Lấy Người Chồng Ma

Chương 33: Gắp Lửa Bỏ Tay Người



Chương 33: Gắp Lửa Bỏ Tay Người

Mù đàn bà trông thấy bào thai đỏ hon hỏn nằm lẫn trong vũng máu, trong lòng cảm thấy phấn khích vô cùng. Bà ta khom người xuống, không phải vì lo lắng cho sức khoẻ của Hoa Liễu, mà dùng tay cầm bào thai nhấc lên khỏi vũng máu, tay còn lại cầm kéo cắt phăng sợi dây rốn lòng thòng” Xẹt” bào thai hoàn toàn bị cắt đứt khỏi tình mẫu tử. Hành động nhanh nhẹn của bà ta khiến hai mẹ con bà ba sửng sốt, trợn tròn mắt trong sự kinh ngạc.

Bà ta bỏ bào thai vào một chiếc hũ sành, phủ miếng vải đỏ chói lên miệng hũ, sau đó mới đậy nắp.

“ Bà..dùng..nó làm gì?” Bà ba ngạc nhiên hỏi.

Mụ đàn bà mỉm cười, nói:
“ Tôi sẽ thay phu nhân và cô ấy đem bào thai vô tội này đi chôn cất. Dù sao đó cũng cháu ngoại của phu nhân, phải chôn cất cho tử tế chứ, có phải không nào.”

Hoa Quỳnh phụ họa thêm:

“ Bà ấy nói đúng đấy mẹ, đằng nào cũng phải đem nó bỏ đi, thôi thì để bà ấy giúp một tay, chúng ta tập trung lo cho chị là được”

Bà ba nghe xong, mãi mới khép được miệng. Chân tay run rẩy như không còn sức, nhìn Hoa Liễu nằm ngất, người ngợm bê bết máu, càng khiến bà ta căm ghét gã đàn ông ăn nằm với con gái mình.

Bà ba tay siết chặt nắm đấm, nói với Hoa Quỳnh như ra lệnh:

“ Con ơi, hãy nói với anh trai con, phải tìm cho ra kẻ đã làm gái con ra nông nỗi mày. Mẹ muốn tự tay hành hạ hắn, phải bắt hắn gánh chịu hậu quả mình gây ra và mẹ muốn hắn phải cảm nhận được nỗi đau mà chị gái con đang phải gánh chịu.”

Hoa Quỳnh cười trừ, vỗ vai mẹ trấn an:

“ Mẹ yên tâm, chuyện này cứ để con và anh Viễn lo. Chị Hoa Liễu và anh Văn Viễn ở cùng nhau suốt thời gian qua, chắc anh ấy biết rõ về lai lịch của gã đàn ông tội đồ kia đấy mẹ à.”

Nghe xong, cơn thịnh nộ trong lòng bà ba như được dập tắt, le lói tia hy vọng tìm thấy gã đàn ông khiến cuộc đời con gái mình rơi vào thảm kịch.

Bà ba toan cúi xuống lo cho Hoa Liễu, nhưng mụ đàn bà bên cạnh lên tiếng:

“ Khoan đã, bây giờ phu nhân nhúng tay vào chuyện này thì chẳng phải công sức gài bẫy của chúng ta xem như vứt xuống sông xuống biển hết ư?”

Bà ba ngạc nhiên hỏi:

“ Nhưng nếu không lo cho con bé, thì nó chế.t vì băng huyết mất. Bà xem, máu vẫn ra ồ ạt thế kia. Tôi xót ruột lắm nếu chỉ đứng nhìn.”

Xét thấy lời nói của bà ba nói cũng đúng, nên mụ đàn bà đành hạ giọng trả lời:

“ Phu nhân nói vậy cũng phải, hay bây giờ tôi tính thế này. Đằng nào đêm nay cậu hai đang vắng mặt, trong phòng chỉ còn lại một mình cô ta, thôi thì bắt cô ta tới đây, vịn vào cớ cô ta tự tay sắc thuốc rồi đổ vạ cho cô ta. Đợi cô chủ Hoa Liễu tỉnh lại, chúng ta lựa lời nói với cô ấy sau.”

Hai mẹ con bà ba nhìn nhau, khẽ gật đầu, trả lời:

“ Thôi được, bây giờ chẳng còn cách nào khác ngoài cách này. Tôi sẽ sai người làm bắt cô ta đến đây, ba mặt một lời, xem cô ta còn đường nào chối cãi?”

Nói xong, bà ba đi ra ngoài sân, gọi hai gã gia nhân trong nhà đến và ra lệnh:

“ Từ hôm nay mọi chuyện lớn bé trong nhà này, hai cậu phải nghe lời tôi nghe chưa? Về tiền công tôi sẽ trả thêm cho hai cậu. Chỉ cần hai cậu biết giữ mồm miệng, thì cuộc sống sau này lo gì không có cơm ăn áo mặc. Hay suy nghĩ kỹ đi.”

Hai cậu gia nhân nhìn nhau, im lặng một lúc. Tính nết của bà ba ở trong nhà này không phải họ không biết, nên khi nghe bà ba ra điều kiện, trong lòng họ dù không muốn nhưng khó lòng mà từ chối.

“ Dạ, bà chủ có việc gì cần chúng con làm xin cứ nói, tụi con sẽ cố gắng hết sức hoàn thành.”

Bà ba mỉm cười, nói:

“ Tối lắm. Tôi luôn muốn làm ăn lâu dài với những người biết xem trọng chữ tín và có lòng trung thành với chủ nhân cao. Việc các cậu cần làm bây giờ là hãy đến phòng của mợ hai, bắt cô ta đến đây cho tôi.”

Nghe nói đến việc bắt vợ cậu hai, cả hai cậu gia nhân sửng sốt nhìn nhau, mặt mày lập tức biến sắc. Một trong hai người lắp bắp hỏi:

“ Bà chủ, có thật..bà chủ..muốn chúng con bắt mợ hai đến đây không? Nhỡ đâu cậu hai mà biết thì chúng con khó mà ăn nói.”

Bà ba cười nhếch mép, thình lình nụ cười trên môi biến mất, thay vào đó vẻ mặt cau có, nhìn họ bằng ánh mắt giận dữ, ra lệnh:

“ Đi ngay đi, tôi còn không sợ thì hai người sợ gì nào.”

Họ run rẩy vẫn không dám nhấc chân nhích lên một bước, thấy không thể làm căng, bà ba đổi giọng, cười xòa nói:

“ Hai cậu yên tâm. Thằng hai nó đi nhậu với mấy đứa trong nhà rồi, chắc phải khuya lắm mới về tới nhà. Đợi khi nó về mọi chuyện đã thành, nó muốn tìm ra người bắt vợ nó đi cũng chẳng truy ra được ai mà trách phạt.”

Nói xong, bà ba ném túi tiền vào người hai cậu gia nhân, hỏi lại lần cuối:” Nhiêu đây đủ chưa? Chỉ cần xong việc tôi sẽ thưởng thêm. Còn nữa, ngày mai tôi sẽ sai người chở hai bao lúa tới tặng gia đình nhà hai cậu, nhiêu đấy có lẽ cũng đủ ăn trong một tháng nhỉ?”

Vì đồng tiền làm cho mờ mắt, vì sinh ra trong gia cảnh nghèo khổ, và do hoàn cảnh đưa đẩy nên hai cậu gia nhân liền gật đầu đồng ý sau lời hứa của bà ba.

Bà ba hất hàm về phía gian phòng của cậu hai, gầm ra lệnh qua bên đó bắt người.

Họ cất tiền vào túi, lập tức quay lưng tiến thẳng đến phòng cậu hai, dừng lại trước cửa đưa tay lên gõ:

“ Cộc..cộc..cộc..”

Lưu Ly vừa chợp mắt, bị tiếng động ngoài cửa làm cho tỉnh giấc. Cô ngồi bật dậy nhìn ra ngoài, nói vọng ra.

“ Ai đấy?”
“ Dạ mợ hai, mời mợ đi theo chúng tôi.”
“ Hai người là ai? Nửa đêm lại tới đây bảo tôi đi cùng.”
“ Dạ còn sớm mà mợ hai, trăng vẫn chưa quá đỉnh đầu.”
Nghe lời nói của gã gia nhân, Lưu Ly cảm thấy có điều gì đó bất an. Cô lên tiếng thám thính.
“ Nhưng mời tôi đi đâu, chồng tôi sắp về nếu anh ấy không thấy trong phòng sẽ lo lắng cho mà xem.”
Gã gia nhân bên cạnh đáp:
“ Dạ, bà chủ mời mợ hai sang phòng cô chủ Hoa Liễu bàn chút việc ạ. Mong mợ đi sớm cho kẻo bà chủ với cô chủ mong.”
Lưu Ly nhíu mày, lảm nhảm trong miệng:” Bà ba mời mình qua phòng cô chủ Hoa Liễu nói chuyện ư? Lẽ nào cô ấy đã kể hết sự thật cho mẹ cô ấy nghe?”

Nghĩ đến đây, Lưu Ly tụt xuống khỏi giường, biết không thể từ chối nên nói với họ:

“ Được rồi, tôi ra ngay đây.”

Không muốn Văn Thanh lo lắng cho mình khi về nhà, nên Lưu Ly đã viết vội vài chữ rồi đặt nó dưới chân cây đèn dầu ngay trên bàn. Khoác thêm chiếc áo chải lại đầu tóc cho ngay ngắn mới yên tâm bước ra khỏi phòng.

“ Đưa tôi qua gặp cô chủ Hoa Liễu.”
“ Dạ vâng, mợ hai. Mời mợ hai đi theo chúng tôi.”

Ngay khi Lưu Ly bước ra khỏi phòng, đi theo hai cậu gia nhân thì đột nhiên cánh cửa được cô khép lại cẩn thận khi nãy bỗng có bàn tay vươn ra đẩy cửa bước vào. Người đó tiến đến giữa căn phòng, đảo mắt nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại chỗ cây đèn dầu. Cô ta bước đến, nhấc cây đèn sang một bên cầm tờ giấy lên đọc, khoé môi bỗng hiện ra một nét cười quái ác.

Khi bước vào phòng của cô chủ Hoa Liễu, thứ cảm nhận rõ nét nhất trong tâm trí Lưu Ly lúc này chính là mùi nguy hiểm hoà quyện với vị tanh nồng của máu.

Bên trên bàn, sắc mặt bà ba không mấy thiện cảm nhìn Lưu Ly. Đợi Lưu Ly chào hỏi xong, bà ba lên tiếng.

“ Cô biết tội của mình gây cho con gái tôi chưa?”
Lưu Ly ngạc nhiên, hỏi:
“ Thưa mẹ ba, mẹ ba nói vậy là sao ạ? Con vẫn chưa hiểu ý của mẹ.”
Bà ba tức giận đập tay xuống bàn, trừng mắt nhìn Lưu Ly, nghiến răng run bần bật nói:
“ Cô còn chối? Cô nhìn con gái tôi xem, xem nó còn giống một con người nữa không hả?”
Nói đến đây, bà ba cố giữ lại bình tĩnh, nước mắt lưng tròng đi đến bên cạnh chỗ Hoa Liễu, ôm cơ thể mềm nhũn của cô vào lòng, nức nở khóc than.
“ Con gái ơi, sao số con lại khổ thế này hả con. Mẹ biết việc con mang thai là sai, là trái với luân thường đạo lý. Thế nhưng con ơi, đó cũng là một sinh mạng, hơn nữa đó là con của con, là cháu của mẹ, vậy mà cô ta nhẫn tâm hãm hại con dẫn đến sảy thai.”

Những lời bà ấy nói như mũi dao đâm vào tim Lưu Ly. Cô im lặng một lúc, và nhận ra mình vừa vô tình rơi vào bẫy của bọn họ.

Lưu Ly lấy lại bình tĩnh, nói:

“ Thưa mẹ ba, chuyện cô chủ Hoa Liễu mang thai con cũng vừa mới biết hồi tối qua. Thuốc đúng là do tự tay con sắc, nhưng sắc theo đơn của cô chủ Hoa Liễu đưa cho chứ con nào dám tự tiện làm liều. Nếu mẹ không tin, có thể đợi Hoa Liễu tỉnh dậy rồi hỏi. À mà, chuyện này còn có cả người hầu bên cạnh cô chủ Hoa Liễu cũng biết, xin mẹ ba suy xét.”

Lời Lưu Ly vừa dứt, Hoa Quỳnh từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, trên tay cô ta cầm mấy thang thuốc vẫn còn nguyên, đặt nó trên bàn chỉ tay vào đó nói:

“ Mẹ đừng tin lời chị ta, mẹ xem, bằng chứng vẫn còn đây. Con vừa tìm thấy chúng trong phòng ngủ của chị ta.”

Lưu Ly thầm nghĩ:” Thôi chết, lại trúng kế của hai mẹ con bà ba mất rồi. Đáng nhẽ mình không nên hấp tấp trong chuyện này. Mình phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? Rõ ràng mình chưa từng chạm tay vào số thuốc kia, mà thời này thì làm gì có máy kiểm tra dấu vân tay mà cãi họ đây? Chết thật!”

Thấy Lưu Ly đứng im, Hoa Quỳnh càng thêm đắc ý. Cô ta vừa định lên tiếng đổ thừa tiếp cho Lưu Ly, thì bất ngờ cô ấy lên tiếng.

“ Khoan đã. Mẹ ba, con có cách chứng minh bản thân mình trong sạch, tuyệt đối không hãm hại cô chủ Hoa Liễu sảy thai.”

Hai mẹ con bà ba liếc mắt nhìn nhau, họ thừa hiểu rằng đầu óc Lưu Ly vốn dĩ rất nhạy bén và thông minh, nên mới có thể rửa sạch nỗi oan cho cái chết của quan tri phủ. Nghĩ vậy, bà ta nổi giận đùng đùng, phồng mồm trợn mắt chỉ tay vào mặt Lưu Ly nói một tràng, tựa như sợ Lưu Ly cướp mất lời.

“ Cô hay lắm. Hãm hại con gái tôi sả.y thai xong lại muốn chối bỏ trách nhiệm đấy hả? Là mạn/g người đấy, mạn/g người đấy chứ không phải cỏ rác nghe hiểu chưa hả con nhà quê. Xưa nay, giế.t người, đền mạn/g. Hôm nay tôi sẽ thay trời đòi lại công lý cho cháu và con gái tôi. Người đâu, trói nó lại cho tôi.”

Sau tiếng ra lệnh của bà ba, thì hai gia nhân bên ngoài cửa ập vào khoá trái tay Lưu Ly bẻ quặt ra phía sau. Lưu Ly lắc đầu, nhanh miệng thanh minh.

“ Khoan đã mẹ ba, con có lời muốn nói.”

“ Đừng ở đây già mồm thanh minh. Hôm nay tôi sẽ bắt cô đền mạn/g cho cháu tôi.”

“ Mẹ làm vậy không sợ mẹ cả và chồng con trách mắng hả mẹ. Hơn nữa, con có cách chứng minh mình vô tội.”

Nghe Lưu Ly nhắc đến tên bà cả và Văn Thanh, tự dưng bà ba có chút hoang mang lo sợ. Bà ấy ngẫm nghĩ trong đầu” Phải rồi, chẳng may chuyện này đến tai bà cả và thằng Thanh thì chuyện Hoa Liễu mang chửa hoang bung bét hết cả ra. Đến khi đó vai vế bà ba của mình trong nhà họ Ngô sẽ bị tước đi là cái chắc.”

Lưu Ly biết mình đã đánh trúng tâm lý của bà ấy, bèn thanh minh cho bản thân:
“ Mẹ ba. Quanh vùng này chỉ có nhà ông lang Từ có cửa tiệm buôn bán thuốc bắc lớn nhất, vậy con nghĩ số thuốc này được bốc từ đó. Mẹ ba cho người xách mấy thang thuốc còn lại đến hỏi ông lang Từ xem, ai mới là người đi bốc thuốc. Chắc chắn người đó không phải là con, bởi cả ngày hôm qua con chỉ quanh quẩn ở nhà không ra tới ngoài cổng. Chuyện này chồng con Văn Thanh và người làm trong nhà họ Ngô đều tận mắt chứng kiến. Họ có thể làm chứng cho con.”

Hoa Quỳnh sấn tới sát bên cạnh mẹ, thì thầm vào tai:” Mẹ đừng để chị ta hù dọa mà thụt lùi. Nếu bây giờ mẹ từ bỏ, cả nhà sẽ biết chuyện chị gái con chửa hoang, là ngữ đàn bà hư hỏng không biết giữ gìn trinh tiết.”

Lưu Ly nói:

“ Cô chủ, nếu cô không tin có thể đợi chồng tôi về làm chứng. Tôi vô tội, hoàn toàn vô tội. Sở dĩ tối qua tôi xuống bếp sắc thuốc là do cô chủ Hoa Liễu sai người đến gõ cửa phòng nhờ tôi.”

Vừa nói dứt câu, mụ đàn bà từ bóng tối lao ra nhanh như một bóng ma, khiến Lưu Ly không kịp ngoảnh đầu lại nhìn, càng không có cơ hội để phản kháng. Chỉ thấy bà ta giơ cánh tay lên cao quá đỉnh đầu, hai mắt trợn trắng nhìn chằm chằm vào sau gáy Lưu Ly, nhắm đúng huyệt đạo sau gáy cứ thế đâm ngập cây kim trên tay vào huyệt đạo” Phập”, hai mắt Lưu Ly trợn ngược rồi từ từ khép lại.

Khoé môi mụ ta hơi nhếch lên, nhìn cơ thể Lưu Ly nằm bất động dưới đất, bỗng bật cười thành tiếng”

Khà..Khà..Khà…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.