ nhân của mình. Bây giờ đã không còn nghi ngờ gì nữa, cô vạch áo lên rồi quấn sợi dây chỉ quanh eo mình sau đó buộc chặt lại.

Cẩm Tú thấy vậy, lo lắng hỏi:” Cậu ổn chứ?”

Ngọc Điệp:” Ư! Mình ổn, rất ổn mà!”

Cứ thế, vài ba câu chuyện phiếm suốt dọc đường đi làm cho cả hai cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Thoáng cái đã đến nhà. Cẩm Tú đưa Ngọc Điệp về đến tận cổng, lúc Ngọc Điệp bước xuống khỏi xe còn không quên dặn dò:

“ Có gì nhớ alo báo mình một tiếng, giúp được gì mình sẵn sàng.”

Ngọc Điệp:” Được rồi, cậu về nghỉ ngơi chiều còn lên lớp, mình tự lo được cho bản thân mà.”

Họ chia tay nhau, Cẩm Tú đi khuất thì Ngọc Điệp cũng trở vào nhà.

Sẩm tối…đang loay hoay dọn dẹp vài thứ vặt vãnh trong phòng mình, bất ngờ điện thoại đổ chuông, không biết đầu dây bên kia nói gì mà thấy Ngọc Điệp nghe đến đâu, đầu gật lia lịa đến đó. Một lúc sau, cô cúp máy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái tủ quần áo, đấu tranh tư tưởng mất một lúc cuối cùng Ngọc Điệp cũng quyết định lôi chiếc thùng gỗ trong tủ quần áo ra. Bên trong là những vật dụng cô thường đem theo mỗi khi đi hành nghề trang điểm cho tử thi. Kiểm tra mọi thứ xong Ngọc Điệp đóng nắp hộp lại, quơ vội mấy bộ đồ xếp chúng vào chiếc vali nhỏ rồi đem nó xuống xe.

Bà vú thấy cô chủ vội vội vàng vàng đi xuống, liền lo lắng gặng hỏi:” Cô chủ, cô tính đi đâu vậy cô?”

Ngọc Điệp vừa sắp xếp hành lý lên xe, vừa đáp:” Con đi làm vú à, có thể vắng nhà vài ba bữa.”

Bà vú không yên tâm, vội nói:” Thế cô chủ báo ông chủ biết một tiếng chưa cô? Ngộ nhỡ ông về không thấy cô, ông chủ lo lắng lắm đấy.”

Ngọc Điệp khựng tay, lời của bà vú như thức tỉnh cô. Nét bối rối trên gương mặt xinh đẹp rất nhanh chóng biến mất. Cô móc điện thoại ra gọi cho ông nội, ông không nghe máy mặc dù chuông điện thoại vẫn đổ. Cô đổi số gọi cho ba, ba cô cũng không nghe máy, giờ này ba cô không hội họp với các đối tác, thì cũng đi ăn uống bàn việc với họ. Người cuối cùng cô gọi là dì Tuyết, bà ấy cũng không nghe máy, sau ba lần chuông đổ cô quyết định thôi không gọi nữa.

Cô quay sang nói với bà vú:

“ Ông nội con ngày mốt mới về, ba con chưa định ngày về. Cô Trà thì bận công việc con không tiện gọi, dì Tuyết lại không nghe máy. Nếu ông nội và ba con về, vú cứ nói con đi làm việc, 2-3 ngày con sẽ về.”

Nói xong, Ngọc Điệp chào bà vú rồi bước lên lên xe, bà vú đứng đằng sau lo lắng còn gọi với theo:” Cô chủ, vú sẽ chuyển lời. Cô chủ lái xe an toàn nha, đến nơi nhớ gọi điện về báo cho vú yên tâm!”

Ngọc Điệp quay lại nhìn bà vú cười rồi đóng cửa xe nổ máy phóng đi. Cả hai người đều không biết, bà Tuyết đứng bên cửa sổ trong phòng mình dõi theo từng hành động của Ngọc Điệp. Thấy cô lái xe đi, bà ta nở nụ cười nham hiểm, trong đầu lại nảy ra một kế hoạch tàn độc.

Bà ta nghĩ thầm trong đầu:” Cô cứ chờ đấy, chưa kẻ nào dám cưỡi lên đầu con Tuyết này mà sống.” Hừ…!

Bà vú đứng ngẩn người dưới sân, cũng lảm nhảm trong miệng:” Cô chủ dạo này bị sao thế nhỉ? Cứ bảo đi làm, chẳng phải cô chủ đang là sinh viên còn đang đi học hay sao? Lạ thật..?” Bà vú nói xong thở dài, lắc đầu rồi đi vào bếp.

Đang trong tâm trạng vội vã lên Đà Lạt kịp giờ trang điểm cho khách hàng, thì bất ngờ tim cô đau nhói, tựa như có ngàn vạn cây kim vừa đâm vào. Ngọc Điệp giảm tốc độ, mặt nhăn nhó đưa tay lên ôm ngực đau đớn. Đúng lúc đó, một chiếc xe tải phóng đi điên với vận tốc kinh hoàng đang ở ngay phía trước, có vẻ như nó không chịu dừng lại và đang có ý đâm thẳng vào chiếc xe của mình. Ngọc Điệp luống cuống hoảng sợ bẻ tay lái sang một bên, chiếc xe cũng vì vậy mà đâm thẳng vào gốc cây cổ thụ ven đường.

Rầm… một tiếng, túi khí không bật ra.

Cô nhoài người về phía trước, rồi lại bật nảy ra phía sau, trên trán bắt đầu chảy ra những dòng máu đỏ tươi. Thoáng chốc nhuốm đỏ gương mặt xinh đẹp.

Vụ tai nạn lần này như định mệnh đối với cuộc đời cô, rẽ sang một trang mới. Đôi mắt hoa lên, trong chút ánh sáng le lói hắt ra từ một bên đèn pha, cô thấy thấp thoáng một bóng người.

Anh ta từ từ lướt đến, dùng trỏ tay thúc vỡ lớp kính trên cửa, bằng một cách nào đó bồng cô trên tay đưa ra ngoài. “Bộ trang phục này, sao mà nó không giống như hiện tại?” Cô thầm nghĩ trong đầu.

Điều cô cảm nhận rõ nét nhất lúc này, không phải là gương mặt khô đét của anh ta, mà là luồng khí lạnh ngắt như băng đang truyền từ cơ thể khô héo ấy sang người cô. Hơi lạnh bắt đầu len lỏi vào trong cơ thể, lan tỏa khắp các dây thần kinh, y như có mũi dao sáng loáng đang cố chẻ dọc sống lưng.

Cô hỏi lí nhí trong miệng:

“ Anh..anh..là..ai..?”

Người đó không đáp, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt không lòng tử, sâu hoắm hun hút. Trong cơn đau chếnh choáng, cô cố gượng đôi mắt mệt mỏi liếc nhìn vào trong xe, chợt thoáng chút rùng mình khi thấy cơ thể mình vẫn ngồi yên trong đó, bất động.

“ Tôi..tôi…chết..rồi..ư..?” Cô lắp bắp hỏi.

Bấy giờ, một giọng nói ồm ồm sâu thăm thẳm từ cõi hư vô nào đó vọng về, thoáng bên tai cô nghe rất rõ.

“ Em chưa chết, hãy ngủ một giấc đi đừng lo nghĩ gì. Tôi sẽ đưa em vào giấc mộng.”

Lúc này, lời bài hát đâu đó dội đến, như lời thì thầm của người đàn ông kia muốn nhắn gửi tới cô:”Người đưa ta vào giấc mộng, ta đưa người vào giấc ngủ ngàn thu!” Cô mơ màng, hình ảnh về anh ta càng trở nên mơ hồ huyền ảo.

Anh ta vừa quay lưng bước đi, bỗng sau lưng có tiếng gậy tre lọc cọc vang vọng. Giọng ông lão lúc trầm lúc bổng, từ phía xa xa vọng đến, khiến anh ta khựng lại.

Ông cụ chậm rãi bước đến nói:

“ Con người có 3 hồn 7 vía (với đàn ông) và 3 hồn 9 vía (với đàn bà). Cổ nhân thường nói, nếu con người mất đi hồn vía thì người ta chỉ là một cái xác không. Không lẽ, chỉ vì cậu muốn rửa sạch nỗi uất hận của mình trong kiếp trước, mà đành lòng bắt cô ấy đi?”

Anh ta từ từ quay người lại, nhìn lão ông bằng đôi mắt sâu thẳm, nét mặt không cảm xúc, nhếch mép cười, bảo:

“ Đây không phải việc của ông, đừng tưởng ta sợ những thứ trong chiếc túi kia.”

Ông lão vẫn điềm tĩnh, đáp:

“ Không có Hồn thì Phách không thể tự tại, khiến người ta đa tư lự. Hồn nóng Phách lạnh, Hồn động Phách tĩnh”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.