Lấy Người Chồng Ma

Chương 34



Cơ thể Lưu Ly ngã xuống đất, vạn vật trước mắt trở nên mờ mịt. Chưa đầy một phút sau, cô rơi vào trạng thái hôn mê.

Bà ba sửng sốt thốt lên:
“ Bà làm cái gì đấy, sao giế.t cô ta ở đây?”
Mụ đàn bà nhếch mép cười, trả lời:
“ Cô ta vẫn còn sống đấy thôi, có chăng tôi chỉ châm kim vào huyệt đạo sau gáy của cô ta mà thôi. Khi tỉnh dậy cô ta sẽ không mở miệng ra nói chuyện được nữa.”
“ Có..thật..thật..không?” Bà ba ngạc nhiên hỏi.
“ Tôi chưa hề nói dóc với phu nhân bao giờ.” Mụ đàn bà khẳng định.
Hoa Quỳnh bước đến, kéo mẹ mình sang một bên nói phụ hoạ theo lời bà ta.
“ Vậy càng tốt mẹ à, cô ta không thể nói chuyện thì càng có lợi cho chúng ta.”
Bà ba thấy không yên tâm, lắc đầu nói:
“ Cô ta tuy không nói được, nhưng vẫn có thể viết chữ ra được. Muốn nhổ bỏ tận gốc thì phải chặt đứt luôn hai cánh tay của nó, có như vậy mẹ mới yên tâm.”

Mụ đàn bà và Hoa Quỳnh lập tức hướng ánh mắt ngạc nhiên nhìn bà ba, khi thấy thái độ của bà ấy dứt khoát hơn khi nãy.

Mụ đàn bà cười, nói:” Có thế chứ, tôi rất thích điều đó.” Nói đoạn, bà ta phóng ánh mắt đầy giận dữ nhìn Lưu Ly, suy nghĩ trong đầu:” Anh trai tôi bị cô dồn tới bước đường cùng, đến nỗi phải thắt cổ trong nhà lao mà chế.t, lần này tôi sẽ tính cả vốn lẫn lãi với cô. Để xem, cô chạy đâu cho thoát.. ha ha ha…”

Hai người dìu Lưu Ly đến gian nhà kho nằm tận mép cuối vườn. Ở đây vắng vẻ tối om, thường ngày cũng ít có người lui tới. Đến nơi, bà ta hỏi Hoa Quỳnh:

“ Chỗ này an toàn chưa?”
“ Trước sau gì chẳng g.i..ế.t, gần hay xa quan trọng gì?” Cô ta hừ tiếng, đáp.

Mụ đàn bà mỉm cười. Chỉ có bà ta với Hoa Quỳnh đi theo ra đây, còn bà ba ở lại chăm sóc cho Hoa Liễu.

Bà ta ra lệnh:” Trói cô ta vào cột.” Gã gia nhân định làm theo, thì mụ ta lại lên tiếng: “ Mà khoan, muốn chuyện này không để lại hậu hoạ tôi đã nghĩ ra một cách vẹn toàn cả đôi đường.”

Hoa Quỳnh nhìn bà ta, hỏi:
“ Cách gì, bà mau nói xem nào!”

Mụ ta chẹp lưỡi, nói:

“ Chẳng phải cô Hoa Chanh cách đây không lâu từng chế/t đuối ở ao sen hay sao, và cô ta đã từng là kẻ bị tình nghi sát hại cô ấy, nếu không phải vì có người tới giải vây thì cô ta đâu còn sống tới tận bây giờ.”

Hoa Quỳnh im lặng ngẫm nghĩ trong giây lát, một lúc sau lên tiếng hỏi:

“ Chả nhẽ ý bà muốn chúng ta để cô ấy chế.t theo cách của chị Hoa Chanh ư? Thêm dăm câu chuyện thêu dệt ma mị thì mọi người sẽ nghĩ cô ta bị hồn ma của chị Hoa Chanh bắt đi?”

Lời Hoa Quỳnh vừa dứt. Một tiếng sấm khô khan từ trên trời vang lên dội xuống, tựa như muốn rung chuyển trời đất. Bà ta khẽ giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh ngẩng mặt nhìn trời cười ha hả:

“ Đúng là ông trời cũng giúp ta đây mà. Mưa đi nào, mưa đi..mưa mau đi. Mưa càng lớn càng tốt, giông gió càng mạnh càng hay. Như vậy sẽ không ai nghi ngờ về cái chế.t bất thường của cô ta, càng không ai hay rằng có bàn tay của chúng ta nhúng vào chuyện này. Ha ha ha..”

Hai người họ nhìn Lưu Ly cười ngặt nghẽo.

Lợi dụng tiếng sấm và tiết trời sắp đổ mưa, mụ ta sai hai gia nhân dìu Lưu Ly ra ngoài vườn, cũng chính là chỗ ao sen hôm Hoa Chanh ch.ế.t đuối.

Băng qua một khoảng vườn cây rậm rạp u tối, chẳng mấy chốc họ đã dừng lại bên cạnh ao sen. Nhìn xuống mặt ao sâu thăm thẳm lặng phắc, chốc chốc bị gió đưa đẩy làm những lá sen như nhảy múa lay động theo gió. Thỉnh thoảng,gió làm chúng ngả rạp sang một bên, trong lòng Hoa Quỳnh vui hơn bao giờ hết.

“ Đến nơi rồi sao, vậy mau ra tay đi.”

Hai hã gia nhân run sợ nhìn mụ ta, rồi lại nhìn Lưu Ly, xong nhớ đến sự uy nghiêm của cậu hai họ có phần sợ sệt.

“ Chúng tôi..chúng tôi..không..dám..” một người lắp bắp nói:

“ Tại sao?” Mụ ta trừng mắt hỏi.

“ Để cậu hai biết chúng tôi hại mợ ấy, thì cho dù chúng tôi có đến mười cái mạng cũng không đền nổi mạng cho mợ hai.”

“ Hai người hãy chọn đi, một là im miệng nghe theo, hai là người nằm dưới ao sen lạnh lẽo kia chính là hai người chứ không phải cô ta.”

Hoa Quỳnh hăm doạ:

“ Cô chủ, chúng tôi không dám, không dám đâu, thật mà.”

Nói đến đây, cả hai chẳng ai bảo ai cứ thế tự động buông Lưu Ly ra, khiến cả cơ thể cô đổ gục xuống đất. Vừa xoay lưng đã nhanh chóng vắt chân lên cổ bỏ chạy.

Hoa Quỳnh gọi với theo:
“ Này! Hai người mau quay lại đây nếu như không muốn gặp chuyện.”
Mụ ta kéo Hoa Quỳnh lại, lên tiếng:
“ Thôi, đằng nào chúng nó cũng đi rồi. Cứ tưởng thuê được hai thằng lớn gan, nào ngờ gặp trúng hai đứa nhát như thỏ đế.”
“ Vậy chúng ta tính sao bây giờ?”
Mụ ta không suy nghĩ, trả lời luôn:” Tự tay làm thôi. Giống như cách chúng ta ra tay với con nhỏ người hầu.”

Dứt lời, hai người bọn họ kéo lết tấm thân mảnh mai của Lưu Ly xuống dưới cạnh ao sen, thay vì dìu cô đi như hai gã gia nhân làm khi nãy. Đôi mắt mụ ta trợn ngược, lòng tử trắng dã, tay túm chặt mái tóc mềm mượt nhấc bổng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên cao, dồn hết sự căm phẫn vào từng câu nói:

“ Chính bởi vì cô mà anh trai tôi bị dồn vào bước đường cùng, cô đi chế.t đi.”

Mỗi câu nói, mụ ta nhấn đầu Lưu Ly úp mặt xuống nước, ngâm khoảng mươi giây mới nhấc tay lên. Thao tác được làm đi làm lại gần mười lần thì Lưu Ly bừng tỉnh.

Hơi thở gấp gáp tựa như người sắp bị đuối nước vừa được vớt lên. Hai mắt cô mở to tròn, miệng há hốc, cổ họng muốn phát ra tiếng kêu cứu nhưng không thể.

Lưu Ly nghĩ trong đầu:” Tại sao, tại sao mình lại không thể nói được?” Lúc mụ ta tấn công cô từ đằng sau, nên Lưu Ly không hề hay biết mình đã bị người đàn bà độc ác này châm kim vào huyết câm.

Mụ ta cười ha hả, giọng cười như một bóng ma. Trừng mắt nhìn Lưu Ly chẳng nói chẳng rằng cứ thế nhấn đầu cô dìm xuống nước.

“ Ộc..ộc..ộc…” tăm nước sôi sùng sục. Hai tay Lưu Ly vùng vẫy mong thoát khỏi đôi bàn tay của hai con người độc ác này. Thế nhưng, Lưu Ly càng gắng gượng bao nhiêu, thì mụ ta càng nhấn dìm đầu cô xuống nước sâu hơn.

Trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, thì Lưu Ly hoàn toàn nhớ lại kiếp trước của mình. Vẫn là cô, vẫn là hình hài và bối cảnh y chang như bây giờ, nhưng người đàn bà dìm cô xuống ao sen không phải là mụ ta, cũng không phải là Hoa Quỳnh, mà chính là bà vú Tư, người hầu thân cận bên cạnh bà cả.

Trong ký ức đó cô thấy xác mình nổi lềnh phềnh trên mặt nước, xung quanh bờ đám gia nhân bu kín chỉ trỏ xuống, nhưng lạ thay cô không thấy Văn Thanh trong số đông đó.

Tay Lưu Ly nắm trúng bụi cỏ, nhờ đó mới lấy được đà ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Thoát chết trong gang tấc.

Bỗng…vù vù vù…vèo..vèo..vèo.. một mũi tên sắc nhọn được ai đó phóng ra từ bóng tối, cắm phăng xuống mép ao sen ngay bên cạnh chân người đàn bà. Mụ ta khựng tay, căng mắt nhìn vật vừa lao đến chợt nhận ra bên trên có dán một mảnh giấy.

“ Cô chủ quẹt que diêm lên cho sáng!”

Bà ta nói với Hoa Quỳnh:

“ Chết tiệt, đứa nào vừa bắn lén tao đấy? Để tao biết, tao gô cổ trình lên quan nghe chưa.”

“ Thôi, đốt diêm lên đi.”
“ Sao bà không tự đi mà làm, sai tôi.”
“ Bởi cô thích hợp đốt diêm, còn tôi phải xem đây là thứ gì!”

Hoa Quỳnh miệng làu bàu, nhưng vẫn cầm hộp diêm mụ ta đưa cho ra bật. Dưới ánh sáng leo lét trên que diêm vội tắt rụi, phải quẹt đến cây thứ mười mụ ta mới đọc xong nội dung ghi trong tờ giấy.

“ Nếu hôm nay bà g.i.ế.t cô ta, thì hậu quả về sau bà tự gánh.”

Hoa Quỳnh hỏi:

“ Là ai thế? Bà biết người vừa phóng tên ư? Bên trong đó viết gì?”

Bà ta vò nát mảnh giấy, đôi vai run bần bật vì quá tức giận. Mãi một lúc sau, bà ta mới lên tiếng:

“ Một người quen thôi, không có gì.”
“ Tôi không tin, đưa đây tôi muốn xem.”

Bà ta ném mảnh giấy vo tròn xuống nước, liếc mắt nhìn Lưu Ly đang ho sặc sụa nghiến răng rít lên:

“ May cho cô, nếu không ngày này tháng sau sẽ là ngày giỗ của cô.”

“ Bà nói vậy là ý gì? Tha cho cô ta dễ dàng vậy hả?”

“ Trước mắt vậy đã. Tội chết có thể thoát, nhưng tội sống khó tha. Đưa cô ta đến gian nhà hoang trước đã, phế đôi tay của cô, cộng thêm cô ta bị câm thì bí mật về những chuyện đêm nay mãi mãi bị chôn vùi.”

“ Như vậy sao được, tôi biết ăn nói làm sao với mẹ tôi đây.”

Mụ ta im lặng trong giây lát, nói với Hoa Quỳnh:

“ Cô chủ yên tâm, về phần phu nhân tôi sẽ lo chu toàn.”

Lợi dụng lúc hai người xơ hở mải đối đáp nhau nên Lưu Ly nghĩ mình ở lại chỉ có con đường chết. Nghĩ đến đây, cô vùng dậy, gồng sức nhấc chân tung cước lần lượt đạp mụ đàn bà và Hoa Quỳnh xuống nước. Hành động của cô nhanh đến nỗi cả hai người bọn họ đều không kịp phòng thủ.

Tòm…lại thêm một tiếng..Tòm…

Cả hai vùng vẫy dưới nước. Miệng không ngừng chửi rủa ngoa ngoắt:

“ Con khốn, tao mà lên bờ được thì mày liệu thần hồn.”

“ Đáng ghét, nó dám làm vậy với tôi ử? Cứ đợi đi, nếu bắt được cô để xem tôi xử cô như thế nào.” Hừ..!!!

Mặc kệ họ sống chết, Lưu Ly bò lên bờ. Ngẩng mắt nhìn lên trời rồi nhìn bao quát cảnh vật xung quanh, màn đêm bao phủ tối đen như mực. Cô không thể quay lại nhà ông phú hộ, càng không kịp nói lời chia tay với Văn Thanh, chỉ mong anh đọc được bức thư cô viết vội đặt trên bàn, trước khi ra khỏi phòng đi theo hai hai gia nhân đến phòng Hoa Liễu. Như vậy Văn Thanh sẽ biết vì cớ sao cô lại mất tích.

Lưu Ly oà khóc. Cô nhớ ông nội, nhớ cha, nhớ cô Trà. Nhớ cả căn phòng luôn tràn ngập những kỷ niệm trong hiện tại. Cô đứng dậy, gạt nước mắt, tự an ủi bản thân những lúc như vậy càng phải mạnh mẽ hơn.

Lưu Ly bỏ chạy, hoà mình vào màn đêm tối đen như mực. Thoắt cái đã ra khỏi khu vườn nhà ông phú hộ. Nhìn đoạn đường tăm tối mờ mịt phía trước, sao cô thấy con đường về nhà xa quá xa.
—-

“ Nào anh hai, anh ba, chúng ta cạn ly.”

Sau câu nói của Văn Viễn ba người họ đưa chén rượu lên miệng tu ực một hơi hết. Văn Thanh mãi chẳng thấy Văn Lâm quay lại, bèn ngạc nhiên hỏi:

“ Cậu ấy đi đâu lâu thế? Mãi không thấy quay lại.”

Văn Bằng đáp:

“ Có lẽ tranh thủ đi gặp người yêu đấy anh hai.”

“ Hả! Văn Lâm có người yêu khi nào thế?”

Hai người ngồi cùng bàn chưa kịp trả lời, thì bóng dáng Văn Lâm xuất hiện. Bên cạnh anh còn có thêm một cô thôn nữ tuổi đời còn rất trẻ, nhan sắc xứng tầm hoa khôi. Cả ba nhìn Văn Lâm không quá ngạc nhiên, họ đã hiểu vì sao Văn Lâm đi lâu như vậy mới chịu quay lại.

“ Em xin lỗi đã quay lại đây muộn thế này. Xin giới thiệu với ba anh, đây là Mỹ, bạn gái em.”

Văn Thanh gật gù không nói gì. Chỉ có Văn Bằng mỉm cười nói:

“ Chú quay lại chúng tôi yên tâm rồi, trời cũng không còn sớm, uống hết chai rượu này chúng ta cũng mau về nhà nghỉ ngơi thôi.”

Trong lúc Văn Bằng và Văn Viễn mải mê bàn về chuyện tình yêu của Văn Lâm, thì trong lòng Văn Thanh nóng như có lửa đốt. Anh đứng phắt dậy, dáng người hiên ngang, nói với họ trước khi rời đi:

“ Các chú ở lại vui tiếp, tôi bận chút việc xin phép đi trước.”

Văn Viễn đứng dậy, bấu chặt vào cánh tay của Văn Thanh níu lại, bàn tay cậu ta bóp chặt tựa như muốn cào rách mảng da thịt trên cánh tay Văn Thanh. Nét mặt không có chút thay đổi, tỉnh bơ nói:

“ Anh hai về sớm vậy, trời vẫn còn sớm. Ở lại thêm lúc nữa rồi về.”

Văn Thanh liếc xéo nhìn bàn tay của Văn Viễn đang bấu chặt trên cánh tay mình, biết hắn đang cố kiếm chuyện liền làm bộ tươi cười, đưa bàn tay lạnh ngắt của mình đặt lên bàn tay cậu ta, bóp mạnh. Ngay tức thì sắc mặt Văn Viễn trông rất khó coi, nụ cười tự nhiên khi nãy có chút méo mó gượng gạo. Văn Thanh từ từ gỡ bàn tay của cậu ta ra, nghiêm nét mặt, nói:

“ Có nhiều thứ quan trọng đợi ta ở nhà hơn là ly rượu trên bàn nhậu. Rượu không uống hôm nay, thì ngày mai uống tiếp, nhưng có những thứ để mất rồi sẽ mãi mãi không tìm lại được.”

Nói tới đây Văn Thanh bỗng cười xoa, bàn tay bóp chặt cánh tay của Văn Viễn cũng được thả lỏng. Anh vỗ vỗ lên vai Văn Viễn, mỉm cười nói xua tan đi bầu không khí căng thẳng:

“ Thôi nào, vợ tôi cô ấy đang đợi tôi ở nhà. Các chú ở lại về sau nhé.”

Văn Bằng gật đầu:

“ Văn Viễn, em để anh hai về nghỉ ngơi trước đi, kẻo chị hai ở nhà mong.”

Văn Thanh bước đi không ngoảnh lại nhìn họ lấy một cái. Khi đó bàn tay của Văn Viễn nắm chặt, hai hàm răng cọ sát vào nhau, vầng thái dương giật liên hồi vì tức giận. Cậu ta ngẫm nghĩ trong đầu:” Anh hai, anh cứ đợi đấy. Tôi sẽ đưa anh quay về đúng nơi đáng nhẽ ra thuộc về anh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.